Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hàn Quốc
  3. Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu
  4. Chương 8: Hãy sống như thể không tồn tại nơi đây.

Từ Quý Bà Tới Hoàng Hậu

  • 431 lượt xem
  • 2156 chữ
  • 2021-08-27 13:07:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Patrizia đưa ánh mắt trống rỗng về phía bàn tay đang giơ ra của Lucio, một vẻ khó chịu hiện lên trên nét mặt hắn.

“Đứng dậy đi,” hắn nói.

Khoảnh khắc ấy, Patrizia tự hỏi điều gì đã khiến Petronilla ngất xỉu như vậy. Là do chị nhìn thấy hắn, chồng cũ của chị ở kiếp trước? Hay là do…

Patrizia tái nhợt đi khi nghĩ tới chuyện đó. Có thể nào là do…do chị đã nhìn thấy Hoàng đế và Rosemond.

Patrizia muốn túm lấy áo hắn, ép hắn nói cho bằng được một câu trả lời thích đáng về chuyện này, nhưng tất nhiên là nàng chỉ tưởng tượng vậy thôi. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhất là đối với một hoàng hậu tương lai thì đó quả là một hành động không thể chấp nhận được.

Vì thế, nàng chẳng còn cách nào khác ngoài nắm lấy tay hắn đứng dậy. Nàng cắn chặt môi khi phải chấp nhận sự thật kinh tởm này. Một hoàng hậu mà dám thất lễ làm lơ đi Hoàng đế, sẽ bị coi là vô phép tắc. Lí trí nàng không cho phép nàng mạo hiểm, nhưng trong tim, nàng đang thầm nguyền rủa hắn, điều mà nàng thường chẳng bao giờ làm đối với bất cứ ai.

“…Cảm ơn ngài,” nàng cuối cùng cũng nói, nắm lấy tay Lucio và đứng dậy. Thú thực là, nàng rất ghét khi thấy lòng biết ơn của mình lại được thốt ra chỉ để cho có. Hoàng đế còn chẳng để ý gì tới lời cảm ơn của nàng. Mà nàng cũng chẳng quan tâm lắm, nàng chỉ chậm rãi bước lại gần giường, mỗi bước chân như ngày một nặng thêm.

“Chị…” Patrizia tới bên cạnh giường, hai hàng nước mắt lại chảy dài trên má. Nàng nắm chặt lấy tấm chăn, lặng lẽ khóc trước thân thể bất tỉnh của chị gái.

Lucio, người khi nãy vẫn còn quan sát hai chị em, giờ đã rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Patrizia bật lên tiếng khóc nức nở như một đứa trẻ.

***

May mắn là Petronilla tỉnh lại trước khi qua nửa đêm. Khi cô vừa mở mắt ra, cô đã nhận ra Patrizia đang nằm gục bên giường. Petronilla chợt nhớ lại khung cảnh khiến cô bất tỉnh ban nãy, và một lần nữa, phải hứng chịu nỗi đau đớn này. Than ôi, người em gái tội nghiệp đáng thương.

Cô vươn bàn tay yếu ớt ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Patrizia. Cô thừa biết Patrizia sẽ chẳng bao giờ mơ tới bạch mã hoàng tử như cô luôn mong ước, nhưng chí ít thì…cô vẫn mong rằng, em gái cô sẽ không phải chịu bất hạnh trong cuộc hôn nhân này. Một giọt nước mắt ứa ra khỏi mi mắt cô, rơi xuống tay áo Patrizia.

“Mmmm,” Patrizia lầm bầm trong miệng, cảm nhận được có người đang xoa đầu mình, nàng chợt tỉnh dậy. Petronilla vội lau nước mắt còn vương đi. Cô không muốn Patrizia phải lo lắng nữa.

“Em tỉnh rồi à, Rizi?” Petronilla vui vẻ nói.

“Chị…” Patrizia lẩm bẩm đáp lại. Giọng em nghe thật nặng nề và buồn bã—liệu có phải em ấy cũng bắt gặp phải thứ gì kinh khủng lắm hay không? Có phải em cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó không? Trái tim Petronilla chùng xuống, nhưng cô vẫn cố giữ giọng bình thường nhất.

“Em ngủ say thật đấy. Là do mệt sao?” cô vừa cười vừa nói.

Patrizia lắc đầu. “Không, em ổn. Sao chị không gọi em dậy?”

“Tại trông em ngủ ngon quá, chị không nỡ,” Petronilla đáp, chầm chậm xoa đầu cô em gái lần nữa. Khi Patrizia trở thành hoàng hậu rồi có lẽ cô sẽ chẳng được phép làm việc này nữa, cô phải tận dụng nó thôi. “Rizi, chị thật sự muốn em được hạnh phúc. Như vậy có phải ích kỉ quá không?”

“…Em hạnh phúc mà.” Patrizia nói.

Dù giọng Patrizia nghe rất bình thản, nhưng Petronilla thừa biết rằng em chỉ đang giả vờ mà thôi. Chắc chắn rằng Patrizia vẫn còn nhiều điều em không nói với cô, lồng ngực Petronilla lại thắt lại.

“Em có chị, có Phụ thân và Mẫu thân,” Patrizia nói tiếp. “Em rất hạnh phúc, Nilla.”

“Rizi, ý chị là—” Petronilla toan nói, nhưng cô lại ngưng lại. Có lẽ cô nhận ra bản thân hơi xấc láo một chút. Giờ đây, em gái cô sắp sửa kết hôn với Hoàng đế rồi, có nói vè chuyện đó cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Dù là thế, cô vẫn khó lòng nào chối bỏ những xúc cảm bên trong cô lúc này.

“Không có gì đâu, Rizi. Em là một đứa trẻ thông minh, xinh đẹp, tốt bụng, em chắc chắn sẽ được hạnh phúc thôi.”

Patrizia mỉm cười, chừng nào Petronilla còn sống, nàng vẫn sẽ mãi hạnh phúc. “Cảm ơn chị. Em tin là chị cũng sẽ hạnh phúc thôi,” Patrizia nhẹ nhàng nói.

***

Petronilla trở về nhà ngày hôm sau. Cô thực sự muốn kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe, nhưng cô lại chẳng thể nói gì cả. Đơn giản là chẳng có từ ngữ nào còn có thể thốt ra được nữa. Cô còn có thể nói gì đây? Em gái con sắp kết hôn rồi mà chồng em ấy lại có tình nhân? Petronilla sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào mối quan hệ này được. Cuối cùng, cô đành phải tìm cách cố gắng quên đi cảnh đó, chôn vùi nó sâu trong tim.

Hai tháng trôi qua nhanh chóng. Trong suốt hai tháng ấy, Patrizia bận rộn với việc học hành về hoàng gia. Việc học tập kinh khủng hơn nàng nghĩ, nhưng dù thể, nàng vẫn học rất tốt mà cũng chẳng hề than phiền gì. Nếu có điều gì để phân biệt nàng với Rosemond, thì chính là đây. Patrizia là một nữ quý tộc, được chọn để trở thành hoàng hậu, và Rosemond thì chỉ là phi tần. Chí ít thì Patrizia được giới quý tộc công nhận, và điều đó cũng phần nào giúp niềm tự tôn của nàng không bị tổn thương.

Trong suốt hai tháng chuẩn bị lễ cưới, Lucio chưa một lần nào tới thăm Patrizia. Nàng có tình cờ gặp hắn vài ba lần trong cung điện, nhưng chẳng bao giờ là một mình cả. Tất nhiên là nàng cũng chẳng để tâm. Những chuyện này sẽ chẳng khiến nàng đau khổ, dù sao nàng cũng đã chấp nhận sự thật là nàng và hắn chắc chắn sẽ không bao giờ yêu nhau rồi. Nàng không hề hối hận.

Và rồi hai tháng trôi qua.

***

Khoác trên người bộ váy đẹp như thế này để làm gì cơ chứ? Patrizia thờ ơ nhìn bộ váy cưới trắng đầy khoa trương. Dù nàng có mặc giẻ rách hay gì đi nữa, Hoàng đế cũng sẽ chọn Rosemond thay vì nàng thôi. Mà nàng cũng chẳng mong được hắn chọn.

“Tiểu thư Patrizia, tới giờ rồi ạ,” Mirya nói, rồi Patrizia được dẫn ra khỏi phòng chờ. Patrizia chẳng hề lo lắng chút nào. Nỗi lo âu cũng chỉ xuất hiện khi người đối phương là người nàng yêu thôi. Mà nàng thì lại chẳng quan tâm tới hắn, và hắn cũng vậy, thì rõ ràng là đám cưới này chỉ như một buổi lễ cho có, chẳng có chút gì thiêng liêng cả.

Đôi mắt Patrizia hướng ánh nhìn vào Hoàng đế, hắn mặc một bộ lễ phục trang nhã, nhưng nàng không cười. Hắn cũng vậy thôi khi hắn thấy nàng trong bộ váy đó. Hai người đứng cạnh nhau như đôi búp bê, chỉ đứng im lặng cùng nhau.

Công tước Vasi là người chủ trì hôn lễ, buổi lễ được bắt đầu với một bài diễn thuyết dài dòng. Ông nói lâu tới mức tưởng như hai chân Patrizia sắp rụng tới nơi. Nàng gần như là ngủ gật, cho tới khi Hoàng đế thì thầm gì đó với nàng. “Ta nên nói trước cho nàng biết.”

“…” Patrizia im lặng.

“Nàng không nên mong đợi gì về sự sủng ái của ta thì hơn.”

“…” Patrizia nghĩ sẽ thật tốt cho nàng nếu nàng nói với hắn là mình biết thừa rồi, nhưng nàng vẫn im lặng nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước. Những lời hắn nói chẳng đáng để nàng trả lời.

Hắn tiếp. “Sống như thể nàng không tồn tại ở đây. Như vậy thì tốt hơn.”

“Ngài đang đe dọa ta sao?” Patrizia cuối cùng cũng nói.

“Nàng hiểu nhanh đấy.” Hắn cười, Patrizia khép miệng lại. Hai người càng nói thì nàng lại càng muốn cãi lại. Tốt nhất nàng nên tập trung vào lời Công tước Vasi thì hơn. Nàng thà nghe mấy lời chán ngắt của ông còn hơn là tiếng ồn ào gì đó từ vị phu quân tương lai của mình.

“Tiểu thư Patrizia, người có thề rằng sẽ lấy Ánh dương của Đế chế làm phu quân, và hứa sẽ phục vụ, tiếp bước và tôn trọng ngài không?”

“…Ta thề.”

“Đức vua, ngài có thề sẽ lấy tiểu thư Patrizia làm phu nhân, làm Ánh nguyệt của Vương quốc, cũng như hứa sẽ tôn trọng người không?”

“Ta thề.”

Hai lời nói dối đều thốt ra thật dễ dàng. Patrizia suýt nữa thì bật cười trước cảnh này, nhưng nàng cũng vội kìm nó lại.

“Ta trân trọng thông báo, hai người chính thức là vợ chồng.”

Và lễ cười kì quặc đó kết thúc.

***

Sau khi buổi lễ kết thúc, Patrizia trở về phòng, từng cơ bắp của nàng đều rên lên vì đau mỏi. Nàng vốn không quen với việc phải tham gia mấy sự kiện dài dòng như đám cưới thế này.

Nàng vừa tắm xong đã muốn nằm vật ra giường ngay tức khắc, nhưng Mirya đã ngăn vội.

“Bệ hạ sắp tới rồi,” Mirya nói. “Dù mệt đi nữa thì người cũng phải cố gắng lên.”

“Mirya,” Patrizia nhẹ nhàng nói. Nàng không mong chờ gì Hoàng đế sẽ tới đây, cho dù đêm nay là đêm tân hôn đi nữa. Nếu hắn là người như vậy thật thì chị gái nàng đã chẳng bị đối xử độc ác như vậy trong tiền kiếp. “Hoàng thượng sẽ không tới đâu.”

“…” Mirya im lặng, môi cô mím chặt lại.

“Bây giờ cùng nói chuyện thẳng thắn thôi,” Patrizia nói. “Ta thừa biết rằng Hoàng thượng có tình nhân rồi.”

“Hoàng thượng…” Vẻ mặt Mirya trắng bệch đi khi nhận ra những gì nàng nói. Patrizia chẳng hiểu sao Mirya cứ phải lờ chuyện này đi như vậy. Mirya không phải một cô gái nhà quê lên tỉnh; mà vốn là một nữ quý tộc từ một gia đình hầu tước, hẳn là dù cô có là một bông hoa được bao bọc đi nữa thì cũng phải đã từng tham gia nhiều buổi tiệc rồi. Một bí mật lớn như việc Hoàng đế có tình nhân ấy thì hẳn là ai trong giới quý tộc cũng phải biết.

“Ta không nghĩ tin đồn thì chỉ là tin đồn,” Patrizia bình thản nói. “Mirya, nếu ngươi sống trong cung điện thì làm gì có chuyện không biết tới cơ chứ. Có phải không?”

Mirya cúi mặt xuống. “…Thứ lỗi cho thần,” cô lí nhí nói.

Patrizia không nghĩ là cô ấy sẽ xin lỗi mình. “Hoàng đế sẽ không tới đây hôm nay đâu. Ta có lầm không?”

“…” Mirya không trả lời được. Sao cô ấy không thể cứ thành thực nói ra suy nghĩ của mình nhỉ?

Patrizia hiểu rằng một nữ quan thì cũng chẳng làm gì được, nàng đành cười yếu ớt. “Thay vì thế, ngươi nên đi chuẩn bị giường đi. Ta không muốn tốn thời gian đợi một người sẽ không tới—”

Một tiếng ồn ào ngoài cửa, Patrizia ngừng không nói nữa. Một cô hầu thông báo lại.

“Hoàng hậu, Đức vua điện hạ tới.”

Đôi mắt Patrizia mở lớn. Cái gì? Sao hắn lại tới? Nàng đứng ngây như phỗng, cửa bật mở và Hoàng đế bước vào. Mirya cúi đầu chào, “Hoàng thượng vạn tuế.” rồi vội rời đi.

“Có vẻ như nàng chưa ngủ nhỉ,” Lucio nói, sải bước vào trong.

Nàng đã tính đi ngủ đấy chứ, nhưng tốt nhất là nàng nên nói gì đó nghe hợp tai hắn thì hơn. “Ngài đâu cần tới chứ, Hoàng thượng—”

“Hẳn là nàng sẽ chẳng bao giờ làm chuyện gì có ích đâu nhỉ,” hắn ngắt lời. Patrizia thầm đồng ý với lời nhận xét đó, nhưng nàng không hối hận về việc không đợi hắn. Trong khi đó, Lucio có vẻ vui khi thấy mình nói đúng.

Thay vì rời đi, hắn lại ngồi xuống ghế. Patrizia tự hỏi có nên mời trà không, nhưng như thể đọc được tâm trí nàng, hắn nói.

“Không cần trà đâu. Nàng ngồi đi.”

Nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông thay vì tới gặp Rosemond, lại tới đây. Hắn định nói gì đây? Nàng tin chắc là hắn sẽ không dành cả đêm ở đây cùng nàng đâu.

“Từ giờ nàng sống ở Cung điện Hoàng gia rồi, hẳn nàng phải biết vài chuyện,” hắn nói.

“Ý ngài là sao?”

Patrizia mỉm cười trước chủ đề này. Hắn tới tận đây chỉ để nói về chuyện đó sao?

“Tin đồn về tình nhân đó chăng?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top