“Phiến hôn ký” (Chuyện lừa cưới)
Nói đến kết hôn, thời gian phải quay ngược lại một chút, đại khái là hai năm… hoặc ba năm trước đây? Thời gian lâu khiến người ta không nhớ rõ. Địa điểm cũng không phải Đại Lục… Hẳn là ở Hương Cảng đi? Tối thiểu cái chuyện không có ý nghĩa này chính là bắt đầu từ Hương Cảng.
Hương Cảng thật sự là một thành phố khiến người ta không dằn dục vọng muốn chi tiêu xuống được!
Do chính phủ đặc khu hành chính Hương Cảng áp dụng chính sách thuế suất thấp, phần lớn hoàng hoá bán ra ở Hương Cảng đều không đánh thuế, cho nên khi mua sắm ở Hương Cảng, giá cả hàng hoá tương đối rẻ. Nơi đây bày bán các sản phẩm đặc sắc khác nhau từ khắp nơi trên thế giới, từ hàng quốc tế cao cấp tới hàng đặc sản địa phương, đều có thể tìm thấy được.
Chỉ cần bạn có tiền, nơi đây chính là thiên đường.
Hàn Dục xách mấy cái túi sầm mặt, đi phía sau ông chủ nhà mình. Bọn họ lúc này đang ở quảng trường Thời Đại thuộc Tiêm Sa Trớ (Tsim Sha Tsui)(1).
Vị trước mặt giống như nông dân ra thành phố, không ngừng quay đầu kéo mình: “Ôi chao! Mi xem, GUCCI cũng giảm giá kìa!”
Sau đó chỉ thấy ông chủ một mạch hành quân thần tốc, chạy vọt vào trong cửa hàng. Đợi đến khi đi vào mới biết được, chỉ có một ít quần con là giảm giá, những cái khác đều đúng giá, có điều giá ở đây so với trong nước cũng rẻ hơn rất nhiều.
Hàn Dục mắt lạnh nhìn ông chủ mình, ở trước cái máy quẹt tới quẹt lui, sau khi thông rồi, cuối cùng quyết định chọn 4 cái quần con giảm giá và một cái thắt lưng mốt mới.
Cái thắt lưng kia mặc dù chỉ có hơn 2200 đô là Hồng Kông, quy ra nhân dân tệ không tới 2000 tệ. Thế nhưng tiền tiêu vặt của ông chủ mình cuối cùng đã hết sạch.
Lúc tính tiền, người phục vụ trong quầy hàng nhìn kích cỡ bốn cái quần con, hai lớn hai nhỏ, lại nhìn ông chủ nhỏ và người tuỳ tùng cao lớn y, mỉm cười mờ ám không gì sánh được.
Khương Vệ không chú ý tới nụ cười mờ ám của cô gái kia, cậu rất hứng phấn nhét túi quần vừa mua xong vào tay Hàn Dục.
“Thế nào? Ánh mắt của ta không tệ chứ? Cái thắt lưng này phối hợp với quần jean Levi’s ta vừa mua cho mi, hiệu quả khẳng định siêu ngầu.”
Cái này, vẻ mặt cô gái càng thêm sáng tỏ. Một người đàn ông chịu tự mình mua quần áo hàng hiệu cho một người đàn ông khác, bên trong không có chút chuyện mờ ám gì gì đó kia, nói ra ai tin chứ!
Hàn Dục cũng không chịu đựng được nữa, nhét mạnh một túi gì đó trong tay trở lại tay ông chủ, xoay người rời đi.
Khương Vệ quýnh đít, vừa đuổi theo phía sau vừa gọi: “Mi lại làm sao vậy? Sao còn giận, không phải ta đã xin lỗi mi rồi sao? Không cầm thì thôi, sao hẹp hòi thế hả!”
.
Chuyện này thì phải nói từ một tuần trước.
Ông chủ Khương kìm nén, tính toán nửa tháng, cuối cùng nhịn không được, nóng lòng muốn thử tới Hương Cảng mua sắm.
Kỳ thật trước kia Khương Vệ cũng đã tới Hương Cảng. Có điều khi đó lão Khương cho tiền tiêu vặt quá ít, cơm ăn lộ phí còn miễn cưỡng đủ dùng, nào đủ phá gia bại sản? Lần này bớt ăn bớt mặc, thắt lưng buộc bụng nguyên một năm, lập tức bày ra dáng điệu ông chủ lớn, không kéo Hàn Dục cùng tới Hương Cảng thì không được.
Nếu tiền đã tính tiêu ở khoản nào là cần thiết nhất, những cái khác như nghỉ chân ăn cơm có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Cậu tìm một quán trọ nhà dân giá rẻ ở gần ga tàu. Đặc sắc nhất ở quán trọ này là không có giường, chỉ có chiếu cói, tiết kiệm không ít không gian.
Lúc mới bắt đầu Hàn Dục cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đến khi đi ngủ, liền thấy ngay tắp lự.
Khương Vệ kia rất ầm ĩ, thật không thể ngủ cùng, nếu không có tường ngăn là có thể lăn một mạch ra đường. Không qua bao lâu, ngay cả tay lẫn chân đều cưỡi lên người mình.
Hàn Dục nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngủ đến mức thả lỏng, lập tức cảm thấy toàn thân khẩn trương.
Từ khi nào thì bắt đầu? Y nhìn mặt Khương Vệ không những không cảm thấy đáng ghét, thỉnh thoảng cũng sẽ hiện lên ý nghĩ “cũng rất đáng yêu” ? Song, có một số ý nghĩ chỉ nên lượn trong đầu là đủ rồi, không cần nói ra.
Nhưng tại đây, khi đêm khuya tĩnh mịch, thân thể ổm chặt, bất tri bất giác đem ẩn dục ấp ủ đã lâu bốc lên.
Ai cọ mình như vậy đều có phản ứng hết. Hàn Dục lẽ thẳng khí hùng nghĩ, sau đó mặc cho mình bị Khương Vệ đè lên vật ở bụng dưới đã trướng lớn một chút.
Mùi hương nhàn nhạt của ông chủ trong lòng pha lẫn với mùi thơm mát của chăn đệm sạch sẽ, ấy thế mà vô cùng mê hoặc người ta. Hàn Dục rốt cuộc không đè nén nổi nữa, cởi quần con của mình, ở khe hở giữa hai chân mở rộng của ông chủ cọ qua cọ lại.
Sự che chắn của bóng đêm khiến hành vi hoang đường cũng trở nên đương nhiên. Hàn Dục vô cùng khoái lạc làm trò không biết xấu hổ này, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn vài cái lên mặt ông chủ.
Chờ sau khi tất cả kết thúc. Hàn Dục lau sạch người mình, lại mặc một cái quần mới, rất chi là bình thường!
Khương Vệ luôn ngủ rất sâu, mặc dù bị Hàn Dục đè đến mức không quá thoải mải, cũng chỉ cau mày nỉ non vài câu, sau đó tiếp tục ngủ say sưa.
Quần con của Khương Vệ lại bị cọ đến thấm ướt một mảnh, ngay cả trên đệm cũng quệt mấy chấm lốm đốm.
Ngày hôm sau khi Khương Vệ tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm chặt Hàn Dục, mà giữa hai chân là một mảnh bừa bãi, lập tức liên tưởng đến hay là mình nửa đêm “phi ngựa”. Loại hiện tượng mộng xuân chỉ phát sinh ở thiếu niên mới lớn này khiến Khương Vệ không dám ngẩng đầu trước mặt Hàn Dục.
Ngoại trừ thấp hèn xin lỗi ra, không còn cách nào khác. Ánh mắt Hàn Dục khinh bỉ đến cực điểm, khiến Khương Vệ thậm chí có loại kích động muốn giơ đao tự cung.
Vì vậy chuyện mua sắm kế tiếp liền biến thành hành trình lấy lòng cấp dưới tính tình gắt gỏng. Tiền tiêu vặt khổ cực góp nhặt một năm, ngoại trừ mua cho mình vài bộ quần áo giảm giá ra, đều dùng để trang điểm tỉ mỉ cho vị cấp dưới khó mà nịnh nọt này.
Nhưng chỉ có thế này, Hàn Dục dường như vẫn không quá thoả mãn, trong bách hoá người đến người đi cứ vậy bỏ mặc đi khỏi.
Khương Vệ ra sức đuổi theo sau, vẫn như cũ không buông không tha ở đó kêu. Hàn Dục nghe đến tâm phiền, quay mạnh người lại. Ông chủ nhỏ vừa vặn đập vào ngực mình.
Người tới thấp hơn một đoạn, Hàn Dục cúi đầu nhìn khuôn mặt và đôi mắt tròn xoe của Khương Vệ.
Vẻ mặt này rất khiến người ta chịu không nổi, gần đây chỉ cần nhìn Khương Vệ dùng vẻ mặt hồn nhiên nhìn mình, Hàn Dục liền cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa.
Rõ ràng trước đây, dây dưa quấy rầy mình chính là vị đại gia này, nhưng hắn hết lần này tới lần khác còn làm ra vẻ ngây thơ không biết gì. Mình ngược lại giống như hỗn đản muốn tìm bất mãn, khi đêm khuya người vắng, giở thủ đoạn không biết xấu hổ.
Những người bán hàng kia đánh chết cũng không ngờ, đê tiện ham muốn đối phương, không phải ông chủ nhiều tiền khí khái bất phàm, ngược lại là cấp dưới được hắn bao dưỡng đi?
“Nếu không chúng ta đi ăn cơm đi?”
Hàn Dục “hừ” một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi còn có tiền đi ăn sao?”
Khương Vệ sờ sờ túi quần, tiếng tiền xu leng keng đã trả lời vấn đề này.
“Ta… ta còn có thẻ tín dụng…”
“Ta nhớ hôm qua vừa xoẹt hết rồi mà.”
Khương Vệ bị cấp dưới nói khiến cho có chút xấu hổ: “Vậy… ta gọi điện cho mẹ ta, bảo bà nạp thêm chút tiền…” Tiếng càng nói càng nhỏ, mình đã đi làm, lại vẫn trơ mặt mo ra đòi tiền người nhà như trước, chính bản thân mình cũng cảm thấy mất mặt, không trách được Hàn Dục dùng ánh mắt xem thường trừng mình.
“Cầm!” Hàn Dục đột nhiên móc tờ chi phiếu trong túi ra, “Tiền bên trong không nhiều lắm, chỉ cần không mua sắm, cũng đủ cho chúng ta ăn cơm và mua vé máy bay.”
Vốn nghĩ sẽ tiêu tiền như nước, thế mà lại cần cấp dưới xuất tiền để dành ít ỏi ra để trợ giúp, Khương Vệ cảm thấy muốn độn thổ cho rồi.
“Mi… mi phá chỗ tiền này làm gì! Mau cầm lại đi, ta làm ông chủ còn cần mi nghèo kiết trợ giúp…”
Đột nhiên hai mắt Khương Vệ sáng rực, cậu nhìn thấy tờ tuyên truyền giắt trong bách hoá. Hiện tại tới Hương Cảng mua sắm, chỉ cần mua đến mức nhất định, là có thể tham gia rút thăm trúng thưởng, phần thưởng khá hậu hĩnh, còn có giải thưởng lớn là chuyến du lịch nước ngoài rất xa hoa.
Đối với ý nghĩ viển vông của Khương Vệ, Hàn Dục cười nhạt. Nào có chuyện từ trên trời rơi xuống một khối nhân bánh, chuyện tốt lại nện trúng đầu ngươi chứ?”
Có điều ý nghĩ của Khương Vệ thật ra rất đơn giản, cậu thấy số phần thưởng nhiều nhất chính là cơm miễn phí của nhà hàng, may mắn rút trúng cơm miễn phí, liền giải quyết được vấn đề ăn uống vô cùng cấp bách, đến lúc đó tiền mẹ đã gửi sang tới nơi, hai người có thể thắng lợi trở về.
Phải nói là người ngốc đôi khi thật có ngốc phúc!
Khương Vệ bị miếng nhân bánh lớn đập đến có chút choáng váng, trợn mắt há mồm nhìn vé số trong tay.
“Ta… ta không nhìn lầm chứ?” Mèo mù vớ cá rán, Khương Vệ thế mà lại rút trúng giải đặc biệt — du lịch Canada bảy ngày!
Tuân theo truyền thống vẻ vang của Khương gia là không được lãng phí, Khương Vệ quyết định không lãng phí cơ hội, kéo dài kỳ nghỉ, làm visa đi Canada.
Nhưng visa làm xong, tới Canada mới phát hiện, chất lượng chuyến du lịch thật sự co lại quá nhiều, té ra chuyến du lịch xa hoa này chỉ là ngồi trên một chiếc du thuyền đi dọc mấy bến cảng nổi tiếng, cứ thế mà đi mấy ngày liều. Nào phải du lịch nước ngoài chớ? Quả thật là Robinson phiêu lưu ký!
Loại chuyến đi treo đầu dê bán thịt chó điển hình khiến Khương Vệ rất tức giận, bực hơn nữa là say sóng, ông chủ nhỏ ở trên thuyền nôn đến phải gọi là thất điên bát đảo.
“Không thì chúng ta lên bờ đi, nôn như vậy tiếp, khéo chìm thuyền. Thật sự không thể thì tự đi.” Hàn Dục bụm mũi canh giữ ở bồn cầu và nói lời châm chọc.
Khương Vệ nâng đầu lên, ói ra một ngụm nước chua, hung tợn nói: “Không xuống! Miễn phí, ăn xong rồi phun ra cũng không đau lòng! Cùng lắm thì lát nữa lại ăn!”
Hàn Dục bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
Khương Vệ vốn không đen, lại nôn đến người hư nhược, khi cậu một thân một mình ốm đau bệnh tật dựa ở đầu thuyết gió thổi, thì ngọn gió trêu chọc những sợi tóc mất trật tự lướt qua gương mặt, khiến cậu càng thêm u buồn, toàn bộ hợp thành một tiểu bệnh mỹ nam phương Đông. Để trong mắt một đám người nước ngoài cao to vạm vỡ rất chi là nổi bật, có rất nhiều người lén để ý cậu trai Trung Quốc tuấn tú này.
Cuối cùng có một người đàn ông da trắng tóc nâu, ăn mặc hợp mốt không dằn lòng nổi, đi qua bắt chuyện.
Thế nhưng đối phương mặc dù rất hăng hái theo sát Khương Vệ lôi kéo làm quen, cậu trai phương Đông này sau khi thản nhiên liếc hắn một cái xong, liền u buồn như cũ, trầm mặc nhìn biển khơi nơi xa.
Loại dáng điệu này kỳ thực rất mê hoặc người khác, rất kích phát dục vọng chinh phục của đàn ông. Người tóc nâu kia kiên trì quấy rầy.
Không phải Khương Vệ giả bộ lãnh khốc, cậu thật sự rất u buồn. Vì sao khi còn bé không chịu khó học tiếng Anh chứ? Khiến cho bây giờ không thể giao tiếp với phần lớn người ở trên thuyền. Vị duy nhất có thể nói chuyện kia, vừa đến tối liền ôm cái laptop, không chịu phản ứng mình.
Thật vất vả có người chủ động nói chuyện với mình nhưng lại một câu cũng nghe không hiểu. Có điều cho dù không hiểu cũng có thể nhìn ra phần nào. Hồi bé giáo viên ở trường đã từng nói, ra nước ngoài, cá nhân là đại biểu cho quốc gia, cho dù mù chữ cũng phải lôi cái tư thái giáo sư ra.
Cậu liền kìm nén, tuyệt đối không bôi nhọ Trung Quốc!
Đúng lúc này, người tóc nâu thấy Khương Vệ không có phản ứng, liền thử thăm dò vươn tay kéo vai Khương Vệ. Khương Vệ nghi hoặc khó hiểu nhìn bả vai, cuối cùng gượng gạo hỏi: “What?”
Người đàn ông tóc nâu kia vừa thấy tiểu mỹ nam phương Đông chịu đáp lại, lập tức tỉnh táo tinh thần, bô bô nói một tràng.
Khương Vệ nghe đến mơ màng, láng máng hình như nghe được đối phương hỏi mình có chơi gì không. Lưỡi vướng vào răng líu cả lại: “No, cái kia I… I haven’t.”
Một câu như vậy, khiến người tóc nâu kia lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên, đến nỗi cánh tay ôm Khương Vệ lại càng chặt thêm!
Đúng lúc này, đột nhiên có người từ phía sau ngăn người đàn ông kia lại.
Thì ra Hàn Dục chả biết đã chạy qua từ lúc nào nào, mặt lạnh tách người đàn ông tóc nâu kia ra. Người đàn ông kia cũng không chịu tỏ ra yếu thế rống lớn vài câu xong, cuối cùng ngượng ngùng bỏ đi.
Khương Vệ không rõ nguyên do, hỏi Hàn Dục xảy ra cái gì. Hàn Dục lại cũng chơi trò u buồn, trầm mặc, mắt nhìn biển khơi, một tay rất tự nhiên khoác lên vai Khương Vệ.
Lúc choáng váng đầu, mùi vị bên cạnh có người để tựa vào thật không tệ. Khương Vệ hiếm thấy bỏ dáng điệu ông chủ xuống, mang theo chút đắc ý chiếm được tiện nghi, tựa trên vai Hàn Dục, hình ảnh kia, nếu bốn cánh tay đều duỗi thẳng, sẽ là phiên bản nam nam của Titanic!
Trong lòng Hàn Dục nghĩ, vừa nãy người đàn ông kia nói: “Chính cậu ấy nói chưa có bạn đời, nếu đã là đàn ông độc thân chưa kết hôn, vậy mọi người đều có quyền theo đuổi!”
Nghĩ nghĩ, lông mày càng nhíu chặt, y thậm chí nhớ tới, mấy hôm trước, mẹ Khương hình như thu xếp muốn giới thiệu con gái của một người đồng nghiệp cũ cho con trai quen.
“Khương Vệ…”
“Hả?”
“Ngươi nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”
“Kết hôn? Không biết… Đến lúc đó nghe theo ý của cha mẹ ta đi…. Có điều kết hôn là việc lớn, không nhà không xe, cô gái tốt sẽ không theo mi, cho nên Hàn Dục, giống như mi thế này tạm thời sẽ chưa kết hôn được, có thời gian tính toán vớ vẩn, còn không bằng để tinh thần và sức lực đặt trên công việc…”
Hiển nhiên Khương Vệ hiểu lầm Hàn Dục muốn lập gia đình, trực giác cảm thấy khó chịu ép cậu bắt đầu niệm ‘kim cương đại bi chú’.
Hàn Dục không như mọi ngày phản ứng lại, trêu đùa khiến cho ông chủ nhỏ tức đến đỏ mặt tía tai. Y trầm mặc nghĩ thật sự cần phải lưu lại ấn ký gì đó của mình trên người ông chủ.
Mấy ngày nay ở chung, y càng lúc càng cảm nhận được mình đối với Khương Vệ quả thực có kích thích trên tính sự. Loại rung động này càng lúc càng khó kiềm chế.
Y không cảm thấy mình là đồng tính luyến ái, mấy ngày nay cũng tìm rất nhiều tài liệu liên quan trên mạng. Nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời chuẩn xác. Có lẽ đàn ông vốn cùng một ngành với chim muông, thời kỳ xao động này, chuyện có người đối mặt với lợn nái cũng có thể động dục hình như không phải cái gì lạ.
Nếu có thể, y không muốn cùng Khương Vệ vượt qua ranh giới an toàn kia, dù sao có một gia đình bình thường, ôm một đứa nhỏ, mới là tiêu chí của một người đàn ông thành công. Nếu như cùng Khương Vệ… y cảm giác sự việc sẽ thay đổi hoàn toàn.
Thế nhưng, cho dù không chắc mình muốn, y cũng không dự định buông tay. Nếu chưa nghĩ ra đáp án, vậy đơn giản trước tiên nắm lấy thứ mình không bỏ xuống được trong tay. Sau khi trải qua biến động lớn của gia đình, Hàn Dục càng căm ghét việc bó tay chịu chết khi không có gì trong tay.
Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu. Canada cho phép kết hôn đồng tính…
Khương Vệ cảm thấy Hàn Dục vô cùng bận rộn. Người đang ở trên thuyền, lại không ngừng gọi điện, rồi thì khi cập bến lại ký rất nhiều séc.
Trong một lần thuyền cập bến, Hàn Dục kéo Khương Vệ lên bờ, nói là phải làm thủ tục kiểm dịch gì đó.
Trong một toà nhà màu nâu, một người phụ nữ đeo kính giao cho bọn họ một đống bản khai. Hàn Dục điền vào bản khai xong, lại đưa giấy tờ chứng nhận của mình và Khương Vệ cho bà ta.
Kế tiếp, Khương Vệ buồn chán ngồi trên sô pha bọc da ở đại sảnh, nhìn Hàn Dục chạy lên chạy xuống. Cuối cùng, hai người đứng trong một lễ đường nhỏ, hai bên còn có vài người đang đứng, mấy người này còn mỉm cười hỏi han Hàn Dục.
“Lát nữa người kia đọc cái gì, ngươi liền nói theo cái đó, đừng dừng! Đây là xem họng ngươi có bị nhiễm vi khuẩn không thôi!”
Khương Vệ vừa nghe như vậy, vội vàng thanh thanh cổ họng, học theo người ta niệm mấy đoạn tiếng Anh dài dài.
Sau đó chính là hai người ký tên, ấn tay lên một phần văn kiện.
Thật ra Khương Vệ có một đống nghi vấn trong lòng, nhưng suy cho cùng chưa từng kiểm dịch ở nước ngoài, cũng không biết quy trình của người ta. Cũng không làm nông rân hỏi vớ vẩn.
Khi hai người lần thứ hai trở lại thuyền. Hàn Dục cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm thoải mái. Thậm chí thân thiện bắt chuyện với người đàn ông tóc nâu kia, cũng cho hắn ta nhìn một phần giấy chứng nhận. Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, song chỉ nhún vai, nói với bọn họ: “Congratulations on your marriage.”
Tối hôm đó, thuyền trưởng phái người đưa một cái bánh ga tô lớn đến. Là Khương Vệ ra mở cửa phòng, người phục vụ trên thuyền kia dùng tiếng Trung ngắc ngứ nói: “Chúc mừng hai vị hỉ kết lương duyên.” Sau đó mỉm cười nhìn Khương Vệ.
“Hả?” Khương Vệ há hốc mồm ngốc ngốc nhìn người phục vụ, Hàn Dục từ phía sau cậu duỗi một cánh tay qua, đưa tiền boa cho người phục vụ, sau đó người phục vụ liền rời đi.
“Không đúng, anh ta nói ai kết hôn?” Khương Vệ ngốc nghếch hỏi.
Hàn Dục ngồi xuống, dùng dao cắt bánh ga tô xong, vô cùng thản nhiên nói: “Có lẽ là đưa sai phòng, dù sao bánh đã đưa tới cửa, không ăn thì phí.”
Khương Vệ gật đầu: “Đúng vậy, cũng đưa tiền boa rồi!” Nói xong liền nhào tới bên bàn, ngoác mồm ăn bánh ga tô hương vị ngọt ngào.
Hàn Dục nhìn “cô vợ” mới ra lò, vẻ mặt tỉnh bơ, rất nghiêm túc nghĩ, có phải mình mua bán lỗ vốn rồi không.
Ở Canada, chỉ cần có đủ tiền, cho dù không phải người nước đó, cũng có thể kết hôn. Để đẩy nhanh việc xác nhận kết hôn lên một chút, mình tiêu đến nửa non số tiền tích góp, còn đặc biệt thuê mấy người dân bản xứ, lúc xác nhận lấy tư cách khách quý cho xôm.
Nhưng lấy một vị thế này làm gì? Hơn nữa giấy chứng nhận kết hôn này, tới Trung Quốc cũng không có hiệu lực. Như vậy xem ra, lần này mình thật sự là tuổi trẻ khinh cuồng, làm việc không có suy nghĩ rồi! Có điều nghĩ đến vẻ mặt không cam lòng của người đàn ông tóc nâu kia, Hàn Dục lại đắc ý nở nụ cười.
Đã kết thì kết đi, chỉ cần mình không nói, thì có ai biết chứ? Coi như xài tiền làm một trò đùa bí mật đi! Sau này mình còn kế hoạch khổng lồ, cái tên ngốc nghếch như thế này, nói không chừng cũng có thể trở thành một quân cờ trong tương lai….
Hơn nữa… “Khương Vệ là của ta”, loại cảm giác này thật đúng là không tệ!
“Tối nay chà lưng cho ta đi!” Hàn Dục tuỳ tiện ra mệnh lệnh với ông chủ.
“Dựa… cái gì, ê…” Khương Vệ trong miệng nhét đầy bánh ga tô, ô ô nói.
“Không nghe người khác nói hai ta mới cưới à! Ngươi chịu khó chà lưng, chồng ngươi tối nay sẽ thương ngươi!”
Vị cấp dưới này một khi nổi tính cà lơ phất phơ, thì hoàn toàn vô lại. Khương Vệ bị y đùa sặc, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Hàn Dục cười lớn nửa ôm Khương Vệ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thừa dịp Khương Vệ không chú ý, ở trên tóc cậu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận