Petronilla bước vào phòng, chị nhìn Rosemond với vẻ lạnh lùng hiếm thấy. Patrizia trong một khắc còn tưởng đó là kẻ nào đã giả danh chị gái sinh đôi của nàng.
“Chẳng ai ở đây hứng thú nghe chuyện giường chiếu của cô và Hoàng đế đâu,” Petronilla nói.
“Ta còn tưởng ai cũng muốn biết kia,” Rosemond khúc khích đáp lại, nhưng vẻ lạnh lẽo trên mặt Petronilla vẫn chẳng đổi.
“Cô nhầm rồi,” Petronilla cộc lốc nói. “Và có vẻ như cô không biết thì phải, hoàng hậu không phải lúc nào cũng rảnh để tiếp hoàng đế như cô. Đấy là việc dành cho ai đó thấp kém hơn hoàng hậu rồi.”
“…”
Vẻ mặt Rosemond cứng lại. Petronilla dường như đang bóng gió nói rằng, Rosemond chẳng khác nào gái điếm. Tuy nhiên, biểu cảm của ả phi tần dần thả lỏng lại, ả đốp lại lời Petronilla.
“Nhưng nếu nàng ấy cũng chẳng thể phục vụ được ngài ngày nào thì cũng thật tồi tệ.”
“Tiểu thư Phelps,” Patrizia cảnh cáo với giọng nhỏ nhẹ. Nàng nên chấm dứt cuộc trò chuyện này trước khi mọi chuyện tệ hơn. Càng kéo dài lâu thì hình ảnh của nàng sẽ càng rối rắm. “Cho dù ngươi là bá tước phu nhân đi nữa, việc đời tư của hoàng hậu cũng không phải chuyện để ngươi thích thì nói.”
“…”
“Đúng chứ?”
Rosemond ném cho nàng một cái nhìn quan tâm. “Ai biết. Nếu người chỉ coi đó như việc giường chiếu của Hoàng thượng…nhưng đó không phải còn là chuyện kế ngôi nữa hay sao?”
“Đó không phải là chuyện mà ngươi, Tiểu thư Phelps, cần quan tâm. Ta hiểu rằng ngươi khá thích thú với Hoàng tộc vì được Hoàng thượng sủng ái, nhưng ngươi nên biết giới hạn của mình. Ta là hoàng hậu của vương quốc, cũng là phu nhân chính thức của Hoàng thượng. Trên đời này làm gì có chuyện tì thiếp mà dám can dự vào chuyện riêng của chính thất?”
“…”
Một cách nói lịch sự thay cho câu ‘Tì thiếp thì nên im lặng đi’, một nụ cười không chút thành ý nở trên môi Rosemond. Ả không nói gì nữa—Patrizia tự hỏi là do ả sẽ không nói nữa hay là do không thể nói—Patrizia thầm thở dài. Nàng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đầu thì đang vô cùng kích động.
Nàng nhấc tách trà được chạm trổ tinh tế lên, ngửi mùi hương trà vài lần rồi đổi chủ đề ngay. “À, nghĩ lại thì không phải con gái Bá tước Ayrland sắp kết hôn hay sao?”
***
Cuộc trò chuyện của các quý cô hóa ra lại kéo dài hơn Patrizia tưởng, nhưng dù sao thì bầu không khí cũng dịu đi so với lúc đầu.
Ngạc nhiên thay, Rosemond lại vẫn ở lại cho tới cuối bữa tiệc, và dù cô ả thỉnh thoảng có xen vào bình luận một hai câu, thì những nữ quý tộc khác đều quyết định lờ ả đi. Giờ thì, vị thế của Patrizia rõ ràng là vững hơn của ả phi tần rồi, nhưng nàng biết chuyện đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nếu cuối cùng nàng vẫn không có được sự sủng ái của Hoàng thượng, thì nàng buộc phải tự lớn mạnh lên thôi. Đó là cách duy nhất mà nàng có thể sống sót được.
Sau buổi tiệc, Petronilla lặng lẽ lại gần Patrizia. Tâm trạng Petronilla coi bộ còn tồi tệ hơn cả lần trước Patrizia gặp chị, chị chỉ nhìn nàng đầy lo lắng.
“Chị, chị trông u ám quá. Có chuyện gì sao?”
“Em còn hỏi sao?” Petronilla run lên như thể chị chẳng thể tin được là em gái chị lại không biết. Patrizia nhận ra rằng hẳn là chị đang nhắc tới Rosemond, nàng liền nở nụ cười bình thành.
“Em ổn mà chị,” Patrizia trấn an.
“Nhưng chị thì không, thưa Hoàng hậu—ý chị là, Rizi. Sao em lại để chuyện đó xảy ra được? Ả phi tần đó lúc nào cũng hỗn hào vậy sao?”
“Không, chỉ hôm nay thôi,” Patrizia đáp. Thực ra thì cũng có vài chuyện tương tự xảy ra hôm trước, nhưng nàng không nhắc tới nó. Nếu nói ra, nàng lại phải nhắc tới cả thái độ của Hoàng đế nữa. Patrizia mỉm cười, an ủi chị. “Em ổn mà. Em không hay tranh cãi nhiều với Tiểu thư Phelps đâu, chỉ như mọi khi thôi.”
“…Cô ả mỉa mai em ở buổi tiệc đó, Rizi,” Petronilla nói với giọng run run. Patrizia chăm chú nhìn chị với vẻ mặt lẫn lộn, nàng toan nói gì đó nhưng Petronilla đã ngắt lại. “Có…có phải chị làm gì sai không, Rizi? Có phải chị không nên tới không?”
“Nilla, sẽ chẳng có gì thay đổi đâu. Chị chỉ tình cờ có mặt đúng lúc đó thôi.” Patrizia kéo Petronilla vào lòng. “Em đã mong là chị ở đó.”
“Ah…” Những giọt nước mắt Petronilla cố ngăn lại giờ đã trào ra, lăn dài trên má. Chị thấy tội lỗi khi đã đặt Patrizia vào tình thế khó xử như vậy.
Như thể Patrizia hiểu rõ những cảm xúc của Petronilla, Patrizia lại càng ôm chặt lấy chị hơn. “Đó là lựa chọn của em mà. Em hoàn toàn tự nguyện.”
“Rizi…”
“Nilla, chị sẽ tôn trọng quyết định của em chứ?”
“…Ừ, chị sẽ.” Petronilla gạt nước mắt đi, trái tim Patrizia chùng xuống khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chị. Patrizia ép mình phải cười. Petronilla hầu như luôn luôn thích nhìn thấy nụ cười của nàng.
“Gửi lời hỏi thăm của em tới Mẫu hậu nhé. Bảo với bà là em vẫn ổn,” Patrizia nói. Hầu tước Phu nhân Grochester bị cảm hôm nay nên không dự được tiệc. Petronilla gật đầu, rồi chị hôn lên trán Patrizia, trao cho nàng một cái ôm nữa rồi mới tạm biệt. Patrizia đau đớn nhận ra nàng mới chỉ được gặp lại chị một lúc đã lại phải chia xa lần nữa. Nhưng hai chị em cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đợi.
***
Choang.
Những lọ mỹ phẩm đều bị hất xuống khỏi bàn, nằm lăn lóc khắp nơi. Dù bên dưới được trải một tấm thảm bông đi nữa, vẫn có vài chai thủy tinh vỡ tan tành.
Khi nghe thấy những tiếng động ấy, Glara liền chạy vào phòng. “Phu nhân!” cô hét lên.
“…”
Rosemond trừng mắt nhìn nữ quan đó, rồi liền vung tay lên tát mạnh vào cô. Glara ngồi sụp xuống ngay đơ.
“Ngươi muốn gì?” Rosemond gằn giọng thật thấp.
“Phu nhân, sao người lại—”
Chát!
Mặt Glara lại vung sang bên khác, hứng chịu phát tát thứ hai. Má cô ửng đỏ lên vì đau đớn. “Phu nh—” Trước khi cô kịp nói xong, lại một cái tát nữa giáng xuống, má cô bắt đầu chảy máu. Glara suýt chút nữa ứa nước mắt, nhưng điều đó chỉ khiến cơn giận dữ của Rosemond càng bùng lên thêm.
“Ta là ai?” ả thét lên.
“Một bá tước phu nhân—”
“Không!” Rosemond gào lên như phát điên, Glara vội nín chặt. Rosemond chẳng quan tâm, ả vẫn gào thét. “Chỉ là ả nào đó chẳng phải hoàng hậu thôi!”
“…”
“Ngươi biết ta! Bị! Xúc! Phạm! như thế nào không!”
“Ồ…” Giờ thì Glara đã hiểu tại sao Rosemond lại phát điên rồi.
“Gọi ta là hoàng hậu, Glara. Hay ngươi cũng chỉ coi ta là tì nữ?”
“K-không, thưa Hoàng hậu.” Glara lắp bắp. Nếu cô không nghe theo Rosemond, cô ả sẽ lại tiếp tục hành hạ cô. Glara nuốt nước bọt một cách khô khốc, lo lắng nói. “Người sẽ sớm trở thành hoàng hậu thôi mà. Bình tĩnh lại đi, Hoàng hậu. Hoàng hậu đương nhiệm không thể nào có con được, người chỉ cần đợi một thời gian nữa thôi, chủ nhân cung điện sẽ là người.”
“Một cuộc sống khốn nạn…” Rosemond, người vừa mới gào thét, giờ đã bắt đầu bật khóc, Glara thầm thở dài. Giờ là lúc an ủi cô ta đây, cô rời khỏi phòng dâng trà an thần lên.
Rosemond, giờ chỉ còn một mình trong phòng, ả nhìn chằm chằm vào xung quanh và thề.
“Cứ chờ đi. Ta sẽ trở thành hoàng hậu và trả đủ cho ả những lời hôm nay. Cả hai người các ngươi!” Ả lầm bầm hoang dại như thể đã trở thành một con quỷ điên rồ.
***
Đã mười ngày kể từ lần cuối Patrizia gặp Lucio. Nàng không có chủ định tránh mặt hắn nên rất bất ngờ khi nhận ra chuyện này. Dù là gì đi nữa, vẫn tốt cho nàng nếu không gặp hắn ít nhất có thể.
Thế mà, nàng vừa nghĩ vậy, Lucio liền tới.
“Chuyện gì đây?” nàng hỏi thẳng. Patrizia muốn biết luôn lí do hắn tới, dù sao chẳng có lúc nào là hắn tới cùng một tin tốt lành gì. Lúc nào cũng là để ra lệnh hay uy hiếp nàng thôi. Lucio nhìn Patrizia đứng sừng sững trước mặt, rồi hắn quay mặt đi.
“…Nàng biết là chúng ta sắp phải tiếp đón một đoàn khách quan trọng tuần tới đấy.”
À. Patrizia gật đầu. Trong tuần tới, phái đoàn từ Đế chế Christa sẽ tới thăm. Nàng không rõ chi tiết lắm vì dù sao cũng không liên quan tới nàng, nhưng nàng có nghe về chuyện này.
“Ta biết, thưa Bệ hạ.”
“Có vài thay đổi so với kế hoạch. Ban đầu chỉ có các sứ thần tới thăm thôi, nhưng sáng nay họ hỏi liệu các phu nhân có thể tham gia cùng không. Ta cũng muốn giữ mối quan hệ giao hảo nên đã không từ chối, vậy nên nàng có thể lo tiếp đón các phu nhân sứ thần không?”
“…”
Vậy là Lucio tới thăm nàng vì công việc. Có cái gì tốt thì hắn cho Rosemond, còn rắc rối thì lại cho Patrizia. Dù nàng thầm phàn nàn vậy nhưng cũng chẳng thể từ chối. Hoàng hậu là việc của nàng, giao vào tay Rosemond thì chẳng khác gì tự tay trao quyền của nàng cho ả.
“Được.” Patrizia gật đầu.
“Cũng không có nhiều điều cần lo lắm. À, có một chuyện.”
“Ngài nói đi.”
“Đế chế Christa không ăn thịt lợn vì vài vấn đề tôn giáo. Hy vọng là nàng nhớ kĩ để chuẩn bị bữa tối cho thật tốt.”
Lợn là lời động vật biểu tượng cho thánh thần của Đế chế Christa nên việc giết lợn bị luật pháp ở đó cấm. Còn về các loại thịt khác đều không có vấn đề gì.
Patrizia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lucio nhìn nàng phán xét một lúc rồi nói.
“Việc Nội cung thế nào?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận