Tình huống tệ nhất đã xảy ra. Trước mặt nàng là vách núi dựng đứng, còn đám sát thủ thì ngay đằng sau. Ngay cả Lucio, người mà nàng đã hỗ trợ đánh bại bọn chúng giờ cũng đang dần lịm đi. Cuối cùng thì, dù nàng có chọn cái nào đi chăng nữa, kết quả vẫn là cái chết ở cuối con đường.
Patrizia do dự nhìn lên đám sát thủ. Có vẻ như bọn chúng không hề có ý định để cho nàng và hắn sống sót. Một kẻ trong số đó vẫn nắm chặt thanh gươm và nói với nàng.
“Thật đáng tiếc. Đáng nhẽ ngươi nên dùng tên tự sát thì hơn.”
“Ai đã thuê các người?”
Bọn chúng đều bật cười trước câu hỏi của Patrizia như thể nàng nghĩ chúng sẽ cho nàng câu trả lời vậy. Patrizia cũng không thực sự mong chờ bọn chúng sẽ đáp, nàng mỉm cười hờ hững và hỏi tiếp, “Rosemond, đúng không?”
“Đằng nào ngươi cũng chết, quan tâm làm gì?”
“Rất quan trọng là đằng khác. Các ngươi có nói không?”
Rồi trong một khoảnh khắc, bọn chúng trao đổi vài ánh nhìn với nhau như đang hội ý, rồi bật cười nhạo báng như thể chúng chẳng quan tâm. Một gã nói.
“Rosemond Mary La Phelps. Cô ta là thiếp của Hoàng đế, hay là đã thành Nữ Nam tước rồi? Cô ả thuê bọn ta bằng cả đống tiền và giao phó cho bọn ta việc này.”
Gã sát thủ cười ha hả khi nói xong, Patrizia cảm giác như vẻ mặt đầy cương quyết khi nãy của mình giờ đã chìm hẳn xuống.
A, ra là như vậy.
Quả nhiên Rosemond đã dựng lên trò này hòng giết nàng. Patrizia suýt chút nữa bật cười lớn, nhưng rồi nhận ra đây là lúc không nên tỏ ra mình đã phát điên và quyết định mỉm cười.
Đám sát thủ nhìn nhau khi thấy biểu cảm đó, như thể thấy nàng bị điên rồi vậy, chúng thì thầm và cho rằng hẳn nàng đã phát khùng khi nhận ra sự thật. Bọn chúng nói cũng không sai.
Nàng là kẻ điên, và sẽ vẫn tiếp tục phát điên một cách chính thức. Patrizia làm một hành động mà nàng sẽ không bao giờ làm trước đây. Sau khi nhận ra vẻ mặt bất tỉnh của Lucio, Patrizia hôn lên trán hắn với vẻ mặt vô cảm.
A, thật đáng tiếc là hắn không nghe được những lời vừa rồi.
“Giờ thì ngươi đã biết sự thật, tới lúc qua thế giới bên kia rồi.”
Một gã sát thủ tiến lại gần họ, múa thanh gươm trên tay với một nụ cười độc địa. Patrizia cũng mỉm cười khác thường như thể đã sẵn sàng đón nhận cái chết, và với nụ cười như đã mất trí, nàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Patrizia yêu cầu.
“Có thể đừng giết con ngựa không? Ta rất thích nó.”
“Aww, thật nhân từ. Chẳng nhẽ con ngựa này còn quan trọng hơn cái chết sao?”
Mặc kệ cái chế nhạo ấy, Patrizia chẳng quan tâm mà mỉm cười đáp, “Quan trọng lắm. Ngươi hứa được chứ? Thề với Chúa.”
“Ha, có gì mà quan trọng cơ chứ. Ả ta chắc điên rồi khi nhận ra mình sắp chết.”
“Có lẽ vậy.”
“Được, nếu đấy là mong ước của ngươi thì ta sẽ thề. Ít nhất là không đụng vào con ngựa đó.”
“Tốt.”
Patrizia nở nụ cười thỏa mãn, cánh tay nắm chặt lấy Lucio hơn và ôm hắn gần hơn. Giờ đây, nàng vẫn đang trong tình trạng tồi tệ, và chỉ nàng có thể thay đổi mọi thứ. Patrizia cẩn thận ôm lấy Lucio như một đứa trẻ, và rồi, như thể tất cả những biểu cảm trước đó của nàng là dối trá, gương mặt lạnh lẽo của nàng tới đáng sợ.
“Cảm ơn vì thông tin. Nhờ ngươi mà ta đã nhận ra một điều.”
“Con ả này lại nói gì đây.”
Đám sát thủ nhìn nàng như ánh nhìn một kẻ phát điên, ngón tay xoay tròn trên thái dương chúng, nhưng Patrizia vẫn nói tiếp chẳng quan tâm.
“Rằng ta đúng là điên khi đã phí lời cảnh báo ả.”
Patrizia gieo mình xuống khỏi vách nói, không một giây phút chần chừ ngay sau những lời đó. Bất ngờ vì điều ấy, đám sát thủ sửng sốt, chạy thật nhanh về phía Patrizia, nhưng mọi chuyện đã kết thúc.
Patrizia, với vẻ mặt chiến thắng, nở nụ cười tuyệt mĩ nhất về phía những ánh nhìn đang nhìn xuống nàng.
TÙM!
Nước bắn lên tung tóe, hàng chục những đợt sóng lớn làm xao động mặt nước khi nãy còn lững lờ. Đám sát thủ trao đổi những cái nhìn vô vọng, rồi nhanh chóng gật đầu và cùng rời đi.
Patrizia đã nghĩ rằng nàng là người thông minh. Bởi vì nàng đã đọc rất nhiều sách, yêu thích việc chiêm nghiệm, và hứng thú được thảo luận cùng những học giả. Nhưng khoảnh khắc nàng quăng mình ra khỏi vách núi, Patrizia đã nhận ra một điều. Tất thảy những tri thức nàng có được trước đây đều chỉ là ảo vọng và không có thực. Tất cả tri thức ấy chỉ như lâu đài cát, chẳng được gì ngoài vẻ đẹp.
Cuối cùng thì, kẻ chiến thắng trong tình huống này vẫn không phải là đứa con gái ngây thơ của Hầu tước, người luôn cư xử đúng mực – như nàng, mà là kẻ phản diện độc ác – Rosemond.
“Ặc! Khụ!”
Patrizia, khó khăn lắm mới có thể bơi ra khỏi nước, ngồi sụp xuống một tảng đá, tự đấm vào ngực mình để ho. Bụng cô như thể đã uống đầy nước, và mũi nàng nhức như ong đốt. Patrizia cố gắng giữ bình tĩnh, lau sạch nước trên mặt. Từng hơi thở nặng nhọc vẫn còn trong cơ thể nàng.
“Haa, haa!”
Patrizia mất một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại và điều chỉnh hơi thở. Khá an toàn khi may mắn nghìn năm có một đã giúp nàng được sống. Thật may là nàng biết bơi, nếu không, chắc giờ nàng đã trở thành một con ma nước rồi.
Nàng đã phải xé bỏ quần áo để có thể nổi được. Sớm thôi, bộ đồ đi săn của nàng sẽ được tìm thấy khi đang trôi trên dòng nước. Nếu như vậy, Rosemond sẽ không cố tìm cách xác nhận cái chết của nàng nữa.
***
Patrizia hầu như chẳng mặc gì trên người ngoài đồ lót ra, nàng quay sang nhìn Lucio bên cạnh. Nàng bắt đầu tìm kiếm vết thương của hắn. Máu đã ngừng chảy, nhưng màu của máu trông khá lạ, có vẻ như hắn đã trúng tên độc.
“Khốn nạn!”
Patrizia thầm nguyền rủa. Nếu cứ để như này, hắn sẽ chết. Trong tình hình này, kể cả khi nàng sống sót trở về, vẫn có khả năng cao là nàng sẽ bị vu vào tội ám sát Hoàng đế. Như vậy có lẽ Rosemond còn mong muốn hơn.
Nàng sẽ thà chết ở đây cùng nhau chứ không để chuyện đó xảy ra. Patrizia kéo hắn ra khỏi mặt nước, đặt hắn nằm xuống một tảng đá ấm áp dưới ánh mặt trời. Nếu hắn cứ mặc đồ ướt như này, hắn cũng sẽ chết vì hạ thân nhiệt, vậy nên nàng nhanh chóng cời bỏ đồ cho hắn mà không hề do dự. Nàng còn chẳng nghĩ tới việc hắn là giới tính nam, hay Hoàng đế, hay là chồng nàng. Ngay lúc này đây, nàng không có tí hứng thú nào với hắn mà chỉ có duy nhất một suy nghĩ: làm thế nào sống sót và trở về vương quốc.
Khi Patrizia đã cởi hết đồ ra, nàng nhìn lại vào vết thương của hắn. Có lẽ chất độc đã lan toàn cơ thể rồi, nhưng cũng cần phải loại bỏ chất độc nhiều nhất có thể để ngăn bị nhiễm trùng. Không một phút do dự, nàng đưa miệng lại gần ngực hắn và hút độc ra. Cẩn thận để không nuốt phải độc, nàng nhổ chúng sang một bên. Sau khoảng mười phút hút độc, Patrizia đã cảm thấy hơi chóng mặt. Cho dù không nuốt phải độc nhưng có vẻ như ngậm quá lâu trong miệng cũng khiến chúng ngấm một phần vào cơ thể nàng.
Patrizia loạng choạng, bóp trán mình và cố mở mắt để giữ bản thân tỉnh táo. Nếu cả nàng cũng gục ở đây, tất cả sẽ chấm dứt, cả người này lẫn nàng. Không ai có thể bảo vệ nàng ở đây. Nàng là người duy nhất có thể bảo vệ bản thân.
Điều quan trọng nhất vẫn là thời gian. Dù sao đi nữa, Patrizia cũng phải trở về Cung điện Hoàng gia trong 24 tiếng, nhiều nhất là 48 tiếng.
Tốt nhất là tối nay, nàng phải trở lại. Nếu quá hạn đó, quý tộc sẽ lo lắng và dựng lên một Hoàng đế mới để lo việc triều chính. Tình hình đó không được xảy ra. Nó không tốt đối với cả hắn lẫn nàng.
Khi cả Hoàng đế và Hoàng hậu cùng biến mất, rõ ràng là những quý tộc mới sẽ chùn chân và cho người đi tìm họ. Dù không phải ý tưởng hay, nhưng ít nhất cũng phải tìm thấy một chút gì đó của họ. Để làm vậy, điều nàng cần làm là cứu người này. Patrizia nhìn xuống Lucio với vẻ quyết tâm, người vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh.
Đầu tiên, điều chỉnh thân nhiệt là quan trọng nhất. Nàng để cơ thể yếu ớt của mình ôm chặt lấy Lucio. Rồi chợt, điều gì đó ngăn nàng lại. Vẻ mặt Patrizia trở nên ngạc nhiên khi nhận ra chuyện gì.
“…Ngươi… Sao ngươi…?”
Sally tiến lại gần Patrizia, nàng vẫn đang bất ngờ vô cùng. Patrizia chưa bao giờ cảm thấy vui mừng như khi nhìn thấy Sally lúc này. Ôi Chúa ơi, thật là một con ngựa thông mình. Nàng vuốt ve bờm Sally thật dịu dàng và hỏi, “Ngươi không chết! Thật là may. Nhưng sao ngươi tìm được ta?”
Cố gắng để trả lời, Sally làm vẻ như quay mặt về phía đầu Patrizia, như thể nó đang cố ngửi tóc nàng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà nó có thể ngửi và nhận ra mùi tóc Patrizia. Lúc đầu, Sally là một con ngựa chưa được huấn luyện, thậm chí còn cắn nàng, vậy mà giờ nó đã trưởng thành nhanh tới vậy. Patrizia khen ngợi và xúc động ôm lấy nó.
“Cảm ơn ngươi, Sally. Thật may khi có ngươi ở đây.”
Patrizia hôn lên trán nó và đặt Lucio lên lưng Sally. Sợ rằng Sally có thể sẽ bị mệt, nàng quyết định không cưỡi lên nó. Nàng cần tính tới thể lực của con ngựa nữa.
Sau khi đi bộ một hồi, nàng để ý thấy một cái hang nằm khuất. Patrizia đi vào trong, đặt Lucio nằm xuống một tảng đá phẳng và kiểm tra tình trạng của hắn. May thay, không bị sốt, nhưng cơ thể hắn vẫn rất lạnh. Patrizia tìm xem có gì để giữ ấm cơ thể, rồi tìm thấy một đống rơm trong góc hang và mang chúng về. Trước đó, Patrizia đặt rơm dưới mặt đất, ngăn cái lạnh từ bên dưới và để Lucio nằm lên đó, rồi lại trải rơm lên người hắn.
Ít nhất thì đây cũng là sơ cứu tạm thời, và sau một hồi, nàng thử đi tìm một ít thảo mộc hoặc đại loại vậy. Dù sao thì, tình trạng nguy kịch cũng tạm qua nên nàng có thời gian để tìm xung quanh.
Patrizia dắt Sally ra khỏi hang để chăm sóc, hẳn nó phải kiệt sức vì đi tìm nàng rồi. Trước khi bước ra khỏi hang, Patrizia quay lại nhìn Lucio đang nằm thiêm thiếp lần cuối và đi tiếp. Suy nghĩ để sau. Giờ đây mới là hiện thực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận