Lý Diệu cười gằn, không vội vã né tránh như hai người kia dự đoán, ngược lại tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm, mỗi bước chân đều làm đất đá dưới chân nát vụn.
Mỗi một bước, tốc độ và khí thế của Lý Diệu đều sẽ tăng lên một đoạn dài!
Hai tên Tinh Tuần giả cảm giác như có một con bá vương long cấp tốc xông tới trước mặt bọn họ.
Cho dù mặt đất đang liên tục chấn động nhưng vẫn không cách nào che lấp được chấn động mãnh liệt do hai chân Lý Diệu mang đến.
- Hắn rõ ràng tay không tấc sắt, vì sao khí thế lại kinh người như vậy, lẽ nào hắn có lá bài tẩy khác?
- Trong một tháng này, chẳng lẽ hắn hấp thu ký ức của Nguyên Anh lão quái nào đó nên nắm giữ được một loại thần thông?
Nếu như chỉ có một người, giờ khắc này bọn họ khẳng định đã cắn răng tiến lên.
Nhưng hai tên Tinh Tuần giả này thuộc về hai chiến đội khác nhau, quan hệ cạnh tranh, cho nên theo bản năng sinh ra ý nghĩ làm cho đối phương lên thử trước, loáng một cái, tốc độ hai người không khỏi chậm lại, phân ra một nửa lực tính toán, trong nháy mắt tính toán ra hơn trăm phương án phòng ngự.
Thế tiến công trái phải nhất thời bị xé ra khe hở nhỏ.
Thấy hai người muốn lùi bước, Lý Diệu cười to:
- Không muốn chết liền tránh ra đi!
- Vèo!
Lý Diệu hóa thành một tia sáng màu đen, xuyên qua giữa hai tên Tinh Tuần giả, trong nháy mắt, bột phấn nham thạch nắm ở trong lòng bàn tay cùng đá vụn quanh thân bỗng nhiên tung ra, đánh về phía hai tên Tinh Tuần giả!
Hai người kia không kịp chuẩn bị, chẳng kịp quan tâm Lý Diệu tung ra cái gì, không hẹn mà cùng lựa chọn phương thức ứng phó ổn thỏa nhất, chính là cấp tốc rút lui!
Tro bụi hăng hái xuyên qua giữa bọn họ, sau một lát, lại tiếp tục đi tới vùng đất trung tâm Thiên Sơn vực.
Từ phía trước tro bụi, tiếng cười kiêu ngạo của Lý Diệu truyền đến:
- Đa tạ đã nhường đường!
Hai tên Tinh Tuần giả sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, bọn họ đều bị Lý Diệu lừa, cái tên này chỉ phô trương thanh thế, căn bản không hề dự định động thủ, một lòng muốn chạy trốn mà thôi!
- Khốn kiếp!
Hai người mặt đỏ tới mang tai, giận tím mặt, nhanh như chớp đuổi theo lớp tro bụi phía trước.
Lý Diệu đi với tốc độ vô cùng nhanh, hai tên Tinh Tuần giả kia phải vận dụng thân pháp tới cực hạn mới miễn cưỡng bắt kịp, sự phẫn nộ bị lường gạt làm bọn họ mất đi lý trí, một người trong đó tung cước đá nát một khối núi đá, rồi hung hăng đá ra.
Bất luận là Lý Diệu né tránh hay trực tiếp vỗ nát khối núi đá này thì động tác nhất định phải đình trệ trong tíc tắc.
Vậy hắn không thể bỏ chạy nữa!
Quả nhiên, lớp tro bụi bị núi đá đâm trúng liền dừng lại.
Tên Tinh Tuần giả này thầm vui vẻ, rồi giống như sói đói nhảy vào trong tro bụi.
Nhưng trước mặt trống rỗng, hoàn toàn không có tung tích con mồi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến sát ý lạnh lẽo, không giống như có dáng vẻ lớn lối bạo ngược như vừa nãy, mà lại làm cho người ta cảm giác không rét mà run.
- Ầm!
Tấm chắn linh năng quanh thân Tinh Tuần giả này ầm ầm vỡ vụn, sau đó lại lập tức biến thành màu xanh lục nhu hòa.
Người này đang ở trong thời kỳ bảo vệ ngắn ngủi, không thể công kích, cũng sẽ không bị người khác công kích.
- Từ lúc nào thì Lý Diệu chạy đến phía sau ta vậy?
- Hắn rõ ràng tay không tấc sắt, nhưng chỉ dùng một đòn mà đã đánh nổ tấm chắn linh năng của ta, khiến cho ta bị đánh chết một lần!
- Hắn không phải xuất thân luyện khí sư, chỉ am hiểu sử dụng các loại pháp bảo nổ tung cùng chiến đao thôi sao?
Tinh Tuần giả còn lại khá cẩn thận, ngửi được khí tức nguy hiểm nên vẫn chưa tiến vào khu vực tro bụi.
Quả nhiên, nửa giây sau, Lý Diệu chậm rãi đi ra.
Thân hình của hắn vẫn gầy gò như trước, nhưng mỗi một bắp thịt trên hai tay lại nổi lên, giống như một bó thép quấn quýt lấy nhau, hai tay có hơi hiện ra ánh vàng, hồ quang màu tím cùng minh hỏa màu xanh lượn lờ ở trên đầu ngón tay, hình thành từng quả cầu nhỏ óng ánh.
Tên Tinh Tuần giả kia hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin được mà kêu lên:
- Ngươi ở chỉ là Trúc Cơ kỳ cấp thấp mà lại có thể tu luyện tử điện thanh minh trảo tới đẳng cấp này?
Lý Diệu mỉm cười, đáp:
- Không phải Trúc Cơ cấp thấp, mà là cấp trung!
Trải qua một tháng điên cuồng tu luyện, hấp thu lượng lớn ký ức chiến đấu của Nguyên Anh lão quái, rốt cục Lý Diệu cũng đột phá cảnh giới, thăng lên Trúc Cơ kỳ cấp trung!
Thời gian nửa năm, từ Trúc Cơ kỳ cấp thấp tăng lên Trúc Cơ kỳ cấp trung, Lý Diệu đã sáng tạo ra kỳ tích trước nay chưa từng có trong lịch sử của liên bang Tinh Diệu.
- Bá!
Chỉ chốc lát sau, con số Lý Diệu đánh giết đạt đến hai lần!
Chiến đội Thanh Đồng đánh giết đạt đến tám lần, tạm đứng vị trí thứ hai.
Đội trưởng Hồng Đồng, Yến Tử Yến Dương Thiên đều đã đánh giết một người cạnh tranh, Đinh Linh Đang thạm chí đã đánh nổ tấm chắn linh năng của bốn đối thủ.
Nàng là luyện thể giả, loại chiến đấu tay không này có lợi nhất với nàng, vừa vặn nhân cơ hội đại sát tứ phương.
Nhưng nếu như phần lớn mọi người đều chiếm được pháp bảo, đến lúc đó sẽ khá phiền toái.
“Vỏ đạn” Lãnh Tử Minh là cao thủ súng ống, không am hiểu cận chiến, nhiệm vụ của Lãnh Tử Minh chủ yếu là thoát thân, nhưng cũng không may bị người khác đánh giết một lần.
- Lý Diệu, ngươi nhanh vậy mà đã xông lên Trúc Cơ cấp trung rồi, không phải sẽ sánh vai cùng ta sao, thế này thì quá mức rồi?
Âm thanh tràn đầy sức sống của Đinh Linh Đang bắn ra từ tần số truyền tin.
Trong đó còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Tinh Tuần giả khác.
Đinh Linh Đang một bên ra sức chém giết, một bên oa oa kêu loạn:
- Mới có nửa năm, ngươi từ Trúc Cơ cấp thấp tăng lên cấp trung, nhanh gấp ba so với ta lúc trước! Người khác nói ta là quái vật, ta xem ngươi mới thật sự là quái vật đó.
- May mà một tháng này ta không có uổng phí, hấp thu mười chín mẩu ký ức của Nguyên Anh lão quái, hơn nữa phần lớn đều là ký ức chiến đấu.
- Ha ha ha ha, thực lực của ta cũng tăng nhanh như gió, chờ sau khi cuộc chiến phá quan kết thúc, chúng ta lại từ từ đánh một trận, để ngươi mở mang kiến thức về sự lợi hại của tỷ tỷ.
- Đúng rồi, ngươi hấp thu bao nhiêu mẩu ký ức của Nguyên Anh lão quái? Năm khối hay tám khối?
Mọi người vốn không ôm hy vọng quá lớn đối với Lý Diệu, dù sao hắn chỉ là Trúc Cơ cấp thấp, có thể bình an hấp thu hai, ba đoạn ký ức Nguyên Anh lão quái đã xem như không uổng chuyến này.
Có điều hiện giờ hắn đột phá tu vi cho nên khiến kỳ vọng của mọi người đối với hắn cao hơn một chút.
Lý Diệu một đường đi thẳng, rất nhanh đã tiến vào khu vực trung tâm của Thiên Sơn vực.
Phóng tầm mắt nhìn tới, giữa không trung trôi nổi vô số quả cầu màu vàng nhạt, xung quanh lượn lờ phù văn lòe lòe toả sáng.
Trong mỗi một quả cầu màu vàng nhạt đều chứa một món pháp bảo.
- Vèo!
Lý Diệu giẫm nát một tảng đá lớn, đá lên bầu trời, vừa vặn đánh nát một quả cầu.
Một thanh chiến đao đỏ đậm, lưỡi đao đầy răng nanh rơi vào trong tay hắn.
Có đao trong tay, Lý Diệu hoàn toàn yên tâm.
Tuy rằng hắn hấp thu không ít mẩu ký ức của “Thiết thần” Nghiêm Phách, nắm giữ rất nhiều kinh nghiệm chém giết tay không, nhưng ký ức cùng kinh nghiệm không thể cấp tốc chuyển hóa thành sức chiến đấu.
Muốn hoàn toàn dung hợp những ký ức cùng kinh nghiệm này vào huyết nhục, xương cốt và kinh mạch thì còn cần phải mài dũa qua vô số trận chém giết.
Hiện tại, chiến đao vẫn là pháp bảo mà Lý Diệu yêu tha thiết nhất.
Sau khi liếm môi một cái, Lý Diệu tiếp tục phóng về một quả cầu màu vàng nhạt tiếp theo, hai tay bay múa, trong nháy mắt chiến đao bị tháo dỡ thành những cấu kiện nhỏ bé nhất rồi nhanh chóng xoay tròn, trong nháy mắt đã tổ hợp lại.
Trong tay Lý Diệu đã có thêm mấy cái cấu kiện.
Những cấu kiện này dùng để ổn định tần suất rung động, bảo đảm linh năng vững vàng, có thể tấn công liên tục.
Sau khi tháo dỡ những cấu kiện này xuống, tần suất chiến đao rung động trở nên cực không ổn định, mức linh năng phát ra tối đa tăng lên 30%, uy lực tối đa tăng lên 15%.
Khuyết điểm là tuổi thọ sử dụng rút ngắn đi rất nhiều, gần như là sau một trận chiến đấu liền hoàn toàn báo hỏng, mà ở trong quá trình chiến đấu còn có xác suất trục trặc, thậm chí là nổ tung.
Lý Diệu vừa cải tiến pháp bảo vừa nói ngắn gọn vào tần số truyền tin.
- Sáu mươi tám.
Trong tần số truyền tin đột nhiên trầm mặc, qua rất lâu sau, Đinh Linh Đang mới nghi hoặc hỏi:
- Cái gì sáu mươi tám?
Lý Diệu cau mày tiện tay chém một đao, một đường đao mang đỏ đậm chém vào không khí, huyết văn dập dờn gợn sóng, chém quả cầu thứ hai thành hai nửa.
Một thanh song nhận liên cứ kiếm rớt xuống từ giữa không trung.
- Không phải ngươi hỏi ta hấp thu bao nhiêu mẩu ký ức của Nguyên Anh lão quái sao? Sáu mươi tám, ta hấp thu sáu mươi tám mẩu ký ức.
Trong tần số truyền tin lập tức trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng mọi người thở dốc “Hồng hộc”.
Mãi đến tận mười giây đồng hồ sau mới truyền đến tiếng kêu to của Đinh Linh Đang:
- Đáng chết, ta vừa nãy đờ ra, bị người ta giết chết một lần!
Rất nhanh, tất cả pháp bảo trong chu vi mấy trăm mét đều bị Lý Diệu quét đi sạch sành sanh.
Hắn bắt đầu đi vào khu vực trung tâm.
Bốn phía từ từ xuất hiện Tinh Tuần giả.
Rất nhiều người sáng suốt không lựa chọn khai chiến vào lúc này.
Tất cả mọi người đều dành thời gian, giành giật từng giây sưu tập mỗi một món pháp bảo.
Có lúc hai tên Tinh Tuần giả đồng thời coi trọng một món pháp bảo, nhưng không hề phát sinh tranh đấu, hai người đều nhanh chóng tính toán, Tinh Tuần giả cảm giác xác suất mình cướp đoạt thành công khá nhỏ, thường thường sẽ lui bước trước, đi tìm pháp bảo khác.
Năm phút sau, tất cả pháp bảo đều bị tranh đoạt sạch sẽ.
Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người mới trở nên dữ tợn.
Mỗi người đều có ít nhất bốn, năm món pháp bảo, chỉ cần có thể đánh giết đối thủ, chẳng những có thể thu được điểm số, còn có thể được lượng lớn pháp bảo.
Lập tức, tám ánh mắt đồng thời rơi xuống trên người Lý Diệu.
Hắn tay mắt lanh lẹ cướp được chín món pháp bảo, giờ khắc này, trên người Lý Diệu trái đao phải kiếm, sau lưng mang phần thiên chiến phủ, bên hông buộc một đôi động lực quyền sáo, là phú hào mười phần.
- Ầm! Ca! Răng rắc!
Mặt đất lại một lần chấn động kịch liệt, mặt đất vốn đã cao thấp không đều, bây giờ càng thêm lởm chởm, không ít người đứng trên đỉnh núi đá, có người lại rơi xuống vết nứt sâu mấy chục mét.
Chiến trường từ mặt bằng biến thành lập thể.
Lý Diệu đứng trên đỉnh núi cao nhất, hơn bốn mươi mét, đây là điểm cao nhất trong toàn bộ chiến trường lập thể.
Bụi mù nổi lên bốn phía, sau lưng hắn hình thành từng con cự thú mông lung mơ hồ.
Có năm tên Tinh Tuần giả không nhẫn nại được, lập tức phóng tới chỗ hắn.
Lý Diệu híp mắt, khóe miệng nhếch lên độ cong cực kỳ nguy hiểm.
Tay trái chiến đao rung động, như hổ rít gào đói bụng.
Tay phải liên cứ kiếm, răng cưa điên cuồng xoay tròn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận