Sáng sớm hôm sau, Phù Mâu thành, ở trung tâm xử lý pháp bảo rỉ sắt bỏ đi.
Nơi này là phần mộ pháp bảo, cũng là nơi Lý Diệu sống từ nhỏ đến lớn.
Trong ba năm hắn rời đi, vẫn có vô số trùng rác rưởi dựa vào tái chế pháp bảo bỏ đi mà sống.
Trời vừa sáng, đã có vô số trùng rác rưởi liều mạng bò lên núi rác rưởi đang lung lay sắp đổ, nhẫn nhịn chịu đựng mùi tanh tưởi kinh người để tìm kiếm pháp bảo có thể tái chế.
Phía đông phần mộ pháp bảo, hai đội nhân mã đang chính diện đối đầu.
Mỗi một đội đều có ba mươi, năm mươi người, không ít người nắm ống thép có nhiều đinh sắt, nhiều người lại vung vẩy lưỡi dao sắc bén.
Hai đầu lĩnh, một bên vóc người nhỏ gầy, lưng hơi gù, da dẻ màu vàng sẫm, trong đối mắt tam giác phóng ra ánh sáng gian trá tàn nhẫn, như một con sói bụng đói cồn cào kêu vang cánh đồng hoang vu.
Tên còn lại lưng hùm vai gấu, thân hình cường tráng, vạm vỡ đến mức quần áo xé rách toạt, hai mắt đỏ lên, giống như một con gấu đang phẫn nộ.
- Phì Long, mọi người đều kiếm cơm ăn ở trong phần mộ pháp bảo, tranh đoạt thì tranh đoạt, nhưng cũng không cần ra tay độc áo như thế chứ? Chỉ vì một chiếc xe phi toa bỏ đi mà đánh trọng thương hai vị huynh đệ của ta, ngươi thật sự cho rằng ‘Sói Hoang’ ta lớn tuổi, bắt đầu ăn chay niệm phật sao?
Hán tử mắt tam giác thủ sẵn một cây chủy thủ, thâm trầm nói.
- Sói Hoang, đừng tưởng rằng ta không biết, tuần trước ba huynh đệ của ta đang thu nhặt pháp bảo thì núi rác bỗng nhiên đổ xuống, tổng cộng bị gãy hết bốn chân, những thứ này đều là chuyện tốt ngươi làm ra.
Phì Long tứ chi phát triển, nhưng lại không phải là kẻ lỗ mãng đầu óc đơn giản, cười khằng khặc quái dị, hung ác nói.
Sói Hoang cùng Phì Long phân biệt đại diện cho hai trùng đội rác rưởi có thế lực lớn nhất ở phần mộ pháp bảo, theo quy mô càng lúc càng lớn, các loại ma sát không ngừng xuất hiện, song phương sống mái với nhau cũng đã là điều không thể tránh khỏi.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng khẩn trương, chỉ cần một đốm lửa liền có thể bùng nổ.
Vài người không chút biến sắc dùng vải quấn chặt để tránh khỏi bị việc bị nhuốm máu chém trượt, còn có người chuẩn bị kỹ càng thuốc hưng phấn, chuẩn bị tiêm vào trong lúc chiến đấu.
Giữa bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng rít cực kỳ sắc bén, giống như là một con chim lớn lao xuống che ngợp bầu trời.
Tất cả mọi người đều bị tiếng rít này làm cho sợ rụt cổ lại, chỉ cảm thấy mặt đất như đang chấn động.
Vô số mảnh vỡ pháp bảo trên núi rác “Rầm rầm” lăn xuống.
Hai người Phì Long cùng Sói Hoang đồng thời biến sắc, căn bản không có cách ra lệnh cho thủ hạ, tiếng gầm gừ chói tai cũng bị tiếng nổ đùng hoàn toàn che lấp.
Mỗi một tên trùng rác rưởi đều trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm bầu trời, như trúng bùa chú định thân.
Một chiếc xe phi toa tỏa ra ánh sáng bạc, vừa nhìn liền biết đây là kiểu dáng vô cùng xa hoa, đang xẹt qua bầu trời phần mộ pháp bảo.
Chiếc xe phi toa xa hoa tiến vào vùng phụ cận, bắt đầu giảm tốc độ xuống. Từng vòng gợn sóng linh khuếch tán ra, không ngừng mở rộng, cuối cùng hóa thành ngàn vạn điểm sáng rồi biến mất trong không khí.
- Đây là…?
Thân là trùng rác rưởi, tuy đám người Phì Long cùng Sói Hoang chưa từng cưỡi xe phi toa chân chính, nhưng họ đã từng thấy ở trên các loại tạp chí cùng internet, cho nên có khả năng phân biệt rất nhiều loại pháp bảo xa hoa.
Nhưng ngay cả trùng rác rưởi Sói Hoang kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy xe phi toa đẹp như thế, đẹp đến kinh tâm động phách, quả thực không giống như sản phẩm của Thiên Nguyên giới.
- Ở đây ngoại trừ phần phần mộ pháp bảo ra thì chỉ còn lại xóm nghèo cùng tiểu khu phòng cho thuê, vì sao lại có xe phi toa xa hoa như thế hạ xuống đây?
- Quá khoa trương đi! Ta đã từng nhìn thấy thị trưởng Phù Mâu thành, còn có tông chủ của các đại tông phái xuất hành trong thành, bọn họ từng lái xe phi toa nhưng cũng không được xa hoa như thế .
- Trên xe phi toa này rốt cuộc là ai? Đến tới nơi này làm gì?
Đại nhân vật mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi xuất hiện ở đây, khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì, những trùng rác rưởi nằm ngoài pháp luật biên giới này vô cùng mẫn cảm đối với nguy hiểm.
Phì Long cùng Sói Hoang liếc nhìn nhau, quăng chuyện sắp phát sinh huyết chiến ra sau gáy.
- Mau nhìn kìa! Xe phi toa xa hoa kia hạ xuống ở ‘Triều dương tân thôn’!
- Triều dương tân thôn? Người trên xe kia, chẳng lẽ là —— kền kền Lý Diệu!
Lập tức, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Triều dương tân thôn là một trong những tiểu khu cho thuê rẻ nhất, ít người hỏi thăm nhất trong Phù Mâu thành, cho dù là những trùng rác rưởi như bọn họ, chỉ cần hơi hơi có tiền là chẳng ai muốn ở đấy, từ khi xây dựng mấy chục năm tới nay, nơi này chưa bao giờ có đại nhân vật nào xuất hiện.
Mãi đến tận ba năm trước, trong Triều dương tân thôn đột nhiên xuất hiện một đại nhân vật quát tháo phong vân, tên là kền kền Lý Diệu!
Xuất thân cô nhi ở phần mộ pháp bảo, nhưng có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ trước hai mươi lăm tuổi, trở thành truyền kỳ trong lịch sử năm trăm năm của liên bang Tinh Diệu.
Mấy năm trước, yêu đao Bành Hải nổi như cồn ở Phù Mâu thành cũng không tính là gì so với kền kền Lý Diệu hiện giờ!
Thiên Nguyên giới tu luyện gian nan, một tên tu sĩ Trúc Cơ có thể đảm nhiệm lão sư đại học, trưởng lão tông phái, thủ lĩnh chiến đoàn quân đội, còn ở trong những tiểu rác rưởi lỗ sâu đục này thì chính là siêu cấp đại nhân vật ở trên trời!
- Kền kền Lý Diệu thật đúng là giàu có, xe phi toa xa hoa như vậy, chỉ sợ một khối nhỏ đều có thể mua lại cả tòa phần mộ pháp bảo.
- Nhớ năm đó, ta động thủ một lần với hắn, giờ ngẫm lại thực đáng sợ, không ngờ ta từng đánh nhau với tu sĩ Trúc Cơ.
- Ta còn bị hắn đá trúng quá một cước đây, ai da da, bị tu sĩ Trúc Cơ đá trúng một cước, đời này đáng giá!
Đám người Phì Long cùng Sói Hoang có quan hệ xa xa không tính là hòa hợp với Lý Diệu, tuy rằng hiện tại Lý Diệu là người tu chân cao cao tại thượng, chưa chắc sẽ chấp nhặt với bọn họ, nhưng nếu như bọn họ tiếp tục đánh nhau, gây loạn gì đó, ai biết có thể khiến Lý Diệu nhớ lại chuyện cũ không vui hay không?
Phì Long và Sói Hoang liếc mắt nhìn nhau, cảm giác đố kị và cảm khái, sau đó mang theo người của mình lặng lẽ tản đi.
Không biết tại sao, nhìn thấy kền kền Lý Diệu ngày xưa lục lọi pháp bảo bỏ đi ở trong đống rác giống như mình, bây giờ đã trở thành người tu chân cao cao tại thượng, điều khiển xe phi toa xa hoa, khiến bọn họ nhất thời không có tâm tình tiếp tục đánh đấm.
Vận mệnh giữa người với người luôn khác nhau như vậy đấy.
Triều dương tân thôn.
Lý Diệu rõ ràng có thể dừng xe phi toa ở giữa không trung, thông qua cửa sổ trực tiếp bay vào gian phòng.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn hạ xuống mặt đất, chậm rãi đi vào từ thang lầu âm u ẩm ướt.
Còn bốn ngày nữa sẽ đi tới chí viễn tinh.
Viễn chinh 10 ngàn năm ánh sáng có độ nguy hiểm cao hơn gấp trăm lần so với thám hiểm bí tinh phổ thông.
Mà ba mươi Tinh Tuần giả ở nhóm đầu tiên nếu không phải con em nòng cốt ở các gia tộc lớn, tông phái, thì cũng sẽ là dòng dõi cao thủ tu chân, tự nhiên sẽ có rất nhiều quan hệ chằng chịt phải xử lý.
Vì thế mấy ngày cuối cùng, bí tinh hội không an bài nhiệm vụ tu luyện, mà là để mọi người về nhà để đoàn tụ với gia đình, cáo biệt với thân bằng cố hữu.
Tuy rằng Lý Diệu không có người nhà, nhưng dù sao Phù Mâu thành cũng là nơi hắn lớn lên, cho nên vẫn có không ít lo lắng.
Hắn vốn không cảm thấy quê hương đáng quý cỡ nào, nhưng vừa nghĩ tới chính mình sắp xuyên qua tinh hải, đi ra ngoài 10 ngàn năm ánh sáng, chẳng biết vì sao, Lý Diệu đột nhiên sinh ra kích động khi nghĩ tới Phù Mâu thành.
Vừa nãy hắn cố ý hạ thấp độ cao, chậm rãi xẹt qua bầu trời phần mộ pháp bảo, chính là vì muốn nhìn mảnh đất nơi mình lớn lên.
Cho dù đoạn sinh hoạt đó tràn ngập gian nan khốn khổ cùng ánh đao bóng kiếm, nhưng giờ khắc này hồi tưởng lại, không hiểu sao Lý Diệu lại thấy ấm áp vô cùng.
Triều dương tân thôn, trên vách tường hành lang loang lổ, ngập tràn hình vẽ xấu xí, màu sắc sặc sỡ, trong nháy mắt khiến hắn nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ.
- Ròng rã ba năm chưa trở về, lần trước trở lại Phù Mâu thành, sau khi gặp Bành Hải sư huynh liền vội vã rời đi, ta vẫn chưa có cơ hội trở về nơi này.
- Hiện tại nhìn kỹ mới thấy tất cả không khác gì lúc rời đi.
- Chỉ là ta đã thay đổi!
- Từ một tên trùng rác rưởi nho nhỏ khổ sở giãy dụa trong nước bẩn cùng núi rác ở phần mộ pháp bảo, đã biến thành người tu chân Trúc Cơ cấp trung sắp đi ra ngoài 10 ngàn năm ánh sáng, vì liên bang và cũng vì chính mình mà chiến đấu.
Lý Diệu đi tới cửa nhà.
Cửa sắt rỉ sét loang lổ bị mạng nhện niêm phong chặt chẽ, ổ khóa cũng bị rỉ sắt phá hỏng.
Lý Diệu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đè lại lỗ khóa, dùng linh năng đánh vỡ khóa tâm, đẩy cửa đi vào.
Phần lớn tư liệu quý giá cha để cho hắn đã được đóng gói chuyển đến Đại Hoang chiến viện từ mấy năm trước.
Thế nhưng rất nhiều mảnh vỡ pháp bảo vẫn chồng chất như núi ở trong góc.
Còn có tinh não cổ từ trên trần nhà rủ xuống, lung la lung lay, bị gió lùa thổi va chạm vào nhau, phát ra tiếng “Leng keng leng keng” như chuông gió.
Nơi này rất gần phần mộ pháp bảo, tiền thuê rất rẻ, nhưng rất ít người sẽ đến thuê lại, sau khi Lý Diệu thi lên đại học vẫn giữ lại căn phòng này, cũng coi như là có nhà.
Khi xưa, trên đường hắn đi tới Đại Hoang chiến viện, giác tỉnh linh căn trở thành người tu chân, tin tức đã truyền về Phù Mâu thành, khiến toàn thành đều sợ hãi, bên trong phần mộ pháp bảo không thiếu hạng người cướp gà trộm chó, tuy nhiên biết nơi này là nhà ở của một người tu chân, dù cho ăn gan hùm mật báo cũng chẳng ai dám đánh chủ ý lên Lý Diệu.
Bởi vậy, ba năm qua, ngoại trừ trong phòng bao trùm một tầng tro bụi dày thì không hề có nửa điểm biến hóa.
Ánh mắt Lý Diệu xẹt qua mỗi một góc trong gian phòng, kinh ngạc phát hiện gian phòng nhỏ hơn rất nhiều so với trong ký ức của hắn.
Nhưng mà ở trong ký ức, nơi này là toàn bộ đất trời của hắn, từng lưu lại vô số hồi ức tươi đẹp.
Trong đầu Lý Diệu chợt xẹt qua một bóng dáng quen thuộc.
Cha từng ở nơi này dạy hắn làm sao duy tu pháp bảo, truyền vào cái đầu nhỏ của hắn các loại tri thức cổ quái kỳ lạ.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn cực kỳ chống cự, đến cuối cùng, hắn có thể nhìn sổ tay duy tu một chiếc tinh thạch chiến hạm một cách say sưa ngon lành, gian phòng sơ sài này thực sự lưu lại quá nhiều dấu vết trưởng thành của hắn.
Lý Diệu khẽ thở dài, vốn muốn thu tất cả mọi thứ vào trong nhẫn Càn Khôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn duy trì nguyên trạng, chỉ lấy đi tinh não “Quỷ hỏa tứ hình” do “Lam diễm môn” luyện chế từ 124 năm trước.
Tinh não này có tính năng bình thường, nhưng ngoại hình vô cùng kỳ lạ, được tạo thành hình dạng đầu lâu, rất có giá trị thu gom.
Lý Diệu đưa nó vào trong nhẫn Càn Khôn, coi như lưu cái kỷ niệm.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, rồi nhảy ra cửa sổ, xe phi toa xa hoa đã chờ ở bên ngoài.
Lý Diệu nhanh chóng đi tới khu thành thị ở Phù Mâu thành.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận