- Oa, Diệu ca ca, đó là cái gì? Một gấu mèo thật bụ bẫm lại có ba đôi cánh mọc ra, bay lượn ở giữa không trung!
- Đó là Bối Bối, biểu tượng của Hội Chợ Pháp Bảo đang tiến hành, đồng thời nó cũng là một loại tinh thú rất thông minh, ở trong bụng nó ẩn chứa một khối tinh phiến rất lợi hại, nếu em lại lạc mất mụ mụ giống như vừa nãy thì không cần phải gấp, chỉ cần dùng sức phất tay với nó, nó sẽ bay đến giúp em tìm mụ mụ!
- Ai nha! Nhiều phi kiếm bay lượn trên trời như vậy thật là đẹp, so với thời điểm trong nhà pháo đốt còn dễ nhìn hơn, ồ, phi kiếm bay đến bên trong mây liền khiến mây bị xé nát!
- Đây là Khí Tượng Phi Kiếm, là pháp bảo chuyên môn dùng để điều tiết khí hậu, nếu như trong nhà của em có mưa to, sắp tạo ra lũ lụt thì những thanh phi kiếm này sẽ chui vào bên trong rồi xé tan những đám mây, vậy thì mưa sẽ ngừng lại.
- Diệu ca ca, ở nơi này có thật nhiều người, so với người trong thị trấn của chúng ta quả thật là nhiều, thật nhiều, thật nhiều đấy!
- Vì lẽ đó em nhất định phải nắm chặt tay mụ mụ, vị a di kia vừa rồi không phải là gắn lên tay em và mụ mụ một cái huy hiệu hay sao. Cái huy hiệu này chính là một loại linh phù đặc thù, nó có thể tạo ra lực hấp dẫn mạnh mẽ giữa em và mụ mụ, giúp tay hai người gắn lại với nhau, như vậy thì tiểu Anh tử sẽ không bị lạc mất.
Ở lối vào hội chợ, bên trong dòng người mãnh liệt, Lý Diệu híp mắt cười nói với một tiểu cô nương bảy, tám tuổi. Đồng thời, hắn lặng lẽ thả ra một đạo linh năng yếu ớt tạo thành vòng bảo vệ bao phủ bản thân và hai mẹ con tiểu cô nương, tránh cho dòng người xô ngã bọn họ.
Tiểu cô nương này rất gầy, da dẻ đen sì, con mắt to tròn, tóc có chút ố vàng, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, nhảy nhót tưng bừng giống như là một con khỉ nghịch ngợm.
Tiểu cô nương này tên là Ngả Chi Anh, là người tỉnh Sơn Ninh phía Nam Liên Bang, nhà ở một thôn trang nhỏ nằm sâu trong núi lớn, cha làm công trong Thâm Hải Thành, cô bé và mụ mụ vượt qua ngàn dặm xa xôi tới đây thăm cha, vừa vặn gặp được Hội Chợ Pháp Bảo đang diễn ra.
Nguyên túc mà nói thì một nhà ba người bọn họ đồng thời tới đây tham quan Hội Chợ Pháp Bảo.
Nhưng cha cô bé lại gặp phải một nhiệm vụ khẩn cấp, không thể làm gì khác hơn là để hai mẹ con bọn họ ở lại đây.
Chỉ có điều hai mẹ con bọn họ cả đời đều ở trong thôn trang nhỏ, tin tức rất bế tắc, địa phương lớn nhất, náo nhiệt nhất mà bọn họ đi qua chỉ là vài huyện thành nhỏ có mấy vạn nhân khẩu mà thôi.
Đến khi hai người gặp phải cảnh dòng người tấp nập trong Hội Chợ Pháp Bảo, nhất thời khiến cho đầu óc choáng váng, không biết phải làm sao. Hai người bị dòng người chen chúc làm cho tách nhau ra.
Lý Diệu ăn xong điểm tâm, nhàn nhã chuẩn bị đi dạo trong Hội Chợ Pháp Bảo thì gặp phải tiểu cô nương này đang lau nước mắt ở trong góc.
Lúc đó có hai con Bối Bối và ba, bốn du khách vây quanh nhưng lại càng khiến tiểu cô nương thêm buồn bực, mất tập trung, run run cả người, nửa câu cũng không nói ra được.
Lý Diệu thấy thế liền vội vã tiến lên, cấp cho tiểu cô nương một đạo an thần định hồn linh phù, mới khiến cho cô bé khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó được nhân viên giúp đỡ tìm được mụ mụ Chu Tú Lan của tiểu cô nương.
Chứng kiến quần áo cùng thần thái mờ mịt của hai người, Lý Diệu liền biết bọn họ chưa bao giờ đi tới địa phương náo nhiệt như vậy.
Hội Chợ Pháp Bảo có diện tích vô cùng lớn, các loại sân khấu bố trí rất rắc rối phức tạp giống như mê cung, khiến nhiều người đi lạc, nếu buông tay mặc kệ thì cô bé này lại không thể chơi tới thỏa mãn hứng thú.
Đối với Lý Diệu mà nói, hiện tại hắn không có chuyện gì để làm, vì vậy liền kết bạn với hai người bọn họ, đảm nhiệm làm hướng dẫn viên miễn phí, dọc theo đường đi có thể chiếu ứng lẫn nhau.
- Lý tiên sinh, thực sự thật cám ơn ngài, nếu không có ngài, hai mẹ con tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, không nghĩ tới nơi này sẽ có nhiều người như vậy, vừa nãy quả thật là tôi muốn trở về, không đi tiếp nữa.
Chu Tú Lan là một nông phụ rất giản dị đôn hậu, hai cánh tay đều thả xuống, liên tiếp nói lời cảm ơn.
Lý Diệu nhếch miệng nở nụ cười:
- Có cái gì mà phải cám ơn với không cám ơn, một mình ta đi dạo rất tẻ nhạt, thêm vài người đi cùng có thể nói chuyện phiếm. A di đừng gọi ta là Tiên sinh, cứ hãy gọi Tiểu Lý là tốt rồi
Chu Tú Lan vội vàng nói:
- Làm sao có thể như vậy được, ngài là người tu chân, tôi nghe người khác nói, vừa nãy ngài tiện tay vẽ ra một đạo phù liền khiến cho tiểu Anh an tĩnh lại, tôi sao có thể gọi ngài là Tiểu Lý được.
Ngả Chi Anh vừa nhảy vừa nhót nói:
- Đúng đấy đúng đấy, Diệu ca ca rất lợi hại, lúc đó tâm thần con rất lo lắng, lại có rất nhiều người, lỗ tai vang ong ong, mắt hoa lên, không nhìn thấy, không nghe được gì, thậm chí nửa chữ cũng không nói ra được, kết quả là Diệu ca ca chạm lên trên trán một hồi, lập tức có thể nhìn thấy nghe được, đồng thời có thể nói chuyện!
- Không có chuyện gì, a di cứ gọi ta là Tiểu Lý đi, nghe như vậy thoải mái hơn, tu chân là tu chân, bối phận là bối phận, người vốn là trưởng bối, không thể chỉ vì ta là người tu chân mà tự động trở thành vãn bối được.
Lý Diệu sang sảng cười nói:
- Đi, chúng ta đi dạo, tiểu Anh tử, em không phải nói cha là một công nhân kiến trúc, lại từng công tác ở trong trung tâm triển lãm này sao? Nói không chừng một khối thủy tinh óng ánh nào đó ở đây là do cha em đặt lên đấy, nhanh, chúng ta đi xem nơi cha em làm việc.
- Đi đi!
Lá gan Ngả Chi Anh vốn không nhỏ, ở sơn thôn nhỏ vẫn được xưng là “phong cô nương” (cô bé điên), vừa nãy là do nhìn thấy nhiều người như vậy nên nhất thời bị dọa bối rối, hiện giờ có Lý Diệu làm chỗ dựa thì thiên tính hoạt bát hiếu động liền bạo lộ ra, cô bé mở hai tay ra, trong miệng phát sinh âm thanh "Vèo vèo", hình như là tưởng tượng đang điều khiển một thanh phi kiếm.
Ba người cười nói đi theo dòng người vào tòa thuỷ tinh cung thứ nhất.
Mỗi một lần tổ chức Hội Chợ Pháp Bảo đều có một chủ đề, chủ đề năm nay chính là "Hai mươi năm sau".
Thứ được trưng bày trong tòa nhà này là các pháp bảo thông dụng về các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của dân chúng.
- Oa, quần áo thật đẹp!
Trước một đài triển lãm bảy màu xa hoa, Ngả Chi Anh há hốc mồm, trừng mắt nhìn một cái quần dài thêu gấm tỏa ra ánh sáng lung linh tới cực điểm, hưng phấn kêu lên.
Lý Diệu ngẩng đầu nhìn lên, đây là đài triển lãm của Thiên Y Tông.
Thiên Y Tông là một tông phái lấy việc luyện chế pháp bào, đạo bào, chế phục, trang phục chiến đấu làm chủ. Việc kinh doanh, đồng phục của học sinh trong Đại Hoang Chiến Viện chính là do Thiên Y Tông luyện chế.
Ngoại trừ chuyên môn chế tạo trang phục chiến đấu ra, những năm gần đây, Thiên Y Tôn còn tận lực khai thác thị trường dân dụng, tạo ra không ít pháp bảo loại y phục cho người bình thường.
- Bạch!
Cặp mắt to tròn của Ngả Chi Anh đảo một vòng, lén lén lút lút duỗi một ngón tay muốn chạm vào chiếc quần thêu gấm này, liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, ánh sáng bảy màu tỏa ra, chiếc quần kia liền biến mất không thấy, quần dài đã biến thành một cái áo bó màu màu xám bạc, sau đó lại tỏa ra ánh sáng đỏ, biến thành một bộ quần áo có hai màu vàng hồng.
- Em không có chạm vào, là tự nó biến mất!
Ngả Chi Anh nghĩ là do bản thân đã làm hỏng quần áo nên vội vàng rút tay về.
Lý Diệu nhìn lướt rồi vui vẻ nói:
- Tiểu Anh tử đừng sợ, bộ y phục này là pháp bảo Thiên Y Tông luyện chế, gọi là 'Bách Biến Phục', nó được chế tạo từ một loại vật liệu phát sáng đặc thù, hỗn hợp lại với cẩm tuyến truyền thống, tạo thành pháp bảo vừa là một bộ y phục, vừa là một màn sáng hoạt động.
- Bản thể của nó chính là bộ quần áo bó màu xám bạc mà vừa nãy em nhìn thấy, có điều em có thể tự mình chuyển thành các chủ đề khác, váy ngắn, quần dài, đồ thể thao, màu đỏ, màu xanh lam, màu vàng, nó đều có thể biến ra
- Oa!
Đôi mắt Ngả Chi Anh chợt toả sáng, cắn ngón tay hỏi:
- Cái gì cũng có thể biến ra, vậy chẳng phải là mua một bộ y phục là có thể biến thành một trăm bộ khác sao?
- Còn hơn nữa đấy!
Lý Diệu cười nói:
- Nó còn có thể tự định nghĩa tâm tình, nói cách khác, nếu như hôm nay tâm tình em rất tốt, vậy thì ở ngực áo sẽ xuất hiện một mặt trời to lớn, để đám bạn em nhìn thấy thì sẽ vô cùng phấn khởi đến tìm em chơi. Còn nếu hôm nay em gặp phải cái gì chuyện thương tâm vậy thì ở ngực sẽ xuất hiện một mảnh trăng lưỡi liềm, bạn bè sẽ dồn dập tới an ủi em.
- Thật lợi hại!
Ngả Chi Anh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Nhất định em phải mua một cái!
- Hiện tại không thể được
Lý Diệu nói:
- Chủ đề lần này của Hội Chợ Pháp Bảo là 'Hai mươn năm sau’, tuyệt đại đa số pháp bảo xuất hiện đều đang trong giai đoạn thí nghiệm, là mười mấy hai mươi năm sau mới có khả năng luyện chế quy mô lớn để dân thường mua được.
- Giống như Bách Biến Phục này, hiện tại cần phải dùng không ít thiên tài địa bảo để luyện chế, giá thành rất cao, tuổi thọ sử dụng không dài, chỉ có thể cung cấp cho quân đội đặc chủng, người bình thường tạm thời không thể mua được.
- Hai mươn năm!
Ánh mắt Ngả Chi Anh lóe lên:
- Thật lâu, có điều cũng được, quần áo đẹp như thế nhất định là rất đắt, cha làm việc trên công trường rất khổ cực, em không nỡ để ông ấy mua, hai mươi năm sau ta sẽ tự mình đi làm, đến thời điểm tích góp đủ tiền thì sẽ mua, mua ba bộ, em một bộ, cha một bộ, mụ mụ một bộ.
Suy nghĩ một chút, cô bé lại nói:
- Không đúng, mua bốn bộ, lại đưa cho Diệu ca ca một bộ.
Lý Diệu không nhịn được nở nụ cười, lại tiếp tục cùng hai mẹ con đi dạo.
Lúc này trên một sân khấu, xuất hiện một cái pháp bảo loại y phục, Lý Diệu giới thiệu:
- Loại y phục lóng lánh như nhựa cây chầm chậm lưu động này chính là Giới Tử Phục, là dùng ngàn tỉ cái giới tử cấp tiểu khôi lỗi thật nhỏ ngưng tụ lại, hiện tại Giới Tử Phục chủ yếu dùng ở trên chiến trường, trở thành Giới Tử Trang Phục Chiến Đấu, có điều hai người xem, tông phái tu luyện Liệu Thương Tinh Phường này đang thử nghiệm Giới Tử Phục hướng về dân gian, đầu tiên là luyện chế thành đủ loại đồng phục lao động, có thể chịu đựng nhiệt độ cao, áp suất cao và lực lượng va chạm mạnh.
- Phòng cháy, lặn dưới nước, đào mỏ, rất nhiều ngành nghề đều có thể dùng đến Giới Tử Đồng Phục Lao Động này.
- Nói cách khác, một thúc thúc làm nhân viên chữa cháy mặc Giới Tử Đồng Phục Lao Động này, hơn nữa bên trong tăng thêm một tầng băng phong phù trận thì sẽ không sợ bị lửa thiêu cháy, có thể càng thuận lợi đi cứu người.
- Nói cách khác, cha của tiểu Anh tử làm việc ở trên công trường, nếu như làm việc trên cao, sau khi mặc vào Giới Tử Đồng Phục Lao Động cộng thêm tăng cường phù trận đặc thù, có thể khiến sức mạnh tăng lên ba, năm lần, trong quá trình làm việc tốn ít sức hơn, cho dù gặp phải va chạm mạnh thì cũng được bảo vệ thật tốt.
Ngả Chi Anh lắng nghe vô cùng chăm chú, con mắt cô bé lóe lên, cắn chặt môi, liên tục gật đầu nói:
- Vậy này Giới Tử Đồng Phục Lao Động này nhất định phải nhanh luyện chế ra, mấy ngày trước cha em đã làm đầu ngón tay bị tổn thương đấy, em không nên mua Bách Biến Phục, mà trước tiên phải mua cho cha một bộ Giới Tử Đồng Phục Lao Động.
Lý Diệu cười nói:
- Yên tâm đi, các a di, thúc thúc người tu chân của Liệu Thương Tinh Phường đang cố gắng luyện chế, hẳn là không tới hai mươi năm nữa thì Giới Tử Đồng Phục Lao Động sẽ có thể phổ biến!
- Lại xem một chút, bộ y phục này gọi là ‘Cường Tráng Phục', sau khi mặc vào, chẳng những có thể tự động đo lường trình độ sức khỏe mà còn có thể thông qua điệu lưu yếu ớt, xúc tác lên bắp thịt, mạch máu cùng nội tạng, cải thiện thể chất, dùng cho thanh thiếu niên làm đồng phục học sinh và quần áo thể thao, có nhiều chỗ tốt đối với sự phát dục của thân thể, tiểu Anh tử nếu mà mặc nó vào thì sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp.
- Còn cái này gọi là ‘Cứu Sống Phục’, khi chúng ta lên đoàn tàu Tinh Quỹ, thời điểm lơ lửng giữa trời mà gặp phải sự cố, Cứu Sống Phục sẽ tự động bành trướng thành một quả cầu to lớn bao phủ cơ thể, bảo vệ thật tốt cho người ở bên trong, sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Còn có cái này...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận