Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần (Dịch)
  4. Chương 2: Thật khó sống (2)

Từ Thủy Hầu Tử Bắt Đầu Thành Thần (Dịch)

  • 108 lượt xem
  • 1267 chữ
  • 2024-07-21 06:38:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong ngực hắn đang có một cái bánh nướng, là hắn phải đi hơn mười dặm, đem cá bắt được đưa đến trong thành, kiếm được nhiều hơn tám văn tiền mới mua được cho con trai nhỏ đang khóc nháo ở nhà nếm thử.

Trời đã tối rồi, chiếc bánh để trong ngực còn chưa bị lạnh, nhưng chớp mắt liền muốn đưa cho người khác, bảo không đau lòng thì là giả.

"Cha, sao Thủy ca không tới tìm con chơi?"

"Bởi vì cha của Thủy ca mất rồi, cho nên không có thời gian rảnh để chơi với con"

"Vì sao lại mất ạ?"

"..."

Trần Thuận là con trai lớn của Trần Khánh Giang, mới sáu tuổi, ngày thường thích nhất là tìm Lương Cừ chơi đùa.

Trần Khánh Giang nghĩ đến mình lúc hơn mười tuổi, cha của Lương Cừ cũng lớn ngang với hài tử nhà mình, cũng thích tìm mình chơi cùng, trong thoáng chốc, bóng người dường như trùng điệp lên nhau.

Aiz...

Trần Khánh Giang lấy chiếc bánh nướng từ trong ngực, mở lớp giấy dầu ra.

"A Thủy, ngươi nhanh ăn đi"

"Trần thúc! Cái này?"

Hấu kết Lương Cừ không khỏi nhấp nhô, vốn cho rằng hắn lại rơi vào đường cùng, không ngờ chỉ chớp mắt một cái liền xuất hiện sinh cơ, hắn muốn nói gì đó, nhưng mùi hương lúa mạch nồng đậm tỏa ra từ chiếc bánh quả thật quá mê người, khiến đôi tay hắn run run mà nhận lấy.

Đôi môi khô khốc của hắn rỉ ra máu tươi, mùi rỉ sắt trộn lẫn với mùi thơm của dầu vừng và lúa mạch, khiến cho hắn nhịn không được mà nhét cả vào trong miệng.

Nước bọt còn sót lại không nhiều trong miệng bị ép ra, trộn lẫn cùng với miếng bánh nướng, tiến vào trong dạ dày, sau khi nuốt mấy ngụm, Lương Cừ liền trở nên có khí lực hơn, vội vàng nói lời cảm tạ.

"Ăn đi, ăn xong thì mau về nhà nghỉ đi, đừng quanh quẩn ở ngoài cửa nữa"

"Được..."

Trần Khánh Giang phủi phủi ống quần, sau đó liền đứng dậy rời đi, tâm tình lại trở nên trầm trọng hơn một chút.

Hiện tại đã như thế, chờ đến khi vào đông không biết còn khó khăn đến mức nào đây? Hay là thương lượng với A Đễ, chia ra mấy cân gạo? Nhưng đợt trước Trần Nhị Bảo mới xem bệnh xong, còn chia ra nổi không đây?

Đôi giày cỏ của hắn ma sát lên đường đất, càng đi càng xa.

"Wow, thơm quá đi!"

Lương Cừ ăn xong miếng bánh cuối cùng, nhìn theo bóng lưng của Trần Khánh Giang, không thốt lên nổi một tiếng.

Mấy năm gần đây, thiên hạ thái bình không có tai họa, một thạch gạo cũng đáng giá cả ngàn văn. (thạch: đơn vị đo lường của các nước Đông Á khi xưa)

Nhà Trần thúc có năm miệng ăn, một người già, một vợ cùng hai đứa trẻ, một mùa ít cũng phải tốn bốn thạch gạo, tính ra mỗi ngày cũng phải chi tiêu ba mươi ba văn tiền mới đủ mua gạo.

Xuân vớt thu bắt, hạ nuôi đông thu hoạch, mùa thu cỏ nhiều, cá được nuôi béo, thu nhập một ngày của Trần thúc đại khái khoảng tám mươi văn, nghe thì có vẻ vẫn ổn nhưng thực tế lại thiếu rất nhiều.

Vải, muối, đồ ăn đều cần tiền để mua, thuế cá phải đóng còn nhiều hơn thuế nông, ngoài ra còn đủ các loại chi phí linh tính khác, không nói đâu xa, chi phí neo đậu trên bến tàu một ngày cũng mất hai văn, mùa nước lũ thậm chí còn mất bốn văn, đến mùa đông, thu nhập còn bị giảm mạnh, trong thời gian đó, nếu còn gặp ốm đau bệnh tật...

Dù chỉ là một chiếc bánh nướng, sợ rằng cũng là Trần Khánh Giang thật vất vả kiếm thêm để mua về cho hài tử nhà mình, hiện giờ lại trở thành ơn cứu mạng của hắn.

Thật sự là trong hoạn nạn mới thấy chân tình.

Trời đêm ánh sao sáng lóng lánh, chiếu rọi khắp nơi.

Ở thành phố nhỏ tràn đầy sương mù nào có được ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chính bởi lý do đó, cho nên mỗi giờ mỗi khắc hắn đều tự nhắc nhở bản thân-Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Lương Cừ dựa lưng vào tường, nỗi cô đơn ập đến như thủy triều, hiện tại, hắn không biết đánh cá, cũng không có nguồn sinh kế nào khác.

Hắn còn đang chưa biết những ngày tới mình sẽ sống thế nào, làm sao có thể mặt dày nói ra những lời báo ơn được đây.

Ngay cả việc sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để bán lấy tiền... cũng khó.

Đơn giản nhìn lướt qua một vòng con phố trống trải trước mắt, sẽ nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà có đầu hồi hình bậc thang, điển hình của việc tường cao hơn mái hiên.

Điều đó chứng tỏ, sức sản xuất của thời đại này đã phát triển tới một trình độ nhất định, đủ để khiến cho các kết cấu bằng gạch đá thay thế các kết cấu ván gỗ, mái hiên không còn phải vươn ra phía ngoài để che mưa, bảo vệ mặt tường nữa, cuối cùng, để tránh hỏa hoạn lan ra, trở thành kết cấu tường cao hơn mái hiên.

Kết cấu gạch đá có thể được phổ cập rộng rãi như vậy, sức sản xuất ít nhất cũng phải tương đương với thời đại nhà Minh và nhà Thanh của kiếp trước.

Nguyên thân vốn thuộc tầng dưới chót của xã hội, cũng chưa bao giờ được nhìn thấy những thứ đồ tốt, nhưng Lương Cừ lại biết, những thứ như đường trắng, muối tinh, móng ngựa sắt, luyện thép, xà bông thơm, căn bản không có liên quan gì với hắn.

Ngoài ra, thế giới này cũng không hề đơn giản, theo như trong kí ức, ở thị trấn cách vách còn có một mãnh nhân, có thể một quyền đánh thủng tảng đá hoa cương cao ngang người, tuyệt đối không phải người thường

Nhưng có liên quan thì cũng chẳng có tác dụng gì

Người xưa vì sao lại yêu thích nam đinh như vậy? Nhìn chiếc thuyền bị cướp đi kia của hắn liền biết, trong nhà nếu như không có một người đàn ông khỏe mạnh thật sự có thể sẽ bị người khác khi dễ đến chết.

Một chiếc thuyền còn như thế, nếu như hắn có tiền thì còn đến mức nào nữa?

Ở thời cổ đại, cô nhi muốn sinh tồn khó như lên trời, nếu như không bị người khác bán đi thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Mẹ kiếp, tại sao lại có thể bắt đầu từ một tiểu ngư dân như vậy chứ, lại còn là một ngư dân bị cướp mất thuyền nữa chứ, đổi thành nông dân có khi còn tốt hơn!

Khó, khó, khó!

Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ khí tức dâng trào, đột ngột xuyên qua đầu Lương Cừ, vô số ký ức cuồn cuộn, tựa như ngày hè ăn nguyên một gói kẹo bạc hà vậy, thanh mát vô cùng.

Đệt đệt đệt, tình huống gì thế này?

Chân tay Lương Cừ liền trở nên luống cuống.

May mắn thay, cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, cho đến khi sự kỳ lạ trong đầu dần ngừng lại, tựa như đám mây mù bị xua tan đi, lại có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.

Một cái Đỉnh lớn với tạo hình kì lạ lơ lửng trong thức hải của hắn, vô số hoa văn huyền diệu đan xen vào nhau, khiến cho hắn trợn mắt há mồm.

Tên của nó là – Trạch Đỉnh!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top