“…Ta…”
“…”
“Nàng muốn ta phải làm sao?”
“Ngài nói như thể Ngài sẽ làm theo lời ta vậy.”
“Có phải nàng muốn ta đuổi nàng ấy đi đúng không?”
“Nếu như là vậy thì…” Patrizia run rẩy nói, “Nếu như là vậy thì… Ngài có làm không?”
“Hoàng hậu.” Hắn thở dài, “Ta không thể.”
“…Tại sao?”
Nàng hỏi như thể đó là chuyện lạ lùng. Trước đây, nàng cũng cảm thấy có điều gì đó rất bất thường khó tả. Nói cách khác, có thể coi như đó là trực giác của nàng vậy. Hoàng đế yêu Rosemond. Nàng thừa biết chuyện này, thực tế thì ai cũng biết. Nhưng thỉnh thoảng Patrizia lại cảm thấy có điều gì đó trong mối quan hệ giữa hai người họ mà nàng và những người khác không biết. Nàng không biết nó là gì. Nàng biết không nhiều về hai người họ, làm sao có thể đoán mò được. Lucio hơi do dự rồi chầm chậm nói.
“Nàng ấy…”
“Hoàng hậu!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên. Patrizia giật mình, vội đứng dậy. Raphaella xuất hiện trong cơn mưa, nàng liền gọi tên cô đầy ngượng ngập.
“Raphaella.”
“Hoàng hậu, Người không sao chứ?”
Cô nhảy vội xuống ngựa và chạy tới gốc cây, gấp gáp hỏi nàng.
“Ta… ổn.”
“Ồ, cả Hoàng thượng cũng ở đây.”
Chỉ khi đó, Raphaella mới để ý tới Lucio và cúi chào hắn. Lucio gật đầu và hỏi cô.
“Sao Ngài Raphaella lại ở đây?”
“Thần tới tìm Hoàng hậu, Người đã không trở lại theo đúng giờ hẹn. Thêm nữa, trời còn mưa nên khó mà đảm bảo được cho sự an toàn của Hoàng hậu… Nhưng sao Hoàng thượng lại ở đây?”
“Lâu rồi ta chưa cưỡi ngựa nên tới đây tập luyện một chút.”
“Ra vậy. Nhưng tốt nhất Hoàng thượng cũng nên hồi cung thì hơn. Cơn mưa này có vẻ khó mà tạnh sớm được, nếu Ngài cứ dầm mưa thế này sẽ ốm mất. Thần sẽ che cho hai người nên hãy mau lên ngựa đi ạ.”
“Được.”
Lucio bình tĩnh đáp, leo lên lưng ngựa. Với sự giúp đỡ của Raphaella, Patrizia cũng cẩn thận ngồi lên ngựa, rồi ba người họ cũng di chuyển chậm chạp.
“…”
“…”
“…”
Cả ba người đều trầm tư. Raphaelle thực ra có nhiều thứ muốn hỏi Patrizia, nhưng cô khó mà mở mồm ra nói được khi Lucio cứ kè kè bên cạnh. Patrizia vẫn còn tò mò về điều mà Lucio định nói, nhưng giờ hỏi lại hắn thì lại ngại. Lucio vẫn còn chìm trong dòng suy tưởng về Rosemond. Vậy là, cả ba người họ đều im lặng di chuyển, chẳng ai nói một lời nào.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Hoàng hậu?”
Cuối cùng, khi quay trở lại Cung điện Hoàng hậu, Raphaella hỏi ngay khi Patrizia đang hong người trước lò sưởi. Patrizia im lặng uống một tách trà hương thảo ấm mà Mirya mang tới, rồi nàng mới nói.
“Ta vào sâu trong rừng và gặp Hoàng thượng ở đó. Thật không may, bởi vì ta cũng chẳng thể nào rời đi khi đang bị thương như vậy được. Đó là chuyện đã xảy ra.”
“Thần lo lắm đấy. May là chưa có chuyện gì, nếu Người mà gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì tệ lắm.”
Nhưng sự thật là không có gì hết, nhưng nàng cũng không thể nói ra điều này được. Patrizia nhìn cô với vẻ hối lỗi.
“Ta xin lỗi, Ella. Là lỗi của ta.”
“Dù sao thì… Thần mừng là mọi chuyển vẫn ổn. Nil đã lo lắm đấy.”
“Đúng đấy Lizzy. Chị mới chỉ tới đây vài ngày mà em đã khiến chị lo như vậy, chưa kể em còn bị thương nữa.”
Petronilla trách cứ nàng với vẻ mặt trắng bệch vì lo lắng, làm cho Patrizia chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn cô, chỉ dám xin lỗi lí nhí.
“Em xin lỗi, Nil.”
“Thần sẽ dạy dỗ lại con ngựa đó. Nếu Người muốn, thần sẽ trừng phạt người chịu trách nhiệm cho việc này.”
“Không cần làm quá lên đâu. Khiển trách thôi là được rồi.”
“Vâng.”
Nàng vừa nói xong, bác sĩ hoàng gia được Mirya triệu đã tới. Ông cúi chào Patrizia rồi ngay lập tức chăm sóc vết thương cho nàng. Chiếc khăn tay trắng mà Lucio băng cho nàng nay đã nhuộm đỏ bởi máu. Vị bác sĩ hoàng gia vừa nói vừa làm.
“Thật tốt là Người không chảy máu nữa, Hoàng hậu. Có thể sẽ để lại sẹo nhưng thần sẽ cố hết sức.”
“Cảm ơn ngươi.”
Patrizia đáp ngắn gọn rồi lại rơi vào dòng suy tưởng. Không biết hắn đang làm gì nhỉ? Câu chuyện mà nàng vừa kể sẽ ảnh hưởng tới mức nào đây? Patrizia chẳng trông đợi gì lắm, nhưng nàng nghĩ có lẽ cũng đủ để khiến hắn dao động. Nàng chỉ mong tình hình sẽ đi theo hướng nàng có lợi.
Mặt khác, Rosemond vẫn chưa có cơ hội được gặp Lucio, người vừa tới Điện Vain, vì nàng đã được gặp hắn ngay sau khi tắm.
“Hoàng thượng. Ngài sẽ bị cảm đấy.”
Lucio im lặng nhìn Rosemond đang ôm lấy hắn, nói vởi giọng đầy buồn rầu. Lucio không nói gì một lúc rồi mới cất tiếng gọi Rosemond.
“Rose.”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Rosemond tỏ ra ngoan ngoãn, ngẩng mặt lên nhìn Lucio.
Hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi.
“Cái ngày mà Hoàng hậu đón tiếp các phu nhân sứ đoàn.”
“…”
Gương mặt Rosemond hơi biến sắc khi nghe được những lời đó. ‘Sao ngài ấy tự nhiên lại nhắc lại chuyện đó?’ Nỗi bất ngờ khiến Rose hỏi lại ngày, “Vâng?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“…Chuyện gì sao? Hoàng thượng hẳn phải hiểu rõ hơn ta chứ.” Nàng run rẩy đáp lại, “Ta bị Hoàng hậu tát. Ngài cũng thấy mà, Hoàng thượng.”
“Trước đó cơ. Hoàng hậu làm sao có thể tự nhiên đánh nàng được, không phải sao?”
“Hoàng thượng.”
Rosemond hoảng loạn. Trước giờ chưa từng có chuyện này. Những lời Rosemond nói đã luôn là đúng, đối với Lucio. Hắn yêu nàng như thể hắn là cha nàng. Hắn sẽ tha thứ cho bất cứ điều gì nàng làm, cho dù là sai đi nữa. Nhưng lần này, tại sao…? Lucio thở dài, đôi mắt Rosemond rung lên vì bối rối.
“Nàng có thật sự là người làm điều đúng không, Rose?”
“…Nếu như không…” Nàng hỏi lại hắn với cái nhìn đau đớn, “Nếu ta nói không, Ngài có chối bỏ ta không?”
“Rose.”
“Hoàng thượng, Ngài không yêu ta sao?” Nàng hỏi với giọng như sắp bật khóc, Lucio bắt đầu thấy đau đầu rồi. Nhưng hắn không bộc lộ điều ấy, hắn dịu dàng trấn an Rosemond.
“Không phải vậy đâu, Rose. Nhưng chuyện này…”
“Hức…”
Nàng ngồi sụp xuống và bắt đầu khóc. Trong tình hình này thì nước mắt là giải pháp tốt nhất. Sự thật thì nước mắt của nàng là thứ khiến Lucio dễ rung động nhất, nàng biết rõ hơn ai hết. Quả nhiên, hắn bắt đầu dao động.
“Rose.”
“Ta… Hức, ta đã nghĩ nếu là ngài, ngài sẽ hiểu.”
“Ta sẽ hiểu sao?”
“Hức… Nếu là Ngài thì…”
“Rose, có những chuyện ta có thể chấp nhận, nhưng chuyện lần này ảnh hưởng tới cả Đế chế. Nó liên quan tới cả những vấn đề nằm ngoài Đế chế kia, mà ta thì không thể làm gì khác.”
“Hoàng thượng.”
Rosemond đột ngột thấy sợ hãi vô cùng. Hắn đã biết cả rồi! Rosemond nhìn hắn đấy sợ hãi. Hắn tiến lại gần nàng, vẻ mặt vô cùng khó xử. Rosemond nhìn lên. Hắn đưa tay ra đỡ lấy nàng đứng dậy.
“Hoàng thượng…”
“Rose, ta yêu nàng.”
“…”
“Nhưng lần này… ta thật sự không biết nữa.”
“Hoàng thượng?”
Rosemond ngạc nhiên nhìn hắn. Trong đôi mắt hắn vẫn tràn ngập sự bối rối. Một nỗi lo ập đến với nàng. Tại sao Lucio lại nhìn nàng như vậy? Trong tất cả, hắn phải là người hiểu nàng nhất. Ít nhất hắn phải yêu nàng. Nàng hiểu hắn và yêu hắn, hắn cũng phải đối xử như vậy với nàng chứ? Đó là tình yêu. Có cho thì phải có nhận.
“Nàng là người duy nhất hiểu ta, khiến ta thoải mái khi ở bên, vậy nên ta yêu nàng và luôn cố gắng chấp nhận những gì nàng làm. Nhưng… không phải lần này. Chuyện này quá khủng khiếp. Ta không biết sự hỗn loạn nào sẽ xảy ra nếu chuyện này được công khai ra nữa. Nếu Hoàng hậu muốn tiết lộ chuyện này ra, nàng chết chắc. Nàng nên biết rõ những điều ta có thể làm được.”
“Hoàng thượng, nhưng đây là cách duy nhất để ta trở thành Hoàng hậu.”
“Lập nàng làm Hoàng hậu ít nhất không bao gồm những chuyện này. Có nhiều cách chính thống hơn là cách này. Một con đường mà mọi chuyện đều được giải quyết mà không ai bị thương. Tại sao nàng lại chọn con đường này?”
“Vì đây là con đường nhanh nhất.”
Nàng bật khóc đáp. Còn nhiều con đường tốt hơn, danh giá hơn, nhưng không đủ. Nàng đã có một cơ hội tốt, nhưng nếu muốn cao quý thì khó có thể. Nàng bật cười đầy quái dị.
“Ngài còn muốn để ta làm Nữ Nam tước tới bao giờ đây?”
“…Rose, mọi việc đều phải có trình từ.”
“Vậy Ngài định lập ta làm Hoàng hậu khi ta đã già cỗi ư?”
“Rose, nàng là người biết rõ nhất mà, Hoàng hậu bị hiếm muộn. Ta có thể lo được mọi chuyện với lý do đó. Nàng không thể đợi sao? Cho dù Hoàng đế có lý do hợp lí để phế hậu đi nữa thì cũng không thể cứ tự nhiên làm vậy được.
“…”
Những gì hắn nói đều chính xác, và Rosemond cũng hiểu điều đó, nhưng trái tim nàng thì không. Đợi tới lúc chuyện Hoàng hậu bị vô sinh được tiết lộ ra thì nàng cũng đã già rồi. Tới đó thì cho dù nàng có sinh con được hay không cũng khó mà biết được. Tuy nhiên, theo những gì hắn nói, mọi chuyện cũng sẽ chẳng dễ dàng gì nếu đột ngột phế hậu không lý do. Vậy nên nàng mới gây ra chuyện này… Nàng bất giác cắn môi.
Phải, nàng thừa nhận rằng những gì nàng làm có hơi nguy hiểm. Như hắn đã nói, chuyện này sẽ gây ra xung đột ngoại giao.
Nhưng đây là cơ hội hiếm có mà. Dù sao thì nàng cũng nên xin lỗi hắn.
“Ta xin lỗi.”
Cho dù nàng đã nói với vẻ đau đớn, vẻ mặt hắn vẫn không đổi. Hắn không còn chắc rằng những cảm xúc của hắn có đúng không nữa. Nàng là người duy nhất thấu hiểu hắn, hắn tin đó là tình yêu đích thực và hắn muốn đáp trả lại cho nàng, cho nàng mọi thứ nàng muốn.
Nhưng còn lần này… liệu có thật sự là tình yêu đích thực nữa không? Hắn chợt cảm thấy bản chất của hắn đang dần bị đe dọa bởi những điều mà nàng muốn. Lần đầu tiên, Lucio cảm thấy… nghi ngờ về mối quan hệ giữa hắn và Rosemond. Hắn chưa từng cảm thấy thất vọng như thế này trước đây.
Hắn sợ. Liệu có phải mối quan hệ hắn hằng tin tưởng đang dần rạn vỡ? Nếu vậy, mối quan hệ này với nàng, một mối liên kết không thể đứt dãy, giờ lại dần vỡ vụn.
“…”
Hắn chăm chăm nhìn nàng. Nàng vẫn nhìn hắn bằng cặp mắt đẫm nước. Lập tức, hắn quay đi không nhìn nàng nữa. Rồi hắn bước lại gần nàng với vẻ đầy đau đớn, hôn lên trán nàng. Hắn hơi do dự rồi quyết định quay đi, rời khỏi cung điện.
Chỉ còn lại Rosemond một mình, vẻ mặt nàng liền trở nên lạnh lẽo như thể trước đó mấy phút chẳng có chút nước mắt nào. Gương mặt nàng trở nên méo mó vì giận dữ. Một câu chửi thề vọt ra khỏi miệng nàng.
“Chết tiệt.”
Nàng thấy không ổn rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận