Giống như minh lôi ngàn vạn năm nổ vang ở trong lòng đất, mặt đất dưới chân mọi người run lẩy bẩy, đầu tiên pháp bảo khoan đất mà yêu tộc kiến tạo hướng lên trên, sau đó lại đột nhiên đâm xuống lòng đất, tiếng "răng rắc răng rắc" khủng bố lập tức.
Phía dưới giống như núi lửa bạo phát, một đoàn băng vụ cao áp từ lòng đất dâng lên, như thiên nữ tán hoa ở giữa không trung, bông tuyết loạn bạo.
- Gay go rồi, là Băng Sát!
Âm thanh của đội trưởng Hồng Đồng có chút khô khốc.
Không nghĩ tới yêu tộc khoan đất ở đây là vì Băng Sát.
Đương nhiên bọn họ đã từng gặp qua Băng Sát, chiến trường có chu vi mười dặm cũng phải bị đông cứng, lấy thực lực tu sĩ Trúc Cơ như hắn rất khó chống lại Băng Sát.
Chỉ là không biết quy mô Băng Sát nơi này lớn bao nhiêu.
Con ngươi Lý Diệu co rụt lại, tâm tư thay đổi thật nhanh, vội la lên:
- Không phải là Băng Sát đơn giản, yêu tộc không thể ngàn dặm xa xôi đến Huyền Băng tinh chỉ vì lấy ra một đoàn Băng Sát!
Hắn còn chưa dứt lời, Băng Sát dường như thức tỉnh từ trong giấc mộng dài lâu, một bên giương nanh múa vuốt, một bên nhúc nhích ngưng tụ, rất nhanh liền ngưng kết thành một đám U Lam Băng Vân đường kính mấy chục mét có băng văn màu lam nhạt lượn lờ.
Tuy rằng thể tích nhỏ hơn so với Băng Sát bình thường, nhưng nhiệt độ lại thấp hơn đến mấy chục độ, tinh khải của mọi người đều truyền đến tiếng "Tích tích tích tích" của còi báo động, cảnh báo bọn họ mau chóng rời khỏi nơi này.
Những băng văn màu xanh da trời kia giống như từng con từng con mắt hẹp dài, nhìn chằm chằm tất cả mọi người mà không chớp mắt.
Phàm là người bị "Nó" tập trung đều sinh ra cảm giác sởn cả tóc gáy.
- Là Hung Sát Băng Phách, thể tích khổng lồ như vậy nhất định là một con Hung Sát Băng Phách!
Yến Dương Thiên lẩm bẩm.
Trái tim tất cả mọi người dường như bị đông cứng lại.
Hung Sát Băng Phách chính là một tia tâm ý hung lệ cuối cùng của người chết trận, kết hợp cùng hàn khí dưới nền đất tiết ra ngoài, trải qua trăm nghìn năm thâm niên thai nghén mà thành Hung Sát Băng Phách.
Ngày hôm qua, đám người Lý Diệu gặp phải Hung Sát Băng Phách trong lòng đất giống như là cá hố trong suốt, chúng không thể làm gì bọn họ.
Mà thể tích đoàn Hung Sát Băng Phách này lớn hơn cái trước trăm lần, ngàn lần, đủ để cắn nuốt toàn bộ bọn họ.
Xem ra trên chiến trường cổ này nhất định từng có một tên cường giả, ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lưu lại tâm ý giết chóc cực kỳ tàn nhẫn, nhờ số trời run rủi, chui vào chủ mạch Băng Sát trong lòng đất, trải qua mấy ngàn năm dung hợp mới hình thành nên Hung Sát Băng Phách cực kỳ khổng lồ.
Có lẽ mấy chục năm trước yêu tộc đã phát hiện ra con Hung Sát Băng Phách này, bây giờ nó đã thành thục nên yêu tộc muốn lấy nó ra để sử dụng, nhưng lại bị Thanh Đồng chiến đội nửa đường chặn giết, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sớm thả ra Hung Sát Băng Phách ra, đồng quy vu tận.
Những tên yêu tộc sống sót, nhìn thấy Hung Sát Băng Phách hiện thân, đều hưng phấn khua tay múa chân, khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng gầm rú:
- Nghênh tiếp vạn yêu điện!
- Hô!
Hung Sát Băng Phách đầu tiên là đột nhiên bành trướng, sau đó lại dùng sức co rụt lại thổi ra một luồng băng lưu mà mắt thường có thể thấy từ trong Băng Vân ra, tất cả yêu tộc đều bị biến thành tượng băng, bọn chúng vẫn duy trì dáng dấp khua tay múa chân, có hai tên yêu tộc bởi vì động tác quá mạnh nên vừa đông lại là tứ chi gãy vỡ trong nháy mắt, chỗ đứt gãy rất gọn gẽ, bóng loáng như gương, chẳng hề có máu tươi rơi xuống.
Bản năng của Hung Sát Băng Phách là đóng băng tất cả những gì nó nhìn thấy, đặc biệt là vật còn sống.
Sau khi đóng băng hết thảy yêu tộc lại, nó không hề dừng lại mà nhẹ nhàng hướng về phía Thanh Đồng chiến đội bay tới.
- Ta đến!
Đinh Linh Đang bước lên một bước, hai tay giao nhau vào nhau, hai con Hỏa Long vặn vẹo thành hình xoắn ốc, mạnh mẽ đánh tới chỗ Hung Sát Băng Phách.
Nhìn như là một khối băng trụ rơi vào trong nồi nước sôi trào, trong Băng Vân nhất thời tuôn ra tiếng vang đùng đùng đùng đùng.
Băng văn màu lam nhạt liều mạng vặn vẹo.
Chỉ nghe vài tiếng ầm ầm vang lên, từ trong Hung Sát Băng Phách bắn ra năm quả băng cầu màu lam nhạt.
- Cẩn thận!
Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Đinh Linh Đang, hai người lăn lộn trên đất một vòng, quay đầu nhìn lên, khu vực vừa nãy Đinh Linh Đang đứng đã có thêm năm băng trụ thô to.
Nếu như Lý Diệu không kịp phản ứng nhanh, dù Đinh Linh Đang không bị đông thành băng trụ thì chí ít cũng bị băng trụ nhốt lại.
Hung Sát Băng Phách lại răng rắc vài tiếng, Hỏa Long bị đông thành Băng Long, bị nhai nát, rồi Hung Sát Băng Phách tiếp tục hướng về phía mọi người.
- Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Phía bên phải Hung Sát Băng Phách liên tục nổ tung ra bốn đốm lửa màu đỏ tươi, nhưng chỉ chốc lát sau liền đông lại thành băng sương.
Là "Vỏ đạn" Lãnh Tử Minh bắn ra hỏa thiêu đạn!
Hung Sát Băng Phách phát ra tiếng ‘hí hí hí tê’, giống như rất thống khổ, bỗng nhiên nó bắn ra bốn cái băng trùy hướng về phía "Vỏ đạn" Lãnh Tử Minh lao, phía sau lưu lại bốn luồng dấu vết nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát sau, chỗ "Vỏ đạn" Lãnh Tử Minh ẩn thân trên sườn núi xuất hiện từng đám bông tuyết.
- Vỏ đạn!
Đội trưởng Hồng Đồng hét lớn.
- Không có chuyện gì, chỉ là thiết giáp ở đùi phải bị đông cứng, khả năng di chuyển có thể hạ thấp xuống 52%, ta đang chuyển đến vị trí đánh lén thứ hai.
Thanh âm của "Vỏ đạn" Lãnh Tử Minh mãi mãi bình tĩnh như thế.
- Được, yểm trợ ở vị trí đánh lén số hai, chúng ta lui lại!
Hung Sát Băng Phách khổng lồ xuất hiện đã vượt qua dự đoán của mọi người, hai người có lực công kích mạnh nhất ở cả xa và gần đều bó tay toàn tập với nó nên Đội trưởng Hồng Đồng quyết đoán để toàn đội lập tức lui lại, trốn về Thiên Nguyên giới!
Giờ khắc này, thần thông khống chế trọng lực đại phát thần uy, đội trưởng Hồng Đồng liên tục thao túng đá tảng, chặn giữa Thanh Đồng chiến đội và băng vụ, đồng thời làm trọng lực ở xung quanh hạ xuống mức bằng một phần ba bình thường.
Tất cả đội viên của Thanh Đồng chiến đội lui lại theo phương án diễn luyện trước đó, dùng hỏa lực hung hãn để luân phiên yểm hộ nhau lui lại.
Hung Sát Băng Phách theo sát không nghỉ, nó như một đám mây trôi nổi ở giữa không trung, tốc độ rất nhanh, nó ở trên cao nhìn xuống nên dễ dàng nắm bắt con đường chạy trốn của mọi người.
Thỉnh thoảng nó lại phun ra băng vụ cao áp, như một mũi tên nhọn, chỉ cần quẹt vào một điểm nhỏ tí tẹo thôi là một khối thiết giáp sẽ đông thành nước đá ngay lập tức, làm mất đi phần lớn thần thông.
Mọi người vận chuyển động lực phù trận tới cực hạn, chạy thục mạng trên băng nguyên, nhiều lần lăn ba bốn vòng tròn, mượn sườn núi và hang động yểm hộ, tạm thời thoát khỏi Hung Sát Băng Phách.
- Mau trở lại tinh toa!
Đội trưởng Hồng Đồng vội la lên, trán mọi người đều toát mồ hôi hột, nhưng bị khí trời rét lạnh làm mồ hôi ngưng kết thành băng châu trong nháy mắt, dù trên người có linh văn hỏa hệ cũng không làm nên chuyện gì.
Rốt cục bọn họ cũng trở lại chỗ tinh toa ẩn náu trong thung lũng, nhưng lúc leo lên tinh toa thì băng vụ đến từ giữa không trung bắn tới khiến tinh toa đông thành khối băng!
Mọi người vốn cho là đã thoát khỏi Hung Sát Băng Phách, nhưng khi ở trên bầu trời, một con mắt trong mây mù vẫn đang lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ.
Sắc mặt của mọi người trở nên cực kỳ khó coi.
Chưa nói tinh toa có thể khiến băng tan hay không, coi như băng tan hết thì kết cấu khẳng định phải chịu tổn thương nghiêm trọng, công năng giảm mạnh.
Lên loại tinh toa này Phá Toái Hư Không chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Hy vọng duy nhất bị hủy diệt, ở trên Huyền Băng tinh hoang vu này, bọn họ không thể đọ sức quá lâu với Hung Sát Băng Phách.
Dù Thiên Nguyên giới phóng ra chiếc tinh toa thứ hai thì cũng khó tránh khỏi việc nó lại bị Hung Sát Băng Phách phá huỷ một lần nữa.
Tần số truyền tin hoàn toàn lặng, giống như thông tin liên lạc cũng bị Hung Sát Băng Phách đông cứng.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh của Lý Diệu như là một ngọn lửa bùng lên ở trong hang động hắc ám.
- Chúng ta phải trở lại!
- Thực lực những tên yêu tướng vừa nãy chỉ yếu hơn so với chúng ta chứ không mạnh hơn, bọn chúng không có lý do tới chỗ có Hung Sát Băng Phách để tự chịu diệt vong!
- Nếu đã sớm biết nơi này cất giấu Hung Sát Băng Phách mạnh mẽ như vậy mà còn muốn thả nó ra ngoài thì trên người bọn chúng nhất định mang theo pháp bảo trấn áp Hung Sát Băng Phách!
- Chỉ vì gặp phải chúng ta nên không kịp sử dụng mà thôi!
Một lời này như đánh thức người trong mộng, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, đội trưởng Hồng Đồng cắn răng nói:
- Lý Diệu, Linh Đang, hai người các ngươi đi tìm pháp bảo, bốn người chúng ta dẫn Hung Sát Băng Phách đi, có điều phải làm nhanh một chút, hình như nó vẫn đang không ngừng hấp thu hàn ý trên Huyền Băng tinh, thể tích càng lúc càng lớn, chúng ta chống đỡ không được bao lâu đâu!
- Rõ ràng!
Sáu thành viên Thanh Đồng chiến đội đánh cược, đột nhiên chia làm hai đội, phân công nhau chạy trốn.
Hung Sát Băng Phách hơi do dự, sau đó quả nhiên đuổi theo hướng nhiều người.
Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang không để ý linh năng tiêu hao, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy trăm km, trở lại chiến trường đóng băng.
Rất nhanh Lý Diệu liền tìm được thi thể tên yêu tộc có quần áo đặc biệt hoa lệ kia, lập tức đạp một cái, thi thể đóng băng kia vỡ ra từng mảnh.
Quả nhiên, bên trong mảnh vỡ có một cái pháp bảo hình dạng ốc biển.
Nếu pháp bảo này có thể trấn áp Hung Sát Băng Phách, có lẽ nó sẽ không bị thời tiết giá lạnh ảnh hưởng, vì lẽ đó, Lý Diệu nhanh chóng dùng phương pháp đơn giản nhất tìm được nó.
Chỉ là từ trước tới nay Lý Diệu chưa từng gặp qua loại pháp bảo có hình thái này nên không biết nên vận dụng làm sao.
Tần số truyền tin truyền đến tiếng thở dốc của đội trưởng Hồng Đồng và tiếng gầm của "Người câm" Ba Vĩ Kỳ, bọn họ sắp không kiên trì được nữa rồi.
Lý Diệu hít sâu một hơi, mang găng tay duy tu vào, từng sợi từng sợi chất lỏng màu bạc lập tức chảy ra từ trong khe hở tinh khải, bao vây lấy tinh khải, hình thành một cái găng tay màu bạc, đầu ngón tay xuất hiện mấy chục loại dụng cụ tháo dỡ cùng sửa chữa.
Tay phải Lý Diệu hóa thành một vệt lưu quang màu bạc, pháp bảo hình dạng ốc biển bị tháo dỡ thành những cấu kiện cơ bản nhất.
Đế quốc yêu thú được xây dựng bốn vạn năm trước, ở thế giới tu chân cổ đại, nên rất nhiều thần thông, bí pháp kế thừa từ giới tu chân cổ đại.
Vì lẽ đó, pháp bảo do yêu tộc luyện chế càng có thiên hướng luyện khí thuật cổ đại, đối với Lý Diệu tự nhiên là xe chạy đường quen.
Mỗi một giây con ngươi Lý Diệu đảo mấy chục lần, tốc độ đảo cực kỳ nhanh, hắn cẩn thận phân biệt tác dụng của mỗi một cấu kiện, trong đầu hắn hiện ra kết cấu cùng cách linh năng vận hành của từng cái từng cái cấu kiện.
- Thì ra là như vậy, hạt nhân cấu kiện của pháp bảo này chính là một cái Càn Khôn giới chuyên môn dùng để trấn áp u hồn, trải qua cải tạo khiến cái Càn Khôn giới này không sợ nhiệt độ âm hai trăm độ, có thể thông qua nguyên lý xoắn ốc đặc thù để sản sinh ra lực hút cực kỳ mạnh đối với u hồn và băng vụ.
- Pháp bảo này cần dùng máu của Ngân Huyết Yêu tộc để kích thích, tuy nhiên chuyện đó không liên quan, ta có thể thiết kế lại cấu kiện kích phát mới, mạnh mẽ kích phát pháp bảo!
Lý Diệu chìm đắm trong đó, ánh mắt toả sáng.
- Kền Kền, chúng ta sắp không chịu được nữa, có tìm được pháp bảo khắc chế nó hay không vậy?
Đội trưởng Hồng Đồng khàn cả giọng mà hống lên.
- Tìm được rồi.
Lý Diệu liếm môi, mười ngón giao vào nhau, mỗi một ngón tay đều ở trạng thái rung động, khẳng định một cách tràn đầy tự tin.
- Dẫn nó đến đây đi, ta còn cần bốn phút ba mươi tám giây nữa!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận