10h sáng, thao trường của trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ ở Phù Mâu thành chật như nêm cối.
Bây giờ trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ rất khác so với ba năm trước.
Sau khi Lý Diệu dựa vào Yêu Thú Tham Trắc Khí kiếm lời một khoản tiền, liền đầu tư một số tiền lớn vào trường học quê hương, giúp con cháu thợ mỏ tu sửa trường học một lần nữa, mở rộng thao trường, còn mới xây xong một tầng lầu thí nghiệm, đồng thời tăng thêm lượng lớn khí giới tu luyện.
Bây giờ, trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ không chỉ tiếp nhận con cháu thợ mỏ đến từ khu hôi nham, mà còn lấy tiền học phí vô cùng rẻ, chiêu thu con cháu bình dân toàn thành phố, quy mô mở rộng gấp hai lần so với trước kia.
Giờ khắc này, mấy ngàn học sinh đều tụ tập ở trên thao trường rộng lớn, tiếng người huyên náo, khí thế ngất trời.
- Đường Tiếu còn chưa tỉnh ngủ sao, nhanh sốc lại tinh thần đi, có đại nhân vật sắp tới!
Ở cuối cùng đoàn người, một học sinh tóc vàng dùng cùi chỏ đâm nam sinh hơi mập đang buồn ngủ ở bên cạnh.
- Đại nhân vật gì mà khoa trương đến mức triệu tập toàn trường thế này, không phải là thị trưởng chứ? Tối hôm qua ta tu luyện “chiến thú Thập Tam thế” đến ba giờ sáng, nào có tinh thần để ý tới những điểu nhân này.
Nam hài hơi mập tên là Đường Tiếu vừa ngáp vừa buôn lời xem thường.
Lập tức nam hài tóc vàng sáng mắt lên, âm thanh trở nên kích động.
- Thị trưởng gì, là Lý Diệu, kền kền Lý Diệu.
Lúc này, đôi mắt của nam hài Đường Tiếu vừa híp lại đột nhiên trợn to, kích động một nhảy cao ba thước:
- Cái gì? Có phải là siêu cấp thiên tài đi ra từ trường trung học dành cho con em thợ mỏ chúng ta, kền kền Lý Diệu?
Lý Diệu là thần tượng lớn nhất trong tâm trí của mấy ngàn học sinh trong trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ, tất cả đứa trẻ từ xóm nghèo đi ra đều coi hắn thành mục tiêu phấn đấu, huống chi phần lớn đồ dùng ở trường học cùng khí giới tu luyện đều là Lý Diệu tài trợ, bọn họ sâu sắc cảm thấy tự hào khi có vị đồng học này.
Hầu như mỗi một hài tử đều xem đi xem lại video Lý Diệu chiến đấu ở trên internet đến mấy trăm lần, mọi người thành lập một cái hội nhóm tên là ‘tiểu đội Kền Kền’, chỉ cần là tin tức liên quan tới Lý Diệu, dù chỉ đôi câu vài lời, mọi người đều sẽ không bỏ qua.
Ngay cả nam hài hơi mập Đường Tiếu cùng nam hài tóc vàng cũng không ngoại lệ, đều là thành viên tử trung của “tiểu đội Kền kền”.
Đúng lúc này, cổ hai người đồng thời co rụt lại, cảm giác xương sống lạnh lẽo, giống như toàn bộ cơ thẻ đang bị ngâm trong nước đá.
Ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc phi toa xa hoa màu bạc không biết lúc nào, vô thanh vô tức giáng lâm ở trên đỉnh đầu của bọn họ!
Từ vỏ ngoài thiên y vô phùng thẩm thấu ra một luồng khí thế vô bờ vô bến trong suốt, bao phủ tất cả học sinh ở đây.
- Oa, đây là phi toa gì, ta hoàn toàn chưa từng nhìn thấy! Nhìn dáng dấp, chắc hẳn nó có giá trị còn cao hơn chiến toa Huyền Điểu giá hơn một tỷ.
- Khí thế của kền kền Lý Diệu thật mạnh, ép ta không thở nổi, hắn thật sự chỉ lớn hơn chúng ta bốn, năm tuổi thôi sao?
- Người tu chân thật có tiền, thật khí phách!
- Ta nhất định phải liều mạng tu luyện, sau đó cũng trở thành người tu chân mạnh mẽ giống như Lý Diệu!
Tất cả học sinh đều hoa mắt mê mẩn, há to miệng si ngốc ngơ ngác nhìn bầu trời.
Giữa bầu trời lóe lên ánh bạc, một thân ảnh thon dài xuất hiện, mặc một bộ trường bào màu bạc được làm từ vật liệu giới tử, trường bào không có gió mà bay, tiêu sái phiêu dật tới cực điểm, từ giữa không trung chậm rãi bay đến đài hội nghị.
Chính là Lý Diệu!
- Mao hiệu trưởng, Vương gia gia!
Lý Diệu nhiệt liệt ôm ấp hai vị lão nhân ở trên đài.
Tuy rằng hắn chỉ học ở trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ có mấy tháng, nhưng hắn chưa bao giờ quên ở thời điểm mình chán nản nhất trong mắt người khác, là Mao hiệu trưởng đứng vững áp lực, thu nhận, giúp đỡ hắn.
Vương gia gia càng không cần phải nói, năm đó mình đang học cấp 3, nếu không phải Vương gia gia chiếu cố, hắn tuyệt đối không có khả năng nộp đủ học phí.
Nếu như khi đó Lý Diệu bỏ học, con đường tương lai của hắn sẽ rất khác biệt.
Vì thế, Lý Diệu thực lòng xem trường trung học dành cho con cháu mỏ là trường cũ của mình, cũng coi hai vị lão nhân thành thân nhân của mình.
- Lần này ta trở về chủ yếu muốn thương lượng về vấn đề bên trong trường trung học của chúng ta. Ta lại khởi công xây dựng phòng tu luyện, dựa theo tiêu chuẩn cao nhất về thanh thiếu niên tu luyện để kiến tạo, tuyệt đối không thua gì bất kỳ trường trung học trọng điểm trong liên bang. Đương nhiên, sau khi cường độ tu luyện tăng lên, thân thể rất dễ dàng bị thương, vì thế, còn phải phối hợp với một phòng y tế hoàn toàn mới, dựa theo tiêu chuẩn bệnh viện quân đội tiền tuyến đến bố trí, về cơ bản có thể giải quyết tất cả tổn thương do tu luyện tạo thành.
Lý Diệu ung dung nói.
Trong mấy tháng, hắn ở bí tinh hội đổi được lượng lớn thiên tài địa bảo cùng bí bảo, nếu lấy những thứ này ra bán, mỗi một món đều có giá trị liên thành.
Thậm chí ngay cả điểm cống hiến cũng có thể trực tiếp đổi thành tiền, coi như là thù lao mỗi một lần làm nhiệm vụ.
Mà lần này hắn tiếp nhận nhiệm vụ đi chí viễn tinh cực kỳ nguy hiểm, sớm đã nhận được “Phí an cư”, nhưng hắn không có nhà có thể an, huống hồ hắn và Đinh Linh Đang đều không phải người thiếu tiền, chẳng bằng đầu tư số tiền kia vào trường học cũ.
Dã tâm của Lý Diệu không chỉ một người thành công.
Hắn hi vọng biến trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ thành siêu cấp trung học đứng đầu liên bang, hấp dẫn thanh thiếu niên có thiên phú tu luyện trong liên bang, trợ giúp bọn họ bước lên con đường tu chân!
- Lý Diệu, hai năm qua ngươi giúp trường trung học chúng ta rất lớn, giờ lại phải tốn tiền kiến tạo hai tòa kiến trúc cao cấp như thế, ta thực sự.. thực sự không biết nên nói cái gì cho phải!
Mao hiệu trưởng cảm khái.
- Nhớ năm đó, ta chỉ tiện tay giúp lão vương mà thôi, thật không nghĩ tới sẽ có ngày ngươi trở thành một trong những tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi nhất trong liên bang.
Lý Diệu nở nụ cười:
- Hiệu trưởng, năm đó ngài chỉ tiện tay, hiện tại ta cũng chỉ tiện tay mà thôi! Huống hồ tiền xây dựngphòng tu luyện cùng phòng y tế không đáng bao nhiêu, mà ta đã bàn bạc xong xuôi với hiệu trưởng hiệp hội binh sĩ khuyết tật, sau này hiệp hội binh sĩ khuyết tật có thể phái ra một nhóm lão binh tháo vát đến trường học đảm nhiệm huấn luyện viên, chuyên môn dạy võ kỹ cùng phương chém giết cho học sinh, tất cả chi phí sẽ do ta gánh vác!
- Người cũng biết đấy, hiện tại liên bang tiến vào ‘trạng thái chiến tranh cấp một’, quân nhân là nghề nghiệp vô cùng tôn kính, để học sinh học thêm chút kỹ xảo chiến đấu sẽ không lỗ!
Lý Diệu nghĩ rất kỹ càng, nếu như hắn có thể từ chí viễn tinh thuận lợi trở về, tiền tự nhiên sẽ không có vấn đề, đừng nói thuê vài binh sĩ khuyết tật, coi như là thuê một nhánh bộ đội đặc chủng cũng được.
Nếu như hắn không về được, công ty bảo hiểm do đại tông môn nằm trong mười vị trí đầu liên bang sẽ bồi thường một khoản tiền bảo hiểm rất lớn, đủ để hỗ trợ xây dựng và vận hành trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ.
Mao hiệu trưởng gật đầu liên tục:
- Lý Diệu, vì những học sinh này, ta sẽ không khách khí với ngươi, có thể có mời binh sĩ xuất thân từ quân đội đến trường học chúng ta làm huấn luyện viên, vậy thì thật sự quá tốt rồi!
- Ngươi cũng biết, học sinh trường học chúng ta đều xuất thân là con cháu thợ mỏ cùng xóm nghèo, thiên phú vốn không ra sao, khi còn bé vốn không được giáo dục tốt, muốn để bọn họ giác tỉnh linh căn, trở thành người tu chân là chuyện rất khó, mấy năm cũng chưa chắc ra được một người.
- Thế nhưng, từ khi ngươi bắt đầu tài trợ cho trường học chúng ta tới nay, tất cả học sinh đều lấy ngươi làm gương điên cuồng tu luyện, cho nên thân thể cường tráng không ít, năm ngoái có 174 người thông qua kiểm tra của quân đội, trở thành một thành viên quân đội liên bang.
Lý Diệu sáng mắt lên:
- 174 người? Thành tích này không tệ.
Tinh Diệu liên bang lấy võ vi tôn, mà địa vị của quân đội liên bang rất cao, hầu như không thua gì người tu chân, cho nên muốn tòng quân vốn rất khó.
Đối với hài tử nhà nghèo, tòng quân là lựa chọn vô cùng tốt, ở trong quân đội có thể miễn phí học tập nhiều loại kỹ năng, miễn phí đạt được lượng lớn dịch dinh dưỡng cùng thiên tài địa bảo, sau khi xuất ngũ tìm việc làm cũng rất thuận tiện, địa vị xã hội rất cao, một khi gặp phải khó khăn, hiệp hội quân nhân xuất ngũ cùng hiệp hội binh sĩ khuyết tật đều sẽ ra mặt giúp ngươi.
Đối với người bình thường mà nói, trở thành người tu chân là giấc mơ xa không thể với tới, còn muốn trở thành quân nhân liên bang thì chỉ cần liều mạng nỗ lực, liền có thể thực hiện được mục tiêu!
Trước đây, mỗi một năm trường trung học dành cho con cháu thợ mỏ chỉ cho ra được mười mấy binh sĩ liên bang, năm ngoái lập tức tăng lên gấp ba, năm lần, toàn bộ đều là công lao của Lý Diệu.
- Ngươi nói với các bạn học cái gì đi, mọi người đều coi ngươi là thần tượng lớn nhất, nghe nói ngươi muốn tới, từng người từng người kích động đến nhảy nhót tưng bừng giống như khỉ vậy, ha ha ha ha!
Mao hiệu trưởng cười ha hả nói.
Lý Diệu nhìn chung quanh một vòng, thấy dưới đài yên lặng như tờ, vô số con mắt nóng rực đói khát theo dõi hắn, Lý Diệu không khỏi nở nụ cười.
Hắn nhớ lại ba năm trước, ở trên sân trường Xích Tiêu cấp hai, hắn cùng Mạnh Giang đứng bên dưới, dùng ánh mắt ước ao ghen tị nhìn chằm chằm “Yêu đao” Bành Hải.
Tình cảnh tương tự biết bao, chớp mắt một cái, ba năm đã qua, thời gian trôi qua thật nhanh!
Suy nghĩ một chút, Lý Diệu bước về phía trước một bước.
Trước mặt hắn rõ ràng không có điểm tựa, cách mặt đất đến hai mét.
Nhưng hắn giống như bước cầu thang hư không không tồn tại, từng bước từng bước lên cao, chậm rãi “đi” lên bầu trời cao bốn, năm mét.
Tu sĩ Trúc Cơ đã có thể dựa vào linh năng phun trào, thao túng khí lưu, chậm rãi phi hành ở giữa không trung.
Tuy nhiên năng lực này trong chiến đấu không tác dụng lớn, bởi vì rất dễ dàng trở thành mục tiêu sống giữa không trung.
Nhưng giờ khắc này triển khai ra thì lại khiến tất cả học sinh giật nảy mình.
Lý Diệu nhớ lại năm đó lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh hoa lệ của yêu đao Bành Hải, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi khuếch đại khí tức của chính mình.
Mái tóc bay lượn, từng sợi từng sợi tia điện màu tím đậm cùng minh hỏa màu xanh nhạt xuất hiện ở quanh thân, nhanh chóng lượn lờ, va chạm nhau, phát ra tiếng “Đùng đùng”!
Từng vòng gợn sóng linh năng giống vầng sáng màu bạc, khuếch tán về bốn phương tám hướng.
- Uống!
Lý Diệu gầm nhẹ, gió mạnh tỏa ra, tất cả học sinh đều không mở mắt ra được, đồng phục học sinh bị thổi bay phần phật.
- Đây chính là sức mạnh của người tu chân? Quá mạnh mẽ, thật đáng sợ!
- Ta muốn trở thành người tu chân, ta cũng phải tự do phi hành ở giữa không trung!
- Mọi người đều xuất thân từ xóm nghèo, kền kền Lý Diệu có thể, ta nhất định cũng có thể!
Những tiếng kinh ngạc thốt lên và rít gào đều bị Lý Diệu nghe rõ được.
Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói như chuông đồng:
- Muốn giống như ta?
- Vậy thì liều mạng tu luyện đi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận