Lúc này, trong mắt ba vị cường giả Nguyên Anh phóng ra vẻ kinh ngạc.
Bị thương không đáng sợ, trái lại còn là một chuyện tốt, bởi vì chuyện này nói rõ Lý Diệu đã hoàn toàn chìm đắm trong ký ức chiến đấu, tinh thần bắt đầu ảnh hưởng đến thân thể máu thịt.
Đây là một loại phương pháp tu luyện cực kỳ cao minh, đợi sau khi phục hồi, thân thể nhất định sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Không ngờ tốc độ phục hồi của Lý Diệu lại nhanh như vậy.
- Kền kền Lý Diệu thật thú vị! Trước đây ta đã từng nghe qua cái tên này, nhưng lại không quá mức lưu ý, bây giờ nhìn lại, tên này lấy thân phận của bình dân mà giác tỉnh linh căn, xông lên Trúc Cơ kỳ, quả nhiên có chút môn đạo! Lão Nghiêm, chúc mừng, trong tu sĩ Đại Hoang của các ngươi lại xuất hiện một siêu cấp thiên tài!
Sa Thiên Minh cười ha hả nói.
Thiết thần Nghiêm Phách khẽ gật đầu, đáy mắt lưu chuyển một vệt sắc vui mừng.
Ông ta xuất thân Ma Quyền môn, cũng không hơn không kém tu sĩ Đại Hoang bao nhiêu.
Ma Quyền môn lại là một trong những chiến viện tài trợ một phương quan trọng của Đại Hoang chiến viện, trong đó có ngàn vạn tia quan hệ.
Ma Quyền môn có không ít đường chủ, trưởng lão đều tốt nghiệp từ Đại Hoang chiến viện, thậm chí vài người vẫn đang là giáo sư khách khanh của Đại Hoang chiến viện.
Lý Diệu xuất thân từ Đại Hoang chiến viện, cũng coi như một mạch của đại hoang, lại trùng hợp lựa chọn mảnh vỡ trí nhớ Nghiêm Phách, hơn nữa còn hấp thu cảnh giới đạt đến hoàn mỹ, làm cho thiết thần Nghiêm Phách tương đối cao hứng.
Tuy rằng ở dưới áp lực mạnh mẽ của Huyết Yêu giới, mấy trăm năm qua, Thiên Nguyên Tu Chân Giới đều xem như một lòng đoàn kết, nhưng cạnh tranh hiển nhiên không tránh được.
Thân là tu sĩ Đại Hoang, thiết thần Nghiêm Phách dĩ nhiên hi vọng tu sĩ Đại Hoang càng mạnh càng tốt, như vậy Ma Quyền môn mới có quyền lên tiếng ở trong tu chân giới.
- Giúp ta liên lạc với hiệu trưởng Hùng Bách Lý của Đại Hoang chiến viện, ta muốn hỏi thăm về chuyện của kền kền Lý Diệu .
Thiết thần Nghiêm Phách nhẹ bảo trợ lý.
- Mau nhìn, Diêm Quân và mấy tên tu chân giả Trúc Cơ kỳ cấp cao đã tiến vào trạng thái tiếp nhận chiều sâu, trên người xuất hiện vết thương.
Mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Muốn nói thiên tài thì 61 Tinh Tuần giả ở đây đều là siêu cấp thiên tài trong vạn người chọn một.
Lý Diệu có thể bộc lộ tài năng hay không còn phải xem kết quả sau ba mươi ngày tu luyện.
Trong ký ức, 3 phút ác chiến đã kết thúc.
Hỏa Sơn thú chán nản ngã xuống đất. Nọc độc màu đỏ đậm tuôn chảy, bởi vì mất đi yêu năng gia trì, cho nên bắt đầu ăn mòn máu thịt của chính mình.
Nó muốn kêu rên nhưng không còn đủ sức để kêu, hồi lâu mới uể oải một tiếng.
Từ trong cái khe trên đỉnh đầu của nó, một tên ngân huyết yêu tộc tóc màu đỏ thẫm bò ra, đó chính là người điều khiển Hoa Sơn thú.
Lúc này, trên bụng của yêu tộc xuất hiện một lỗ thủng trong suốt to bằng miệng chén, lục phủ ngũ tạng đều bị xoắn thành bột phấn, hai mắt trừng lớn mất đi tất cả hào quang.
Thiết thần Nghiêm Phách đứng trên một viên nham thạch trên trán Hỏa sơn thú, cả cơ thể đầy rẫy vết thương máu me đầm đìa, huyết nhục bị nhiệt độ hơn một nghìn độ của nọc độc không ngừng ăn mòn, làm cho gân cốt đau nhức.
Lý Diệu cảm nhận được tất cả những thứ này.
Dù hắn da dày thịt béo, thần kinh cứng cỏi, vẫn sinh ra cảm giác đau đến không muốn sống nữa.
Có điều hắn biết đây là thời khắc mấu chốt, một khi không chịu nổi, lui ra khỏi ký ức chiến đấu, vậy tất cả nỗ lực đều sẽ uổng phí.
Hắn cẩn thận nhớ lại sự biến hóa của mỗi một bắp thịt, mạch máu cùng kinh mạch của thiết thần Nghiêm Phách trong chiến đấu, cẩn thận phân tích chiến thuật, bao quát mỗi một lần ra quyền làm sao đánh ra sức mạnh lớn nhất, mỗi một lần chịu đòn nghiêm trọng lại làm sao lợi dụng linh năng cùng bắp thịt phối hợp để giảm bớt tổn thương.
Ba phút chiến đấu ngắn ngủi lại như là một bộ bách khoa toàn thư mênh mông, toàn tâm của Lý Diệu đều tập trung vào trong đó, điên cuồng phân tích, nghiên cứu cùng học tập.
Chẳng biết qua bao lâu, ý thức của Lý Diệu có chút hoảng hốt, biết lực lượng tinh thần sắp khô cạn, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến lui ra thế giới ký ức.
Ý thức trở về nơi sâu nhất trong não vực, cây ký ức của Âu Dã Tử vẫn đứng sừng sững, mỗi một mảnh vỡ ký ức lòe lòe toả sáng.
Chuyện quái dị phát sinh!
Từng đoàn sáng màu vàng từ bốn phương tám hướng phun trào trên “Ngọn cây”, ngưng tụ thành một mảnh vỡ ký ức hoàn toàn mới.
Đó chính là ký ức chiến đấu thiết thần Nghiêm Phách đối kháng với Hỏa Sơn thú.
Trong lòng Lý Diệu hơi động.
Hắn nghe nhân viên của bí tinh hội giới thiệu, chỉ có lợi dụng pháp bảo thời đại Tinh Hải đế quốc tu luyện, tiêu hao vô số thiên tài địa bảo mới có thể chọn đọc chiều sâu ký ức của Nguyên Anh lão quái, tiến vào thế giới ký ức mô phỏng 100%.
Bằng không, ký ức cũng chỉ là ký ức.
Giống như một người bình thường, không có pháp bảo trợ giúp thì không thể tiến vào thế giới trí nhớ mấy năm trước.
Thậm chí ngay cả chuyện phát sinh ngày hôm qua, ngủ một giấc thì sẽ quên phần lớn chi tiết nhỏ.
Tuy nhiên đối với Lý Diệu, tình huống hiển nhiên không giống.
Sau khi thần hồn của Âu Dã Tử bị hủy diệt, sức mạnh thần hồn khổng lồ ở sâu trong não vực của Âu Dã Tử lưu lại trên cây ký ức này.
Đây là bí mật lớn nhất của Lý Diệu, cũng là bảo tàng lớn nhất của hắn.
Lẽ nào, cái cây ký ức này có thể hấp thu mảnh vỡ ký ức mới, cho dù là ký ức không thuộc về Âu Dã Tử.
- Vậy phải là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu ta cũng có thể lợi dụng những mẩu ký ức của Nguyên Anh lão quái để tu luyện sao?
Tim Lý Diệu đập thình thịch.
Đối với Tinh Tuần giả, một tháng “Bế quan” đặc thù này là những ngày quý giá nhất trong cuộc đời tu luyện của bọn họ.
Bởi vì một tháng sau, một khi không có pháp bảo thời đại Tinh Hải đế quốc gia trì, bọn họ liền không cách nào tiếp tục lợi dụng ký ức của Nguyên Anh lão quái.
Còn đối với Lý Diệu, chỉ cần hắn chọn đọc một đoạn mảnh vỡ ký ức là sẽ có thể lợi dụng nhiều lần!
- Quyết định, trong một tháng này, ta phải tận lực hấp thụ nhiều thật nhiều đoạn ký ức của Nguyên Anh lão quái mới được.
Lý Diệu mở mắt, lần nữa khống chế lại thân thể, lập tức phát hiện thương thế trên người, nhưng lại không quá mức lưu ý.
Lúc đối chiến cùng Đinh Linh Đang, hắn thường xuyên chịu trọng thương nghiêm trọng hơn.
Thỉnh thoảng chọn đọc mảnh vỡ ký ức của Âu Dã Tử, thì tinh thần sẽ tăng lên, khiến cho thân thể bị trọng thương mà không cần bất kỳ ngoại lực nào.
Hắn đã quen thuộc chuyện này từ lâu.
Lý Diệu từ trong khoang nhộng nhảy lên, tùy ý lau sơ thân thể, rồi đi tới phía sau phòng tu luyện.
Đọc ký ức Nguyên Anh lão quái đối với tu sĩ Trúc Cơ hiển nhiên là phải tiêu hao rất nhiều tinh thần, không thể 24h liên tục chọn đọc.
Vì thế, ở sau mỗi một phòng tu luyện tư nhân còn có phòng khôi phục, phòng trọng lực, phòng minh tưởng và phòng rèn luyện, có thể cung cấp tất cả phương tiện cho Tinh Tuần giả tiến hành tu luyện.
Lý Diệu vội vã tiến vào trọng lực thất.
- Tinh Tuần giả số 59, trong tình huống thương thế vẫn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ đã mở ra chế độ gấp năm lần, không đúng, là gấp tám lần trọng lực!
- Mẹ nó, cái tên này không biết đau sao, nếu đổi thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp thấp bình thường, bị thương nặng như vậy ngay cả đứng cũng chưa chắc đứng nổi, phải tu dưỡng trong khoang nhộng vài giờ mới có thể bước đi!
- Cái tên này vậy mà có thể tiến hành huấn luyện sức chịu đựng dưới tình trạng gấp tám lần trọng lực.
- Hô hấp và nhịp tim của hắn vẫn duy trì ổn định, tựa hồ xương ngực vừa nổ tung hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn một chút nào.
Lý Diệu chỉ huấn luyện hai giờ ở trong phòng trọng lực, cảm giác tinh thần đã khôi phục hơn nửa, liền vội vã ăn đồ ăn năng lượng cao như sói đói, sau đó lần nữa ngâm mình vào trong khoang nhộng.
Lần này, hắn lựa chọn một đoạn ký ức mới.
Vẫn là ký ức của thiết thần Nghiêm Phách, nhưng không phải chiến đấu, mà là tu luyện cùng thể ngộ.
- Bá!
Trước mặt Lý Diệu xuất hiện hình ảnh đan xen, ý thức rơi vào nơi sâu trong não vực, sau đó lại xuyên qua một hố đen sâu không lường được, tiến vào thế giới ký ức hoàn toàn mới.
Đây là một hang động cực kỳ to lớn dưới lòng đất, bốn phía bày ra hơn trăm khối hoá thạch to lớn, tất cả đều là cự thú tiền sử thời đại hồng hoang.
Bá vương long, đế vương ngạc, long xỉ sa, kim mao viên, cửu đầu xà.
Từng hóa thạch cao mấy trăm mét toát ra khí thế mênh mông, làm nổi bật sự nhỏ bé của nhân loại.
Thiết thần Nghiêm Phách ngồi khoanh chân ở giữa tất cả hoá thạch, từng sợi từng sợi ý nghĩ giống như khói thả ra ngoài, quấn quanh hài cốt cùng nanh vuốt, lưu động, lĩnh hội ý cảnh viễn cổ thê lương hùng hồn ngàn tỉ năm trước.
Lý Diệu ngưng thần tĩnh khí, cũng lâm vào suy nghĩ xa xưa cùng lĩnh ngộ.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Lý Diệu giống như hổ lạc bầy dê, hung hăng tiêu hóa ký ức của Nguyên Anh lão quái.
Khi thì hắn tiến vào thế giới ký ức của thiết thần Nghiêm Phách, tay không tấc sắt dùng sức mạnh hồng hoang ẩn sâu bên trong tế bào chém giết kẻ địch.
Lúc lại tiến vào thế giới ký ức của “Hạt cát” Sa Thiên Minh, lĩnh ngộ cảnh giới tốc độ tăng đến cực hạn, dùng từng cọng cây ngọn cỏ để chém giết tất cả.
Thỉnh thoảng tiến vào thế giới ký ức của huyễn văn sư Mông Vị Ương, cảm thụ quá trình chiến đấu tinh thần của cao thủ, chiến đấu nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng lại hung hiểm vạn phần.
Ngay cả mảnh vỡ ký ức của Nguyên Anh lão quái đặc biệt am hiểu sử dụng đao kiếm và các loại pháp bảo, Lý Diệu cũng không buông tha.
Nửa tháng sau.
Phần lớn Tinh Tuần giả đều chỉ hấp thu ba, năm đoạn ký ức tu luyện của Nguyên Anh lão quái, trong đó ký ức chiến đấu chân chính chỉ có một hai đoạn.
Dù sao ký ức chiến đấu của Nguyên Anh lão quái thực sự quá mức khổng lồ, không phải bọn họ có thể dễ dàng tiêu hóa hấp thu.
Ngay cả cường giả như Diêm Quân cũng chỉ hấp thu 21 đoạn ký ức của Nguyên Anh lão quái.
Còn Lý Diệu đã hấp thu 49 đoạn ký ức tu luyện.
Dù cho nhất thời không cách nào tiêu hóa hấp thu, nhưng hắn có thể gom mảnh vỡ vào trong cây ký ức của Âu Dã Tử, chờ sau này chậm rãi tu luyện.
Một tháng sau.
Đã đến ngày tất cả Tinh Tuần giả xuất quan.
Lý Diệu ở trong phòng trọng lực, tận dụng mấy phút tu luyện cuối cùng.
So với một tháng trước, thân hình của hắn gầy gò hơn không ít, da dẻ có chút tái nhợt, bắp thịt trở nên tinh tế, tất cả sức mạnh đều chất chứa vào nơi sâu nhất trong tế bào
Nhìn bề ngoài, Lý Diệu có vẻ “Ngoan ngoãn biết điều”, giống như một luyện khí sư đơn thuần.
Nhưng con số trên màn ánh sáng đã bán đứng hắn.
Tình trạng trọng lực: Tiêu chuẩn trọng lực gấp hai mươi lần!
- Bá! Loạch xoạch!
Lý Diệu vẫn đứng thẳng trong phòng trọng lực, không nhúc nhích, từ bốn phía truyền đến tiếng xé gió chói tai.
Chỉ có dùng tinh nhãn cao cấp nhất mới có thể nhìn thấy mấy trăm động tác siêu nhanh mỗi giây của hắn.
Hắn đang lợi dụng “Vạn yêu Đồ lục” để chém giết yêu thú.
Trong một tháng ngắn ngủi, hắn đã vọt tới cấp 33 của Vạn Yên Đồ lục.
Đối mặt với hắn không còn là ba con yêu thú nữa, mà là cả một biển yêu thú bao la bát ngát, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận