Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Tử Thần Phiêu Nguyệt (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: Địa Ngục Săn Mồi

Tử Thần Phiêu Nguyệt (Dịch) (Đã Full)

  • 154 lượt xem
  • 1698 chữ
  • 2024-03-01 10:50:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nơi đầu tiên Phiêu Nguyệt tìm đến sau khi lẻn vào địa cung chính là chỗ ở cũ của Tố Diệu Nguyệt cùng những đứa trẻ khác.

Trong căn phòng ấy vẫn còn vương lại chút thức ăn.

Suốt đường thoát thân tới đây, hắn chưa từng có một bữa ăn đàng hoàng. Đói cồn cào, hắn liền tìm lấy phần thức ăn từng được bọn trẻ nâng niu mà ăn sạch.

Thịch! Thịch!

Âm vang của những võ giả tuột dây xuống địa cung liên tục dội tới.

Với chúng, đó chỉ là cú đáp nhẹ. Nhưng trong tai Phiêu Nguyệt, âm thanh ấy vang tựa sấm động.

Nghe ước lượng, hẳn đã có hơn trăm võ giả vào trong này. Song hắn chẳng màng, chỉ chuyên tâm nhai nuốt.

Dù bao nhiêu người kéo tới, điều quan trọng nhất lúc này với hắn là lấp đầy dạ dày, khôi phục thể lực.

Ăn đến khi no, cơn đói dần lắng xuống, hắn mới cảm giác như được sống lại.

“Hàaa…”

Phiêu Nguyệt thở ra, gượng đứng.

Trong thoáng chốc, đầu óc choáng váng. Hắn đã mất quá nhiều máu. Nếu không nhờ ý chí gồng gánh, e chẳng thể nào bước nổi đến đây.

Nơi này—hắn đã sống đủ bảy năm. Từng hòn đá, từng nhũ thạch đều khắc vào trí nhớ.

Hắn đâu có vô tình mà tìm tới.

Đệ tử Thanh Thành và Nga Mi bám đuổi được tới tận đây—tất cả đều nằm trong dự tính.

Hắn cố tình dẫn bọn chúng đến.

“Rải người lục soát.”

“Cẩn thận.”

Tiếng bàn bạc vọng lại từ gần đó.

Chúng thì thầm rất nhỏ, nhưng chẳng lọt khỏi tai Phiêu Nguyệt.

Hắn khẽ ẩn mình trong màn đen.

Chẳng bao lâu, một nhóm đệ tử Nga Mi xuất hiện.

Chúng đi theo từng toán năm người.

Dáng vẻ cẩn trọng, mỗi bước đều soi đuốc quanh mình.

“Nhìn đây, có dấu vết thức ăn.”

Một tên phát hiện chỗ Phiêu Nguyệt vừa dùng bữa, lập tức kêu lên.

“Chắc chắn hắn ở gần! Ai nấy cẩn thận!”

“Hắn là sát thủ. Không ai biết hắn sẽ ra tay lúc nào đâu.”

Chúng căng mắt soi xét, nhưng ánh sáng cây đuốc chỉ rọi được có hạn. Ngoài tầm lửa, vẫn là vực tối mịt mùng.

Dù là võ giả lão luyện, đối diện bóng đêm dày đặc vẫn khiến tim co lại.

Trong tối, trí tưởng tượng bị kích thích, thành ra càng thêm bất an.

“Khỉ thật!”

Một tên nghiến răng xua tan cơn căng thẳng.

Khặc!

Đột nhiên cổ hắn đau nhói, đôi mắt trợn tròn.

Một vật sắc lịm đang siết cổ hắn.

Muốn kêu cũng chẳng thoát tiếng, hơi thở bị bóp nghẹt. Trước mắt, hắn còn thấy bóng lưng đồng bạn.

Hắn chới với định đưa tay chạm vai người trước—thì cả thân thể đã bị kéo tuột lên cao như củ cải bị nhổ.

Đám đồng đội chẳng hề hay biết.

Chính Phiêu Nguyệt đã ra tay.

Trong tay hắn là Thiên Tằm Ty.

Cổ tên kia đã bị sợi tơ siết nghẹt, hơi thở tắt ngấm.

Giấu xác xong, Phiêu Nguyệt thản nhiên hòa vào nhóm trước mặt.

Như thể hắn cũng là một trong số chúng.

Đám võ giả dẫn đường chẳng mảy may nghi ngờ.

Phiêu Nguyệt hít thở như chúng, bước đi như chúng, hòa làm một.

Không ai phát hiện.

“Ơ, kia—”

Tên đi ngay trước chợt ngoái đầu, định nói gì đó. Nhưng vừa thấy gương mặt xa lạ bám sát mình, đôi mắt hắn liền mở to.

“Ngươi—?”

Phập!

Hắn chưa kịp dứt lời, cổ đã bị Phiêu Nguyệt đâm xuyên bằng lưỡi kiếm đoạt được từ kẻ đầu tiên.

“Cái gì?”

Bọn phía sau cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, quay đầu lại. Nhưng chỉ kịp thấy một đồng bạn máu trào cổ họng gục xuống.

Còn Phiêu Nguyệt—biến mất trong màn đen.

“Thằng khốn!”

Chúng cuống quýt vung kiếm chém loạn vào hư không. Nhưng chẳng có gì bị trúng cả.

“Áaa!”

Tên cầm đuốc đi đầu rú thảm, đuốc rơi xuống đất. Phiêu Nguyệt từ đâu đã trở lại, đoạt mạng hắn trong chớp mắt.

Mặt những kẻ còn lại biến sắc. Chỉ trong khoảnh khắc, ba đồng bọn đã chết.

Chúng hoàn toàn không hiểu vì sao lại mất người nhanh đến thế.

“Khặc!”

Lại một tiếng kêu. Một tên khác ngã gục.

Giờ chỉ còn một.

“Ra đây! Đồ hèn! Đừng núp mãi trong bóng tối!”

Hắn gào rống, vung kiếm điên cuồng.

Chỉ để ngăn Phiêu Nguyệt áp sát.

Thanh kiếm cứa gió loạn xạ, thành một điệu múa điên loạn.

Trong bóng đêm, Phiêu Nguyệt nhìn hắn, thấy thảm hại. Một kẻ dựa vào cây đuốc rơi trên đất, run rẩy mà gào thét.

“Ra đây! Ra đây!”

Hắn lặp đi lặp lại, như phát cuồng.

Trong bóng tối đặc quánh, chẳng thấy gì, chẳng biết ai đang ở sát bên.

Mà ánh lửa từ đuốc cũng đang tàn dần, chỉ còn leo lét…

“Không… không thể nào…”

Một tia tuyệt vọng thoáng hiện trên gương mặt kẻ kia.

Ngọn đuốc mờ nhạt ấy chính là sợi dây cứu mạng. Ngay cả kẻ ngu dốt cũng hiểu điều gì sẽ xảy ra khi ánh lửa tắt đi.

Nhưng tiếng gào thét của hắn không thể ngăn được ngọn đuốc lịm dần.

Xèo!

Cuối cùng, lửa tắt hẳn.

Bịch! Bịch!

Ngay khi đó, từng nhịp bước vang lên.

Đó là tiếng chân của Phiêu Nguyệt.

Lần này, hắn không thèm che giấu sự tồn tại nữa.

Thế nhưng gã võ giả còn sống sót vẫn chẳng thể định vị hắn ở đâu.

Âm thanh dội khắp vách đá, vọng khắp bốn bề.

Trong bóng tối, Phiêu Nguyệt chính là thợ săn hoàn hảo.

Ở bên ngoài, hắn bị xem như con mồi bị giăng bẫy trong thiên la địa võng. Nhưng giờ, cục diện đã xoay ngược.

“Thứ sát thủ hèn mọn—hộc! Haa!”

Tên võ giả thở hổn hển.

Chỉ mới vung kiếm vài lần, hắn đã kiệt sức. Vì sợ hãi tột cùng, hắn không còn điều chỉnh chiêu thức, mà cứ liều mạng vung hết sức.

Mắt hắn chớp liên hồi.

Mồ hôi rịn chảy vào mắt.

Khi hắn đưa tay áo lau mắt, rồi mở ra, một gương mặt lạ lẫm đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.

Như bóng ma, Phiêu Nguyệt hiện ra.

Đôi mắt lạnh lẽo, vô tình, chiếu thẳng vào hắn.

“—Rắn?”

Trong khoảnh khắc, hắn thấy như đối diện một con rắn độc. Thân thể hắn tê liệt như bị thôi miên. Chỉ cần giơ kiếm đâm là xong, nhưng cánh tay không nghe lời.

Áp lực từ sự hiện diện của Phiêu Nguyệt khiến hắn nghẹt thở.

“Không… được…!”

Xoẹt!

Một luồng nóng rát lan ra từ bụng dưới.

Cơn đau ghê rợn bùng lên, lan khắp toàn thân.

Thanh kiếm của Phiêu Nguyệt đã cắm ngập vào bụng hắn.

“Grặc…”

Bọt trắng sùi ra từ miệng. Thân thể co giật, rồi gục xuống.

Phiêu Nguyệt lạnh lùng nhìn xác người:

“Các ngươi có thể thống trị thế giới bên ngoài. Nhưng nơi này—là địa bàn của ta.”

Ta sẽ cho các ngươi thấy.

Ai mới là chủ nhân ở đây.

Các ngươi chẳng thể làm gì được.

…..

“Khốn kiếp!”

Thanh Minh soi đuốc, cố tìm dấu vết của Phiêu Nguyệt. Nhưng mặt đất trống trơn, chẳng có vết chân nào.

Trong hang tối om, hơn hai trăm người đã ào vào. Dấu vết hỗn loạn, chồng chéo lên nhau. Lần theo dấu chân để tìm hắn—gần như bất khả.

“Nguy rồi! Đây là địa bàn của hắn.”

Trước khi vào đây, Phiêu Nguyệt chỉ là con mồi bị truy sát.

Dù có nanh vuốt sắc bén, hắn cũng khó mà chống lại hàng trăm, hàng nghìn cao thủ tinh nhuệ. Hắn đã thoát vòng vây nhờ sự mưu trí và sức bật bất ngờ, nhưng chỉ đến thế thôi.

Sức người có hạn, không thể một mình địch lại cả vạn quân.

Nhưng ở đây—khác.

Đây là địa bàn của Phiêu Nguyệt.

Ngay khi bước vào, Thanh Minh đã cảm thấy: mùi của hắn phủ kín nơi này.

Ở một, hai ngày, không thể để lại mùi đậm đến thế.

“Hắn ở đây ít nhất… vài năm.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn nhận ra, ngay cả khi dường như đang tuyệt vọng tháo chạy, thì Phiêu Nguyệt vẫn chủ động dẫn dụ cả bọn tới chốn này.

Đây không chỉ là chạy trốn vào chỗ an toàn.

“Hắn có mục đích rõ ràng… nơi này chính là căn cứ.”

Một mình liệu có thể làm được thế?

Nếu chỉ là trốn, hắn cũng có thể. Nhưng dám lùa hàng trăm võ giả vào tận hang ổ—đó là sự điên cuồng.

Hắn không hề tiêu diệt truy binh, mà ngược lại, dẫn tất cả vào lãnh địa quen thuộc nhất.

“Hắn thật sự muốn chiến đấu đến cùng… trong nơi hắn am tường nhất.”

Càng nghĩ, Thanh Minh càng thấy sợ.

Không phải vì võ công thâm hậu.

Giang hồ vốn đầy cao thủ như vậy.

Ngay trong Thanh Thành, cũng có hàng chục người có thể áp đảo hắn.

Nhưng không ai lì lợm, kiên nhẫn, nhẫn nại đến thế.

Thanh Minh thấy trước mắt sẽ có nhiều sinh mạng mất hơn hắn tưởng.

“Nhưng nếu bắt được hắn, danh tiếng của ta trong Thanh Thành sẽ vút cao.”

Hắn siết chặt quyết tâm.

Biệt danh Huyết Lang Cuồng Kiếm [Kiếm Huyết Lang] chẳng phải chỉ để trưng.

Phiêu Nguyệt điên, hắn cũng điên. Về độ cuồng loạn, hắn chưa từng thua ai.

“Tất cả, bám sát theo ta! Đi thành từng cặp! Luôn kiểm tra vị trí của nhau! Chỉ cần để lộ một khe hở, hắn sẽ cắn ngay không tha!”

“Rõ!”

“Tuân lệnh!”

Đệ tử Thanh Thành đáp lời, mặt mày căng cứng.

Võ công, nhân số, bọn họ chiếm ưu thế. Nhưng bóng tối mịt mù khiến tâm trí run rẩy.

Thanh Minh hiểu rõ điều đó. Nhưng không còn cách nào khác.

Con người vốn sợ hãi bóng tối, sợ cái vô hình.

“Dù phải hi sinh bao nhiêu, cũng phải bắt cho được hắn.”

Ngay khi Thanh Minh siết chặt ý chí, bước đi thận trọng—

Keng!

Một tiếng kim loại khẽ vang dưới chân.

Sắc mặt hắn tái mét.

“Bẫy! Tránh ra!”

Vút! Vút! Vút!

Mưa tên từ hai bên tường ào xuống.

“Aaagh!”

“Khốn kiếp!”

Đệ tử Thanh Thành rút kiếm, chém rào rào trong bóng tối, gắng gạt mưa tên.

Là đệ tử danh môn, họ chặn được phần lớn, chỉ vài người trọng thương, may không có ai tử vong.

Nhưng không ai thấy yên lòng.

Mưa tên—mới chỉ là khởi đầu.

Rè… rè…!

Âm thanh máy móc rền rĩ vang khắp nơi, hàng loạt cơ quan đồng loạt phát động.

“Cẩn thận hết thảy!”

Thanh Minh vung kiếm gào lên.

Nhưng hắn nào biết—

Đây mới chỉ là màn dạo đầu.

Chính là cạm bẫy địa ngục mà đám trẻ từng khổ luyện suốt bảy năm.

Và giờ, Phiêu Nguyệt đã khởi động nó một lần nữa.

-----

Chú thích:

Thanh Minh (Qing Ming, Cheong Myeong): biệt danh Huyết Lang Cuồng Kiếm (검혈랑, Kiếm Huyết Lang).

Quy Tức Công: tuyệt kỹ ẩn nín hơi thở.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top