Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu
  4. Chương 24: Trong màn mưa.

Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu

  • 408 lượt xem
  • 2017 chữ
  • 2021-08-27 13:17:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Ta chỉ đang cưỡi ngựa mà thôi.” Nàng đáp lại hắn với vẻ vô cảm.

Nàng tới đây để giải tỏa stress, nhưng cuối cùng, nàng lại chuẩn bị phải nhận vào thêm nhiều stress hơn rồi. Bởi vì, nguồn cơn của mọi rắc rối đang đứng ngay trước mắt nàng đấy. Với ánh nhìn đấy lo lắng, nàng chuẩn bị leo lại lên lưng ngựa. Thật là xui xẻo, nàng vừa bị ngựa cắn lại vừa phải gặp Hoàng đế nữa chứ.

Bất chợt, hắn ngăn nàng lại.

“Khoan đã.”

“…”

Sao hắn lại ngăn nàng lại? Nàng hỏi lại hắn với vẻ mặt rõ ràng là khó chịu.

“Có chuyện gì sao?”

“Tay nàng.”

“…”

A, đáng lẽ ra nàng không nên để hắn bắt gặp dáng vẻ này. Nhất là trước mặt hắn, nàng không hề muốn trở nên yếu đuối chút nào. Vậy nên, Patrizia cố tình vở như thể vết thương này chẳng là gì.

“Ta ổn.”

“Trông vết thương đó không ổn chút nào.”

Gương mặt hắn vẫn lạnh lẽo như băng, khiến nàng càng không thể hiểu được. Dù nàng có bị thương hay không thì đó cũng đâu phải việc của hắn? Nàng đâu phải Rosemond cơ chứ. Giống như bao người tốt tính khác, Patrizia ngắt lời hắn bằng một giọng như muốn nói rằng nàng hoàn toàn không sao.

“Chỉ là một vết cắn nhỏ. Thực sự không có gì cả.”

“…”

Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm không đáp như thể chẳng nghe thấy gì, hoặc có lẽ là có nhưng lại giả bộ như không, hắn nhảy xuống ngựa. Cho tới lúc đó, mọi chuyện vẫn ổn. Còn giờ, nàng đang bắt đầu thấy ngượng rồi. Hắn tiến lại gần chỗ nàng đang đứng, và nàng bất giác lùi lại nhưng vô ích.

“Ta khá tò mò về từ “nhỏ” của nàng đấy.”

“…”

Nàng vội chuyển hướng nhìn về chỗ khác. Nàng nghe được tiếng thở dài của hắn. Nàng vẫn đợi hắn rời đi, nhưng dường như hắn không hề có ý định làm vậy. Hắn rút ra một chiếc khăn tay trắng, một hành động khiến cho nàng phải bật cười. Giả vờ quan tâm lo lắng cho người khác như thế này thật không hợp với hắn chút nào.

“Chiếc khăn đó trông khá quen.”

“… ”

Hắn nắm lấy tay nàng mà không thèm đáp. Nàng cố gắng rút tay lại nhưng không đơn giản chút nào. Hắn nhất quyết không chịu thả tay ra, và nàng đành rên rỉ bất mãn.

“Đau đấy.”

“…”

Hắn rắc một thứ bột gì đó lên bàn tay, nàng chỉ im lặng nhìn. Thật bất ngờ là kĩ năng sơ cứu của hắn lại khá tốt, làm nàng phải thốt lên ngạc nhiên.

“Ngài làm tốt hơn ta nghĩ đấy.”

“…Ta quen rồi.”

Hắn đáp lại, đúng lúc ấy lại lỡ tay chạm phải vết thương trên tay Patrizia khiến nàng bật ra một tiếng kêu đau đớn.

“Á!”

“A…”

Hắn hơi bất ngờ khi nghe thấy nàng rên rỉ như vậy. Nàng cắn chặt môi để kìm nén cơn đau tới mức tưởng chừng như sắp bật máu. Hắn vội xin lỗi.

“Ta xin lỗi.”

“…Không sao.”

Thực ra thì rất có sao, nhưng nàng không được phép nói thật. Bộ dạng đáng xấu hổ này của nàng đã bị hắn chứng kiến, nàng không được để hình tượng của mình tệ hơn được nữa. Nàng cố kìm cơn đau xuống, nhìn hắn buộc vết thương lại với đôi tay run rẩy.

“Xong rồi.”

Mãi một lúc sau, hắn mới nói vậy. Nàng cẩn thận rút tay lại. Vết thương được bọc lại hơi nóng và nhức. Nàng chằm chằm nhìn bàn tay đã được băng bó trong chiếc khăn tay, cuối cùng mới mở miệng nói.

“Chiếc khăn này…”

“Hm?”

“Ngài nói nó rất quan trọng.” Nàng tò mò nói, “Dù ta có giặt sạch máu đi nữa thì cũng khó lòng nào sạch hẳn được. Hoàng thượng không cần làm tới vậy…”

“Làm sao mà ta ngó lơ một người bị thương ngay trước mắt mình được.”

Patrizia mím môi lại khi nghe được những lời khác hẳn ấy của hắn.

“Ta không vô tâm tới mức đó.”

“…”

Nàng im lặng. Nàng không chắc mình có nên nói gì vào lúc này không nữa. Cảm giác thật lạ. Mãi một lúc sau nàng mời nói tiếp.

“…Ta sẽ giặt sạch nó.”

“Được rồi. Không cần quá cố gắng đâu.”

“Nợ người khác ta nhất định phải trả.”

Cuối cùng, hắn thở dài.

“Nàng cứng đầu thật.”

“…”

Nàng muốn nói rằng là do hắn cứng đầu trước nên nàng mới phải đáp trả như vậy. Không, chính xác là vì hắn chứ không phải ai khác, mới chính là trung tâm của những sự việc này. Nàng đáp lại, hơi nhíu mày.

“Cảm ơn Ngài, Hoàng thượng.”

“Nàng không cần cảm ơn. Ta cũng đã làm phiền nàng với ngày trước rồi.”

“…”

Có phải cái đêm mưa đó không nhỉ? Vẻ mặt Patrizia tối lại khi nhớ lại ngày hôm đó. Một đêm trăng kì lạ.

Lộp độp, lộp độp.

Đúng lúc ấy, trời đổ mưa. Cho tới vừa nãy, bầu trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ đã đen kịt lại. Patrizia ngước lên nhìn bầu trời đen, từng hạt mưa rơi xuống mặt nàng. Khi nãy vẫn còn trong, bây giờ lại mưa đột ngột như vậy, hẳn là vận xui của nàng rồi.

“A…”

Nàng mới thốt ra một tiếng kêu khô khốc thì ngay lập tức đã bị Lucio kéo đi. Trước khi nàng kịp hỏi hắn tính làm gì, hắn đã nói trước.

“Chẳng có lý do gì để cưỡi ngựa tiếp cả. Ta nên đi tìm nơi trú mưa thì hơn.”

“…”

Xa một chút là Cung điện Hoàng gia, nhưng vấn đề là làm sao họ có thể dắt ngựa tới đó được, vậy nên nàng cũng không còn cách nào khác ngoài đi theo hắn. Hai người trú mưa dưới một gốc cây cổ thụ. Từ nhỏ tới giờ, đây là cái cây lớn nhất mà Patrizia từng được nhìn thấy, hẳn đã phải vài trăm tuổi rồi cũng nên. Nàng lẩm bẩm đấy ngạc nhiên.

“Lớn thật đấy.”

“Cái cây này đã cả nghìn tuổi rồi. Nó đã sống từ thời Hoàng đế đầu tiên kia.”

Trước lời giải thích của hắn, nàng lại càng bất ngờ hơn. Cái cây thật sự rất lớn, nhờ vậy mà cả hai người họ lẫn hai con ngựa đều có đủ chỗ để trú mưa. Patrizia ngồi bừa xuống một chỗ, Lucio ngồi xuống cạnh nàng. Nàng cũng chẳng cố ngăn hắn.

“…”

Cả hai người đều im lặng nhìn ra ngoài làn mưa rơi, mưa rơi xuống lá cây tạo thành những âm thanh nho nhỏ. Bầu không khí im ắng chợt trở nên thật ngượng ngập, nhưng Patrizia chẳng hề cảm thấy sự im lặng này quá kì lạ. Dù sao, những tiếng mưa rơi cũng đã xóa mờ đi sự ngượng ngùng này rồi.

“Ra ngoài cưỡi ngựa… có phải là cho cuộc thi săn đó không?”

Hắn lên tiếng trước, nàng đáp nhanh lại, “Phải.”

“Ngạc nhiên thật. Ta không nghĩ nàng lại tham gia đấy.”

“Tiếc thật. Vì tiểu thư Phelps đã không tham gia.”

Nàng không thực sự có ý định nói vậy, nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì với hắn, trán hắn nhăn lại.

“Nàng đang mỉa mai à?”

“Chỉ là ta thấy tiếc thôi.”

Sự im lặng lại bao trùm. Mưa lại rơi, rồi hắn lại nói tiếp.

“Ta không biết là nàng lại có hứng thú với chuyện này.”

“Khó mà nói là có được, chỉ một chút thôi… Ta cũng chỉ biết bắn cung.”

“Nàng có thích đi săn không?”

Một câu hỏi khá bất ngờ, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đáp.

“Không. Thực lòng mà nói, ta không thích lắm, ta không thích việc chém giết,” nói xong, nàng tự nhiên muốn hỏi lại hắn, nên nàng quyết định hỏi lại một cách lịch sự, “Còn Ngài thì sao, Hoàng thượng?”

“Ta cũng vậy.”

Mặt hắn tối sầm đi. Patrizia không quan tâm lắm, kể cả có chuyện gì ẩn giấu sau vẻ mặt đó đi nữa. Nàng nghĩ nàng và hắn chưa đủ thân thiết tới mức vậy. Nàng cũng không muốn thương hại hắn chỉ vì nghe được một câu chuyện kì lạ nào đó. Khoảng cách giữa nàng và hắn chỉ có như vậy. Có vô vàn điều cần biết, và họ chỉ đơn giản là thân hơn là người lạ, nhưng chẳng thể gọi là một gia đình được.

“Ta nghe nói Hoàng đế tiền nhiệm rất thích thú với chuyện đó, nhưng có vẻ như Ngài giống mẹ ngài hơn.”

“…”

Hắn im lặng không nói gì, và cuộc trò chuyện chấm dứt. Sự im lặng lại bao trùm, vì lần này người nói cuối cùng là nàng chứ không phải hắn. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương. Máu đỏ nhuộm qua cả chiếc khăn trắng. Tuy nhiên, nàng lại có một ý nghĩ khác trong đầu, “Liệu mình có thể tẩy được vết máu này không đây?”

“Lần đó…”

“Vâng?”

“Ngày hôm đó.”

Hắn nhắc lại với vẻ nghiêm túc. Patrizia nhìn hắn đầy khó hiểu. Hắn lựa lời cẩn thận như thể vẫn còn do dự về chuyện đó.

“Nếu như chuyện lần đó…”

“Ngày mà ta đón tiếp phu nhân các sứ thần.”

Ôi, ngày hôm đó. Liệu có phải hắn đang nói tới cái ngày mà nàng tát Rosemond chảy cả máu mà không quan tâm gì hết không? Patrizia gật đầu như muốn bảo hắn cứ nói tiếp đi với vẻ bối rối.

“Có chuyện gì sao?”

“Ngày hôm đó tiểu thư Phelps đã làm gì vậy?”

“…”

Patrizia im lặng. Sao hắn đột nhiên lại muốn nhắc lại chuyện đó lúc này? Nàng chẳng làm gì sai, nhưng chủ đề này cũng không ổn chút nào. Tuy nhiên, nàng làm sao có thể ngó lơ được, nàng đành phải đáp lại.

“Ngài… muốn nghe chuyện gì?”

“Ta vừa nói rồi.”

“Ta nghĩ Ngài cũng đã nghe được chuyện gì rồi. Nếu không… liệu còn lí do gì nữa sao?”

“Không phải vậy, và nàng cũng không cần trả lời cẩn trọng như vậy. Nếu nàng không muốn trả lời thì thôi.”

“Ngài muốn nghe sự thật? Hay là… những lời biện hộ?”

“Sự thật.”

Hắn đáp ngắn gọn, Patrizia mím chặt môi lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Làn mưa ngoài kia vẫn thật mạnh, chẳng có dấu hiệu gì là sẽ ngừng lại. Có nghĩa là nàng sẽ còn phải ngồi lại đây với hắn còn lâu. Patrizia cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói.

“Ta đã cố không nói với Ngài.”

“Tại sao?”

“Ngài biết mà.” Nàng đáp, “Kể cả Hoàng thượng có nghe đi chăng nữa, ta cũng không nghĩ nàng ta sẽ bị trừng phạt thích đáng.”

“…”

“Ta có nhầm không?”

“Còn tùy vào tình hình nữa.”

‘Còn tùy vào tình hình.’ Patrizia lẩm bẩm, rồi lại nói tiếp.

“Vậy có nghĩa là Ngài sẽ trừng phạt nàng ấy nếu tình hình tồi tệ, phải không?”

“…Kể cho ta trước đã.”

“…”

Nàng chẳng hề mong chờ gì một hình phạt. Nàng hiểu rõ hơn ai hết rằng chuyện này sẽ không được công khai. Vậy nên lý do mà nàng tiết lộ cho hắn… có lẽ là tò mò. Nàng muốn thấy phản ứng của hắn khi biết được chuyện này. Nàng thực sự tò mò về chuyện đó.

“Truyền thống cấm ăn thịt lợn ở Đế chế Christa, hẳn Ngài phải biết rõ hơn ai hết.”

“…”

“Tiểu thư Phelps đã đổi thịt bò thành thịt lợn.”

A, vậy chuyện là thế sao? Hắn đã biết thừa từ trước, nhưng khi nghe nhắc lại, hắn vẫn thấy sốc vô cùng. Lucio phải thừa nhận sự thật, rằng Rosemond của hắn đã làm nên chuyện khủng khiếp này. Một hành động nguy hiểm có thể gây tới xung đột chính trị giữa hai quốc gia.

“…Ngài biết trước rồi sao?”

Patrizia hơi bất ngờ khi thấy hắn chẳng có vẻ gì là quá sốc. Vậy là hắn chỉ hỏi lại cho chắc thôi sao? Hay là hắn đã nhận thức được những gì ả ta làm? Hoặc cũng có thể là… Mặc cho hàng loạt những giả thuyết được đưa ra trong đầu, Patrizia khó có thể giấu đi sự xấu hổ nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì.

“Ngài có vẻ không hề ngạc nhiên.”

“Ta ngạc nhiên mà.”

“…”

Hắn nói hắn ngạc nhiên, vậy nên nàng cũng không thể cãi lại được. Patrizia mấp máy môi một lát rồi không nhịn được mà hỏi Lucio.

“Liệu những gì ta nói có ảnh hưởng gì tới Hoàng thượng không?”

“…”

Hắn im lặng, nhưng nàng nhận ra hắn đang bối rối. Nàng không chắc điều gì đang khiến hắn lo lắng, nhưng có lẽ…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top