“Hoàng hậu, cũng đã được một thời gian kể từ khi người lên ngôi rồi, ta nghĩ người nên tổ chức một buổi trà chiều đi,” Raphaella nói.
“À, một buổi tiệc trà,” Patrizia lẩm bẩm. Dù đây không phải sự kiện bắt buộc nhưng đã luôn là một thông lệ, khi một hoàng hậu lên ngôi, người đó sẽ tổ chức một buổi tiệc trà và gửi lời mới tới các nữ quý tộc. Giống như một nghi thức nhằm xác lập quyền lực của nàng.
Tất nhiên, từ khi Rosemond được phong tước vị Nam tước Phu nhân, ả ta cũng sẽ được mời. Và thêm một lí do nữa khiến Patrizia mời ả là vì nếu không, chắc hẳn Rosemond sẽ lại tới khóc lóc với Hoàng đế là Hoàng hậu đang bắt nạt ả. Và thế là Hoàng đế sẽ lại tới đối chất nàng lần nữa về việc đối xử không phải phép với tình nhân của hắn.
Patrizia chầm chậm lắc đầu. Nàng chẳng mong được gặp lại bộ mặt đó của ả ta sớm tới vậy.
“Ta sẽ tổ chức tiệc. Có phải Hầu tước Phu nhân Bringstone gợi ý không vậy?” Patrizia hỏi. Hầu tước Phu nhân Bringstone là mẫu thân của Raphaella.
Cô hiệp sĩ liền gật đầu. “Bà ấy kể là Công nương Vasi tới thăm bà hôm qua. Ta đoán là họ có nhắc tới việc này.”
“Ừm…hoàng hậu tiền nhiệm cũng có tổ chức tiệc trà này, dù sao cũng sẽ kì lắm nếu không làm theo thông lệ đó.”
“Ta biết là người cũng chẳng thích thú gì việc này, Rizi. Nhưng đây là thời điểm thích hợp nên ta mong là người sẽ tính tới chuyện đó.”
“Để ta xem đã.” Nói chung là các quý tộc sẽ thường ủng hộ hoàng hậu hơn chứ không phải một nam tước phu nhân. Dù vậy, vẫn có những ngoại lệ, như Công nương Ephreney chả hạn…
“Mirya, ngươi viết thiệp mời được chứ? Thông báo rằng hoàng hậu sẽ tổ chức một buổi tiệc trà vào tuần sau.”
Patrizia càng kéo dài việc cân nhắc thì lại thành ra nàng như đang coi thường những nữ quý tộc khác. Ngay cả khi Patrizia đạt được nhiều sự ủng hộ hơn đi chăng nữa, nàng cũng không muốn bị mất thiện cảm với mọi người.
Mirya nhìn Patrizia đầy quan ngại. “Hoàng hậu…vậy còn Nam tước Phu nhân Phelps thì sao?”
“Gửi lời mời tới cả cô ả nữa. Ta cũng chẳng muốn nhìn mặt Hoàng đế chỉ vì việc cỏn con này,” Patrizia nói bằng vẻ không quan tâm nhưng Mirya vẫn nhận ra một chút buồn bã trong đó.
“Vâng, thưa Hoàng hậu,” Mirya đáp.
***
Bởi vì đây là sự kiện đầu tiên mà Patrizia tổ chức cùng giới quý tộc, nàng buộc phải làm sao cho bữa tiệc này hoàn hảo nhất. Nàng tuyệt đối không để một khiếm khuyết nào làm hỏng cả buổi tiệc này. Quan trọng hơn nữa là Rosemond cũng sẽ tới, nên Patrizia lại càng quyết tâm hơn. Nếu Patrizia có thể xây dựng được những mối quan hệ thân thiện với quý tộc, chỗ đứng của nàng sẽ càng vững chắc hơn. Tất nhiên đây không phải chuyện dễ dàng, nhưng giờ nàng chẳng có nhiều thứ để mất, mà những gì đạt được thì hẵng còn nhiều.
“Hoàng hậu, khi nào thì thần sẽ phải gửi quà cho khách đây?”
“Tặng họ vào cuối buổi tiệc. Khi nào đến lúc ta sẽ ra hiệu cho ngươi,” Patrizia hướng dẫn.
Nàng nhìn xuống bộ váy trắng đang mặc trên người. Rất thanh lịch và chi tiết, khó lòng tìm ra nổi một vết nhăn. Nàng thấy hơi an tâm, đưa tay lên chạm vào tóc. Dù nàng trông có vẻ trưởng thành và bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng mới chỉ 19 tuổi.
***
Patrizia không phải người hướng ngoại, không như chị gái nàng Petronilla, chị có thể dễ dàng kết thân với người lạ và mời họ cùng khiêu vũ. Thậm chí việc Patrizia quen Raphaella cũng là nhờ Petronilla giới thiệu cho.
Patrizia thực chất cũng không phải kiểu người hướng nội, nhưng nàng cũng chẳng muốn tham gia vào bất kì sự kiện nào mà nàng không thích. Tuy nhiên, lần này thì khác, sự kiện này liên quan tới cả sự sống của nàng. Nếu dám phàn nàn dù chỉ một chút, nàng cứ việc ngồi sau song sắt mà phàn nàn, và chờ chết luôn.
“Cảm ơn các người đã tới tham dự,” nàng chào đón các vị khách.
“Chúc mừng người đã trở thành chủ nhân cung điện, Hoàng hậu Nương nương. Ta đã mong được tới thăm người sớm hơn,” Công nương Vasi đáp.
Patrizia nở nụ cười nhẹ trước lời ấy. “Cùng tham dự tiệc như thế này không phải đơn giản hơn sao. Thêm nữa, đáng ra ta nên tổ chức từ sớm rồi mới phải.” Nàng nói rồi nhấp một ngụm trà, đồng thời hướng mắt về phía cổng. Rosemond vẫn chưa thấy mặt đâu. Cô ả không tới sao?
“Ta vẫn chưa gặp Nam tước Phu nhân Rosemond,” một tiểu thư nói, và bầu không khí thay đổi ngay lập tức. Vài người trao đổi cái nhìn quan ngại về phía Patrizia, trong khi những người khác thì có vẻ hơi hóng hớt.
“Làm sao mà cô ta dám tham dự được? Nếu là ta thì ta chẳng dám chường mặt ra đâu.” một tiểu thư nói.
Mới chỉ hơn một tháng kể từ khi Patrizia lên ngôi. Nàng và Hoàng đế vẫn được coi là một cặp đôi mới cưới, mà chưa gì thì Hoàng đế đã chính thức công nhận phi tần, thậm chí còn phong vị cho cô ả. Không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng đây sẽ không phải hình tượng đẹp đẽ gì cho thần dân về một cặp đôi lí tưởng cả. Không thể phủ nhận là chuyện này dù là có dự tính trước hay không cũng đã làm tổn hại tới quyền lực của Patrizia.
“Cô ả mà dám đến thì cũng mặt dày thật—”
“Ta xin lỗi vì tới muộn,” một giọng nói cất lên ngắt ngang lời.
Mọi ánh mắt liền đổ dồn về người kia. Đó là Rosemond, Patrizia cũng liền hướng mắt về phía người phi tần đang bước vào phòng. Ả vận một bộ váy trắng đơn thuần nhưng lại phù hợp với vẻ ngoài trắng nhợt của ả. Ả tiến lại gần bàn tiệc nơi Patrizia và nhiều quý cô khác đang ngồi, cúi đầu chào lễ phép.
“Kính cẩn. Ta là Rosemond Mary la Phelps.”
“Chào mừng, Nam tước Phu nhân.” một quý cô cất giọng với vẻ hờn dỗi. Sự hiện diện của Rosemond không được hầu hết mọi người mong chờ cho lắm. Các quý phu nhân cao quý đều khinh thường cô ả bởi xuất thân của ả, trong khi những người có tầng lớp thấp hơn lại ghen tị vì là ả là phi tần của Hoàng đế trong khi họ và ả có xuất thân ngang nhau. Dù là trong trường hợp nào đi nữa, Rosemond càng nhiều kẻ địch thì lại càng là chuyện tốt với Patrizia.
“Ngồi đi, Nam tước Phu nhân,” Patrizia mỉm cười. Tất cả ghế ngồi đều được xếp theo thứ tự cấp bậc nên hiển nhiên là Rosemond ngồi xa Patrizia nhất. Hơn nữa, một người mới nhận tước vị Nam tước Phu nhân như ả, dù có ngồi xa như vậy thì cũng chẳng ai nói gì. Patrizia chợt thấy an ủi được phần nào. Nếu Rosemond mà ngồi cạnh nàng, chắc nàng sẽ chẳng cảm nhận được ngụm trà nào mất.
“Mọi người đang nói về chuyện gì thế?” Rosemond hỏi.
“Ồ, không gì nhiều đâu,” Raphaella cười ngây thơ vô tội. Hôm nay, cô tới đây tham dự với tư cách là một tiểu thư, không phải hiệp sĩ. “Chúng ta chỉ đang nói về cô mà thôi.”
“Ta sao?”
“Đúng thế,” Raphaella cộc lốc nói, khóe môi cô nhếch lên như thể đang mỉa mai Rosemond. “Ta chẳng ngờ là cô sẽ tới. Tất nhiên là thế.”
“Cô không ngờ sao?”
“Ừ, nếu ta là cô thì ta chẳng dám tới.”
“Tại sao?” Rosemond ngoan cố.
Nụ cười rạng rỡ của Raphaella hoàn toàn trái ngược với những gì cô nói. “Vì ta có liêm sỉ của mình. Vác mặt tới đây như vậy thì còn gì là liêm sỉ nữa.”
“…”
Rosemond cũng chẳng hề nao núng trước câu nói đó. Còn Patrizia thì nghĩ Rosemond thật đáng được khen ngợi khi vẫn giữ được vẻ mặt đó.
Một quý cô khác nói. “Ta cũng thế. Nếu có chút liêm sỉ nào thì ta cũng chẳng dám ở bên Hoàng đế cả một năm lúc ngôi hoàng hậu còn bỏ trống đâu.”
“…”
Phòng tiệc bỗng chốc ai nấy đều chống lại Rosemond. Chuyện này sẽ khó mà xảy ra nếu cô ả là một quý tộc cao quý, nhưng thật không may, ả chỉ là một nam tước phu nhân. Rosemond ngồi im như thóc mãi rồi mới mở miệng.
“Ta chẳng biết ta đã làm sai với mọi người cả.”
“Hả?”
“Như mọi người nói đấy, ta đã ở bên Hoàng đế cả một năm khi ngài vẫn chưa lập hoàng hậu. Ta tin là điều đó chẳng sai chút nào.” Đôi môi Rosemond toét thành một nụ cười rộng. Patrizia chợt rùng mình khi thấy vẻ mặt đó. Thật kinh khủng.
“Ta chẳng hề gây hại gì tới Hoàng hậu, vậy nên đừng đổ lỗi cho ta như thế. Ta cũng mong là Hoàng đế sẽ dành chút sự sủng ái của ngài cho Hoàng hậu nữa. Đêm nào ngài cũng tới chỗ ta như vậy, người ta cũng mệt lắm.”
“…”
Nói mà không quên mỉa. Patrizia nở nụ cười gượng, Rosemond lại dịu dàng nói tiếp. “Tất nhiên là không phải ta ghét bỏ gì, nhưng…chà, ta cũng có lương tâm chứ. Ta sẽ đau lòng lắm nếu Hoàng hậu cứ phải sống đơn độc như chẳng hề có phu quân.”
“…”
Những quý cô khác đều tỏ ra khó chịu với lời nói của ả. Họ đều biết. Hoàng đế rơi vào lưới tình với phi tần của hắn và chẳng quan tâm gì tới hoàng hậu.
Patrizia toan mở miệng ra nói gì đó với Rosemond thì có ai đó bước vào phòng.
“Nam tước Phu nhân Phelps.”
Patrizia giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận