Lần nổ tung này gây ra phản ứng dây chuyền, lấy con rối kim loại làm trung tâm, từng gợn sóng hủy diệt khuếch tán về bốn phương tám hướng, khắp nơi trên cổ chiến trường biến thành biển thủy tinh óng ánh, âm thanh vỡ nát lan tràn ở trên mặt đất rộng lớn vô ngần.
Pháp bảo cùng sinh linh có mạnh mẽ hơn nữa cũng rất khó chống đỡ mấy ngàn năm bị ăn mòn, cổ chiến trường ầm ầm đổ nát, giống như pháo đài bằng cát bị sóng biển xung kích chôn vùi trong nháy mắt.
Rìa chiến trường có một đoàn khí tức yêu dị chậm rãi bay lên.
- Đó là…
Tinh nhãn của Lý Diệu được điều tiết đến mức cao nhất, sau đó hắn lại vận chuyển linh năng kích phát tiềm năng của mô thần kinh khiến thị lực tạm thời tăng lên năm lần.
Chỉ thấy bên rìa chiến trường có mấy con yêu thú đông lại như tượng băng không bị chia năm xẻ bảy như những con yêu thú khác, băng phong bao vây ở bên ngoài nó nứt ra để lộ thân thể đen sì sì, nhìn như vô số con bạch tuộc đã bị hong khô.
Lúc này chúng đang bắt đầu bành trướng.
Những yêu thú này nằm ở ngoài phạm vi Băng Sát nên chỉ tiến vào trạng thái ngủ đông, dĩ nhiên là chưa chết.
Gợn sóng yêu năng của bọn chúng ở trong tinh nhãn là hình dạng hỏa lân yêu dị đang giương nanh múa vuốt, càng thiêu càng vượng.
Rất nhanh, mấy chục con yêu thú kia đã hút đủ, khí thế bành trướng đến mức tột đỉnh.
Mỗi một con yêu thú cao từ ba đến năm mét, chậm rãi bay cao lên bốn, năm mét giữa không trung, hàng trăm cái xúc tu buông xuống dưới, mỗi một cái xúc tu đều có rất nhiều gai.
Những con yêu thú hình cầu này không có mắt, khí nang giống như thân người, bên trên là lớp da nhăn nheo cùng lỗ thủng, xúc tu ngọ nguậy ra bốn phía, quấn vào lẫn nhau tạo thành một tấm chắn rộng mấy chục mét.
- Xem những dáng vẻ bên ngoài thì chúng là “sứa lơ lửng giữa trời” thời cổ đại.
- Loại yêu thú này hấp thu lượng lớn không khí ở bốn phía, áp súc đến mức tận cùng, sau đó bắn ra khí nhận từ các lỗ thủng trên cơ thể, uy lực không thể khinh thường.
- Đặc biệt là địa phương có không khí mang tính ăn mòn như Huyền Băng tinh, uy lực của bọn chúng càng kinh khủng.
Yến Tử Yến Dương Thiên nói thật nhanh.
- Mọi người không cần sốt sắng, cấp số những con yêu thú này không cao, nhiều nhất là một đám trung cao cấp yêu tướng, hơn nữa đã ngủ đông mấy ngàn năm, thân thể chúng khẳng định đã chịu tổn thương nghiêm trọng, mạnh mẽ thức tỉnh chỉ là cung giương hết đà mà thôi.
Lời nói này của đội trưởng Hồng Đồng có hơn phân nửa là nói cho Lý Diệu nghe.
Mặc dù yêu năng của đối phương không mạnh mẽ lắm, lại mới vừa thức tỉnh từ trạng thái ngủ đông, thân thể suy yếu tới cực điểm.
Nhưng chung quy nó vẫn là yêu thú mấy ngàn năm trước, đến tột cùng là có thủ đoạn quỷ bí gì, không ai biết được.
Lý Diệu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm tình, tay phải di chuyển từng tấc một, vô thanh vô tức nắm chặt Liệt Huyết Trảm Phong Đao.
Đội viên còn lại dựa theo chiến thuật diễn luyện vô số lần, yên lặng tản ra.
Mấy chục con yêu thú có xúc tu to lớn tạo thành một đám mây xám quỷ dị, trôi nổi bồng bềnh ở giữa không trung, sau khi nhận biết được khí tức của nhân loại, chúng nhanh chóng trôi lại đây.
Phương thức di chuyển của bọn chúng rất giống sứa biển, thông qua lỗ thủng phía sau thân thể, mạnh mẽ phun ra khí lưu, đẩy thân thể tiến lên, tốc độ nhanh vô cùng.
Ác chiến động một cái liền bùng nổ.
Trong nháy mắt, con yêu thú gần nhất đã cách Lý Diệu chưa đầy năm mươi mét.
Lý Diệu có thể nhìn rõ trên mỗi một xúc tu đều có một cái răng cưa, Liệt Huyết Trảm Phong Đao ở trong vỏ đao rung động kịch liệt như nóng lòng muốn thử.
Bên trái bỗng nhiên truyền đến tiếng rít chói tai, một vệt sáng mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể yêu thú!
Là phi kiếm!
Trong cơ thể yêu thú loại sứa này đều là khí thể, sau khi bị phi kiếm cắt ra một vết thương hẹp dài thì lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm rồi khô quắt lại rất nhanh.
Những con sứa yêu còn lại giật mình, xúc tu múa loạn tạo thành phòng ngự nghiêm mật.
Lý Diệu hơi sững sờ, thanh phi kiếm này không phải từ bên cạnh hắn bắn ra mà là đến từ hướng đông bắc cổ chiến trường.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất đang run rẩy.
Thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là mấy chục cái tinh nhãn màu đỏ tươi hình tam giác, ở trong khói xám phóng ra ánh sáng hung hãn tàn nhẫn.
Rất nhanh, mấy chục con khôi lỗi bước từng bước cứng ngắc nhưng vô cùng kiên định đi vào chiến trường.
Hai cánh tay của bọn chúng bị cải tạo thành kiếm và chiến đao, trên bả vai là máy bắn phi kiếm thô đen nhìn lỗ chỗ như tổ ong, vừa đi tới vừa phun ra phi kiếm.
Không ít khôi lỗi bị đông cứng đến mức cực giòn, vừa mới đi tới liền vỡ ra, ngã xuống đất.
Những con còn lại không thèm nhìn, cứ thế vượt qua đồng bạn, kiên quyết đi tới.
Mà những đồng bạn kia, chỉ cần tinh não chủ khống không bị đông cứng thì vẫn vung vẩy hai tay, bò về phía yêu thú.
- Là khôi lỗi thời đại Tinh Hải đế quốc.
- Có một số khôi lỗi gặp phải trạng thái cực đoan, cũng tiến vào trạng thái hôn mê, chỉ khi tinh nhãn cảm nhận được gợn sóng yêu năng mãnh liệt thì nó mới thức tỉnh, quét hình yêu thú quanh đó, tự động phát động tấn công.
Đội trưởng Hồng Đồng giải thích.
Khi mọi người đang nói chuyện, đại quân khôi lỗi bằng kim loại đã vọt vào bên trong bầy yêu thú, huyết chiến bạo phát nhưng chẳng hề nhìn thấy nửa giọt máu tươi!
Đầu tiên, khôi lỗi kim loại bắn ra lượng lớn phi kiếm, khiến yêu thú phân tách ra, sau đó vung vẩy liên cứ kiếm cùng chiến đao, chặt đứt các xúc tu của chúng, băm yêu thú thành tám mảnh.
Yêu thú không cam lòng yếu thế, bắn ra lượng lớn khí nhận từ trong lỗ thủng quanh thân, chặt xuống tứ chi của khôi lỗi.
Song phương bị đóng băng suốt mấy ngàn năm, đã sớm bị âm phong thổi đến mức xốp giòn không thể tả, thường thường sau mấy lần va chạm liền hóa thành mảnh vỡ.
Nhưng bất luận yêu thú hay khôi lỗi kim loại, đều không biết hoảng sợ là gì, mà chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.
Sau mười phút, trận quyết chiến kéo dài mấy ngàn năm đã kết thúc.
Tất cả yêu thú cùng khôi lỗi kim loại đều biến thành bộ dạng chân tay cụt, thành một bức tranh vụn vặt ở trên mặt đất.
Chỉ còn dư lại một thanh phi kiếm cuối cùng, mê man xoay tròn ở giữa không trung, không tìm được mục tiêu công kích, cuối cùng bay về phía đám người Lý Diệu.
Lý Diệu nuốt ngụm nước bọt, tay phải vững vàng nắm lấy chiến đao.
- Chớ sốt sắng, thanh phi kiếm này có thần thông tự động phân biệt địch ta, chúng ta đều là nhân tộc, nó sẽ không triển khai công kích.
Đội trưởng Hồng Đồng nói.
Phi kiếm xoay chuyển nửa vòng ở trên đỉnh đầu bọn họ, Lý Diệu nhìn thấy từng mảnh vỡ, cùng với vết loang lổ rỉ sét do axit ăn mòn, còn có chiến huy Xích Long Thôn Nhật giương nanh múa vuốt trên thân kiếm.
Đó từng là tấm huân chương kiêu ngạo nhất của nhân loại, làm lay động bốn phương tám hướng trong Tinh Thần Đại Hải.
Mũi kiếm rung động nửa ngày, giống như chó săn đang tìm tòi con mồi, sau khi xác nhận bọn họ đều là nhân loại phi kiếm liền bay về hướng tây, bay về phía sương mù mờ mịt, rất nhanh liền biến mất ở phần cuối đường chân trời.
- Nó muốn đi nơi nào?
Lý Diệu hỏi.
- Tuy chúng ta không phải yêu thú, nhưng trên người không có linh văn của Tinh Hải đế quốc, hẳn là bị nó xem như bình dân.
Đội trưởng Hồng Đồng đáp.
- Nó muốn đi tìm đế đội chân chính, hoặc là tìm một con yêu thú để phát động tấn công.
Lý Diệu sững sờ hỏi:
- Nếu như không tìm được thì sao?
- Nếu không tìm được, vậy thì bay đến khi linh năng tiêu hao hết mới thôi.
Trong đầu Lý Diệu xuất hiện một bức tranh.
Một thanh phi kiếm cô độc, bay ở trên mặt đất hoang vu cô tịch, không biết bay bao lâu, không hề tìm được n chiến hữu hoặc kẻ địch, tốc độ phi hành càng ngày càng chậm, gỉ sét trên người càng ngày càng nhiều, đôi lúc lảo đảo ở giữa không trung, nhưng thủy chung không biết mệt mỏi, không từ bỏ, trước khi giọt linh năng cuối cùng chưa tiêu hao hết, vẫn phi hành, phi hành.
- Tiểu Hắc, ngươi và thanh phi kiếm này cũng đang tìm kiếm đồng bọn hoặc kẻ địch à.
Lý Diệu dùng thần niệm hỏi dò Hắc Dực Kiếm ở phía sau lưng.
Hắc Dực Kiếm khẽ run lên, Lý Diệu đã rõ ràng ý của nó.
- Ta đã tìm được đồng bọn.
- Tốt rồi, mọi người đều lên tinh thần đi, loại đại chiến giữa yêu thú cổ đại cùng khôi lỗi kiểu này luôn có ở trên bí tinh!
Đội trưởng Hồng Đồng cất cao giọng.
- Kền Kền cùng người câm quét dọn chiến trường nhìn xem có cái gì đáng giá mang về nghiên cứu hay không, Yến Tử cùng Linh Đang tạo thành tiểu đội trinh sát tìm tòi trong sơn mạch phụ cận, nếu nơi này là chiến trường thì xung quanh nhất định có quáng động, vỏ đạn cùng ta phụ trách cảnh giới!
Lãnh Tử Minh lựa chọn một vị trí đánh lén tốt nhất, lắp súng ngắm, khống chế toàn bộ chiến trường.
Lý Diệu cùng Ba Vĩ Kỳ nhảy xuống, tiến vào cổ chiến trường đầy mảnh vỡ thủy tinh.
Phần lớn phi kiếm cổ đại, tinh khải cùng khôi lỗi đều hóa thành bột phấn, cho dù có pháp bảo còn bảo trì được hình dạng hoàn chỉnh thì nó cũng chỉ còn một cái vỏ.
Lý Diệu chỉ có thể kích phát huyền quang, thu quét hình ảnh của chúng vào trong đầu, hi vọng thiết kế bên ngoài có ích cho người tu chân trong Thiên Nguyên Giới.
Trong trận đại chiến vừa rồi có không ít cấu kiện vẫn bảo trì được hoàn chỉnh.
Lý Diệu cẩn thận nghiên cứu tứ chi cùng máy bắn phi kiếm một phen, tuy nhiên chúng chưa vượt qua trình độ kỹ thuật của Thiên Nguyên giới nên không có giá trị mang về.
Hệ thống có thể làm cho khôi lỗi hôn mê mấy ngàn năm có thể tiếp tục hoạt động là thứ vô cùng tinh diệu, Lý Diệu chưa từng thấy pháp bảo đồng loại ở Thiên Nguyên giới.
Sau khi Sứa yêu giải phóng ra toàn bộ khí thể, thể tích của chúng còn lại không lớn lắm, Lý Diệu chọn một thi thể, dùng "Ngưng thi dịch" gói lại, ném vào trong Càn Khôn giới cùng hạt nhân của khôi lỗi.
Vận khí không tệ, lần thứ nhất đi thám hiểm bí tinh mà đã phát hiện một loại pháp bảo cùng yêu thú hoàn toàn mới, thu được lượng lớn điểm cống hiến tới tay!
Tiểu đội trinh sát truyền đến tin tức tốt, Yến Tử cùng Đinh Linh Đang phát hiện phía tây cổ chiến trường năm dặm có một lối vào mỏ khoáng hoàn hảo vô khuyết.
Sau năm phút, sáu người tụ hội ở lối vào quáng động.
Nơi này là một chỗ núi đá nứt vỡ, các khe hở che kín Độc Nhãn Cự Cô, chập chờn theo gió, tỏa ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt.
Hang động có đường kính hơn ba thước, lấy góc độ dựng đứng xuyên xuống dưới nền đất, không biết dẫn tới phương nào.
Bề ngoài có dấu vết của nhân công, bị năm tháng ăn mòn loang lổ.
Lý Diệu lấy ra một cái pháp bảo hình tròn, đập một cái ở trên đầu nó, pháp bảo lập tức "Đùng đùng đùng đùng" nổ tung lên.
Hắn dùng sức vung lên, ném hạt châu đó vào trong hang động.
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, sâu trong hang động truyền ra một tia huyền quang xanh ngắt, quét địa hình bốn phương tám hướng.
Trên màn ánh sáng của sáu cái tinh khải đồng thời hiện ra kết cấu hang động trong lòng đất.
Loại pháp bảo này tên là "Ánh Sáng Thần Lôi", nó có thể phóng ra một loại linh năng như sóng âm, quét hình ảnh của không gian, tức thời truyền đến tinh não, phác họa thành bản đồ lập thể, là loại pháp bảo dã ngoại không thể thiếu.
- Quáng động này sâu xuống lòng đất bốn trăm ba mươi mét, có mười hai khoang động nhỏ, xem ra bên trong chất chứa không ít thiên tài địa bảo.
Lý Diệu chà xát tay, hưng phấn nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận