Lý Diệu tặc lưỡi, âm thầm kinh ngạc.
Phá Toái Hư Không, phi thăng thành tiên, đây là cảnh giới chí cao người tu chân cổ đại tha thiết ước mơ.
Chỉ có điều, phần lớn cường giả cổ đại sau khi thiêu đốt sinh mệnh đến cực hạn thì thật sự "Phá Toái Hư Không", biến thành tro bụi, chết đến không còn sót lại dù chỉ một chút cặn bã.
Cho dù có một phần vạn cơ hội thật sự tiến vào không gian càng cao hơn thì cũng không tìm được phương pháp tồn tại, cuối cùng lạc lối vào vòng xoáy thế giới ba chiều, chuyện đó cũng tương tự như kết cục vạn kiếp bất phục, thậm chí càng thảm hại hơn so với trực tiếp tử vong.
Còn hắn mới là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng có thể mượn sức mạnh tinh toa, Phá Toái Hư Không, xuyên qua tinh hải.
Đây chính là sức mạnh của văn minh tu chân hiện đại.
- Tinh toa đã dò xét qua tình huống cơ bản của ngoại giới, Huyền Băng tinh có tầng khí quyển mỏng manh, lực hút cùng hoàn cảnh sinh tồn cơ bản ổn định, hiện nay nhiệt độ là âm bảy mươi hai độ, nhiệt độ lạnh nhất là âm một trăm ba mươi tư độ, cũng không tính là quá lạnh.
- Trong không khí của Huyền Băng tinh chứa đựng chút ít dưỡng khí, ngoại trừ dưỡng khí ra thì còn có các loại khí thể có tính ăn mòn, đồng thời trên mặt đất có vô số dòng khí chảy xiết không nhìn thấy, giống như lốc xoáy vô hình, có thể ăn mòn lục phủ ngũ tạng con người, ức chế linh năng vận chuyển.
- Trong giới Tu Chân cổ đại, loại khí hậu này được gọi là 'Cương phong', 'Âm phong', trong truyền thuyết nó có thể thổi bay huyết nhục đến tận xương, nó tương đối đáng sợ nên chúng ta cần cẩn thận một ít, khởi động hệ thống tuần hoàn bên trong, tinh lọc không khí, phải nhớ không được cởi bỏ tinh khải, tất cả hiểu chưa?
- Rõ ràng rồi thì lên đường đi!
Đội trưởng Hồng Đồng ra lệnh, tất cả mọi người nối đuôi nhau bước lên trên Huyền Băng tinh đơn điệu và lạnh giá.
Đây là lần thứ nhất Lý Diệu rời khỏi Thiên Nguyên giới nên hắn rất tò mò đối với thế giới xung quanh.
Huyền Băng tinh là một thế giới mờ mịt, phóng tầm mắt nhìn lên còn chẳng thấy rõ giới hạn giữa trời và đất.
Có lẽ do thiếu hụt lượng nước nên không thể nhìn thấy tầng băng trên mặt đất, thay vào đó là từng tảng đá màu xám mọc lên, khiến cho bọn họ có cảm giác như đặt chân vào một khu rừng nấm khổng lồ.
Trong khe hở giữa mỗi một tảng đá lớn đều sinh ra vô số đồ vật giống như huyết nhục, trên huyết nhục lại mọc ra một nụ hoa đang chờ nở, thỉnh thoảng lại hút không khí một cái, lúc sáng lúc tối, tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Đây là loài nấm có tên "Độc Nhãn Cự Cô", thực vật đặc hữu của Huyền Băng tinh, tính công kích không mạnh, có năng lực mê huyễn nhất định, cất chứa lượng nước quý giá, sau khi điều chế có thể biến thành đồ ăn khẩn cấp.
Trọng lực Huyền Băng tinh bằng một phần sáu Thiên Nguyên tinh, đối với tu sĩ Trúc Cơ, chút trọng lực ấy vốn không tạo thành ảnh hưởng quá to lớn, đội trưởng Hồng Đồng không cần phát động thần thông khống chế trọng lực.
Lý Diệu quay đầu lại, dùng thần niệm cảm tri phần sau tinh toa, hắn cảm giác cái đuôi của tinh toa như buộc vào một sợi dây thừng linh năng vô hình, dẫn tới phương xa, đột ngột biến mất sau mười mấy mét, giống như nó nối đến một cái thế giới khác vậy.
Đây chính là ràng buộc gắn bó tinh toa với Thiên Nguyên giới.
Nó giống như người ta dùng một sợi dây thừng rất dài, buộc vào một tảng đá rồi dùng sức ném tảng đá đó đi, lúc muốn thu về chỉ cần dùng sức lôi một đầu của dây thừng, viên đá sẽ tự động bị lôi về.
Dĩ nhiên đây chỉ là ví dụ thô thiển nhất, nguyên lý chân chính của nó thì Lý Diệu vẫn chưa làm rõ được, loại thần thông này bắt nguồn từ bên trong di tích Tinh Hải đế quốc, vượt xa phạm trù lý giải của giới tu chân Thiên Nguyên Giới.
Có lẽ người tu chân cấp Hóa Thần hoặc thậm chí cao cấp hơn mới có thể biết rõ ảo diệu trong đó.
Lý Diệu chỉ biết loại ràng buộc này có thời gian dài nhất là năm ngày.
Trong vòng năm ngày, bọn họ chỉ cần trở lại tinh toa, khởi động trận pháp trên đó là sẽ được lôi trở về Thiên Nguyên giới.
Một khi vượt qua năm ngày, hoặc tinh toa bị hủy, bọn họ sẽ không thể quay về.
Có điều Bí Tinh Hội đã sớm có phương án đối phó tình huống khẩn cấp như thế, mấy chục người tu chân nghiên cứu đang quan sát tình hình của bọn họ, một khi nhận biết được tinh toa bị hủy, hoặc dây nối bị chặt đứt, một chiếc tinh toa khác sẽ lập tức được phóng tới Huyền Băng tinh.
Chỗ khó lớn nhất của việc Phá Toái Hư Không chính là làm sao bảo đảm nhân viên bên trong bình yên vô sự, chỉ cần không mang theo người, chí phí sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Khi tìm được chiếc tinh toa mới này, họ lại có thể trở về Thiên Nguyên giới.
- Mọi người chú ý thời gian, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta còn bốn ngày rưỡi thời gian để tiến hành thu lượm cùng thăm dò, nói đúng hơn là 108 giờ 35 phút 42 giây!
- Mau mau, chúng ta phải giành giật từng giây, Yến Tử sẽ đi trinh sát hoàn cảnh chung quanh, Kền Kền tìm kiếm Tinh Cự đồng thời tiến hành kiểm tra nó, Linh Đang cùng ta ngụy trang tinh toa lại, vỏ đạn và người câm phụ trách cảnh giới!
Đội trưởng Hồng Đồng vung tay lên, mọi người bắt đầu bận túi bụi.
Vận may của bọn họ khá tốt, rất nhanh Lý Diệu đã tìm được Tinh Cự ở trên một tòa núi nhở cách đó trăm mét.
Tinh Cự là một loại pháp bảo đặc thù, ngoại hình như là một bó đuốc dùng thủy tinh màu hồng điêu khắc thành, trên đó có hỏa diễm cháy mãi không thôi, tỏa ra gợn sóng linh năng mãnh liệt và ánh sáng lóa mắt.
Tinh Cự chính là bó đuốc trên trời, có thể hiểu nó giống như hải đăng trên biển, dùng để chỉ dẫn phương hướng cho tinh toa cùng tinh hạm.
Cái Tinh Cự này do chiến đội đầu tiên đến Huyền Băng tinh kiến tạo hơn trăm năm trước, dùng để chỉ dẫn cho hậu nhân.
Sau lần đó, mỗi ba mươi năm mới có một nhánh Tinh Thần chiến đội truyền tống đến phụ cận Tinh Cự, tiến hành bảo dưỡng và gia cố Tinh Cự.
Huyền Băng Tinh cực kỳ bao la, phần lớn địa phương chưa được thăm dò, chìm trong bóng tối, không biết giấu diếm hung hiểm gì.
Nếu như không có Tinh Cự, bọn họ sẽ không biết mình bị truyền tống đến nơi nào.
Lý Diệu là luyện khí sư, nên việc kiểm tu cùng gia cố Tinh Cự là việc của hắn.
Tuy rằng hắn không hiểu nguyên lý hoạt động của Tinh Cự nhưng tiền nhân đã sớm lưu lại sổ tay bảo dưỡng, nên nó cũng không quá khó.
Trải qua hơn ba mươi năm bị âm phong không ngừng tập kích, vỏ ngoài của Tinh Cự bị phong hoá, linh năng trong trận pháp phòng ngự sớm đã khô cạn.
Lý Diệu thay thế ba mảnh vỏ ngoài, tháo hết thảy cấu kiện ra, tinh tế lau chùi đánh bóng một lần, sau đó mới bỏ thêm vào một viên tinh thạch có độ tinh khiết cao, đến khi trận pháp phòng ngự tràn đầy linh năng, mọi việc coi như xong.
Lúc này các đội viên còn lại cũng đã hoàn thành công tác.
Đội trưởng Hồng Đồng cùng Đinh Linh Đang đã kéo tinh toa vào trong một khe núi, khởi động hình thức ẩn nấp, tinh toa biến thành một khối nham thạch màu xám trắng to lớn.
Người câm Ba Vĩ Kỳ cùng "Vỏ đạn" Lãnh Tử Minh vừa cảnh giới, vừa quét dọn địa hình chung quanh, đồng thời định vị vị trí của chính mình ở trên địa đồ.
Chỉ có điều, địa phương sáng sủa trên bản đồ chỉ có một khối nhỏ, còn lại phần lớn địa đồ bị bao phủ trong sương mù, chờ đợi bọn họ thắp sáng.
Yến Tử Yến Dương Thiên từ trong tinh khải thả ra ngoài hơn mười con khôi lỗi chiến thú mềm mại như Yến Tử, tiến hành trinh sát bốn phương tám hướng xung quanh, cuối cùng đưa ra kết luận:
- Hoàn cảnh bốn phía không khác biệt lắm với hoàn cảnh hơn ba mươi năm trước, địa đồ vẫn hữu hiệu, bước đầu trinh sát không phát hiện kẻ địch, duy trì cảnh giới cấp ba là được.
- Có điều quáng động Tinh Thần chiến đội tiến vào hơn ba mươi năm trước đã bị cương phong thổi sụp, kết cấu địa chất vùng này cực kỳ yếu đuối, khả năng dưới nền đất chất chứa Băng Sát, độ nguy hiểm cực cao.
Băng Sát chính là không khí ở dưới áp lực siêu cao và nhiệt độ vượt qua âm hai trăm năm mươi độ sẽ dẫn đến không khí phi thường không ổn định.
Một khi bị kích thích, nó sẽ bạo phát như núi lửa, phá tan mặt đất, hóa thành sát vụ cực kỳ âm lãnh, tất cả sinh linh hay vật chất chạm vào đều bị đóng thành băng trong nháy mắt.
Độ nguy hiểm của Băng Sát không thua gì dung nham, mà đặc tính không lọt chỗ nào so với dung nham càng thêm kinh khủng hơn.
Yến Tử Yến Dương Thiên tiếp tục nói:
- Nếu nơi này là căn cứ khai thác mỏ thời đại Tinh Hải đế quốc thì hẳn không chỉ có một cái quáng động, ta nhận thấy phía tây nam có linh khí khá nồng nặc, kiến nghị đi đến đó tìm tòi.
- Căn cứ tài liệu phát hiện mỏ khoáng của Tinh Hải đế quốc trong dĩ vãng thì vùng tây nam còn có quáng động.
- Dù không có, chí ít chúng ta vẫn đang thăm dò địa đồ, xem như kiếm được không ít điểm cống hiến.
- Được!
Đội trưởng Hồng Đồng quyết định.
- Đội hình bật cảnh báo cấp ba, toàn bộ tiến vào trạng thái tiềm hành, đi về hướng tây nam!
Trên Huyền Băng tinh ẩn chứa nhiều loại tạp chất có tính ăn mòn trong không khí, nên ánh sáng do sáu cái tinh khải phát ra hiện lên màu xám ảm đạm như là sáu con tàu nhỏ, nhảy nhót ở trên cảnh đồng hoang vu cằn cỗi.
Mỗi một lần nhảy lên đều đi được mấy chục mét nên thời gian đi hết sáu mươi dặm chỉ như một cái chớp mắt.
Bọn họ đi theo đội hình chữ chi nên rất nhanh đã thăm dò ra một mảng lớn địa đồ, tuy nhiên ngoại trừ Độc Nhãn Cự Cô ra thì lại không phát hiện được bất kỳ sinh linh nào.
Mãi đến tận khoảng cách ngoài trăm dặm so với tinh toa, sau khi vượt qua một gò núi nhỏ, trước mắt mới xuất hiện phong cảnh khác.
Đó là một mảnh rừng rậm bị đóng băng do hài cốt nhân loại, yêu thú cùng pháp bảo tạo thành.
Trên người bọn họ vẫn mặc tinh khải, vung liên cứ kiếm cùng linh năng thỉ bạo thương, chiến đấu đến mức tinh khải chia năm xẻ bảy, mồm vẫn há ra như đang hò hét, hồn nhiên không để ý đến khí hậu trên Huyền Băng tinh.
Trên chiến trường chỉ còn lại khôi lỗi thủng trăm ngàn lỗ.
Lưỡi kiếm bị bẻ gãy, mất đi phong mang.
Nơi đây có vô số yêu thú hình thù kỳ quái mà Lý Diệu không biết, cũng chưa từng nhìn thấy dù là trong ác mộng.
Tất cả những thứ này đều đã biến thành tượng băng óng ánh long lanh, tạo thành một bãi chiến trường ầm ầm sóng dậy, rồi lại yên tĩnh không hề có một tiếng động.
- Hẳn là yêu tộc đã từng tiến công nơi này, bởi vì chiến đấu quá mức kịch liệt, kích phát Băng Sát dưới nền đất, nên tất cả mọi người đều bị đóng băng trong nháy mắt.
Yến Dương Thiên phân tích.
- Nếu là như vậy, nhất định chu vi xung quanh có lối vào quáng động, hơn nữa Băng Sát vùng này đã phun trào qua, cấu tạo địa chất sẽ ổn định hơn, tính an toàn khi thu nhặt thiên tài địa bảo sẽ tương đối cao.
- Chỉ có điều chúng ta vẫn phải cẩn thận, bên trong giới yêu thú vẫn có quái vật sinh tồn ở trạng thái ngủ đông mấy ngàn năm, bên ngoài phạm vi Băng Sát tàn phá, nói không chừng còn có một ít yêu thú sống sót, chỉ là bị Băng Sát tập kích nên tiến vào trạng thái hôn mê.
- Trải qua thời gian mấy ngàn năm, uy lực Băng Sát hạ xuống thấp nhất, những con yêu thú chưa bị đông chết này vẫn có khả năng thức tỉnh nhất định.
Lời còn chưa dứt, một con rối kim loại bị âm phong ăn mòn mấy ngàn năm, kết cấu bên trong đã trở nên cực kỳ giòn từ lâu, hiện tại bị linh năng do sáu cái tinh khải tỏa ra khuấy động, đột nhiên ầm ầm nổ tung, hóa thành ngàn vạn mảnh thủy tinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận