Những cơn gió thổi ngày một mạnh hơn. Nàng càng thúc ngựa chạy nhanh hơn, từng cơn gió lại càng tạt mạnh hơn vào mặt nàng, và Patrizia ưa cái cảm giác ấy. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng nhanh chóng bị thổi bay trước sự mát mẻ của không khí lạnh lẽo. Patrizia cười sảng khoái và nắm chặt lấy dây cương.
“Ha!”
Patrizia hơi chao đảo, suýt chút nữa thì ngã, nhưng kể cả vậy, nàng vẫn thích thú vô cùng, tuy có hơi hồi hộp và nguy hiểm.
“Woa, woa.”
Patrizia chỉ dừng lại khi đã vào sâu trong khu rừng. Có vẻ như vì quá phấn khích mà nàng đã hơi gắng sức khi mà những tiếng thở đầy mệt nhọc phát ra từ hơi thở nàng. Sau khi bình tĩnh lại, nàng quấn gọn mái tóc rối lên. Patrizia lau mồ hôi đi và bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi săn. Nàng không thích thú gì với việc giết hại những sinh linh này, nhưng nếu nàng có thể khiến mọi người tôn trọng cái ngôi Hoàng hậu thêm một chút thì có lẽ nàng sẽ phải làm thôi.
Patrizia rút ra một mũi tên từ ống và bắt đầu tìm kiếm con mồi. Đúng lúc ấy, tiếng cỏ xao động vang lên, có một thứ gì đó đang di chuyển. Là con mồi! Phấn khích vì điều ấy, Patrizia nắm lấy dây cương với một nụ cười trên môi.
Nàng chầm chậm dẫn ngựa đi và nhận ra một chú hươu ở xa xa. Patrizia liền nhanh chóng đặt mũi tên vào và kéo cung. Sau một vài giây trấn tĩnh lại lồng ngực và quan sát cẩn thận, ngay khi thời cơ tới, nàng thả dây cung ra mà không hề do dự.
-PHẬP!
-PHẬP!
Ngay chóc! Tuy nhiên, có tới hai mũi tên trúng đích. Patrizia bất ngờ vô cùng, nàng giắt ngựa lại gần con hươu. Một mũi tên khác cũng đã găm vào thân mình con hươu. Có người nào đó cũng đã nhìn trúng con mồi của nàng. Patrizia tự hỏi đối thủ là ai, nhưng ngay khi nàng nhận ra đầu mũi tên quen thuộc ấy, biểu cảm trên gương mặt nàng như cứng lại.
“Vậy ra nàng cũng ở đây.”
“Hoàng thượng.”
Còn ai ngoài Lucio. Patrizia thầm thở dài. Vì cớ gì mà nàng vẫn gặp được người này trong bãi săn rộng như vậy cơ chứ. Lại còn cùng nhắm vào một con mồi nữa. Cứ như thể nghiệt duyên với người đàn ông này là không bao giờ kết thúc vậy.
Nàng cúi chào hắn với vẻ kính trọng nhất, nhưng trong thâm tâm lại muốn bỏ đi ngay bây giờ.
“Kính chào Ánh dương của Đại Đế chế.”
“Kể cả ở đây thì nàng vẫn như vậy sao?”
“Dù ở đâu đi nữa, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, và ta vẫn là ta.”
Patrizia đáp lại chẳng quan tâm, nàng rút mũi tên ra khỏi con hươu. Mặc dù trên mũi tên vẫn còn dính máu nhưng Patrizia mặc kệ, nàng quẹt máu lên bộ đồ của mình rồi để lại vào ống tên. Lucio thấy vậy, hẳn hỏi, “Mũi tên đó là của nàng?”
“Vâng, thưa Hoàng thương. Có vẻ như chúng ta cùng bắn trúng nó một lúc.”
“Vậy… Ai sẽ là người săn được con hươu đây?”
“Hoàng thượng hãy nhận nó đi. Ta sẽ nhường Ngài.”
“Không, vậy nàng lấy nó đi.”
“…”
Cuộc cãi vã này thật ngớ ngẩn. Nàng không muốn trở thành trẻ con chút nào, đặc biệt là khi đối phương là hắn. Patrizia giấu đi vẻ mệt mỏi và tỏ ra biết ơn thật nhanh.
“Cảm ơn vì đã đặc thưởng, thưa Hoàng thượng.”
“Chẳng tới mức là đặc thưởng. Nhưng không phải nàng đi hơi sâu rồi hay sao? Hiệp sĩ của nàng đâu hết rồi?”
Quá nhiều câu hỏi, mà Patrizia thì chẳng muốn trả lời chút nào., nhưng cuối cùng, nàng vẫn đáp với giọng chân thành.
“Ta đã bảo họ không cần theo. Ta muốn ở một mình… Thêm nữa, họ cũng có hứng thú với cuộc thi này.”
Patrizia liếc nhìn hắn. Hắn cũng không có vẻ gì là có người theo hầu, vậy mà cũng dám hỏi câu này. Khi Patrizia nhìn hắn với vẻ mặt cần lời giải thích, nét mặt Lucio chợt trở nên ngại ngùng, cố nghĩ ra một câu bao biện.
“Ta trốn khỏi mấy người đó. Lý do thì… cũng giống nàng.”
“Kể cả thế thì…”
“Ta cũng cần ở một mình. Ta nghĩ Hoàng hậu cũng hiểu mà?”
“…”
Cả hai đều ở trong cùng một vị trí nên cũng không phải là nàng không thể hiểu, vậy nên nàng đành im lắng. Nhưng sự thật là nàng vẫn vô cùng lo lắng. Người này có não không vậy? Tất nhiên, giờ thì hắn không sao, nhưng hắn cũng là Hoàng tộc duy nhất còn lại của Đế chế. Sao có thể bất cẩn như vậy chứ…!
Nàng mở miệng tính nói gì đó với Lucio nhưng rồi lại thôi. Nghĩ lại thì, tình hình này nàng cũng chẳng đúng để giảng giải hắn. Patrizia thầm thở dài và nói.
“Có lẽ cả hai ta nên quay về thôi. Nơi này khá xa so với trung tâm, và có lẽ ta là hai người duy nhất ở đây…”
Đúng lúc ấy, Patrizia im bặt. Lucio đột nhiên rút gươm ra và vung nó về phía nàng. Patrizia vô cùng bất ngờ, nàng vội tránh ra và hét lên, nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng ngập trong sự sợ hãi.
‘Cái quái gì vậy? Sao đột nhiên…’ Đôi mắt nàng mở lớn, nàng nhận ra một mũi tên lạ rơi xuống đất. Nàng gọi Lucio đầy bàng hoàng.
“Hoàng thượng!”
“Khốn kiếp, các ngươi là kẻ nào?”
Hắn gầm lên đầy đanh thép. Đó là một cú tấn công vô cùng bất ngờ.
‘Nhưng ai lại…’ Và chẳng có thời gian cho nàng nghĩ, một nhóm người đeo mặt nạ xuất hiện.
“Chết tiệt!” Patrizia thốt ra một lời chửi thể và vội rút ra hai mũi tên. Kể cả trong tình hình này, nàng vẫn phán đoán theo trực giác. Hẳn là sát thủ mà Rosemond gửi tới để giết nàng rồi.
Với ý nghĩ ấy, nàng chợt cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. A, Patrizia ngu ngốc. Sao nàng lại không nghĩ tới điều này cơ chứ? Sao nàng lại nghĩ Rosemond sẽ bỏ qua cơ hội này? Sao nàng lại nghĩ ả ta sẽ không có âm mưu nào? Sao nàng lại nghĩ đơn giản như vậy? Tại sao cơ chứ!”
“Nàng biết bắn cung sao?”
Hắn đột ngột hỏi, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nàng trả lời mà không do dự.
“Một chút.”
“Ta sẽ che cho nàng nên lùi ra sau đi. Ta sẽ lo đằng trước.”
Cuộc hội thoại chấm dứt. Không có thời giờ để nghĩ nữa. Nếu Rosemond thuê những gã này để giết nàng, nàng sẽ chỉ có thể nghĩ được sau khi đã xử xong đám này thôi. Nếu không, nơi này sẽ là nơi cuối cùng nàng nghĩ được. Patrizia ngay lập tức đặt tên vào cung và kéo dây.
Đám sát thủ ở đằng sau lần lượt đổ gục xuống, nhưng Patrizia không có thời gian để vui mừng, nàng phải luôn tay lấy thêm tên. May mắn là nàng mang đủ tên, nhưng nàng cũng phải đảm bảo cho tình huống xấu nhất. Trong tình hình khẩn cấp như hiện giờ, nàng phải tập trung cao độ để không bỏ phí một chiếc tên nào.
Đám sát thủ khi nãy còn hơn hai mươi người, giờ đã dần giảm xuống, nhưng nàng cũng đã thấm mệt.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải gồng mọi tế báo trong cơ thể lên để giữ mình tỉnh táo. Nếu nàng gục ngã bây giờ, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội được đứng lên nữa. Thêm nữa, bọn chúng đều là những kẻ có kĩ năng. Ngược lại, nàng lại không có khả năng xử lý những tình huống này, nàng phải vô cùng cảnh giác.
“Hộc, hộc.”
Nàng thở thật nặng nhọc khi cố gắng lấy tên ra từ ống. Chỉ còn năm hay sáu kẻ nữa thôi. Vẫn có cơ hội. Câu hỏi là, bọn chúng còn có thể cầm cự tới bao lâu.
Patrizia nhìn qua Lucio. May thay, trông hắn vẫn còn khỏe. Nhưng cũng không thể để hắn một mình đối đầu với năm người được, vậy nên Patrizia dốc hết sức lục của mình đứng lên. Không còn nhiều nữa đâu.
“Ugh!”
Cuối cùng, tên sát thủ cuối cùng đã bị tiêu diệt, Patrizia ngồi sụp xuống. Lucio thấy vậy liền lại gần nàng. Hắn hỏi nàng đầy lo lắng, “Nàng không sao chứ? Có bị thương không?”
“Hà… Ta không sao, thưa Hoàng thượng. Ngài không sao chứ?”
“Ta ổn. Nhưng dù sao thì ai đã…”
Nhưng Lucio chưa kịp nói hết câu, hắn đã ngay lập tức đẩy nàng xuống đất. Patrizia không kịp chống cự và ngã xuống. Patrizia toan đứng dậy và mắng hắn đang làm gì vậy, nhưng chẳng thể nói được mà run rẩy gọi.
“Hoàng… Thượng.”
“Ugh…!”
Hắn đổ gục xuống, vẻ mặt đau đớn vì vết thương từ mũi tên. Patrizia hoảng hốt gọi hắn, “Hoàng thượng, Hoàng thương! Ngài có sao không?”
“Ta ổn…”
“Tại sao… Chuyện gì đã…”
Tại sao hắn lại đỡ cho nàng? Tại sao? Tại sao lại vậy? Nàng nhìn hắn với vẻ như sắp bật khóc và đầy thắc mắc, nhưng Lucio chỉ lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa, có vẻ như hắn chẳng còn năng lượng nữa.
“Ha… Dù sao… nhanh lên… Nàng nên chạy đi.”
Patrizia ngẩng đầu lên và nhìn chung quanh. Khốn nạn thật, lại có thêm nhiều gã sát thủ khác. Chúng nên xuất hiện ngay từ đầu mới phải chứ? Patrizia nhìn chằm chằm chúng với vẻ giận dữ, ngay khi bọn chúng tiến lại gần, nàng xốc Lucio dậy.
Theo thói quen, nàng mò lên tìm mũi tên trong ống và cũng nhanh chóng nhận ra, nàng đã dùng hết sạch khi nãy rồi. Tệ hơn cả, vết thương của Lucio vẫn còn đó, làm sao có thể để hắn một mình chiến đấu mà không có vũ khí cơ chứ.
Nàng bình tĩnh hỏi hắn.
“Hoàng thượng, Ngài có thể chạy được không?”
Trước những lời ấy, Lucio từ từ tỉnh lại sau khi vừa đổ gục xuống. Nhưng kể cả đối với Patrizia, người chưa từng quen với tình huống này, cũng hiểu là hắn sẽ cố gắng. Vậy thì, trong tình hình mà đánh tay đôi là lựa chọn ngu ngốc nhất thì chạy là ưu tiên trước tiên.
Patrizia khoác tay Lucio và đặt hắn lên ngựa và bắt đầu chạy. Ra khỏi nơi này là điều quan trọng nhất. Có lẽ đám sát thủ đang đuổi theo nàng từ đằng sau rồi, Patrizia rút thanh gương của Lucio ra và vung về phía một mũi tên đang lao tới. Ngựa vẫn đang chạy bừa, và quả nhiên, cả hai chạm phải điểm cuối, một vực đá.
“Chết tiệt.”
Patrizia nguyền rủa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận