- Cùm cụp!
Lúc Kim Giáp Đao Lang bị bắn cho liên tiếp bại lui, huyết nhục bay tứ tung, chân cụt rơi xuống đất thì trong pháo oanh kích xoay sáu nòng bỗng nhiên truyền đến tiếng cạch chói tai, hỏa lực im bặt, giống như một khúc múa lửa cuồng bạo bị cắt ngang.
Hết đạn!
Lý Diệu nhíu mày, đã hiểu vì sao những tu sĩ cận chiến hư Đinh Linh Đang không thích sử dụng súng ống.
Hỏa lực của súng ống tuy rằng hung mãnh, nhưng tốc độ tiêu hao đạn quá nhanh, mấy trăm phát cũng không thể hoàn toàn giết chết một con Yêu Binh trung cấp.
Nếu đổi thành Yêu Binh cao cấp, Yêu Tướng, thậm chí Yêu Vương, vậy thì phải bắn bao nhiêu phát?
Cũng chỉ có quân đội có hậu cần mạnh, trên chiến trường chính diện mới có thể không kiêng nể gì trút xuống hỏa lực như mưa.
Tiểu đội chiến đấu do người tu chân tạo thành, căn bản không thể một lần mang theo hơn mười vạn viên đạn, xâm nhập hoang nguyên tiến hành chém giết mấy ngày mấy đêm.
Ở trong chiến đấu quy mô nhỏ, thời gian dài, cường độ cao này, quyền đầu và đao kiếm vẫn đáng tin cậy hơn.
Kim Giáp Đao Lang rít lên cuồng bạo.
Nó tuy rằng vẫn chưa bị bắn chết, bản thân bị trọng thương, chẳng những giáp xác quanh người vỡ nát mất hơn nửa, tám chân thì bị gãy mất ba, ngay cả chi trước hình răng cưa ở bên phải cũng bị phạt ngang, chảy ra dịch màu tím tanh hôi.
Nào còn nửa điểm khí thế của vương giả tộc bọ ngựa, quả thực giống như là một con chó nhà có tang bị gãy chân sau.
Bản thân Kim Giáp Đao Lang bị trọng thương lại càng trở nên điên cuồng, bạo ngược, khát máu hơn, một tia lý tính cuối cùng cũng đều bị cơn đau cắn nuốt, mắt kép màu đỏ tươi giống như muốn nhỏ máu!
Nó cũng phát hiện Lý Diệu đã dùng hết viên đạn cuối cùng, hét lên một tiếng vô cùng tàn nhẫn, khớp chân co lại. Lui về phía sau hai bước, muốn xông lên!
- Không ổn!
Mọi người biến sắc, lúc này mới ý thức được Lý Diệu đã từng bước lại gần trong cuộc biểu diễn hỏa lực vừa rồi, đã rời khỏi sự bảo hộ của bọn họ, một mình tiến sâu, đi đến trước mặt Kim Giáp Đao Lang. Bất kể là luyện khí sư, hay là tay hỏa lực mạnh, dưới tình huống không được bảo hộ như vậy tới gần yêu thú đã bị thương tới phát cuồng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn liếc nhau, đồng thời gật đầu, muốn tiến lên cứu người.
- Đợi đã!
Đinh Linh Đang bỗng nhiên gọi họ lại, mặt bình tĩnh mỉm cười, hất cằm:
- Đừng nóng vội, cứ xem tình huống đã.
Khi bọn họ đang sửng sốt thì phía trước đã xảy ra biến hóa kinh người.
Lý Diệu ném pháo oanh kích xoay sáu nòng sang một bên, dỡ hòm sắt sau lưng xuống.
Rầm một tiếng đập mạnh xuống đất, cát bụi bay tứ tung.
Lý Diệu miệng lẩm bẩm, hai tay biến ảo thành một đoàn khói bụi, thao tác rất nhanh.
Mấy chục phù trận ở bốn phía hòm sắt đột nhiên lóe sáng, vẽ thành những phù văn đan xen, huyền ảo phức tạp.
Cùng với tiếng máy móc hoạt động thông suốt, bốn phía hòm sắt to bỗng nhiên mở ra, để lộ bánh răng tinh động.
Theo bánh răng vận chuyển cao tốc, kết cấu chỉnh thể cũng xảy ra thay đổi, không ngờ biến thành một giá binh khí mang theo tùy thân!
Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa... Mười tám loại binh khí, đầy đủ hết cả, tất cả đều là pháp bảo cận chiến ánh sáng rực rỡ.
- Khoa trương quá!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Lý Diệu tùy thân mang theo nhiều pháp bảo cận chiến như vậy.
Thật không hổ là luyện khí sư!
Kim Giáp Đao Lang bị hàn quang binh khí chiếu ra khiến cho kinh sợ, ngây ra cả nửa ngày. Lại bị cơn đau kích phát thú tính cực kỳ hung tàn, vung cái chi trước như lưỡi liềm xông lên!
Lý Diệu thong dong điềm tĩnh, tay trái vươn về phía giá binh khí, lấy một cái vòng sắt đeo lên cổ tay.
Sau đó cười xùy một tiếng, năm chiếc thuẫn bài màu đen bay tới giữa không trung, lại chậm rãi xoay tròn chung quanh hắn, chốc chốc thì tổ hợp lại với nhau, biến thành một chiếc thuẫn bài lớn, xuất hiện phía trước cánh tay trái của hắn; Chốc chốc lại tách ra bốn phía, bảo vệ mỗi một chỗ yếu hại trên người hắn.
Tay phải Lý Diệu vớ lấy một thanh chiến đao đỏ như lửa, giống như cầm một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười với Kim Giáp Đao Lang.
Kim Giáp Đao Lang cuồng tính đạt phát, rít lên, va mạnh vào hắn!
Lý Diệu không hề né tránh, năm thuẫn bài màu đen trên tay trái ghép lại thành một chiếc thuẫn bài lớn, đỡ lấy va chạm của Kim Giáp Đao Lang.
Ầm một tiếng, Lý Diệu bay ra bảy tám thước.
Kim Giáp Đao Lang cũng liên tục lui bốn năm bước, thất tha thất thểu, có chút đầu óc choáng váng.
- Năng lực đỡ đòn này quá khủng bố rồi, không ngờ có thể chống lại được lực lượng của yêu thú!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Lỗ Thiết Sơn cao to nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Tuy rằng Kim Giáp Đao Lang đã bị trọng thương, thực lực nói không chừng đã hạ xuống "Yêu Binh cấp thấp", nhưng yêu thú vốn là nổi danh bởi lực lượng, sau khi bị thương lại cuồng tính đại phát.
Lý Diệu không ngờ có thể lấy cứng chọi cứng với nó?
Hơn nữa...
Lý Diệu trực tiếp xoay người giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì hai chân cong lên, liên tục thét dài, phi thân vồ lên, mũi chiến đao phóng ra ngoài ba thước, hung hăng chém xuống Kim Giáp Đao Lang!
Hắn không ngờ đã khôi phục lại từ trong va chạm với Kim Giáp Đao Lang!
Kim Giáp Đao Lang vẫn có chút choáng váng, không ngờ nhân loại này dũng mãnh như vậy.
Bất ngờ không kịp đề phòng, bị một đao chém trúng.
Cho dù giáp xác của nó vô cùng kiên cố, một đao này vẫn đâm sâu vào trong thân thể, làm dịch màu tím chảy ra, nháy mắt bị chiến đao hỏa diễm làm bốc hơi, phát ra tiếng xì xì.
- Đây là chiến đao gì mà nhiệt độ cao thế? Không ngờ ngay cả giáp xác của Kim Giáp Đao Lang cũng có thể một đao chém nứt?
Đối với thân thể cường hãn của Lý Diệu, các tân sinh năm nhất đã quen rồi.
Nhưng đối với chiến đao tạo hình kỳ lạ trong tay Lý Diệu thì lại trở nên tò mò.
Đặc biệt là kiếm tu của Loạn Nhận đường, nhìn thấy thanh chiến đao hỏa diễm này sắc bén như vậy thì tất cả đều mắt sáng rực, nhao nhao nghị luận, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được đây rốt cuộc là thần binh lợi khí do tông phái nào luyện chế.
Lý Diệu một đao chém trúng, thấy tốt liền thu lại, nháy mắt đã lùi xa năm thước, tránh được phản kích của Kim Giáp Đao Lang, thả chiến đao hỏa diễm vào trong giá binh khí, lại rút ra một thanh Liên Cứ Kiếm.
Thanh Liên Cứ Kiếm chẳng những thân kiếm đặc biệt rộng, hơn nữa răng cưa cũng như nanh sói, hơi cong, không biết dùng thủ đoạn rèn gì. Mũi nhọn ở răng cưa hơi tỏa ra màu máu, khí thế cực kỳ khiếp người.
Tay Lý Diệu run lên, răng cưa nanh sói rung động cao tốc, cắt qua không khí, phát ra tiếng ù ù.
Lý Diệu vung Liên Cứ Kiếm, lại xông lên!
Mười phút tiếp theo, Lý Diệu sau một hồi biểu diễn hỏa lực chói mắt lại cống hiến một hồi biểu diễn pháp bảo cận chiến đầy phấn khích!
Trừ chiến đao hỏa diễm và Liên Cứ Kiếm nanh sói ra, hắn liên tiếp từ trên giá binh khi rút ra chiến phủ, đại chuỳ, trường thương... Hơn mười loại pháp bảo cận chiến.
Mỗi một loại đều tạo hình kỳ lạ, khác biệt rất lớn với pháp bảo cận chiến thường thấy trên thị trường.
Vẻ kinh ngạc trong đáy mắt Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn càng ngày càng đậm.
Người khác thì kinh ngạc với các loại pháp bảo của Lý Diệu, mà bọn họ thì lại kinh ngạc trước tố chất thân thể vô cùng cường hãn của Lý Diệu.
Hai người phát hiện. Bất kể Lý Diệu lấy ra pháp bảo, hình thức công kích chỉ có một loại.
Đó chính là đều lấy cứng đối cứng, trước tiên dùng thuẫn bài va chạm với Kim Giáp Đao Lang, sau đó nhân lúc Kim Giáp Đao Lang choáng váng thì xông lên triển khai công kích.
Mà trước khi Kim Giáp Đao Lang tỉnh táo lại thì nhanh chóng lui lại, thay binh khí khác,
Chiến thuật vô cùng đơn giản và thô bạo, nhưng hữu hiệu tuyệt đối.
Có điều, cũng chỉ có loại quái vật biến thái có năng lực đỡ đòn rất mạnh như Lý Diệu mới có thể vận dụng loại chiến thuật này.
Đổi là người khác, cho dù có thuẫn bài bảo hộ, chỉ sợ sau vài ba lần va chạm là hộc máu rồi.
- Ngươi thấy sức chiến đấu của Lý Diệu thế nào? Nếu hắn đối mặt không phải là yêu thú, mà là một trong hai ta thì ngươi cảm thấy thắng bại sẽ như thế nào?
Triệu Thiên Trùng nhỏ giọng hỏi Lỗ Thiết Sơn.
Lỗ Thiết Sơn hơi trầm ngâm, nói:
- Lực lượng và năng lực đỡ đòn của Lý Diệu đều vô cùng kinh người, sức bật trong nháy mắt cũng cường đại, ngươi xem, hắn ngồi xuống rất thấp rồi đột nhiên bay lên, tốc độ lập tức tăng đến cực hạn. Ngay cả Kim Giáp Đao Lang cũng rất khó phản ứng kịp.
- Ngoài ra, hắn rất am hiểu phòng ngự. Khẳng định từng tu luyện một loại công pháp chuyên môn dùng để phòng ngự, linh khí của hắn cũng hình thành một màng bảo hộ quỷ dị ở quanh người. Mấy thế công trí mạng của Kim Giáp Đao Lang cũng bị lớp màng bảo hộ này hất ra!
- Có lớp màng bảo hộ linh khí này cộng với khí lực như sắt như thép của hắn. Lực phòng ngự của Lý Diệu chỉ sợ còn cao hơn cả Kim Giáp Đao Lang, cho dù là ta vận đủ Lôi Ma quyền cũng không có lòng tin đánh vỡ được lớp phòng ngự của hắn.
- Tuy nhiên...
Lỗ Thiết Sơn đổi đề tài, có chút mê hoặc nói:
- So sánh với phòng ngự thì tấn công của hắn quả thực là loạn thất bát tao, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, hoàn toàn là trình độ thường dân.
Triệu Thiên Trùng gật đầu, nói:
- Ta có cái nhìn nhất trí với ngươi, có điều ta cảm thấy, lựa chọn của bạn học Lý Diệu là vô cùng sáng suốt.
- Sáng suốt?
Lỗ Thiết Sơn gãi gãi tóc, truy hỏi nói:
- Là sao?
Triệu Thiên Trùng cười nhạt, giải thích nói:
- Thời gian và tinh lực của một người là có hạn, không thể học được tất cả, bạn học Lý Diệu có thể cải tiến ra lò luyện khí Thái A nhất hình, hiển nhiên là đã bỏ phần lớn tinh lực và thời gian vào thuật luyện khí, thời gian hắn có thể sử dụng cho tu luyện đấu võ còn lại bao nhiêu?
- Nếu thời gian không nhiều, hắn khẳng định trước tiên là học tập kỹ năng thực dụng.
- Khí lực lớn, có thể vác nhiều pháp bảo và tài liệu, phát huy ưu thế
nhà giàu" của hắn.
- Năng lực đỡ đòn mạnh, công pháp phòng ngự cao minh, những cái này đều có thể giúp hắn đề cao xác suất sinh tồn trên chiến trường.
- Về phần thuật công kích, có học hay không không quan trọng, dù sao hắn là luyện khí sư, không phải chủ lực chiến đấu.
Lỗ Thiết Sơn nghe xong, thở hắn ra một hơi, nói:
- Ngươi nói như vậy ta hiểu rồi, xem ra tiểu tử này vẫn tính là nhân loại bình thường, không phải cái gì cũng biết, không am hiểu công kích là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Triệu Thiên Trùng nói:
- Cũng không thể nói là nhược điểm, mọi người lựa chọn nghề nghiệp khác nhau, phương hướng phát triển khẳng định cũng khác nhau, nếu một người vừa biết luyện khí, lại khỏe mạnh vô cùng, còn tinh thông chém giết thì quả thực là...
Hắn lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra.
Kim Giáp Đao Lang mình đầy thương tích, dịch màu tím đã sắp chảy khô, cuối cùng không chịu nổi đánh chính diện với Lý Diệu, phát ra một tiếng rít rồi hai cạnh thân thể bỗng nhiên xòe ra hai cái cánh trong suốt mỏng như cánh ve!
Nhẹ nhàng quẫy một cái, Kim Giáp Đao Lang trong nháy mắt đã bay ra ra hơn mười thước, hốt hoảng chạy trốn!
- Lý Diệu không ngờ bằng vào sức của bản thân bức lui một con Kim Giáp Đao Lang?
Cho nếu lúc này vẫn không ít tân sinh năm nhất không thể tin được vào mắt mình.
Lý Diệu lại thong dong điềm tĩnh từ bên hông lấy ra một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ, vẻ mặt tươi cười, nhắm về phía phương hướng Kim Giáp Đao Lang chạy trốn, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Kim Giáp Đao Lang đột nhiên run lên, cả người nổ tung.
Mấy chục quả cầu lửa trong nháy mắt bắn ra, hóa thành từng đóa hoa sen màu máu nở rộ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận