Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu
  4. Chương 19: Ngài điên rồi à?

Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu

  • 414 lượt xem
  • 1696 chữ
  • 2021-08-27 13:14:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng đã từng nghe thấy giọng này rồi. Dù nàng chẳng mấy khi nghe thấy nó nhưng cũng thật quen thuộc. Patrizia quay lại nhìn người đang tới gần.

“Đức…Đức vua?”

“Khuya rồi nàng còn ở đây làm gì?” Lucio hỏi.

Nàng vội ngượng ngùng lau nước mắt đi. Hoàng đế là người cuối cùng trên đời này mà nàng muốn khóc trước mặt hắn. Nàng chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu lên.

“Vậy ngài ở đây làm gì, Hoàng thượng?” Patrizia hỏi.

“Ta hỏi nàng trước,” hắn đáp.

“…”

Lucio trở nên cố chấp một cách kì quặc. Patrizia đành vội bao biện.

“Ta chỉ…đi ngắm trăng thôi. Trăng hôm nay thật sáng và đẹp.”

“Vẫn còn vệt nước mắt trên má nàng kìa.”

Patrizia đỏ mặt rồi vội lau má đi. “Là nước bọt ạ.”

“…”

Patrizia có thể thấy sự hoang mang của Lucio, nàng cũng đỏ mặt vì xấu hổ. Chết tiệt, tự đào mồ chôn mình rồi.

Lucio lôi ra một chiếc khăn tay từ trong túi, nhưng nàng từ chối luôn. “Ta ổn,” nàng nói.

Dù nàng đã nói không cần nhưng Lucio vẫn cầm trên tay chiếc khăn ấy. Nếu giờ không nhận thì thật bất lịch sự, nên Patrizia đành cầm lấy khăn tay. Nàng lấy khăn lau khô má, và đột nhiên, vì nóng giận mà lấy khăn xì mũi vào luôn. Nàng thích thú nhìn vẻ mặt quan ngại của Lucio, rồi nhoẻn miệng cười.

“Ta sẽ cho giặt nó và trả lại cho ngài. Không cần phải nội giận.”

“…Nó rất quan trọng nên nàng nhớ trả lại đấy,” Lucio nói.

Một chiếc khăn tay quan trọng sao. Hẳn là Rosemond tặng nó rồi. Một cơn khó chịu chợt gặm nhấm tim Patrizia.

“Là của Phu nhân Rosemond tặng sao?”

“…Không.”

Nghĩ lại thì nàng cũng hơi bất lịch sự thật, Patrizia cẩn thận gấp chiếc khăn. Dù nó là của ai đi nữa thì nàng cũng đã dùng nó, và nàng nên giặt và trả lại thì hơn. “Cảm ơn ngài.”

“Nàng sao lại khóc?”

“…”

Nàng không thích sự thẳng thừng ấy nên chỉ mím chặt môi.

Hai người cứ im lặng đứng nhìn nhau như vậy, cho tới khi Patrizia không thể chịu nổi cái sự yên tĩnh đáng sợ này nữa. Nàng quyết định quay người đi, chợt đúng lúc đó hướng mắt về phía gương mặt Lucio dưới ánh trăng tròn. Vẻ mặt đó thật khiến nàng bất ngờ.

‘Ngài ấy lúc nào cũng nhợt nhạt như vậy sao?’

Hắn trông còn mệt mỏi hơn bình thường, những giọt mồ hôi lăn trên trán. Dù tò mò nhưng cuối cùng, nàng vẫn quyết định không quan tâm tới hắn nữa. Nàng quá mệt và bận rồi, chẳng muốn quan tâm tới cái gì nữa. Nàng quay người đi, rồi một giọng nói cất lên.

“…Đừng đi.”

“…”

Một nụ cười hoài nghi nở trên môi Patrizia. Sao hắn lại không muốn nàng đi cơ chứ?

Nàng quay lại nhìn hắn. Trông hắn không ổn chút nào, như thể sắp ốm tới nơi.

“Da ngài trông nhợt nhạt quá, Hoàng thượng,” nàng nói.

“…”

“Ngài nên tới gặp Phu nhân Phelps thì hơn. Không phải nàng ấy là người tình của ngài hay sao?”

“…”

“Dù sao thì, nàng ấy cũng sẽ phục vụ ngài tốt hơn thôi,” Patrizia vô cảm nói rồi lại quay lưng lại. Nàng mệt mỏi với việc tỏ ra là người tốt rồi.

Khi nàng đi qua khuôn viên của cung điện, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, một giọt, hai giọt, rồi hàng trăm giọt mưa rơi như trút nước. Patrizia vội chùm chiếc khăn choàng lên đầu và bắt đầu chạy. Nhưng mới được một lúc, nàng sực nhớ ra Lucio vẫn còn ở đó. Nàng cau mày. Chắc là hắn cũng đi rồi nhỉ? Nhưng con đường trở về cung điện vẫn trống trơn làm nàng chẳng dám khẳng định. Cách duy nhất để từ khu vườn đó về cung điện trung tâm là phải đi qua con đường này.

Patrizia cắn môi. Đừng quan tâm tới hắn, nàng nghĩ. Hắn không phải mối quan tâm của mình.

Nàng cương quyết ép bản thân phải chạy tiếp, nhưng chỉ vài phút sau lại dừng lại. Mưa bắt đầu thấm ướt qua khăn choàng.

“Chết tiệt,” nàng thầm nguyền rủa. Giá mà lúc đó nàng không bắt gặp hắn. Patrizia quay ngược trở lại, vẻ tuyệt vọng chìm trong mắt nàng.

‘Sao ta lại phải quan tâm tới hắn cơ chứ?’ nàng tự trách cứ mình. Nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác; nàng không thể bỏ mặc hắn dưới mưa như vậy được.

“Haah, haah.”

Đôi chân Patrizia tưởng chừng như sắp gãy tới nơi khi lại phải chạy trở lại nơi đó. Sau một lúc lâu như vậy rồi nhưng Lucio vẫn đang đứng bên bờ hồ. Nàng không thể hiểu nổi vì lí gì mà hắn vẫn đứng ở đó với cái vẻ mặt ngây ngốc như thể tuyệt vọng với cả thế giới ấy, nhưng cũng chẳng có thì giờ để hỏi han nữa. Nàng chạy lại gần hắn, chân đạp lên bùn. Lúc ấy, đôi mắt trống rỗng của hắn mới nhìn về phía nàng.

“Ngài bị điên à?” nàng hét lên.

“…”

“Nếu ngài bị cảm thì không phải là tại ta đâu.”

“…”

“Thôi nào. Ngài đang làm gì thế hả? Chuyện quái gì xảy ra với ngài vậy?”

“…”

Hắn vẫn đứng đờ ra đó như một con búp bê, còn Patrizia thì sắp sửa bùng nổ tới nơi rồi. Nhưng nàng cũng cố gắng mà nén cơn tức giận ấy lại, nàng choàng tấm khăn lên đầu hắn. Dù có hơi ngượng, và nàng cũng mong là Rosemond sẽ làm như này hộ nàng, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác.

“Đi nào,” Patrizia giục hắn.

“…”

“Bệ hạ!”

Kẻ này quyết tâm muốn muốn tự tử đây mà. Hắn thật sự muốn cứ đứng dưới mưa như thế này và bị ốm hay sao? Hay là hắn muốn Patrizia mới là người bị ốm mà chết?

“Mưa đang nặng hạt đấy, Bệ hạ.”

Lucio vẫn đứng im lặng như tượng, Patrizia đành nắm lấy cánh tay hắn và kéo đi. Nếu nàng bỏ mặc hắn ở đây, nàng sẽ lại phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Kì quặc là, hắn cũng mặc kệ để nàng chạm vào hắn. Nàng vừa kéo hắn đi vừa luôn miệng lẩm bẩm với mình rằng ‘Ta điên rồi, điên rồi,’

Khi cả hai ra khỏi khu vườn, Patrizia mới nhìn lên bầu trời. Chẳng có dấu hiệu nào là mưa sẽ tạnh sớm cả, nàng cúi đầu xuống và nhìn vào Lucio. Hắn vẫn đứng ngây như phỗng như thế. Chuyện quái gì có thể khiến hắn mất trí trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

“Có sao không nếu ta đưa ngài về cung điện trung tâm?”

“…”

Vẫn là im lặng. Có lẽ hắn mất trí thật rồi. Patrizia bắt đầu thấy lo không biết hắn bị làm sao.

“Ngài nói gì đó được không vậy, Bệ hạ? Ngài đang tính giết ta bằng cách làm ta mắc ốm sao? Hay là ngài đang mong là cả hai chúng ta cùng chết? Có phải vậy không?”

“…”

Patrizia cảm giác như nàng cũng sắp điên tới nơi rồi. Từ khi nào mà hắn đột nhiên trở nên phiền phức như vậy? Nàng quyết định không tốn thời gian vào việc hỏi han này nữa. Nếu cả hai đều ở ngoài này quá lâu thì chắc chắn sẽ bị ốm hết. Nàng cũng muốn đưa hắn về cung điện trung tâm, nhưng nơi đó lại cách xa chỗ này quá. Bởi vậy nên nàng buộc phải chọn phương án nàng không ưa nhất.

“Bệ hạ, tới cung điện của ta và lau khô người đi. Nếu không cả hai sẽ gặp rắc rối mất.”

“…”

Lucio vẫn im lặng, dù sao Patrizia cũng chẳng mong gì hắn trả lời. Nàng kéo hắn tới cung điện của Hoàng hậu, hắn cũng chỉ im lặng đi theo.

Khi họ tới nơi, tất thảy các cô hầu đều vô cùng kinh ngạc—thứ nhất là vì nàng trở về cùng Hoàng đế, và thứ hai là vì cả hai đều ướt như chượt lột. Patrizia lờ đi phản ứng đó và kéo hắn vào phòng nàng.

“Hoàng hậu…chuyện gì thế…” Mirya tròn xoe mắt hỏi.

“Ta sẽ giải thích sau. Đốt lò sưởi lên và mang theo khăn khô cùng trà nữa. Nhiều vào.”

“Vâng, thưa Hoàng hậu,” Mirya đáp và vội vàng nghe lệnh.

Patrizia lấy lại chiếc khăn choàng của mình từ Lucio, người vẫn như kẻ đã chết. Bộ đồ ngủ bằng lụa của hắn đều ướt hết, dính chặt vào người hắn, để lộ ra những cơ bắp đẹp đẽ bên dưới. Nhưng Patrizia chẳng quan tâm, nàng nhận ra bộ váy ngủ của mình cũng đã ướt đẫm và bắt đầu dính vào người nàng.

“…”

Lucio cũng không hề tỏ ra là thấy gì nhưng vì lý do nào đó, Patrizia vẫn thấy xấu hổ, nàng nghĩ mình nên thay đồ ngay khi Mirya quay lại. Mirya cùng những người hầu khác quay lại nhanh hơn nàng nghĩ, họ lau khô cho Lucio ngay theo lệnh của nàng. Patrizia nói lại với nữ quan rằng nàng cũng sẽ đi thay đồ và mang theo cả tá khăn tắm vào phòng thay quần áo.

Một lúc sau, Patrizia quay lại phòng trong bộ váy ngủ trắng khác. Nàng lau khô mái tóc ướt của mình và nhận ra Lucio đã ngủ trên ghế.

“Sao Hoàng đế lại ngủ trong phòng ta?” Patrizia ngạc nhiên hỏi.

Mirya nhún vai tỏ vẻ không biết. Dù Hoàng đế có làm gì đi nữa thì cô cũng chẳng thể đánh thức ngài dậy được. Thêm nữa, mưa vẫn còn rất to.

“Mirya, đưa Hoàng thượng lên giường đi,” Patrizia thở dài.

“Nhưng còn Người thì sao, Hoàng hậu? Người tính ngủ ở đâu?”

“Còn phòng trống bên cạnh mà? Ta sẽ ngủ ở đó. Đốt lò sưởi ở đó cho ta nhé.”

“Người ngủ cùng ngài ấy cũng được mà—” Mirya toan nói nhưng liền im lặng ngay khi bắt gặp ánh mắt Patrizia. Nàng không hề có ý muốn ngủ chung với hắn, ít nhất là lúc này. Có lẽ lúc nào cần một người kế vị thì nàng sẽ làm vậy.

“Chăm sóc cho Hoàng thượng nhé,” Patrizia nói. “Ngài ấy đứng dầm mưa hơi lâu, có thể sẽ ốm đấy.”

“Thần hiểu, thưa Hoàng hậu.”

Sau đó, Patrizia liền rời phòng ngay mà chẳng quay đầu lại một cái. Một vẻ mệt mỏi thoáng qua nét mặt nàng, rồi nàng ngả lưng xuống chiếc giường ở căn phòng kế, lò sưởi còn chưa được đốt lên.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top