Tinh khải của bốn người tu chân đều lóe sáng lên, vẽ ra bốn đạo quang tuyến ở trong bóng tối.
- Này, mọi người đừng đằng đằng sát khí như thế, trong cuộc diễn tập thực chiến hôm nay, mặc dù chúng ta là người cạnh tranh, nhưng theo hình thức khác thì chúng ta là đồng bạn.
Người điều khiển Vạn Kiếm chiến khải, Sa Ngọc Thành cười nói:
- Đối phương chỉ có một chiếc Tinh Thạch chiến hạm, bất kể là ai trong chúng ta thể hiện xuất sắc, hấp dẫn đến phần lớn hỏa lực thì sẽ có thể để cho người khác tranh thủ thời gian lẩn trốn!
- Từ mặt ý nghĩa này mà nói, ta hi vọng mọi người đều có thể phát huy ra cực hạn của từng tinh khải, để những người đi theo chủ nghĩa đại pháo cự hạm biết sự lợi hại của khải sư chúng ta!
- Không sai!
Một câu nói này khiến cho không khí sốt sắng có phần hòa hoãn lại, Phong Khải, người điều khiển Vân Vụ chiến khải mở miệng nói:
- Bạn học Lý Diệu, nửa tháng trước, ngươi đã làm cho tất cả chúng ta thất kinh, hi vọng hôm nay ngươi có thể mang lại sự chấn động như vậy cho hạm trưởng của chiếc Tinh Thạch chiến hạm kia!
Lý Diệu gật đầu, hít sâu một hơi, hắn đang muốn hướng tới bình đài thì lại bị Tả Phi Kinh vượt lên phía trước.
Hôm nay Hổ Vương chiến khải sử dụng trang phục loang lổ, thoạt nhìn thì không hề bắt mắt chút nào, toàn bộ sát khí đều chất chứa ở bên trong khe hở của tinh khải.
Chỉ có đứng gần trong gang tấc mới có thể cảm nhận được loại khí tức nguy hiểm gần như thực chất kia.
- Bạn học Lý Diệu, ta vô cùng hiếu kỳ, khi phải đối mặt vớ một chiếc chiến hạm dài mấy trăm mét, uy lực của chủ pháo trên Tinh Thạch chiến hạm có thể so với một kích toàn lực của Nguyên Anh tu sĩ thì đến tột cùng ngươi có thể sử dụng âm mưu quỷ kế gì? Coi như ngươi muốn tự bạo thì sợ rằng cũng không đả thương được tới một sợi lông của đối phương.
Trong miệng Tả Phi Kinh gằn ra từng chữ từng chữ:
- Nửa tháng trước, ta đã đè ép ra cực hạn của bản thân trong mỗi một giây đồng hồ, điên cuồng tu luyện suốt nửa tháng, chính là vì hôm nay, phân ra cao thấp với ngươi!
- Hi vọng biểu hiện của ngươi càng thêm chói mắt hơn so với Tinh Thạch chiến hạm, cũng không nên chỉ trong mười giờ đã bị Tinh Thạch chiến hạm bắt lấy hoặc là đánh chết.
- Nếu mà như vậy thì ta sẽ phi thường thất vọng!
- Diễn tập bắt đầu, trong một phút xin mời tất cả hạ không!
Âm thanh vang vọng trong cabin.
Tả Phi Kinh mở hai tay ra, thả người nhảy xuống.
Hổ Vương chiến khải nhảy vào trong màn mưa, phát ra quang mang thăm thẳm giữa bóng đêm, sau đó liền biến mất vào sâu trong rừng rậm.
Lý Diệu theo sát phía sau, phất phất tay với Sa Ngọc Thành và Phong Khải, rồi cũng nhảy ra ngoài.
- Vèo!
Phía sau Huyền Cốt chiến khải duỗi ra bốn cái cánh ổn định và động lực phù trận, phi hành dưới sấm vang chớp giật, mưa xối xả tầm tã.
Phù Du Tiếp Tế Hòm rập khuôn từng bước đi theo phía sau, bên trong chứa đầy pháp bảo và công cụ dùng để chạy trốn.
Có một câu mà Tả Phi Kinh đã nói đúng.
Bất luận đối mặt với kẻ địch ra sao, chạy trối chết mãi mãi không phải phong cách của Lý Diệu.
Dù đối thủ là một chiếc chiến hạm dài mấy trăm mét, trang bị trên Tinh Thạch chiến hạm gồm có một khẩu cự pháo "Liệt Thiên Chùy" và mười khẩu Thái Ất Lôi Từ pháo thì trong đầu Lý Diệu vẫn luôn tính toán phản kích.
Bất luận người nào muốn bắt được hắn, đều phải trả cái giá đắt!
- Xoạt!
Lý Diệu chậm rãi hạ xuống.
Vị trí hắn đáp là một ngọn núi cao nhất, khuôn viên gần trăm dặm.
Lý Diệu lập tức dõi mắt nhìn ra xa, thu hết toàn bộ cảnh sắc ở xung quanh, nhanh chóng nhìn quét các địa hình đặc thù, bắt đầu so sánh với địa đồ được cung cấp từ trước qua tinh não.
Tâm tư Lý Diệu thay đổi thật nhanh, lực tính toán được phát huy ra cực hạn, nhanh chóng phân tích cục diện trước mắt.
Ba cái điểm sáng nhỏ đang cực tốc bắn về hướng phía Tây Bắc chính là ba kiện tinh khải khác.
Nếu như Lý Diệu không đoán sai, bọn họ chuẩn bị tiến về vách đá ở góc Tây Bắc của khu vực diễn tập này ẩn náu.
Lý Diệu cẩn thận nghiên cứu qua địa đồ, góc Tây Bắc của khu vực diễn tập chính là những dãy núi chập trùng, kỳ phong thay nhau nổi lên, hang đá dưới nền đất đan xen chằng chịt, đây chính là địa phương tốt nhất để tiềm hành du kích.
Có điều Lý Diệu cũng không chuẩn bị đi đó.
Đối thủ của hắn chính là tên được xưng là "Túy miêu", vương bài hạm trưởng của quân đội Liên Bang Ninh Phong, khẳng định người này sẽ coi khu núi đá thành mục tiêu để tập trung trọng điểm tìm kiếm.
Trên Tinh Thạch chiến hạm Hỏa Thiêu Vân Cấp chuẩn bị rất nhiều pháp bảo trinh trắc, có thể thăm dò tình huống khoảng mấy trăm mét dưới nền đất.
Mà năm trăm con khôi lỗi chiến thú cũng có thể chui vào lòng đất tiến hành tìm kiếm.
Một khi manh mối bị phát hiện, một trăm viên Toản Tâm Địa Chấn Lôi bắn xuống thì không phải chuyện đùa.
Mặc dù là diễn tập, tất cả uy lực của pháp bảo được điều tiết chỉ còn một phần ba, mà uy lực của cự pháo "Liệt Thiên Chùy" càng được điều chỉnh còn một phần mười, nhưng Lý Diệu vẫn không muốn thưởng thức tư vị bị bọn họ công kích.
Vạn nhất hang đá dưới nền đất bị Toàn Tâm Địa Chấn Lôi và Liệt Thiên Chùy cự pháo công kích thì vô cùng có khả năng sẽ sụp đổ, ngăn chặn thông đạo trước sau, vậy thì sẽ trở thành kết cục bắt ba ba trong rọ.
- Tích tích!
Tinh nhãn rất nhanh phát hiện ra vị trí một địa hình đặc thù mà hắn đã xác định từ trước.
Đây chính là chiến trường mà Lý Diệu tự mình bỏ ra vài giờ lựa chọn.
Lý Diệu lùi lại hai bước, đột nhiên gia tốc lên, từ trên cao mấy ngàn trượng nhảy xuống, rơi tự do, mãi đến tận khi rơi xuống dưới chân núi mới đột nhiên kích phát động lực phù trận.
Huyền Cốt chiến khải tràn ra thất sắc huyền quang, bắn về phía Đông Nam.
Hiện tại còn cách thời gian Tinh Thạch chiến hạm Bác Lãng Hào xuất phát 50 phút.
Mười phút sau, Lý Diệu xuất hiện ở góc Đông Nam khu vực diễn tập, cũng chính là phương hướng mà Tinh Thạch chiến hạm tiến vào khu vực diễn tập.
Địa thế nơi này tương đối bằng phẳng hơn so với vùng núi đầy rẫy loạn thạch ở phía Tây Bắc, nơi này chỉ có vách núi không sâu, động đá dưới nền lại rất ngắn.
Chỉ là hệ thống mạch nước đặc biệt phát triển, có nhiều sông lớn cùng dòng suối nhằng nhịt khắp nơi.
Bởi vì gặp phải mưa to nên mực nước dâng cao, dòng nước chảy xiết vô cùng mãnh liệt.
- Chính là chỗ này!
Lý Diệu so sánh địa hình thực tế và địa đồ, sau đó hắn liền mở Phù Du Tiếp Tế Hòm, lấy ra rất nhiều pháp bảo tỏa ra màu sắc rực rỡ, nhanh chóng bố trí.
Khi đồng hồ điểm tới năm mươi tám phút, Lý Diệu đã hoàn thành mọi bố trí.
Ngay khi một phút cuối cùng trôi qua, trên màn trời hướng Đông Nam xuất hiện một tia sáng cực kỳ
chói mắt.
Tiếng sấm vang chớp giật cũng không thể che lấp đi âm thanh gào thét của Tinh Thạch chiến hạm.
Tinh Thạch chiến hạm Bác Lãng Hào uy phong lẫm lẫm tiến vào khu vực diễn tập.
Một giờ lẻ hai phút, Lý Diệu ẩn náu ở trong một vách đá dưới đầm nước vẩn đục.
Hắn đóng lại toàn bộ phù trận của tinh khải và Phù Du Tiếp Tế Hòm, hoàn toàn biến chúng thành một cục sắt vụn đen sì sì, yên lặng chìm vào trong nước bùn, chỉ lộ ra hai con mắt đầy tia máu, thản nhiên đón nước mưa như kim đâm vào mắt, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Một giờ lẻ năm phút, Bác Lãng Hào cách đó mấy ngàn mét chậm rãi tiến tới khu vực của Lý Diệu.
Dường như gặp phải tác dụng của tâm lý, Lý Diệu cảm thấy không khí bốn phía có vẻ đang chấn động đến mức khiến tim hắn như đập nhanh thêm một nhịp.
Con cự thú sắt thép dài mấy trăm mét từ từ lướt qua đỉnh đầu hắn, cái cảm giác này không phải người nào cũng đều có thể chịu đựng được.
- Bạch! Bạch!
Trên Tinh Thạch chiến hạm bắn ra tám tia hào quang màu nhũ bạch, đan thành một tấm quang mạc, đảo qua từng toà dãy núi cùng từng mảng rừng rậm.
Lý Diệu biết, đây là huyền quang dùng để tìm tòi kẻ địch, một khi bị huyền quang quét trúng thì rất khó có thể tránh thoát.
Tuy nhiên sấm vang chớp giật, mưa tầm tã đúng là đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn với huyền quang, ánh sáng của huyền quang không chỉ cực kỳ ảm đạm, hơn nữa mỗi khi sấm sét mãnh liệt bắn ra thì sẽ khiến huyền quang đứt quãng.
Nguyên bản đây chính là thiên la địa võng, nhưng bởi vì sức mạnh của thiên nhiên nên bị thủng trăm ngàn lỗ.
Hơn nữa khu vực mà Lý Diệu lựa chọn không phải chỗ ẩn thân tốt nhất trong khu vực diễn tập này.
Toàn bộ sự chú ý của Ninh Phong đều tập trung ở khu núi đá phía Tây Bắc, vì thế đối phương chỉ dùng huyền quang quét qua loa rồi tiếp tục bay về phía Tây Bắc.
- Hô.
Lý Diệu cẩn thận từng li từng tí, thở phào nhẹ nhõm, đè nén trái tim đang điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực.
Cửa ải gian nan nhất đã qua.
Hiện tại ít nhất hắn có thể tranh thủ cho bản thân thời gian vài giờ.
Ở trong cuồng phong loạn vũ, Tinh Thạch chiến hạm hẳn sẽ không trở về nơi này tìm kiếm một lần nữa.
Hắn có thể yên ổn ẩn núp ở đây, mãi đến tận khi nơi ẩn nấp của Vạn Kiếm, Vân Vụ bị phát hiện, đến khi bọn họ bị bắt lại hoặc là trấn áp mới thôi.
Đúng lúc này, mí mắt Lý Diệu chợt nhảy lên, sâu trong não vực bỗng nhiên vang cảnh báo nguy hiểm.
Đột nhiên trên Bác Lãng Hào thả ra mười điểm sáng nhở như đom đóm lóe lên, kéo dài khoảng cách lẫn nhau ra, đan thành một tấm lưới buông xuống, ập về phía hắn.
Là Độc Phong chiến toa!
Lý Diệu mắng thầm một câu, hắn liếm môi một cái lrồi ại phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào bởi vì sốt sắng thái quá mà ngay cả môi hắn cũng cắn chặt lại.
Tuy rằng Tinh Thạch chiến hạm buông tha khu vực này, nhưng lại thả ra mười chiếc Độc Phong chiến toa, mỗi một chiến toa đều mang theo năm khôi lỗi chiến thú, vậy thì sẽ là năm mươi con khôi lỗi chiến thú.
Lý Diệu không hiểu mình đã lộ ra dấu vết ở chỗ nào, khu vực diễn tập có diện tích quá lớn, đối phương không thể tùy tiện mười Độc Phong chiên toa này tìm kiếm hết toàn bộ khu vực này được.
Mà địa phương nơi hắn ẩn thân này tuyệt đối không phải là nơi đáng để tìm tòi nhất.
Có lẽ không phải do hắn đã để lại manh mối gì đó mà đây chỉ là một loại trực giác của cao thủ khiến cho Ninh Phong mơ hồ cảm giác được khu vực này có chút quái lạ, bởi vậy đối phương mới thả xuống Độc Phong chiến toa ra tìm kiếm.
- Vù! Vù!
Trong bụng Độc Phong chiến toa chở theo năm khôi lỗi chiến thú, thoạt nhìn hình thể có vẻ vô cùng khổng lồ, giống như một con ong mật bụ bẫm, động lực phù trận trải qua thiết kế đặc thù khiến cho lực đẩy vô cùng mạnh mẽ, nhưng sẽ phát sinh âm thanh "Ong ong" đặc thù, khiến cho người ta phập phồng lo sợ.
Ba chiếc Độc Phong chiến toa xẹt qua đỉnh đầu Lý Diệu.
Từng cột sáng lần lượt đánh xuống mặt đất, nhiều lần xẹt qua bên cạnh đầm nước Lý Diệu đang ẩn thân.
Lý Diệu cắn răng, không nhúc nhích.
Giờ khắc này, Tinh Thạch chiến hạm vẫn chưa bay xa, một khi hắn bị bại lộ thì Tinh Thạch chiến hạm có thể quay lại bất cứ lúc nào, hắn không muốn mình trở thành mục tiêu thứ nhất bị săn đuổi.
Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ trôi qua.
Độc Phong chiến toa đã lướt qua đỉnh đầu Lý Diệu ba, bốn lần, nhưng bởi vì sấm sét và mưa to ảnh hưởng, đối phương không cách nào sử dụng thần thông trinh trắc nên chỉ có thể dùng huyền quang đứt quãng tìm kiếm, vì vậy mà từ đầu đến cuối đối phương vẫn không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Khi Tinh Thạch chiến hạm đã biến mất ở bầu trời hướng Tây Bắc, ngay cả đuôi lửa phía sau cũng không nhìn thấy.
Ngay lúc này, Lý Diệu đột nhiên nghe được âm thanh cây cối rung động mạnh mẽ truyền đến từ trong rừng rậm, âm thanh này không hề giống với cây cối bị mưa gió lay động.
Mười chiếc Độc Phong chiến toa đang xoay quanh trên bầu trời phụ cận hắn đã mở rộng bụng ra, thả toàn bộ năm mươi con khôi lỗi chiến thú ra ngoài!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận