Pyo-wol lặng lẽ nhìn vũ khí trong tay.
Đó là một con dao găm dị dạng, lưng dao có những răng cưa sắc bén. Hình dáng của nó không hề giống bất kỳ loại binh khí thường thấy nào trên giang hồ.
Một loại vũ khí tàn độc, sinh ra chỉ để đoạt mạng người một cách nhanh gọn nhất.
Con người quả thật đáng sợ, có thể thản nhiên chế tạo ra những hung khí như thế chỉ để giết đồng loại.
Không chỉ mình Pyo-wol, mà toàn bộ bọn trẻ đều được phát cùng loại dao găm ấy. Đây không phải thứ vũ khí rẻ tiền thường thấy, mà vượt trội hơn hẳn về trọng lượng, độ bền và sự sắc bén.
Dù đây là lần đầu cầm thứ hung khí dị dạng này, nhưng bọn trẻ vẫn sử dụng nó thành thạo, tựa như đã quen từ lâu. Chuyện ấy cũng chẳng có gì lạ, vì trong lòng đất, chúng từng phải tập luyện vô số loại vũ khí khác nhau.
Pyo-wol cất dao găm vào ngực áo.
Trong lòng hắn muốn ném nó đi, nhưng làm vậy chỉ khiến bản thân lập tức rơi vào tầm ngắm của đám sát thủ Huyết Ảnh Đoàn.
Chuyện Pyo-wol thích dùng tay không vốn là bí mật.
Hắn đã khổ luyện tất cả thủ pháp ám sát bằng đôi tay trần, đến mức binh khí do huấn luyện sư phát xuống chỉ là vật trang trí vô dụng.
Ngay cả khi những đứa trẻ khác được chỉ dạy cách sử dụng vũ khí, hắn vẫn chỉ nghiên cứu cách giết người bằng tay không. Trong mắt hắn, dùng vũ khí là điều phiền phức, rườm rà.
“Ngươi đang nghĩ cái gì mà căng thẳng thế? Khặc khặc!”
So Gyeoksan bước đến gần, cười nham nhở.
Pyo-wol chỉ yên lặng nhìn, hắn liền ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục lảm nhảm.
“Ngươi run rồi phải không? Vì sắp được giao nhiệm vụ đó.”
“Ừm… một phần nào đó thì đúng.”
“Ha! Đồ khốn, lại dối trá. Ngươi mà run ư? Nếu chuyện đó truyền ra ngoài, chắc thiên hạ cười vỡ bụng mất thôi!”
Khà khà!
“Trông kẻ run rẩy lại là ngươi đấy. Nói nhiều hơn bình thường như thế cơ mà.”
“Này! Ai mà run? Ta đã vứt bỏ cái gọi là sợ hãi từ lâu. Thế gian này chẳng còn gì có thể dọa được ta.”
So Gyeoksan hừ mũi khinh khỉnh, đồng thời vung vẩy con dao găm dị dạng trong tay.
“Ta chỉ mong nhanh được tung vào nhiệm vụ. Phải tận tay chém bay cái đầu ai đó, ta mới cảm thấy những tháng ngày khổ ải vừa qua đáng giá.”
Giọng hắn đầy mùi tanh tưởi máu thịt.
Những đứa trẻ khác tuy không nói ra, nhưng ánh mắt đều đồng cảm với hắn.
Trong lòng chúng dâng lên thứ cảm xúc mâu thuẫn – vừa sợ hãi, vừa hưng phấn.
Chính vì thế, từng đứa đều tỏa ra sát khí quá mức cần thiết.
Pyo-wol thừa hiểu tâm trạng của chúng.
Hắn cũng đang cố gắng dập tắt mọi xúc cảm, nhưng hưng phấn thì vẫn len lỏi trong tim.
“Mục tiêu, cuối cùng cũng là tên Woo Gunsang kia, đúng không?”
Trong lòng hắn dấy lên ý muốn lẻn đi trước để dò xét con người đó. Có lẽ chỉ như vậy mới vơi bớt cơn náo động trong lòng hắn lúc này.
Kể từ khi đến Thanh Phong Trang, hắn chưa từng thấy đám trẻ khác ngoài những kẻ cùng sống sót từ địa đạo. Huyết Ảnh Đoàn đã cố tình tách riêng, để tránh chúng va chạm với nhau.
So Gyeoksan vẫn ngồi cạnh Pyo-wol, miệng lải nhải không ngừng. Nhưng hắn coi tất cả chỉ là tiếng ồn, chẳng hề để tâm.
Bất chợt, giọng nói vang lên từ bên ngoài.
“Đem vũ khí được phát, lập tức ra ngoài.”
Pyo-wol và So Gyeoksan đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vã khoác lấy trang bị, lao nhanh ra cửa. Phía sau, từng đứa trẻ khác cũng lục tục nhập bọn.
Những gương mặt quen thuộc như So Yeowol, Lee Min, Song Cheonwoo đều có mặt.
Chẳng bao lâu sau, Gu Juyang bước ra.
Trong tay hắn là một cây sáo.
Trong khoảnh khắc, vẻ căng thẳng lướt qua mặt tất cả lũ trẻ.
Bản năng khiến chúng lập tức nhận ra: cây sáo kia chính là vật khống chế loại độc chú ẩn sâu trong cơ thể chúng.
Ký ức kinh hoàng ngày đó vẫn còn in hằn, khiến ai nấy thoáng run rẩy.
Gu Juyang đảo mắt nhìn từng gương mặt, rồi cất giọng:
“Từ bây giờ, các ngươi sẽ di chuyển bí mật đến một nơi khác. Tất cả hành động đều phải tuân theo mệnh lệnh của Tứ Kiếm.”
Phía sau Gu Juyang là một gã đeo mặt nạ.
Hắn là kẻ mạnh nhất trong Thất Quỷ Kiếm. Từ sau khi Lim Sayeol rút lui, hắn đã trở thành thủ lĩnh trên thực tế.
Gu Juyang trao cây “Minh Ngục Lệnh” cho gã. Quyền sinh sát của bọn trẻ từ nay nằm trong tay hắn.
Đôi mắt gã sát thủ lóe lên hàn quang lạnh buốt.
“Kẻ nào trái lệnh, chết dưới tay ta. Kẻ nào chậm trễ, chết. Kẻ nào ngu xuẩn, cũng chết. Muốn sống sót, thì ngoan ngoãn mà hành động cho khôn ngoan.”
Sắc mặt lũ trẻ lập tức tái nhợt.
Hắn là sát thủ đang tại ngũ, uy lực áp chế hoàn toàn khác so với ba kẻ tiền bối đã giải ngũ trước đó.
“Đi thôi!”
Tứ Kiếm cất bước trước tiên.
Lũ trẻ vội vàng nối gót. Sau cùng, hơn chục tên sát thủ khác lặng lẽ theo sau.
Gu Juyang đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng bọn chúng.
Đám người tiến dần vào bóng đêm.
Xào xạc!
Trong màn đêm đặc quánh, chỉ có tiếng cỏ cây khẽ lay động.
Tứ Kiếm âm thầm tán thưởng.
“Đám sư huynh quả thật đã dạy dỗ chúng rất tốt.”
Chỉ bằng hơi thở và cử động nhỏ, hắn đã đoán được trình độ của bọn trẻ.
Quả là tiến bộ kinh người, không hề thua kém những sát thủ chính thức của Huyết Ảnh Đoàn. Thậm chí, vài đứa còn vượt trội hơn.
Hắn thoáng nghĩ đáng tiếc, nhưng lập tức gạt bỏ.
Dù sao, bọn trẻ này cũng chỉ được dùng một lần rồi vứt bỏ. Chúng khác hẳn những sát thủ cốt cán. Không cần thương tiếc, càng chẳng đáng để động lòng.
Khi đến nơi thì trời đã rạng sáng. Bọn chúng đã chạy suốt cả đêm.
Điểm đến là một ngọn đồi nhỏ. Từ đây có thể nhìn rõ ngọn núi khổng lồ phía xa. Ngọn núi cao vút với vô số đỉnh nối tiếp nhau, sừng sững như một tòa thành xanh thẳm, khiến bất kỳ ai cũng phải ngợp thở.
Đám mây dày đặc không thể vượt qua, chỉ quẩn quanh lưng núi như tấm khói trắng cuồn cuộn.
Lũ trẻ chết lặng trước cảnh tượng hùng vĩ ấy.
Pyo-wol cũng không ngoại lệ.
Dù đã từng lang bạt khắp nơi trước khi trở thành sát thủ, hắn chưa bao giờ thấy một ngọn núi nào vĩ đại đến vậy.
“Mục tiêu… nằm trong dãy núi này.”
Trong lòng hắn dấy lên trực giác: nơi kia chính là điểm cuối cùng của hắn, và tên Woo Gunsang chắc chắn đang ẩn thân trong đó.
Tứ Kiếm ra lệnh:
“Tất cả, ẩn mình tại đây!”
Ngay khi mệnh lệnh được ban ra, bọn trẻ lập tức chui xuống đất như những con chuột chũi, biến mất vào những hang hốc.
Tiếng của Tứ Kiếm vang vọng trong tai những đứa trẻ đang ẩn nấp dưới lớp lá cây ngụy trang:
“Mục tiêu của các ngươi ở trên ngọn núi kia. Nếu leo núi theo chỉ dẫn của ta, các ngươi sẽ thấy một trang viện trông y hệt nơi mà các ngươi từng sống. Trong số các tòa nhà, người ở trong Minh Nguyệt Các chính là mục tiêu.”
Giọng nói vừa dứt, bọn trẻ mới bừng tỉnh, hiểu ra lý do vì sao chúng bị giam giữ và huấn luyện suốt những năm qua trong lòng đất.
Minh Nguyệt Các là một tiểu viện nằm ở rìa ngoài trang viện.
Con đường dẫn đến nơi đó đã in hằn trong trí nhớ của từng đứa. Bởi vậy, việc lén lút xâm nhập vào Minh Nguyệt Các không khiến chúng sợ hãi.
Chúng chỉ tò mò. Tò mò rốt cuộc người trong Minh Nguyệt Các là ai, mà chúng phải chịu đựng bảy năm ròng rã bị nuôi dạy thành sát thủ trong bóng tối.
Chỉ có Pyo-wol biết rõ người bên trong ấy là ai.
“Woo Gunsang…!”
Người phụ nữ ấy xinh đẹp lạ thường.
Nàng không cao lắm, nhưng làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buông xuống óng ánh như tơ, đen tuyền tựa mực đêm.
Lông mi nàng cong dài, mỗi khi khẽ cụp xuống càng làm nổi bật đôi mắt đen láy, sáng trong, như có thể gột sạch bụi trần trong lòng người đối diện.
Nàng mặc một chiếc áo lụa màu lam nhạt, trên thêu họa tiết lông chim khổng tước. Tà váy ngoài xếp chồng lên lớp váy trong, thanh nhã mà diễm lệ.
Người phụ nữ bước đi một mình trong khu vườn ngập tràn hoa nở.
Khu vườn do những bậc thợ làm vườn dày công chăm sóc suốt nhiều năm, nay rực rỡ như chốn tiên cảnh, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc.
“Haa…”
Nàng bất chợt thở dài.
Gương mặt tuyệt mỹ ấy phủ đầy bi thương.
Nàng đưa bàn tay ngọc ngà ra, khẽ chạm vào một đóa hoa đang nở.
“Xoạt!”
Dù nàng chạm rất nhẹ, cánh hoa vẫn vỡ vụn ngay tức khắc, hóa thành tro bụi bay đi.
“Haa…”
Nàng lại khẽ thở dài lần thứ hai, bàn tay vẫn còn lơ lửng.
Lúc này, một lão phụ trạc lục tuần bước vào vườn.
Bà ta mặc đạo bào xám tro, mái tóc bạc phơ, ánh mắt sắc bén khác nào diều hâu. Cả thân hình toát ra một cỗ uy áp khủng khiếp. Trong tay lão phụ là cây gậy gỗ, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình, tưởng như bà đang chống một con quái thú.
Vừa thấy lão phụ, người phụ nữ vội cúi đầu:
“Sư phụ!”
“Seol-ran, lại ở một mình sao?”
“Đệ tử chỉ muốn ra ngoài một lát, vì gió hôm nay thật dễ chịu.”
“Ngươi vẫn đa cảm như xưa.”
“Bấy lâu nay con đã hết sức cần mẫn. Chẳng lẽ chút thời gian nhàn nhã này cũng không được phép?”
Người bình thường chỉ cần chạm vào ánh mắt kia đã run rẩy không dám mở miệng, thế nhưng nàng vẫn bình thản, giọng điệu ôn hòa, không chút sợ hãi.
“Ngươi… vẫn còn oán hận ta sao?”
“Đệ tử không hận. Chỉ là… mạng sống treo lơ lửng thế này, nếu sư phụ cho con một chút dung tình thì con đã mừng lắm rồi.”
“Khẩu khí thật lớn! Đừng quên, chính ta đã nhặt ngươi về khi còn là một đứa ăn mày ngoài phố. Ta đã tắm rửa, cho ngươi ăn ngon, dạy ngươi võ công, biến ngươi thành con người ngày hôm nay. Sau tất cả, ngươi còn muốn được tha miễn trách nhiệm ư?!”
Ánh mắt của lão phụ lóe sáng, hung hãn chẳng kém gì dã thú.
Người phụ nữ khẽ nhíu mày.
Nhưng ánh nhìn ấy chẳng khiến nàng nao núng. Chỉ là… nàng không thể quên, bà ta là sư phụ mình.
Nếu không có bà ta, nàng đã chết đói nơi đầu đường xó chợ, hoặc sống kiếp nô tỳ nhơ nhuốc dưới tay kẻ giàu sang.
Bất kể dụng tâm thế nào, ân nghĩa này không thể phủ nhận.
Đó là lý do duy nhất nàng còn ở lại, cam tâm làm đệ tử.
“Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi. Đệ tử vốn biết, đã là lệnh của sư phụ, tất nhiên phải nghe theo. Người đừng tức giận, tức giận hại thân.”
Lão phụ trừng mắt dữ dội hơn, nhưng nàng vẫn thản nhiên như cũ. Cuối cùng, bà ta chỉ hừ lạnh, sống mũi run rẩy.
Nàng là người duy nhất không bị uy thế của bà áp đảo.
Cả thiên hạ e sợ bà, chỉ có nàng chẳng hề hấn gì.
Đó vừa là tài năng, vừa là cái “rào chắn” khiến bà càng thêm uất nghẹn.
Một nữ tử, dẫu tài giỏi đến đâu, cuối cùng cũng chẳng thể trở thành người thừa kế chính thống, chỉ có thể bị biến thành quân cờ chính trị.
Người phụ nữ ngẩng đầu, hỏi khẽ:
“Hôm nay… phải không?”
“Đúng vậy. Nếu bọn chúng không cho câu trả lời rõ ràng hôm nay, chúng ta buộc phải thi triển kế hoạch đã chuẩn bị.”
“Nhưng như vậy sẽ tạo áp lực rất lớn cho chúng ta.”
“Bảy năm trời khổ công chuẩn bị, chẳng lẽ không chịu nổi chút áp lực ấy? Ngươi chỉ cần làm theo lệnh sư phụ là được.”
“Tất nhiên rồi. Đệ tử lúc nào cũng sẵn sàng nghe theo.”
Dù giọng điệu pha chút chua chát, lão phụ cũng không nổi giận.
Hôm nay với bà là một ngày hệ trọng bậc nhất.
Chính vì vậy, cả đêm qua bà không chợp mắt, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Từ ngày nắm giữ môn phái đến nay, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy áp lực nặng nề đến thế.
“Đáng thương thay…”
Người phụ nữ khẽ nhìn sư phụ, trong mắt ánh lên chút bi ai.
Đúng lúc ấy—
“Sư phụ!”
Một giọng nữ vang lên, dồn dập.
Một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi lao vào vườn, giẫm nát hoa cỏ dưới chân, chẳng hề bận tâm.
Chỉ thoáng chốc, nàng đã đứng trước mặt lão phụ và người phụ nữ, vội vàng cúi đầu hành lễ:
“Sư phụ! Con vừa nhận được tin!”
“Thật sao? Chúng nói gì?”
“Họ đã đồng ý với điều kiện mà chúng ta đưa ra.”
“Thành công rồi!”
“Bộp!”
Lão phụ đập mạnh gậy xuống đất.
Mặt đất lõm xuống, vô số cánh hoa bay tán loạn lên trời.
Trên gương mặt nhăn nheo kia hiện rõ vẻ phấn khích, nhưng trái lại, bóng tối lại bao trùm lên gương mặt của người phụ nữ.
“Quả nhiên… là vì chuyện này.”
Đó chính là khoảnh khắc định đoạt số phận nàng.
Lão phụ quay sang nhìn đệ tử:
“Từ nay về sau, ngươi phải làm thật tốt. Sinh mệnh cả môn phái đều trông cậy vào ngươi.”
“Xin sư phụ yên tâm. Con sẽ làm tròn.”
Người phụ nữ cố gắng che giấu tâm tình, giữ giọng điệu bình thản.
Dù vậy, lão phụ vẫn thừa biết nàng nghĩ gì. Nhưng bà lựa chọn phớt lờ. Gánh nặng trên vai bà quá lớn, bà không thể lo cho cảm xúc riêng tư của một đệ tử.
Đúng lúc này, nữ nhân ngoài bốn mươi lên tiếng chen vào:
“Nhưng mà… có một vấn đề.”
“Vấn đề? Hửm!”
Gương mặt lão phụ lập tức biến sắc, những nếp nhăn càng thêm dữ tợn.
“Hôm nay… chính là ngày đó?”
“Vâng! Vậy chúng ta phải xử trí thế nào đây?”
Sắc mặt lão phụ bỗng chốc trầm trọng hẳn.
“Hmm…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận