Hừng đông.
Bầu trời đêm ở sa mạc đặc biệt rõ ràng, những ngôi sao to lớn giống như vô số chuỗi kim cương lóng lánh treo trên bầu trời, tựa như nhón chân đưa tay liền có thể hái xuống.
Lý Diệu nắm tay Đinh Linh Đang đi về nơi sâu nhất trong sa mạc.
Lòng bàn tay của hai người đều hơi ướt át, tâm tình hơi căng thẳng.
Bọn họ đang đi gặp một trong những người mạnh nhất trong Thiên Nguyên Tu Chân Giới, cường giả Nguyên Anh, “Thiết thần” Nghiêm Phách!
Sáng sớm, sau khi thuận lợi kết thúc cuộc chiến phá quan, bọn họ tiếp nhận trị liệu cùng kiểm tra vô cùng chặt chẽ, tiến thêm một bước củng cố thành quả tu hành bế quan một tháng.
Sau đó, bọn họ ngủ sâu trong khu nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung lượng lớn dịch dinh dưỡng năng lượng cao.
Tới đêm khuya, sẽ là phần thưởng trong truyền thuyết của chuyến hành trình đi chí viễn tinh lần này, phúc lợi lớn nhất —— linh chủng của Nguyên Anh lão quái.
Đối mặt với sự uy hiếp của Huyết Yêu giới, Thiên Nguyên Tu Chân Giới đoàn kết chưa từng có, hầu như tất cả cường giả Nguyên Anh đều ngưng luyện ra một viên linh chủng, trong đó Nguyên Anh lão quái hệ chiến đấu cô đọng hoàn thiện từng viên một, thà rằng liều mạng nguyên khí đại thương cũng phải làm cho đám tu sĩ Trúc Cơ này tăng tới trạng thái mạnh nhất!
Mỗi một vị cường giả Nguyên Anh cô đọng linh chủng đều có thần thông cùng điều kiện bạo khác nhau, không chỉ xem tu vi, cảnh giới của người sử dụng, còn phải xem “Đạo tâm” của người sử dụng có ăn khớp với cường giả Nguyên Anh hay không, ít nhất là lý giải về con đường tu chân không thể trái ngược.
Bằng không, tỷ lệ thành công giảm mạnh, xác suất tẩu hỏa nhập ma tăng lên rất nhiều.
Bởi vậy, lựa chọn linh chủng nào làm thủ đoạn bảo mệnh là chuyện sống còn, nhất định phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Thứ tự chọn linh chủng trước sau phải dựa theo số lần đánh giết trong cuộc chiến phá quan ban ngày để quyết định, Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang đều xếp trong top 10, cho nên phạm vi lựa chọn của cả hai rất lớn, hai người nghiên cứu nửa ngày thì đột nhiên được nhân viên thông báo tin tức:
- Nguyên võ giả, “Thiết thần” Nghiêm Phách muốn gặp bọn họ!
Nguyên Anh lão quái triệu kiến, hai người đương nhiên không dám thất lễ, dưới sự chỉ dẫn của tinh não loại nhỏ, cả hai trở về mặt đất, đi tới sa mạc ngoài thung lũng.
Trên cồn cát phía trước, một thân ảnh cô độc ngồi ở đó, chòm sao óng ánh ở chung quanh ông ta khiến cho cả người ông ta giống như đang phát sáng.
“Thiết thần” Nghiêm Phách vẫn chưa lộ ra một tí linh khí nào, nhưng lại hòa làm một thể với chòm sao trên đỉnh đầu và sỏi cát dưới chân, giống như ông ta là một phần của thiên nhiên.
Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang liếc nhìn nhau, ưỡn ngực, nhanh chân tiến lên.
- Vì hành trình chí viễn tinh, trong thời gian nửa năm, ta tiêu hao hơn nửa chân nguyên, tổng cộng ngưng tụ ra hai viên linh chủng.
“Thiết thần” Nghiêm Phách không cố làm ra vẻ bí ẩn, nghe được âm thanh hô hấp của hai người liền chậm rãi xoay đầu lại, mỉm cười nhìn hai người, như là một ông lão hàng xóm hòa ái dễ gần.
- Lý Diệu, Đinh Linh Đang, hai ngươi có hứng thú tiếp nhận linh chủng của ta hay không?
Mặc dù biết Nghiêm Phách tới tìm mình vô cùng có khả năng là đàm luận chuyện linh chủng, nhưng nghe chính mồm hắn nói như vậy, Lý Diệu vẫn có chút bất ngờ, lông mày giương lên, chần chờ nói:
- Nghiêm tiền bối, Đinh Linh Đang là luyện thể giả nên tiếp nhận linh chủng của ngài nói còn nghe được, nhưng ta là luyện khí sư, am hiểu sử dụng pháp bảo nhất, mà ngài ngược lại là nguyên võ giả, vì sao lại tìm ta?
Tuy rằng Lý Diệu một đã sớm cho linh chủng của “Thiết thần” Nghiêm Phách vào phạm vi cân nhắc, nhưng hắn vẫn nghĩ không ra vì sao Nghiêm Phách lại chủ động tìm tới chính mình.
“Thiết thần” Nghiêm Phách có hơi tịch mịch cười cợt:
- Ở tu chân giới, nghề nghiệp nguyên võ giả này tồn tại như hoá thạch sống, đừng nói nguyên võ giả thuần túy nhất, coi như luyện thể giả thì số lượng đang càng ngày càng ít, bây giờ chỉ có Đại Hoang chiến viện còn bồi dưỡng một lượng lớn trong vũ đấu hệ, còn ở nơi khác đã vô cùng ít ỏi.
- Lần này ngàn chọn vạn tuyển ra ba mươi Tinh Tuần giả, trong đó chỉ có hai luyện thể giả, còn nguyên võ giả thuần túy không sử dụng bất kỳ pháp bảo nào lại không hề có.
- Tuy rằng hai người các ngươi không xuất thân từ Ma Quyền môn, nhưng đều đến từ Đại Hoang chiến viện, coi như có ngàn vạn tia quan hệ với Ma Quyền môn, mọi người cùng thuộc về một mạch của Đại Hoang, nếu như nhất định phải để ta chọn, ta đương nhiên là hi vọng linh chủng của mình có thể truyền cho tu sĩ Đại Hoang.
- Đinh Linh Đang không cần phải nói, là luyện thể giả mạnh nhất trong số ba mươi Tinh Tuần giả. Còn ngươi, kền kền Lý Diệu, mặc dù xuất thân luyện khí sư, nhưng tố chất thân thể cùng năng lực kháng đòn của ngươi cũng rất xuất chúng, thậm chí càng thêm mạnh mẽ so với luyện thể giả bình thường, thật không biết ngươi làm sao mà tu luyện ra được.
- Kích phát linh chủng của ta là chuyện vô cùng thống khổ, vô cùng nguy hiểm, chỉ có Đinh Linh Đang- luyện thể giả cường đại, và Lý Diệu ngươi- thể phách cường hoành mới có thể chịu đựng được!
Lý Diệu sửng sốt, không nghĩ tới lý do Nghiêm Phách lựa chọn mình lại là vì năng lực kháng đòn khá mạnh, nhất thời sắc mặt Lý Diệu có hơi quái lạ.
Suy nghĩ một chút, hắn đàng hoàng nói:
- Nghiêm tiền bối, ta từng nghĩ tới muốn tiếp thu linh chủng của ngài, có điều ta trước sau đều là luyện khí sư, trên con đường tu chân của ta, pháp bảo đứng đầu!
- Tuy rằng ta hấp thu vài đoạn ký ức chiến đấu cùng tu luyện của ngài, lĩnh hội được sức mạnh hồng hoang mạnh mẽ, nhưng ta vẫn không thể tán đồng loại lý niệm ‘Tay không còn lợi hại hơn so với việc sử dụng công cụ’ này, đây có lẽ là một loại đại đạo chi tranh.
- Lý niệm của chúng ta không giống nhau, ta không biết mình có thể tiếp thu linh chủng của ngài hay không?
- Đinh Linh Đang cũng giống như vậy, mặc dù nàng là luyện thể giả, nhưng lại không hề bài xích sử dụng pháp bảo, vào thời điểm có thể vận dụng tinh khải, nàng tuyệt đối sẽ không dùng tay không đi tác chiến.
- Kính xin Nghiêm tiền bối có thể hiểu được.
- Không sai.
Đinh Linh Đang nghiêm túc nói.
- Nghiêm tiền bối, ngài là vương nguyên võ giả, là thần tượng ta sùng bái nhất từ nhỏ đến lớn, thế nhưng thời điểm lựa chọn linh chủng, ta lại do dự rất lâu, bởi vì ta e sợ không thể nào tiếp thu được lý niệm tuyệt đối không sử dụng pháp bảo, vì thế, ta không biết mình có tư cách tiếp thu linh chủng của ngài hay không?
“Thiết thần” Nghiêm Phách khẽ mỉm cười:
- Thì ra là như vậy, các ngươi cảm thấy sử dụng pháp bảo càng lợi hại hơn tay không... Thực đúng là phí lời!
- Cái gì?
Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang đều há hốc mồm.
“Thiết thần” Nghiêm Phách dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn nhìn hai người bọn họ, tiếp tục nói:
- Sử dụng pháp bảo lợi hại hơn so tay không là chuyện đứa trẻ ba tuổi đều biết! Tổ tiên nhân loại chúng ta sở dĩ từ vượn biến thành người không phải bởi vì học được sử dụng công cụ hay sao? Trải qua ngàn vạn năm tiến hóa, công cụ từ xương, gậy đã biến thành pháp bảo tinh mật nhất, cho nên không có lý do gì vứt bỏ công cụ, chỉ dựa vào hai nắm đấm đến giành chính quyền.
- Nhưng mà ——.
Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang hoàn toàn không làm rõ được tình hình.
Lời này của Nghiêm Phách vốn rất đúng, nhưng vấn đề là thân phận của ông ta lại không đúng!
Nghiêm Phách là khổ tu sĩ trong số luyện thể giả, tuyệt đối bài xích sử dụng bất kỳ pháp bảo cùng binh khí, đối mặt với thú triều che ngợp bầu trời vẫn luôn kiên trì tay không chiến đấu.
“Thiết thần” Nghiêm Phách chắp hai tay ra sau lưng, ngắm nhìn bầu trời, lạnh nhạt nói:
- Có phải các ngươi cảm thấy kỳ quái hay không? Ta là nguyên võ giả, vì sao lại nói ra mấy câu nói như vậy? Nếu như ta sự thật cảm thấy sử dụng pháp bảo khá mạnh mẽ, vậy vì sao cả đời ta đều không sử dụng pháp bảo?
- Nói cho các ngươi biết, đạo tâm của nguyên võ giả không phải như các ngươi lý giải.
- Nguyên võ giả là nghề nghiệp cổ xưa nhất trong giới Tu Chân, hiện nay không còn một ai cả.
- Cách đây bốn vạn năm, thời đại hắc ám bắt đầu, yêu tộc thống trị Tinh Thần Đại Hải, thành lập đế quốc yêu thú khổng lồ nghiêm ngặt, nhiều lần vây giết người tu chân, tàn khốc trấn áp người bình thường, đoạn tuyệt nhân loại sử dụng tất cả pháp bảo.
- Ở trong hắc ám 3 vạn năm, chúng ta không có thẻ ngọc đến truyền thừa công pháp, không có phi kiếm để chém giết kẻ áp bức, cũng không có thiên tài địa bảo mà rèn luyện thể phách, bất luận người nào chỉ cần bị phát hiện tư tàng một món pháp bảo, vậy hậu duệ, thân tộc, bằng hữu của người đó đều sẽ bị yêu tộc đồ sát một cách tàn ác.
- Mặc dù ở trong hoàn cảnh áp bức như vậy, chúng ta vẫn không hề từ bỏ hi vọng tu luyện, ở trong tình huống không có thẻ ngọc, phi kiếm cùng thiên tài địa bảo, thứ chúng ta có thể dựa vào duy nhất chỉ có cái này.
“Thiết thần” Nghiêm Phách nhấc ngón tay cái lên, chỉ lồng ngực có hơi khô quắt của chính mình, bình tĩnh nói.
- Thứ nhân loại có thể dựa vào chỉ có thân thể bằng máu thịt của chính mình, mạch máu, kinh mạch, bắp thịt, trái tim, tế bào, cùng với thứ ẩn sâu trong tế bào do tổ tiên của tổ tiên chúng ta để lại. Còn có thứ sức mạnh càng sớm hơn tổ tiên,, gian nan truyền thừa xuống sau mỗi một lần thiên kiếp.
- Những sức mạnh này đều bị phong ấn ở nơi sâu nhất trong tế bào, một khi xé rách phong ấn, thả sức mạnh này ra ngoài, chúng ta sẽ có được tiền vốn đối kháng với yêu tộc.
- Bởi vậy, nghề nghiệp ban đầu của tu chân giới hiện đại là nguyên võ giả.
- Vì thế, nguyên võ giả chúng ta không phải không biết sự mạnh mẽ của pháp bảo cùng binh khí, mà là ở ban sơ, chúng ta, tất cả nhân loại, không cách nào có được dù chỉ một pháp bảo uy lực mạnh mẽ!
- Nhưng coi như không có pháp bảo, phải dùng nắm đấm, dùng móng tay, dùng hàm răng, cũng phải đổ tới giọt máu cuối cùng.
Lý Diệu cùng Đinh Linh Đang nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.
Lý Diệu không nhịn được hỏi:
- Nhưng đây đã là chuyện hai, ba vạn năm trước, bây giờ trong Tinh Thần Đại Hải, nhân loại chiếm vị trí chủ đạo, các loại pháp bảo đều phổ biến, vì sao…?
Nghiêm Phách nở nụ cười:
- Không sai, hiện tại nhân loại văn minh, chiếm cứ vị trí chủ đạo ở trong mỗi đại thế giới, muốn có được một món pháp bảo là chuyện rất thường tình.
- Thế nhưng, vạn nhất sẽ có một ngày yêu tộc quay đầu trở lại, hoặc tu ma giả, dị tộc tinh không lợi hại hơn cả yêu ma, thậm chí siêu thiên kiếp xưa nay chưa từng có giáng lâm?
- Vạn nhất những uy hiếp này khiến cho nhân loại văn minh lại một lần nữa mất đi quyền lực luyện chế cùng sử dụng pháp bảo, làm cho chúng ta lại một lần nữa tay không đi tác chiến, vậy sự tồn tại của nguyên võ giả có thể nói cho những người phản kháng có nhiệt huyết biết, chỉ dựa vào hai tay hai chân cùng hàm răng thì nên chiến đấu như thế nào?
- Đúng, ai cũng biết, xác suất phát sinh chuyện như vậy cực cực nhỏ, nhưng Tinh Thần Đại Hải vô cùng mênh mông, ai biết được đến tột cùng ẩn giấu nguy hiểm ra sao?
- Vì thế, nguyên võ giả tồn tại vẫn có một chút ý nghĩa như thế, giống như là một món bảo hiểm tinh tế.
- Nếu như có một ngày, nhân loại văn minh thật sự hãm trong hắc ám, mất đi tất cả pháp bảo, ít nhất nguyên võ giả chúng ta sẽ đảm nhiệm lớp phòng tuyến văn minh cuối cùng.
- Đây chính là lý do ta lựa chọn trở thành một nguyên võ giả.
- Có lẽ linh chủng của ta không bạo phát uy lực như những cường giả Nguyên Anh khác, thế nhưng ở trên chí viễn tinh đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai nói rõ được, vạn nhất toàn bộ pháp bảo của các ngươi bị hư hao, trên tay không có lấy một món vũ khí, vậy linh chủng của ta rất có thể sẽ cứu các ngươi một mạng, cũng có thể mang đến hy vọng mới cho liên bang và Thiên Nguyên giới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận