‘…Tại sao lại như vậy?’
Gương mặt Rosemond cứng lại khi nàng nếm được vị miệng thịt ấy. Nàng nhai thử vài lần hòng kiểm chứng lại xem liệu mình có nhầm không. Nhưng miếng thịt bít tết ấy hoàn toàn chẳng có vị gì như vị thịt lợn cả. Nàng lại tiếp tục ăn thêm miếng nữa với vẻ hoang mang không hiểu. Vẫn là vị của thịt bò. Hai hàng lông mày nàng nhăn lại khi nhận ra chuyện đó.
Hay có lẽ là chỉ có đĩa của nàng là thịt bò bít tết thôi, còn thịt lợn được phục vụ cho những vị khách cao quý hơn? Thế nhưng, những quý bà quý cô khác đều hưởng thụ món thịt bít tết một cách rất ư thoải mái.
“Ôi, đúng như Hoàng hậu nói, món thịt này ngon tuyệt. Ta không biết là thịt bò ở Đế chế Mavinous lại ngon tới vậy đấy.”
“Ta mừng là người thích. Có hợp khẩu vị của người không, Công nương Verica?”
“Có, thưa Hoàng hậu. Cảm ơn người đã quan tâm. Ta chưa từng ăn món thịt bít tết nào ngon tới vậy suốt một thời gian rồi.”
Tất cả các vị khách ai nấy đều đang hưởng thụ món thịt bò bít tết, chẳng một ai trong phòng có vẻ như đang giận dữ vì ăn phải thịt lợn bít tết cả. Vẻ mặt Rosemond trắng bệch đi, Patrizia nhìn nàng với vẻ tò mò.
“Nam tước Phu nhân Phelps, có chuyện gì sao? Ngươi trông có nhợt nhạt quá,” Patrizia nói.
“A-à…Ta đột nhiên thấy hơi mệt. Thứ lỗi cho ta, Hoàng hậu.” Rosemond đảo mắt đầy sợ hãi.
“Ôi, thật tiếc quá,” Patrizia rộng lượng nói. “Sao ngươi không ra ngoài đi dạo chút nhỉ? Biết đâu sẽ thấy đỡ hơn đấy.”
“…Vậy ta xin phép.” Rosemond cố nén sự bối rối lại hết mức có thể, rồi từ từ rời khỏi phòng.
Patrizia ném cho bóng lưng đang rời đi của ả phi tần một cái nhìn sắc bén, rồi nàng tiếp tục tiếp khách.
***
Rosemond dậm chân đầy phẫn nộ, ả thét lên.
“Chuyện chó chết gì đây?” ả gầm lên với Glara, cô hầu phục vụ cho ả. “Sao chuyện lại thành như vậy hả? Tại sao lại biến thành thịt bò rồi?”
“P-Phu nhân…thần không biết. Thần làm đúng y những gì người ra lệnh. Thần tận mắt thấy thịt lợn được đổi thành thịt bò mà.” Glara cũng bối rối y như vậy. Cô đã kiểm tra cẩn thận mọi thứ Rosemond lệnh cho tới tận phút cuối. Cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng đã được hoàn thiện. Vậy mà tại sao…?
Glara cầu xin với Rosemond. “Thần xin lỗi, thưa Phu nhân. Lệnh của phu nhân thần đâu dám bất cẩn. Có thể…có lẽ là do…”
“Vậy tại sao lại thành như vậy hả? Có kẻ nào lại có thể đổi lại thành thịt bò trong thời gian ngắn như vậy cơ chứ?”
“Có đấy,” một giọng nói vang lên, cả Rosemond và Clara đều im bặt. Hai người hướng về phía phát ra giọng nói, là Hoàng hậu Patrizia. Nàng tiến lại gần họ với vẻ mặt lạnh như đá.
Rosemond xốc lại vai. “Sao người lại ở ngoài này vậy, Hoàng hậu?”
“Ta bảo lại với họ rằng ta có việc cần xử lý. Sẽ không tốn thời gian đâu.”
“Vậy người cứ làm công chuyện của người đi,” Rosemond mỉm cười nói. Patrizia cũng cười, nhưng rồi gương mặt nàng chợt nhăn lại vì cơn giận dữ.
Chát!
Dưới ánh trăng tròn, một âm thanh chát chúa vang lên như xé tan màn đêm. Rosemond trừng mắt nhìn Hoàng hậu với vẻ không thể tin được, hai tay ả ôm lấy một bên má đang đỏ lên. Rosemond ngập trong cơn phẫn nộ, nhìn Patrizia như thể ả sắp tính giết nàng.
“N-người—!”
Chát!
Patrizia không do dự tát Rosemond thêm cái nữa.
“Ngươi điên rồi, Rosemond. Đáng lẽ ta nên làm chuyện này từ lúc ngươi lên làm vợ lẽ mới phải.”
“Cái gì? Ngươi—”
Chát!
Cái tát thứ ba. Rosemond nghiến răng ken két, tay vẫn ôm lấy vết tát đỏ quạch, nhưng ả không hề bật ra một tiếng rên rỉ nào.
“Ngươi có điên không vậy, Rosemond? Chà, ta biết là ngươi đến từ gia đình cấp thấp, ta cũng hiểu là ngươi có thể sẽ không được giáo dục tử tế. Nhưng ngươi không biết mình có nghĩa vụ phải tôn trọng Ánh nguyệt và Anh dương của Đế chế hay sao? Cả đứa trẻ 10 tuổi còn phải hiểu nữa kia. Ngươi là cái gì vậy?”
Chát!
Máu bắt đầu chảy xuống má Rosemond, dây bẩn cả vào lòng bàn tay trắng muốt của Patrizia. Patrizia nhìn dòng máu ấy rồi lau nó vào chiếc đầm đỏ của mình. Nàng không tính tới chuyện này nhưng hóa ra mặc đồ đỏ lại hoàn toàn phù hợp. Nàng chỉnh lại váy với tay kia.
“Có vẻ như ngươi không biết mình vừa gây ra chuyện gì nhỉ. Nghiêm trọng đấy, Rosemond. Ngươi nên đi học lại đi.”
“…”
“Ta chỉ cảnh cáo ngươi lần này thôi, nên nghe cho kĩ. Ta là Patrizia Lyla le Grochester, Hoàng hậu của Đế chế Mavinous, phu nhân chính thức của Hoàng đế, người mà ngươi yêu, và sẽ là mẫu hậu tương lai của đế quốc.”
“Ha, mẫu hậu…đừng có đùa với ta…”
“Còn ngươi.”
“…”
“Ngươi chỉ là Rosemond Mary la Phelps, nam tước phu nhân của Đế chế Mavinous, tình nhân của phu quân ta, Đức vua Điện hạ. Ngươi có thể là người của ngài, nhưng cũng là thần dân của ta. Có hiểu không?”
“Ta không, Hoàng hậu ạ.”
Patrizia vung tay lên lần nữa, nhưng lần này nàng không thể tát được ả. Rosemond đã chặn cổ tay nàng trước khi Patrizia có ý định đó, một tay còn lai của ả vẫn ôm lấy bên má đang chảy máu.
“Ta không hiểu, thưa Hoàng hậu,” Rosemond nói đầy mỉa mai. “Cái sự thật rằng ta là thần dân của ngươi, lẫn chuyện ngươi sẽ là mẫu hậu của đế quốc, ta đều không hiểu.”
Patrizia nhìn ả đầy lạnh lùng. “Không sao đâu, Rosemond. Ngu như ngươi có lẽ khó mà hiểu được. Ta biết mà, nên đừng lo gì nhé. Sau này ra đời ngươi sẽ hiểu thôi.”
Patrizia vùng tay ra, nàng dùng một tay kia vuốt ve lấy bên má bị thương của Rosemond. Rosemond liền gạt tay Patrizia ra ngay, nhưng vẻ mặt hoàng hậu vẫn chẳng hề nao núng.
“Dù ngươi có không muốn hiểu nữa, thì ngươi cũng phải hiểu, lúc đó ngươi sẽ chẳng nói được nổi đâu.”
“Người tự tin quá đấy, Hoàng hậu. Hoàng hậu mà không được Hoàng đế sủng ái mà cũng có quyền cơ à?”
Những lời nói của Rosemond không hề sai, Patrizia vẫn nén cơn tức giận lại sau nụ cười. Tuy nhiên, Rosemond cảm nhận được cơn giận dữ ấy, ả cười lớn hơn. Những lời ả nói khó mà phủ nhận được, kể cả có là Hoàng hậu Patrizia đi nữa. Tuy nhiên, niềm sung sướng của Rosemond cũng nhanh chóng bị những từ ngữ của Patrizia làm tiêu biến.
“Hoàng hậu không giống phi tần, Rosemond ạ. Như ta nói rồi đấy, ta có thể có quyền lực ngay cả khi chẳng cần dùng tới cơ thể của mình như ngươi. Nếu quyền lực mà về tay tình nhân của Hoàng đế thì đất nước này suy tàn rồi.”
“…”
“Ngươi biết mà, phải không?”
Đúng là như vậy. Cai trị một đế quốc chẳng hề dễ dàng gì. Trong suốt một thời gian dài, Đế chế Mavinous có thể bảo vệ được đế chế qua các triều đại là nhờ vào việc không bị cai quản bởi bất kì tình nhân của hoàng đế nào. Những chuyện mà phi tần có thể can thiệp vào là giới hạn. Đế chế Mavinous trao cho hoàng hậu quyền lực ngang bằng với hoàng đế là để ngăn chặn chuyện này.
Đó là cách mọi chuyện đang diễn ra trên vương quốc. Rosemond hẳn phải hiểu rõ nó nên ả ta mới làm mọi cách để trở thành hoàng hậu. Nếu Lucio chết và người khác lên ngôi hoàng đế, có lẽ người đó cũng chỉ thông cảm cho ả một ít mà thôi, nhất là khi Hoàng hậu đương nhiệm vẫn còn đó. Phi tần đó, người từng độc chiếm tình yêu của hoàng đế, khi ấy sẽ chỉ còn rất ít sự bảo vệ.
“Những gì ngươi làm tối hôm nay. Thật là hỗn láo, bất kính, ngu ngốc…” Patrizia gằn giọng. Nàng đã biết trước âm mưu của ả được 4 ngày trước khi yến tiệc được tổ chức. Nàng đã không nhận ra là việc theo dõi từng cử động ra vào của Cung điện Bain lại hữu ích tới vậy. Patrizia sau đó ngay lập tực lệnh cho Raphaella điều tra âm mưu của Rosemond, đồng thời báo cho bếp trưởng dự trữ lại thịt bò ở một nơi bí mật.
Lúc đầu, khi nàng phát hiện ra âm mưu của Rosemond, Patrizia đã khá sốc. Nàng biết là ả phi tần nhất định sẽ làm đủ trò để kéo nàng xuống, nhưng nàng không ngờ là kế hoạch của ả lại nhanh chóng và táo bạo thế này. May là Patrizia phát hiện ra sớm và thay đổi ngay được.
Dù vậy nhưng Patrizia vẫn tự trách sự chủ quan của mình. Nàng gần như bước một chân vào cái bẫy ấy. Mà chuyện này không chỉ gây tổn hại tới nàng, mà còn tệ hơn là cả mối quan hệ giữa hai đế chế có thể sẽ sụp đổ. Khi nàng nhận thức được tầm nghiêm trọng của việc lần này, nàng thấy xấu hổ vô cùng.
Tuy nhiên, cơn giận dữ của Patrizia càng dâng lên bao nhiêu, thì trong Rosemond cũng y như vậy.
“Các phi tần có thể cũng từng làm đủ cách để có được sự sủng ái của hoàng đế, nhưng ít ra họ đâu có hại nước như ngươi. Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Chuyện này có thể gây ra chiến tranh đấy.”
“Ta không hiểu người đang nói về chuyện gì, Hoàng hậu.” Rosemond đột nhiên đổi giọng. Ả biết là tình trạng này không phải là mối quan tâm của ngài ấy.
Patrizia bùng ra một trận cười, nhưng rồi nàng liền làm vẻ mặt lạnh tanh. “Ngươi nghĩ mình có thể thoát vụ này sao, Rosemond. Ngươi làm tới vậy chỉ để kéo ta xuống sao? Làm cả mất chuyện vô phép tắc như này? Ngươi đáng sợ thật đấy.”
“Nếu biết vậy thì không phải người nên truyền ngôi cho ta hay sao, Hoàng hậu. Vậy thì ta chẳng cần phải đụng tay vào người nữa rồi.”
“Ta không nghĩ thế. Ngươi biết là ở vương quốc này, phế ngôi đồng nghĩa với cái chết mà.”
Ở vương quốc này, một nhiệm kì không có giới hạn, chỉ có cách duy nhất nếu muốn từ ngôi, đó là chết. Nói cách khác, nếu phạm phải tội tử hình, người đó có thể từ ngôi. Patrizia không bao giờ có thể giải quyết tình hình này một cách gọn gàng được. Thật đáng tiếc. Nếu không, chấp nhận lời đề nghị của ả phi tần cũng không tệ.
“Từ bỏ đi, Rosemond. Như vậy thì chí ít, Hoàng đế sẽ tin là ngươi là một người tốt lúc ngươi chết. Đó là lòng nhân từ cuối cùng ta có thể ban cho ngươi—”
“Im mồm, Patrizia.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận