Huyền Cốt Chiến Khải mất đi động lực vẫn vô cùng kiên cố, mỗi một chỗ nối tiếp trên giáp trụ đều ăn khớp nhau, thành viên đội biệt kích thử mấy lần vẫn không thể mạnh mẽ mở ra.
Cũng may họ dùng pháp bảo thăm dò sinh mệnh tiến hành quét hình, phát hiện hô hấp, nhịp tim của khải sư bên trong vô cùng vững vàng, chỉ là đã rơi vào hôn mê mà thôi.
Nghĩ đến việc liên tiếp chiến đấu cường độ cao, thứ tiêu hao không chỉ là linh năng của Huyền Cốt Chiến Khải, mà còn có tinh thần cùng thể lực của khải sư.
Tinh thần căng thẳng như dây cung, trải qua thời gian chiến đấu kéo dài rốt cục cũng bị đánh gãy.
Đối mặt với đối thủ kiên cường đến thời khắc cuối cùng như vậy, khiến Ninh Phong liên tục thở dài, tràn ngập kính ý.
Nếu thân thể của Lý Diệu vẫn ổn định, Ninh Phong liền mệnh lệnh đội biệt kích nhấc Lý Diệu đến xe duy tu, dùng công cụ chuyên dụng bên trong xe duy tu để tháo dỡ tinh khải, chậm rãi mang người bên trong ra.
Trong lúc này, cấm chế điện từ sẽ không được buông ra, Ninh Phong chắc chắn không xem thường những chi tiết này.
Đúng lúc này ——
- Xoạt!
Trên Huyền Cốt Chiến Khải bỗng nhiên tuôn ra một tiếng nổ vang chói tai.
Tiếp theo là một luồn khói đen như nước mực, bao phủ khoang thuyền trong nháy mắt, nuốt chửng hơn một nửa đội biệt kích đi vào.
Đường đi trong ống thông gió vô cùng chật hẹp, đội biệt kích căn bản không có chỗ để trốn, cho dù là ở bên ngoài thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khói đen như thủy triều ập đến.
Có điều màn khói đen quỷ dị này ngoại trừ khiến người ta nhiễm đen ra thì không có dị dạng nào khác, mùi vị không khó ngửi chút nào.
Chỉ chốc lát sau, hơn trăm người đen thui chớp chớp con mắt mê man, lộ ra răng trắng như tuyết, hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tình cảnh này truyền đến chỗ Ninh Phong thông qua tinh nhãn khảm nạm ở trên mũ của binh sĩ.
Có điều, sau khi tinh nhãn nhiễm khói đen thì tất cả tinh nhãn liên tiếp báo hỏng khiến từng cái hình ảnh trong tinh não của Ninh Phong bị tắt.
Gần như cùng lúc đó, tổ phòng cháy truyền đến tin tức càng thêm kinh hãi.
Một binh sĩ phòng cháy bị đánh ngất xỉu, mất đi quần áo phòng cháy, bị giấu ở trong đường ống duy tu!
Ninh Phong lập tức cảnh giác, tất cả sự chú ý đều tập trung đến đỉnh đường ống thông gió.
Lúc vừa mới bắt đầu, Kền kền Lý Diệu đã đưa một cái phân thân vào đường ống thông gió để đến gần khoan điều khiển, sau đó nó đột nhiên nổ tung, tạo ra một đám cháy và khói lớn.
Vì lẽ đó, ba phút trước, vài người trong tổ phòng cháy đã tiến vào đường ống thông gió để dập tắt lửa, lúc đó Ninh Phong không mấy chú ý.
Giờ khắc này, hắn tổng hợp hết thảy tin tức, sau khi tiến hành phân tích và tính toán thì phát hiện ra.
- Ầm!
Lối ra đường ống thông gió trên khoang điều khiển bị một quả hỏa cầu thật lớn làm nổ tung.
Một người mặc trang phục phòng cháy màu trắng bạc, khuôn mặt bị mũ giáp màu đỏ sẫm che đậy, không thấy rõ khuôn mặt, như thần như ma giáng lâm xuống trung ương đài chỉ huy!
Hai chân còn chưa chạm đất, mấy chục viên tâm lôi tròn vo đã phóng ra, bay khắp bốn phương tám hướng trong khoang điều khiển.
Khoang điều khiển là đại não của tinh thạch chiến hạm, gần như tất cả sĩ quan cao cấp và nhân viên điều khiển chiến hạm đều tập trung ở trên khoang điều khiển.
Trong số bọn họ không thiếu người tu chân.
Có điều phần lớn là người tu chân quản lý, chỉ có số ít người tu chân sáng tạo và nghiên cứu.
Thật ra cũng có vài thủ vệ là người tu chân chiến đấu.
Có điều đối mặt với mấy chục viên tâm lôi rơi đầy đất thì ngoại trừ đứng nhìn, bọn họ còn có thể làm gì.
Tâm lôi vậy mà không phát nổ.
Nhưng nó vẫn mang đến chấn động không hề nhỏ cho Bác Lãng Hào và các sĩ quan cao cấp trong tinh thạch chiến hạm.
- Xoẹt!
Trang phục phòng cháy bị xé thành mảnh vụn, như ngàn vạn con bướm bạc lóng lánh đang nhảy múa trong sợ hãi.
Trên người Lý Diệu mặc áo giáp chuyên dụng, mang trên người mấy chục viên tâm lôi, tay trái cầm một thanh chiến đao, tay phải cầm một thanh phần thiên chiến phủ, sau lưng đeo một thanh bạo thương, hắn cứ như là thần ma phụ thể xuất hiện ở trước mặt Ninh Phong.
Ánh mắt hung tợn quét về bốn phía một vòng, sau đó lại quay về phía Ninh Phong.
Lý Diệu mỉm cười, lộ ra hàm răng sắc bén:
- Nếu loạt tâm lôi vừa nãy thật sự nổ tung, ít nhất nổ chết hoặc tổn thương hơn một nửa nhân viên, chỉ huy ở trên chiến hạm, khiến khoang điều khiển vô cùng hỗn độn, còn muốn tiếp tục không?
Ninh Phong cắn răng.
Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng tản ra, cánh cửa của con nhộng trong buồng chỉ huy chậm rãi mở ra, sống lưng hắn thẳng tắp, hai con mắt đỏ như máu, nhìn chòng chọc vào Lý Diệu, lạnh lùng đáp:
- Ta cho rằng đây là một cuộc diễn tập kiểm tra tính năng tinh khải.
- Đúng như vậy. Huyền Cốt Chiến Khải có thể chống lại mười khẩu thái ất lôi pháo cùng với vô số chiến toa tập trung công kích, lại làm nổ tung vỏ ngoài tinh thạch chiến hạm, đã có thể nói rõ tính năng của nó cường hãn.
- Ngay vừa rồi, nó đã phát huy ra tác dụng càng thêm then chốt.
- Nếu như ngươi xem qua tài liệu thì sẽ biết ta đã lắp thêm một bộ pháp bảo đơn nguyên có uy lực tự bạo vô cùng mạnh mẽ ở trong lò phản ứng của Huyền Cốt Chiến Khải.
- Mà nửa tháng trước, ta đã tiến hành một loạt cải tiến, khiến cho uy lực nổ tung càng mạnh mẽ hơn, nó còn có thể nhận tín hiệu điều khiển từ xa để phát nổ, hoặc là hẹn giờ nổ.
- Khi dùng phương pháp kim thiền thoát xác, đánh ngất một binh lính, nhét người đó vào trong Huyền Cốt Chiến Khải, ta đã làm tốt giả thiết kích nổ sau năm phút.
- Dĩ nhiên, đây chỉ là một lần diễn tập, cho nên ta không sử dụng bom thật sự, vì lẽ đó, đội biệt kích của ngươi chỉ bị bom khói quấn lấy mà thôi.
- Nếu là thực chiến, ta tin tưởng đội biệt kích của ngươi đã tan xác.
- Chí ít đội biệt kích sẽ chịu thương vong nặng nề.
- Ta đoán, ngươi nhất định đề phòng cẩn thận đối với ta, để cao thủ có sức chiến đấu mạnh nhất bao vây Huyền Cốt Chiến Khải.
- Nếu như ngươi không tin, chờ sau khi diễn tập kết thúc, ngươi có thể cùng tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy nghiên cứu pháp bảo đơn nguyên tự bạo do ta luyện chế, nhìn xem uy lực của nó lớn cỡ nào, có đủ để giết chết mấy trăm người ở bên trong khoang thuyền chật hẹp hay không.
Ninh Phong yên lặng nửa ngày, gian nan mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn:
- Vì lẽ đó, từ lúc mới bắt đầu, mục tiêu của ngươi đã là khoang điều khiển.
- Thả ra hai cỗ phân thân là mồi nhử tầng thứ nhất, đồng thời phụ trách phóng hỏa, thuận lý thành chương dẫn dụ tổ phòng cháy ra, chỉ cần đánh gục một nhân viên phòng cháy rồi mặc đồng phục của họ thì cho dù ngươi có nghênh ngang đi lại ở trong đường ống cũng không khiến ai hoài nghi.
- Mà Liệt Thiên cự pháo là tầng mồi nhử thứ hai, lần này ngươi dùng Huyền Cốt Chiến Khải đến làm mồi nhử, thuận tiện tiêu diệt toàn bộ đội biệt kích.
- Tất cả mọi người chú ý tới Liệt Thiên cự pháo và canh giữ Huyền Cốt Chiến Khải, còn ngươi lại quang minh chính đại bò qua đường ống thông gió, đi tới khoang điều khiển!
- Chỉ có một điều mà ta không hiểu.
- Làm sao ngươi có thể khẳng định trên khoang điều khiển không có phòng bị, vạn nhất ta bố trí mấy chục con điện xà và mấy chục tên biệt kích ở đây, vậy ngươi sẽ làm gì?
Lý Diệu trả lời:
- Ngươi không có khả năng làm nhiều như thế, bởi vì kho đạn phía dưới Liệt Thiên cự pháo thật sự quá quan trọng, một khi bị ta chiếm lĩnh, hậu quả khó mà lường được, vì lẽ đó, ngươi nhất định sẽ tập trung phần lớn binh lực ở nơi đó.
- Coi như trên khoang điều khiển thật sự phòng bị nghiêm ngặt thì cũng không quan trọng.
- Phần lớn người tu chân chiến đấu trên chiến hạm đều bị Huyền Cốt Chiến Khải tự bạo làm thịt, dù cho khoang điều khiển có phòng bị nghiêm ngặt hơn nữa thì được mấy người chứ?
- Dù cho ngươi thật sự bao vây thành công và không cách nào làm thịt ngươi, nhưng ít nhất ta có thể thả hết tâm lôi ra ngoài, gây ra hỗn loạn đồng thời nổ chết lượng lớn nhân viên cùng sĩ quan điều khiển chiến hạm, phá hoại hệ thống điều khiển, mang đến phiền phức rất lớn cho tinh thạch chiến hạm.
- Tiếp đó, ta sẽ nhân cơ hội rối loạn mà đào tẩu.
- Coi như không có tinh khải thì ta vẫn là người tu chân luyện khí kỳ am hiểu chiến đấu, ta không cảm thấy mấy chục tên binh lính bình thường có gì là phiền toái.
- Tiếp theo ta sẽ lẻn vào khoang phụ cận, phóng ra một chiếc phi thuyền khẩn cấp, tạo ra cảnh ta đã chạy ra khỏi chiến hạm để đánh lừa các ngươi.
- Sau đó, ta sẽ lẻn vào phòng y tế.
- Thời điểm nhằm vào Bác Lãng Hào, ta đã nhìn thấy các ngươi dùng phản trọng lực huyền quang hút hai cái tinh khải vào bên trong chiến hạm, trong đó có một cái không bị tổn thất quá lớn, phỏng chừng là bị các ngươi bắt sống.
- Ta sẽ đi đến khoang chữa bệnh tìm kiếm người điều khiển cái tinh khải này, giải cứu hắn ra.
- Cứ như vậy, chúng ta đã có hai phần tử quấy rối ở trong chiến hạm.
- Nếu may mắn, chúng ta còn có thể tìm tới chỗ tinh khải bị bắt làm tù binh kia, ta tin tưởng dưới cục diện hỗn loạn, các ngươi sẽ không có quá nhiều phòng bị đối với cái tinh khải này.
- Bởi vậy, ta có cơ hội đánh ra đòn hồi mã thương lần thứ hai.
- Mục tiêu lần này không phải khoang điều khiển, mà là Liệt Thiên cự pháo.
- Chỉ cần chiếm lĩnh được kho đạn dược của Liệt Thiên cự pháo, chẳng khác nào chiếm lĩnh được chiếc tinh thạch chiến hạm này.
- Dĩ nhiên kế hoạch không bằng biến hóa, cái phương án này có thể để điều chỉnh bất cứ lúc nào.
- Khoang điều khiển, kho đạn dược Liệt Thiên cự pháo, khoang động lực ở đuôi chiến hạm, thậm chí là hệ thống phản trọng lực phù trận, tất cả đều là mục tiêu của ta.
- Nếu lâm vào đường cùng, ta có thể phá hủy hệ thống phản trọng lực để tinh thạch chiến hạm rơi xuống đất, sau đó lập tức chạy trốn, không có tinh thạch chiến hạm tiến hành áp chế trên bầu trời, ta không cho rằng binh lính bình thường mang theo khôi lỗi chiến thú dám triển khai truy sát một người tu chân Luyện Khí kỳ cấp cao ở trong rừng rậm.
- Nói tóm lại, thứ ta kiêng kỵ nhất chính là đội biệt kích.
- Vì lẽ đó, mục tiêu thứ nhất của ta không phải khoang điều khiển, cũng không phải Liệt Thiên cự pháo, càng không phải khoang động lực, mà là nghĩ trăm phương ngàn kế làm thịt đội biệt kích này.
- Chỉ cần làm thịt đội biệt kích xong, dành lấy quyền chủ động ở trong tay thì chiến hay trốn cũng đều thong dong hơn rất nhiều, vừa nãy ta nói tới những phương án kia, tuyệt đối không phải là ý nghĩ tùy tiện, xác suất thành công ít nhất là ba thành, nhiều nhất là năm thành.
- Vì lẽ đó, diễn tập đến đây là kết thúc, đồng ý không?
Ninh Phong trầm mặc.
Hết thảy quan quân và nhân viên trên khoang điều khiển đều trầm mặc.
Trung tâm chỉ huy hạm đội thứ năm cũng lâm vào tình trạng trầm mặc khó có thể dùng bút mực hình dung.
Ninh Phong dường như nghĩ tới điều gì đó định mở miệng, nhưng lại bị chính mình phủ định, cả người xẹp xuống, thở dài, khó nhọc nói:
- Đồng ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận