- Khoảng cách tới chiến trường còn ba km cuối cùng!
Tiếng nổ vốn nặng nề chợt trở nên đinh tai nhức óc, từng làn sóng nhiệt cùng sóng trùng kích khiến chiến thuyền xóc nảy liên tục.
Từng người tu chân tiến hành kiểm tra lần cuối pháp bảo, Lý Diệu cùng các đạo sư am hiểu điều khiển tinh khải trong trường học đi tới bình đài phía sau của chiến thuyền.
- Vèo! Vèo! Vèo!
Đột nhiên có mười mấy quả cầu ánh sáng từ phía sau chiến thuyền bắn ra, sau đó liền nổ tung, phát ra ánh sáng mãnh liệt đâm vào trong hắc vụ!
Khói đen giống như ngàn vạn con muỗi tạo ngọ nguậy áp sát tới Lý Diệu.
Lý Diệu cảm giác giống như mình đã đưa thân vào trong lục phủ ngũ tạng của một con yêu thú to lớn, cực kỳ khó chịu.
- Tích tích tích tích!
Huyền Cốt chiến khải chợt phát ra tiếng cảnh báo, nồng độ của yêu khí tại nơi này rất cao, sẽ ăn mòn tinh khải và thân thể, tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với người tu chân.
Lý Diệu hừ lạnh một tiếng, linh khí quanh thân chợt nổ tung, ở mặt ngoài giáp trụ hình thành một lớp linh khí quang mạc mỏng manh, ép yêu vụ ra.
Sau đó linh năng chợt xoay chuyển nhanh như chớp!
Thừa dịp tinh não còn có thể liên kết, hắn nhanh chóng download tin tức nhiệm vụ.
Toàn bộ hình ảnh về kiến trúc trên mặt và dưới lòng đất ở khu Tây của Hồng Liên thành đều hiện lên dưới trạng thái không gian ba chiều kết nửa trong suốt, còn có bản kết cấu của Thái Ất Tinh Từ pháo cùng sơ đồ vận hành linh năng.
Lượng lớn tin tức được download vào tinh não trong đầu Lý Diệu, sau đó thông qua phương thức truyền tống thần niệm để hắn nhanh chóng tiêu hóa hấp thu.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Đột nhiên từ bên trong sương mù, từ mặt đất cách mấy chục mét bên dưới, bỗng nhiên ba luồng chất lỏng màu xanh biếc xuất hiện, đâm thẳng vào lồng ngực Lý Diệu.
Đây là Yêu tộc trên mặt đất cảm ứng được giữa bầu trời có gợn sóng linh năng truyền đến nên chúng phát ra công kích lên không.
Tốc độ của Lý Diệu không giảm chút nào, cường độ của tấm chắn linh năng cũng không đề thăng, trong nháy mắt Huyền Cốt chiến khải phun ra quang diễm xán lạn đến cực điểm, quang diễm dần đan xen vào nhau, kết thành quang trụ đẹp không sao tả xiết.
Trong nháy mắt thân thể hắn liền xoay mấy chục vòng, né tránh cực kỳ xuýt xoát thoát khỏi ba luồng axit ăn mòn kia.
Hai con mắt Lý Diệu lóe lên, tinh nhãn căn cứ theo quỹ tích bắn tới của ba luồng axit, trong nháy mắt phân tích ra vị trí của đối phương.
Đột nhiên Lý Diệu duỗi tay phải, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay hắn có một khối tinh thạch hình lục giác chợt lóe lên, một tia sáng trắng từ lòng bàn tay hắn bắn ra, hóa thành mũi tên nhọn, gào thét lao đi.
Mũi tên linh năng ánh sáng này không phải đến từ lô đỉnh phản ứng.
Mà là Lý Diệu áp súc linh khí của bản thân đến cực hạn, thông qua tinh thạch linh phù để tăng cường uy lực và gia tốc, lấy tốc độ đột phá gấp ba lần tốc độ âm thanh trở lên, nhanh chóng phóng ra một mũi linh tiễn công kích dữ dội!
Thoạt nhìn thì cột sáng màu trắng này to như miệng bát, kỳ thực linh khí tại chính giữa được áp súc đến chỉ lớn như mũi kim, ánh sáng bao trùm bốn phía chỉ là những hạt phù du trong không khí bị cao tốc rung động và ma sát tạo thành.
Linh khí sôi trào mãnh liệt được áp súc chỉ lớn bằng mũi kim, lại lấy vận tốc gấp ba lần tốc độ âm thanh bắn đi, uy lực của nó có thể tưởng tượng được.
Đây chính là thực lực của người tu chân Luyện Khí kỳ đỉnh phong!
Lúc này trong sương mù truyền đến âm thanh nổ vang, vô cùng kịch liệt, dường như còn kèm thêm một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Nhưng Lý Diệu không thèm để ý tới việc đi kiểm tra chiến công mà chỉ giống như tiện tay đập chết một con ruồi, tiếp tục chăm chú lao về phía trước.
Càng tiến vào trong nội thành thì uy lực của những đợt công kích mà hắn tao ngộ càng ngày càng mạnh.
Bởi vì chiến tranh mà Yêu tộc đã luyện chế ra được những cỗ máy giết chóc.
Ở ba vạn năm trước, khi yêu thú bị chinh phục, trải qua nội chiến cùng đào thải, bản năng giết chóc của Yêu tộc càng được tiến hóa đến cực hạn.
Không ít bộ phận thân thể yêu thú đều biến thành vũ khí có uy lực vô cùng.
Thậm chí chúng có thể trực tiếp nuốt chửng tinh thạch, phóng ra điện lưu mạnh mẽ, phun lửa, axit, nọc độc, sóng trùng kích, thậm chí tấn công bằng tinh thần.
Trên bầu trời của Hồng Liên thành dường như có một vòng tròn ranh giới, tất cả mục tiêu phi hành trên không trung, bất luận là yêu tộc hay người tu chân đều sẽ gặp phải công kích mang tính hủy diệt.
Lý Diệu không thể không hạ thấp độ cao, nhảy tới nhảy lui trên lầu cao san sát của nội thành, từ từ tiếp cận chỗ cần đến.
- Kiên trì một chút nữa!
Hắn cắn chặt hàm răng, hai mắt đỏ đậm, hai chân vừa bước ra, trong nháy mắt một tòa cao ốc bỏ đi liền bị nổ tung, toàn bộ cao ốc với ba tầng lầu bị đục xuyên một lỗ thủng lớn.
Tây khu của Hồng Liên thành.
Nơi này vốn là một khu buôn bán nhân khẩu đông đúc nhưng giờ khắc này lại biến thành một vùng phế tích.
Khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát thê lương, đường phố loang lổ những chiếc phi toa bị thiêu đốt, dĩ nhiên còn có những vết máu đã khô cạn từ lâu, tạo thành vô số vệt màu đen.
Ở phía trước một tòa cao ốc đổ nát được thiết trí một toà thành lũy nửa chìm vào trong lòng đất, được bố trí phòng ngự phù trận kiên cố cùng hai trận địa phi kiếm hình thức cố định.
Hồng Liên thành là một trong những tòa thành trấn ở xa nhất về phương Bắc của Liên Bang, ngay từ lúc mới thành lập ra tòa thành này thì quân đội Liên Bang đã cân nhắc đến hạng mục khả năng chiếu đấu, chọn dùng hình thức bán quân sự hóa để kiến tạo.
Các nơi trong nội thành đều ẩn giấu những thành lũy như vậy, bình thường những thành lũy này nấp dưới nền đất, một khi có thú triều xâm nhập vào nội thành liền có thể trồi lên mặt đất, thành lập phòng tuyến.
Một chiếc Tinh Thạch chiến xa mang theo Thái Ất Lôi Từ pháo rõ ràng đã nổi lên trong quá trình tập kích của Yêu tộc, trong cơn hoảng loạn đã lựa chọn trốn đến nơi này, kết hợp với binh lính đóng quân ở trong thành lũy, dựa vào phòng ngự phù trận khổ sở chống đỡ.
Bọn họ phải đối mặt với đại quân yêu thú như thủy triều.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt các binh sĩ chính là ác mộng kinh khủng nhất.
Song Đầu Cự Mãng có cái đầu lớn bằng vại nước, nó dường như được kết hợp từ nhân loại và loài rắn, lộ ra vẻ mặt cực kỳ quái đản.
Những con bọ cánh cứng to lớn hơn cả Tinh Thạch chiến xa đang vung vẩy liêm đao to lớn dài hơn ba mét, phát ra âm thanh "Vù vù".
Trên mai cự quy mọc ra đầy gai nhọn, thò ra cái đầu dài hơn hai mét, trên đầu lại có hai cọng râu thật dài, thỉnh thoảng phóng ra hồ quang chói mắt.
Dù cho phi kiếm chém giết vô số yêu thú, nhưng đàn yêu thú vẫn ùn ùn kéo tới.
Phòng ngự phù trận chịu phải sự công kích của chúng chợt run lẩy bẩy, giống như lá khô trong sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát, nuốt chửng, dập tắt.
- Đùng!
Một khẩu linh năng Thỉ Bạo Thương phát ra tiếng nổ vang, phù trận bên trong đã kích hoạt quá nhiều lần trong thời gian dài, linh năng bắt đầu bị quá tải, nòng súng vặn vẹo biến hình, hư tổn nghiêm trọng.
Một lão binh đang điều khiển khẩu linh năng Thỉ Bạo Thương này hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hắn dần đỏ lên, đưa tay đi lấy thêm đạn dược, nhưng lại quơ qua khoảng không.
- Đạn dược đã hết!
- Toàn bộ phi kiếm đều đã bắn ra!
- Cường độ của phòng ngự phù trận đang không ngừng hạ thấp, dự đoán không thể chịu đựng quá 3 phút!
Từng tin tức xấu giống như củi khô hất vào con ngươi đang cháy hừng hực của các binh sĩ, ngọn lửa trong đáy mắt của bọn họ càng thiêu càng vượng, vẻ mặt tất cả binh lính từ từ trở nên điên cuồng.
- Liên Cứ Kiếm chuẩn bị!
Vị lão binh kia lau cặn dầu trên mặt, cắn răng nói.
Từng đợt thủy triều yêu thú như bị một nguồn sức mạnh vô hình tách về hai bên.
Một thân ảnh hùng hổ doạ người không nhanh không chậm lao về phía bên này, khiến cho yêu khí bao phủ ở mấy chục mét bên ngoài như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đè ép lên phòng ngự phù trận.
Phòng ngự phù trận phát ra tiếng vang, từng đường linh phù đột nhiên lóe sáng lên sau đó vô thanh vô tức bị dập tắt.
Lúc này trong lòng của tất cả binh lính đều chìm vào vực sâu không đáy.
Bọn họ giống như đang đưa thân vào một chiếc tàu ngầm vô cùng tàn tạ cũ kỹ, chìm xuống mấy ngàn mét dưới biển sâu, chỉ có thể yên lặng nghe tiếng áp lực của nước biển nặng nề truyền đến, chậm rãi đè ép vỏ ngoài của tàu ngầm.
- Là yêu tướng!
Rốt cục cũng có người cực kỳ tuyệt vọng nói ra đáp án.
Đối mặt nhóm lớn yêu thú không đủ tư cách, thậm chí là cấp thấp yêu binh thì bọn họ còn có thể nâng Liên Cứ Kiếm lên bảo vệ vinh quang cuối cùng của quân đội Liên Bang.
Nhưng nếu như phải đối mặt với một tên yêu tướng thì cho dù bọn họ có bất kỳ nỗ lực nào đi nữa thì cũng giống như là bọ ngựa nhằm vào Tinh Thạch chiến xa, tất cả đều không có chút ý nghĩa nào.
Thoạt nhìn thì tên yêu tướng này giống như hợp thể giữa nhân loại và mãng xà, từ bụng trở lên trên đã biến thành hình người được vảy nhỏ bao trùm, nhưng trên thân thể hắn lại mọc ra sáu chi dài nhỏ cực kỳ yêu dị trong sương mù, giống như một con nhện đang giương nanh múa vuốt.
- Ca!
Trong miệng yêu tướng phun ra một chùm sáng màu tím nhỏ, chậm rãi bay đến phòng ngự phù trận, thời điểm chùm sáng này tiếp xúc với phòng ngự phù trận lập tức sinh ra ngàn vạn tia điện lưu, phòng ngự phù trận lập tức bị xé nát!
Hiện tại, khoảng cách giữa thành lũy và thú triều chỉ còn lại năm mươi mét.
- Vèo!
Lúc này đột nhiên có một kiện tinh khải giống như thiên thạch hạ xuống.
Mặt ngoài của giáp trụ màu xám đậm mơ hồ có lưu quang màu vàng nhạt lưu động, thoạt nhìn bề ngoài vô cùng thô lậu cuồng dã, nhưng khi quan sát kỹ thì lại phát hiện ẩn nấp dưới tầng vảy nhỏ của giáp trụ này là một quầng sáng nhàn nhạt.
- Xoạt!
Lượng lớn linh khí từ bên trong tinh khải bắn ra, hợp lại trên đỉnh đầu, ngưng kết thành một con chim ưng màu vàng giống y như thật, chim ưng hét dài một tiếng lao thẳng lên vòm trời, tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- Là người tu chân!
- Người tu chân của chúng ta rốt cục đến rồi!
- Khí thế thật là mạnh, đó là Huyền Cốt chiến khải, không phải nói Huyền Cốt chiến khải chuyên dụng cho người tu chân cấp thấp sao? Tại sao khí thế của hắn lại mạnh mẽ như thế!
Thú triều bị khí thế của kiện tinh khải trước mặt kinh sợ, giống như sóng biển đánh vào bờ đá kiên cố, sau khi đầu sóng bị phá tới tan xương nát thịt thì không thể làm gì khác ngoài lùi về sau.
Yêu tướng kia nheo hai con mắt vẩn đục lại, toàn bộ vảy quanh thân hắn vang lên tiếng ma sát, sáu cánh tay bất an rung động.
- Lục Thủ Xà Ma!
Bên trong Huyền Cốt chiến khải, Lý Diệu nở nụ cười.
Hai năm trước, trong cuộc chiến tại Thanh Trạch Thị, Lý Diệu cùng đám người Triệu Thiên Trùng hợp thành một tiểu đội săn giết, đã từng gặp qua một con Lục Thủ Xà Ma bị thương nặng.
Lần đó tất cả bọn họ dốc hết toàn lực, cuối cùng phải dựa vào uy lực của mười viên Thiên Lôi Địa Hỏa mới miễn cưỡng làm thịt được đối phương, suýt chút nữa đã bồi cả bản thân mình vào.
Lúc đó, sự khủng bố của yêu tướng đã khắc sâu vào trong lòng Lý Diệu.
Thậm chí ngay sau đó, khi ở trong Lôi Âm sơn mạch, lần thứ hai Lý Diệu gặp phải yêu tướng, hắn cũng không cảm thấy đáng sợ như vậy.
Hai năm trôi qua, lại một lần nữa gặp phải Lục Thủ Xà Ma, cảm giác của hắn hoàn toàn khác biệt.
- Yêu tướng thì lại làm sao! Chết đi cho ta!
Sau lưng Huyền Cốt chiến khải phun ra ánh sáng hoa lệ, hơn năm mươi tòa động lực phù trận đồng thời phát động, thông qua góc độ điều tiết nhỏ bé khiến cho trong nháy mắt Huyền Cốt chiến khải lao ra với tốc độ còn nhanh hơn so với siêu toa.
Sau khi thiết kế lại một lần nữa, thêm vào bốn loại tinh tủy, thời điểm Trảm Phong chiến đao ra khỏi vỏ, chim ưng giữa không trung liền rít lên một tiếng, quấn lên lưỡi đao, hóa thành đao khí dài hơn bảy mét.
- Ầm ầm ầm!
- Răng rắc!
Giống như một hồi lôi bạo loại nhỏ cuốn lên trên mũi đao.
Không có chút âm mưu quỷ kế, thuần túy là thực lực thật sự.
Lục Thủ Xà Ma còn chưa kịp chớp mắt, phong lôi đao của Lý Diệu đã ập tới, mạnh mẽ chém vào vị trị thất thốn của Lục Thủ Xà Ma!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận