Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu
  4. Chương 23: Tại sao Hoàng hậu lại ở đây?

Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu

  • 425 lượt xem
  • 1919 chữ
  • 2021-08-27 13:16:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mặc dù Raphaella chẳng hề lỡ mồm nói phải điều gì bậy bạ, mà đó vốn dĩ cũng không phải chủ đề nhạy cảm, thế nhưng đối với bốn người họ thì lại khác. Hoàng đế.

Raphaella trở nên lúng túng khi nhận ra mình vừa phạm phải điều cấm kị. Dù sao thì bản thân cô, người hiểu rõ hơn bất cứ ai khác trong Cung điện Hoàng hậu này, biết rằng sự hiện diện của Hoàng đế là một điều không được chào đón nồng nhiệt lắm. Raphaella vội xin lỗi, “Xin Hoàng hậu thứ lỗi, là lỗi của ta.”

Ai mà đoán được rằng chồng của một người phụ nữ lại là chủ đề nhạy cảm đối với cô ta cơ chứ? Patrizia cay đắng khi nhận ra thực tế kì quặc ấy, nhưng chỉ một lúc sau, nàng liền tiếp tục cuộc trò chuyện như thể chẳng có gì vừa xảy ra.

“Ý ngươi là sao? Lỗi gì? Chẳng hề gì đâu, Raphaella. Nhưng có một điều nữa, ta không chắc liệu tiểu thư Phelps có tham gia không.”

Trái lại, Patrizia lại nhắc tới một chủ đề thậm chí còn cấm kị hơn để thoát khỏi tình hình căng thẳng này. Nhưng điều đó cũng không có nghĩ là tâm trạng của họ sẽ tốt hơn chút nào.

“Không đâu. Ả thậm chí còn không biết cưỡi ngựa.”

Patrizia gật nhẹ đầu trước câu trả lời của Mirya, dù sao cô cũng là người sống trong cung lâu nhất. Patrizia đã những tưởng ả ta cũng sẽ có tài năng nào đó, nhưng có vẻ như trong trường hợp này thì không.

“Tham gia cũng không tệ đâu, Hoàng hậu. Người có thể sẽ làm tăng hình ảnh của Người trong mắt công chúng đấy.”

“Ừm…”

Trước những lời ấy, Patrizia cũng hơi cân nhắc một chút. Sự thực là, dù nàng có tham gia hay không thì cũng vậy. Cho dù Hoàng hậu của một nước có không có khả năng săn bắn đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai sẽ mỉa mai hay coi thường nàng.

Nhưng nếu nàng tham gia, chắc chắn mọi người sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác kính trọng hơn. Thêm nữa, với cuộc thi này, nàng cũng có cơ hội xây dựng danh tiếng đang bị yếu thế bởi Rosemond. Patrizia cứ suy đi tính lại xem nên chọn giữa phiêu lưu hay an toàn, và nàng quyết định hỏi ý kiến Petronilla.

“Nilla.”

“…”

“Nilla?”

Petronilla lơ đãng quay đầu lại. Patrizia nhẹ nhàng hỏi, “Còn chị thì sao Nilla, chị nghĩ sao?”

“Chị…”

Trông cô có vẻ đã nghĩ về chuyện này rất nhiều, cuối cùng lại tỏ ra đầy lo ngại. Patrizia tò mò chờ đợi Petronilla, liền vội nói trước.

“Đúng là em không nên tham gia phải không?”

“…Không phải.”

Vậy là cô muốn nàng tham gia. Trước câu trả lời đầy bất ngờ ấy, Patrizia nhíu mày hỏi lại chị.

“Nil cũng cùng lý do với Ella sao?”

“Ừ. Đúng là vị thế của em đang bị thu hẹp lại do tiểu thư Phelps mà. Chị nghĩ đây cũng là cơ hội tốt. Trước đây, cũng có vài Hoàng hậu khá đam mê với những chuyện này.”

“Nhưng em không đam mê săn bắn tới vậy.”

Patrizia hơi đỏ mặt, phủ nhận lời Petronilla nói. Sau một tràng ho khan, nàng lẩm bẩm.

“Nếu tham gia mà không trở thành trò hề thì em cũng mừng lắm. Đã lâu rồi em không cưỡi ngựa.”

Chưa đầy một năm kể từ khi nàng sống lại, nhưng trước đây, khi sống với danh nghĩa em gái Hoàng hậu trong ba năm, nàng cũng chưa từng cưỡi ngựa lần nào.

Nghĩ lại thì nàng cũng thấy khó hiểu. Có phải là do nàng quá bận bịu không.

“Vậy thì ta sẽ tham gia. Nếu ta không săn được con nào, liệu Raphaella có cho ta một con không?”

“Ôi, Hoàng hậu. Người sẽ săn được thôi mà.”

Raphaella bật cười, vỗ nhẹ vào lưng Patrizia.

“Tất nhiên là ta sẽ làm vậy, bảo toàn danh dự cho Người. Nhưng mà có lẽ sẽ chẳng cần đâu.”

Patrizia nghĩ nàng vẫn nên luyện tập một chút, tránh trường hợp trở thành trò hề trong cuộc thi săn này. Dù sao thì nàng tham gia cũng là để cải thiện bề ngoài của Hoàng hậu mà, đâu thể quay trở về tay không được cơ chứ.

“Sao Người không tập lại cưỡi ngựa nhỉ? Chỉ để đề phòng thôi.”

Nhưng câu trả lời của Raphaella lại khiến Patrizia phải thắc mắc. Nghe thấy vậy, nàng liền hướng ánh mắt khó hiểu về phía cô.

“Tập lại cưỡi ngựa sao?”

“Khu rừng đằng sau Cung điện Hoàng gia thực sự là nơi lý tưởng cho việc cưỡi ngựa đấy. Chắc Người không biết nơi đó đâu, nó không thực sự nổi lắm.”

“À…”

Nàng không hề biết rằng có nơi đó trong Cung điện, dù là nàng đã sống suốt ba năm ở đó với tư cách em gái Hoàng hậu. Không biết chị nàng có biết không? Patrizia sững lại một lát rồi nhanh chóng thu lại vẻ mặt bình thường, Raphaella nói tiếp, “Người có muốn tới đó không? Chắc chắn Người sẽ thích nơi đó thôi.”

“Liệu…ta có đi được không?”

Vẻ mặt Raphaella trở nên kinh ngạc vô cùng. Làm gì có nơi nào mà chủ nhân Cung điện Hoàng gia không thể tới cơ chứ. Raphaella trấn an với nàng rằng nàng đã lo chuyện không đâu rồi.

“Nếu Hoàng hậu không thể tới thì những kẻ khác cũng đâu thể vào cơ chứ, trừ Hoàng thượng ra. Chẳng sao đâu nên Người đừng lo lắng quá.”

“Hm… Vậy có lẽ ta nên tới đó.”

“Người có muốn đi luôn không?”

Raphaella hỏi lại ngay với ánh mắt lấp lánh, có vẻ như cô còn muốn tới đó hơn cả nàng nữa. Patrizia bật cười khúc khích nói, “Ta nghĩ ngươi cũng muốn tới đó nhỉ, Ngài Raphaella.”

“Ôi, bị nắm thóp rồi.”

Raphaella cười ngại ngùng rồi đứng dậy. Patrizia cũng từ từ đứng lên.

Phải rồi. Dù sao hôm nay cũng không còn việc gì nữa. Thời tiết cũng tốt, quả là một thời điểm thích hợp để cưỡi ngựa. Mirya nhanh chóng nhận ra, liền mang cho nàng y phục cưỡi ngựa, Petronilla giúp nàng thay đồ.

“Trời hôm nay không có mây, đúng chứ?”

“Đúng vậy, thưa Hoàng hậu. Người không cần lo về những cơn mưa đâu.”

Mirya mỉm cười rạng rỡ và đi giày cho nàng. Cuối cùng, khi mọi thứ đã hoàn tất, Patrizia nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trên chiếc gương lớn với vẻ mặt ngại ngùng. Đã bao lâu rồi nàng mới mặc lại đồ như thế này?

“Rất hợp với em đấy.”

Petronilla thỏa mãn nói. Trước những lời nói ấy, Patrizia chợt thấy xấu hổ.

“Có hơi ngượng, cũng đã lâu rồi mà.”

Có lẽ đã ba hoặc bốn năm rồi. Patrizia lẩm bẩm một mình, nhớ lại những kí ức hồi trước. Rồi chợt Petronilla bật cười nói.

“Còn chưa tới một năm kia mà. Nào, chúng ta đi thôi.”

***

Ánh nắng chiếu xuống làm cho bầu không khí trở nên ấm áp hơn hẳn. Patrizia mỉm cười hài lòng vì cuối cùng cũng được hưởng thụ khoảng thời gian dễ chịu này. Lần cuối cùng nàng cảm thấy như vậy là lúc nào? Từ sau khi được tái sinh, nàng đã luôn phải chịu cảnh khó chịu tới sởn gai ốc, nhưng sau một quãng thời gian ấy, trái tim Patrizia giờ như thể được hồi xuân vậy, có lẽ là do có Petronilla ở bên, hoặc đơn giản là vì nàng có linh tính tốt về ngày hôm nay.

“Ta nghĩ Người nên cưỡi con này, Hoàng hậu.”

Raphaella dắt tới một con ngựa trắng với vẻ mãn nguyện. Con ngựa mang một chiếc bờm trắng tinh khôi đẹp vô cùng. Nàng mỉm cười hỏi Raphaella, “Ta không hiểu biết nhiều về ngựa lắm, nhưng có vẻ như đây là một con ngựa tốt. Tên nó là gì?”

“Chủ chuồng ngựa nói nó là ‘Sally”. Giống ngựa này cũng rất tốt.”

“Vậy sao?”

Patrizia cẩn thận leo lên lưng ngựa với sự phấn khích. Nàng ngắt ngư mất một lúc nhưng rồi cũng nhanh chóng nắm chặt được lấy dây cương. Liệu có phải là do cơ thể này mới chỉ không cưỡi ngựa trong một thời gian ngắn hay không nhỉ? Cũng không quá khó khăn lắm. Patrizia nói với ánh mắt hơi hào hứng.

“Ta sẽ đi một mình.”

“Một mình sao? Hoàng hậu, nguy hiểm lắm.”

Tất nhiên là Raphaella sẽ lo rồi. Thế nhưng, Patrizia vẫn mỉm cười như thể muốn nói nàng sẽ ổn thôi và đừng lo lắng.

“Ta muốn đi một mình, dù sao cũng đã lâu rồi. Ta cũng không tệ tới mức sẽ ngã ngựa đâu nên đừng lo quá.”

“…”

Raphaella làm bộ mặt bất đắc dĩ. Không phải là cô không hiểu Patrizia. Nàng đã luôn bị bao bọc bởi biết bao người hầu, nàng cũng cần có khoảng thời gian riêng tư. Nhưng dù thế, cô vẫn rất lo. Vậy nên, Raphaella nói tiếp, bắt nàng phải hứa.

“Vậy thì Người không được đi quá xa. Thêm nữa, Người phải quay lại đây trong 30 phút, được chứ? Nếu Người tới muộn, ta sẽ đi tìm ngay.”

“Ta hiểu mà. Đừng lo.”

Nàng đáp lại vui vẻ rồi cẩn thận thúc ngựa đi. Raphaella lẩm bẩm lặng lẽ, nhìn chăm chăm vào bóng lưng Patrizia khuất dần.

“Liệu có ổn không đây?”

“Ella cũng biết mà, nhưng Lizzy cũng không phải người mới biết cưỡi ngựa. Nàng ấy cũng cần thời gian riêng nữa.”

Đáp lại lời Petronilla, Raphaella chỉ gật đầu đáp, “Ừ. Có lẽ sẽ không sao đâu.”

“Ta hy vọng Người có thể giải tỏa chút căng thẳng trong dịp lần này. Cảm giác như gần đây Người đã luôn phải đấu tranh mệt mỏi rất nhiều, ta không biết nữa.”

Mirya nói vậy và mọi người đều gật đầu tán thành. Nàng cũng cần được nghỉ ngơi.

“Whoa, whoa.”

Patrizia phi nước đại xuyên qua khu rừng suốt một lúc rồi chậm rãi nói. Con ngựa cũng dừng lại nhẹ nhàng. Nàng cẩn thận nhảy xuống ngựa.

“…Ngoan lắm.”

Nàng đã đi vào gần giữa khu rừng, sự ấm áp đã giảm dần, nhưng nàng vẫn ưa thích sự lặng lẽ và trong lành nơi đây. Nàng nghĩ, đi bộ một lát cũng không tệ, rồi Patrizia chầm chậm bước đi.

“Quả đúng là nơi này thật.”

Nàng đi dạo một lát rồi lẩm bẩm như vậy.

Nàng không ngờ lại có một nơi tuyệt vời như vậy. Ba tháng làm Hoàng hậu, và ba năm làm em gái Hoàng hậu, chưa một lần nào nàng được biết tới nơi này.

Nàng bất giác mỉm cười, lơ đễnh vuốt ve bờm ngựa. Khi Patrizia chạm vào nó, một âm thanh chát chúa vang lên, con ngựa cắn vào tay nàng.

“Ack!”

Nàng bất giác kêu lớn, liền rụt tay lại. Cũng không đau tới mức đó, nhưng có vẻ như vết thương khá sâu bởi một dòng máu đỏ đã chảy ra.

“Chết tiệt!”

Nàng chửi thề, giọng nàng trở nên buồn bã như thể đang chuẩn bị cãi vã với con ngựa.

“Người không được huấn luyện sao? Ugh… Sao lại cắn người như thế cơ chứ…?”

XỘT XOẠT.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Cả người nàng như thể đông cứng lại. Có ai đó cũng đang ở đây, nhưng là ai cơ chứ?

Patrizia quay lại nhìn xung quanh với vẻ lo lắng. Là ai? Người duy nhất được phép vào đây, ngoại trừ nàng ra…

“Hẳn rồi…”

Một giả thuyết liền bật lên trong đầu nàng, và nó đang dần trở thành sự thật. Nàng cắn môi rồi nhìn lên người đàn ông đứng trước mặt. Người đó cũng đang mặc trên mình bộ đồ cưỡi ngựa, cũng nhìn nàng bằng vẻ mặt khô khốc. Nàng thốt ra cái danh hiệu của người đó.

“Hoàng thượng…”

“Tại sao Hoàng hậu lại ở đây?”

Đó là hắn, Lucio.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top