Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 36: Tả gia Minh vương (2)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 361 lượt xem
  • 4326 chữ
  • 2021-10-16 13:28:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Quay đầu nhìn lại, gian phòng Tử Xuyên Trữ tắt đèn tối om.

Gã thở dài, thúc ngựa lên đường, rời khỏi chốn cư ngụ hơn năm qua.

Trong gian phòng tối om đó, rèm cửa bị vén lên một chút, một đôi mắt sáng chăm chăm nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc của Tử Xuyên Tú, mãi đến khi quân phục lam sắc của gã dần bị che khuất bời đồng phục nâu của sĩ binh.

Tử Xuyên Trữ nhỏ giọng cầu khấn: "Thần, sinh nhật mười tám con xin cầu: Mong ngài bảo hộ Tử Xuyên Tú ca ca binh an", lệ rơi như mưa.

"Mai phục!" Tiếng cảnh cáo của lính trinh sát biến thành tiếng kêu thảm, một mũi lao chuần xác xuyên thấu ngực hắn. Mũi lao bay như mưa tiếp tục tới, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên trong đội ngũ.

Binh sĩ Trung ương quân bị tập kích nhanh chóng tụ lại, vây thành vòng tròn phòng ngự, một tay cầm đao một tay giơ thuẫn, thuẫn bài kết thành một vòng bảo vệ bên ngoài, che chắn cho cung tiễn thủ bên trong phóng tên vào rừng rậm. Mũi lao vẫn không ngừng phóng ra, nhưng khó mà tổn thương được đám binh sĩ đã ẩn vào sau bức tường thuẫn bài.

Đại đội trưởng của đội ngũ, tiểu kỳ võ sĩ Đỗ Khắc Lạp quát: "Đệ ngũ trung đội, lên! Lôi cổ mấy tên hèn nhát đánh lén ra cho ta!"

Ba mươi tên binh sĩ tay cầm mã đao hét lớn: "Xung phong!", hùng hồ nhắm hướng có lao phóng ra xung phong tới. Bọn họ vốn đều là kị binh, đánh nhau trong rừng không thể cưỡi ngựa, nhưng tác phong hung hãn của bọn họ vẫn không cải biến, ba tên binh sĩ trong lúc xung phong trúng lao ngã xuống, số người còn lại thuận lợi tiến vào, vây lấy mấy chục tên Bán thú nhân mà chém.

Bán thú nhân cũng chống cự rất kiên cường, bọn chúng mặc kệ tiếng hét "Đầu hàng khỏi chết", dũng mãnh dùng cây lao gỗ đối đầu với mã đao sắc bén. Trên đất bùn trong rừng sau cơn mưa, song phương không ngừng có người đổ máu, ngã xuống, nhưng không có ai chịu thối lui, một tay bị đao chém thì đổi lao sang tay kia, đầu vai bị gậy đập nát vẫn nghiến răng chém tới, còn có tên lính Trung ương quân bị chặt đứt chân, hắn lăn lộn trên đất vẫn tiếp tục múa đao chém vào chân địch nhân.

Đỗ Khắc Lạp thấy Bán thú nhân đã thương vong hơn nửa, quay đầu hô lớn: "Cung tiễn thủ, lên! Giải quyết bọn chúng, các ngươi lui ra đi!"

Đám cung tiễn thủ hô vang đáp ứng, bắt đầu lắp tên kéo cung, đang định tiến lên, bỗng tiếng gầm dậy trời, bốn mặt rừng lại có hơn trăm tên Bán thú nhân lao ra, giơ cao mũi lao và gậy gỗ, hung dữ vây quanh. Đám binh sĩ lập tức lại kết thành trận tròn chống cự, ở vòng ngoài trận hình lại bắt đầu cuộc chém giết tàn khốc.

Trong đầu Đỗ Khắc Lạp nổ "Oành" một tiếng: "Trúng mai phục rồi!" Cao giọng hô: "Đệ ngũ đội, mau lùi sát vào đại đội!"

Ba chục tên lính đệ ngũ trung đội ly khai đại đội liều mạng đột phá quay về, nhưng bị hơn trăm Bản thủ nhân cầm gậy gầm gừ bao vây, khắp nơi đều có bóng binh khí, nửa bước cũng khó tiến, một binh sĩ bị đập nát người, máu thịt tung tóe, tiếng cao thảm vọng trên tán rừng rậm rịt.

Sĩ binh đại đội cũng cố sức áp tới muốn tiếp ứng bọn họ, nhưng bị mấy trăm phản quân cản đường, song phương kịch liệt giao tranh, mỗi giây đều có người đổ máu ngã xuống. Bọn họ cùng binh sĩ bị vây cách không đến ba mươi mét, hai phía có thể hô hoán nhau, nhưng không thể tiếp cận, xem ra, đợi được đại đội đến tiếp ứng thì những binh sĩ không thể kết trận chống cự đó, chắc đã thương vong hết sạch!

Một tiếng thét vang vọng, một bóng dáng lay động, không biết vì sao lại xuyên qua mấy tầng bao vây, trùng nhập vào trong đám sĩ binh bị vây khốn. Nhân loại đó vóc người không cao, thân pháp cực kì nhanh, lại tay không tấc sắt, nhưng tay đấm chân đá là có địch nhân ngã xuống không kịp la, không có ai nhìn thấy y xuất thủ thế nào, đám Bán thú nhân vốn nổi tiếng về sức mạnh, nhưng ở trước mặt y, lại dường như không chịu nổi một đòn, chỉ chốc lát đã mở ra một lỗ hổng, đám binh sĩ bị vây thừa thế xông ra, quay lại bổn trận.

Mắt thấy mai phục không thành, một tên Bán thú nhân cao nhất là chỉ huy kêu lên mấy tiếng "Oa, oa", trong sát na đám Bán thú nhân khí thế hung hãn đó, bỗng như thỏ bị sói rượt tứ tán bôn đào, biến mất vào rừng sâu đột ngột cũng như lúc bọn chúng xuất hiện.

Tiếng chém giết biến mất, khu rừng âm u lại khôi phục sự yên tĩnh của nó, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng chim rúc rúc, tiếng nước mưa nhỏ tí tách trên lá, tiếng rên rỉ khe khẽ của những người bị thương. Ánh nắng chiều thu không đủ sức len qua tán lá dày trên cao, chỉ chiếu loang lổ trên nền lá xanh, hắt màu nhợt nhạt lên gương mặt vốn đã trắng bệt của những kẻ bỏ mạng.

Đám sĩ binh há miệng thở dồn, bàn tay vẫn nắm cứng chuôi đao, cơ thịt gồng lên, đôi mắt đỏ ngầu dò quét bốn bề tim kiếm địch nhân, bọn họ vẫn không dám tin trường chém giết kinh tâm động phách vừa rồi đã kết thúc.

Đỗ Khắc Lạp là người trấn tĩnh đầu tiên, lớn giọng phân phó: "Mấy tên ngốc này còn đứng đực ở đó làm gì! Còn không đi băng bó giúp mấy huynh đệ bị thương! Còn mấy tên này, đi chặt cây về làm cáng đi".

Đám sĩ binh như vừa tỉnh mộng, ào ào lôi ra mấy bao thuốc, kiểm tra những kẻ nằm trên đất coi ai còn sống, xem xem có bắt được tên tù binh nào không.

Đỗ Khắc Lạp nhớ ra: "Vừa rồi là ai dũng cảm xông tới cứu huynh đệ bọn ta vậy?"

Mấy tên cung tiên thủ đồng loạt đưa tay chỉ một sĩ binh trẻ tuổi đang ngó quanh: "Là hắn! Là hắn cứu huynh đệ chúng tôi, hắn đã lập đại công!"

"Là ta" Thanh niên sĩ binh đó cười cười, lộ ra hàm răng trắng, cũng là điểm trắng duy nhất trên gương mặt dính đầy bùn đen của y, thân thể không cao, nhưng gây cho người ta cảm giác rát lanh lẹ, ánh mắt sắc bén lại trầm ổn, quân phục đã bạc rách đến mức không còn nhìn ra màu sắc. Cái đầu trọc lốc vì mũ đội đã rơi trong lúc chém giết, y hiện đang nhìn quanh đề kiếm nó.

"Rất hay, tên nhóc, rất hay! Nhìn rất tinh anh! Ngươi không phải là bộ đội của chúng ta đúng không?"

"Đúng, ta vừa qua nơi này, ngươi là đại đội trưởng..."

"Đúng cái đầu ngươi!" Đỗ Khắc Lạp đột nhiên đại nộ: "Trưởng quan các ngươi không dạy các ngươi sao? Nói chuyện với cấp trên phải xưng hô sao cho đúng, phải nói: 'Đúng, đại nhân! Là vậy, đại nhân!' Nói lại đi!"

Thanh niên đó rất dễ dạy lập tức nói: "Đúng, đại nhân!"

"Được, vậy mới giống bộ đội gia tộc! Nói ta nghe tên, chức vụ, thuộc phiên hiệu bộ đội nào, ta sẽ giúp ngươi báo công!"

"Vậy thì làm phiền ngài rồi, đại nhân". Thanh niên mỉm cười, hai tay chấp lại bẩm: "Tên đầy đủ: Tư Đặc Lâm, thuộc Trung ương quân. Chức vụ: Tư lệnh trưởng quan Trung ương quân, ủy viên Thống lĩnh xứ. Ngài xem lúc nào giúp ta thỉnh công đây đại nhân?"

Cuối cùng cũng tìm được cái nón của mình, phủi phủi bụi bám bên trên, chùi sạch bùn dính trên đó, lộ ra huynh chương Kim ưng sáng rỡ.

"Đại nhân, hôm nay ngài lại không nghe lời rồi!" Tham mưu trưởng Trung ương quân, Phó thống lĩnh Đường Bình trách, khẩu khí giống như là trách tiểu hài không chịu uống thuốc: "Ngài là đi kiểm tra bộ đội phòng ngự, sao lại xông ra ngoài như thế? Vạn nhất có gì sơ suất..."

"Đúng!" Phó tư lệnh quân đoàn, Phó thống lĩnh Tần Lộ cũng nói thêm: "Đám sư trưởng bên dưới ào ào kháng nghị: 'Chúng tôi hoan nghênh Tư Đặc Lâm đại nhân đi thị sát chúng tôi phòng vệ, nhưng không hoan nghênh đại nhân xông ra bên ngoài à! Vạn nhất đại nhân xảy ra chuyện ở khu vực của chúng tôi, chúng tôi không gánh trách nhiệm nổi đâu!' Đại nhân, ngài thần dũng vô địch thì ai cũng biết, nhưng đã là thống soái của quân đoàn, chức trách không giống với sĩ binh, nhiệm vụ của chúng ta là ở trong trướng vạch định kế hoạch, chỉ huy..."

"Được rồi, được rồi, ta đã biết rồi!" Tư Đặc Lâm vội đổi đề tài: "Hôm nay ta thấy ba cánh quân bên trái, sư( Một sư là 2500 lính) của Lô Trữ phòng vệ thì còn có thể, chiến hào cũng đào rất tốt. Sư của Văn Hà thì kém, từ trên xuống dưới không biết bản thân đang làm gì, ta đi nửa ngày cũng chẳng có lính gác nào đến tra hỏi ta, chiến hào đào như cái ngòi nước, cạn đến mức không thể ẩn nấp, thậm chí còn có một tên đại đội trưởng gà mờ dẫn hơn ba trăm lính tiến vào rừng rậm tìm phản quân, ta không phải đã hạ cấm lệnh: Truy kích không được tiến vào rừng sao?" Nói đến đây, giọng điệu của Tư Đặc Lâm rất nghiêm nghị.

Tần Lộ vội giải thích: "Sư của Văn Hà vốn là Kỵ binh sư, thiện công không thiện thủ, quân quan của bọn chúng đều quen tấn công, tôi sẽ lập tức nói chuyện này với Văn Hà".

"Không thể tiếp tục tiến công, thương vong của chúng ta quá nhiều rồi. Mấy khu rừng quỷ đó, chết bao nhiêu người mới đủ chứ!"

Tư Đặc Lâm than, khẩu khí chuyển sang nghiêm khắc: "Giám sát không nghiêm, Văn Hà phải chịu trách nhiệm, ngươi nói với hắn: hắn bị hạ chức, từ Hồng Y kì bổn xuống làm Kì bổn, vẫn đảm nhiệm trưởng quan của đệ tam sư như cũ, nói hắn biết, nếu còn tái phạm, tự đi tìm Quân pháp xứ báo cáo đi".

Tần Lộ và Đường Binh đều không khỏi mắc cười: Văn Hà trong hai tuần qua đã bị giáng chức ba lần, mỗi lần thần sắc Tư Đặc Lâm đều nghiêm nghị như thế, thế nhưng vài ngày sau lại tìm lý do giúp hắn thăng hồi nguyên chức.

Không chỉ Văn Hà như thế, tất cả quân quan đều biết tác phong sấm rền gió cuốn của Tư Đặc Lâm, trong việc nhậm chức của bộ hạ, rất dễ thăng cấp, nhưng cũng rất dễ hạ cấp, bởi vì Tư Đặc Lâm không khoan dung cho sự lười biếng, đến mức đám quân quan mỗi sáng đều cho người đến hỏi bộ tham mưu: "Hôm nay tôi là Kì bổn hay là Hồng y kì bổn?" "Cái gì, tôi đã bị hạ xuống Tiểu kì vũ kĩ rồi hả, hôm trước tôi còn là Phó thống lĩnh mà?"

Đường Bình lúc này mới tìm được cơ hội thông báo cho Tư Đặc Lâm, quyền tư lệnh trưởng quan Hắc kỳ quân Minh Huy đã đến rồi, đang ở bộ tư lệnh đợi Tư Đặc Lâm.

Tư Đặc Lâm vui mừng, Minh Huy đã đến tức Hắc kỳ quân cường đại cũng đang ở gần, tướng sĩ Trung ương quân tác chiến một mình, cuối cùng cũng có thể nghỉ thở được rồi!

Trong bộ tư lệnh dã chiến được dựng tạm bằng cây rừng, hai vị chỉ huy quan cấp bậc cao nhất của gia tộc ở Viễn Đông địa khu gặp mặt.

Tư Đặc Lâm ôm tay kính lễ: "Chúc ngài sức khỏe, đại nhân. Ta phụng mệnh thủ chắc”.

Minh Huy hồi lễ: "Chúc ngài sức khỏe, đại nhân. Ta phụng mệnh tăng viện".

Các quân quan đi theo Minh Huy đều mặc chế phục xanh sẫm, găng tay trắng không dính chút bụi, giày binh đen bóng, quân hàm trên vai lấp lánh dưới ánh nắng, tinh thần sung mãn. Đem ra so sánh, đám quân quan Trung ương quân thì chế phục rách nát, bộ dạng nhếch nhác, thần sắc mệt mòi, giày bong đế, thậm chí cỏn có mấy quân quan chẳng có quân hàm trên vai. Cả Tư Đặc Lâm là quân đoàn trưởng cũng chẳng sáng sủa hơn, thân đầy bùn đất, nón cũng không có, đem cái đầu cọ ra tiếp khách, chẳng thành thể thống gì cả.

Đám quân quan Hắc kỳ quân trao đổi ánh mắt, khóe miệng đều lộ nét cười khó phát giác, đây mà là phong thái cùa bộ đội tinh nhuệ nhất gia tộc sao? So với đám khiếu hóa cũng chẳng hơn bao nhiêu.

Cuộc gặp gỡ giữa hai đại quân đoàn, vốn là thời khắc rất có ý nghĩa lịch sử, thế nhưng Minh Huy cảm thấy khung cảnh rất tệ, lão ầm ĩ la: "Tư Đặc Lâm, chẳng lẽ Trung ương quân không có ăn cơm sao? Chúng ta đi đường xa đã mệt, đến đây lâu rồi cũng chẳng có người đem thứ gì ăn được lên".

Tư Đặc Lâm cười khổ, vội xin lỗi: "Thứ lỗi, người dưới không hiểu chuyện, lập tức đem cơm cho Minh đại nhân và các quý khách!"

Phó trưởng quan Tần Lộ hiện sắc khó xử, hẳn là chủ quản hậu cần, khẩu hiệu là:

"Muốn mạng thì có thể, muốn lương thì không!"

Lần này thấy mệnh lệnh kiên quyết của Tư Đặc Lâm, hắn vội phân phó: "Đem cơm!"

Một nồi cơm bốc khói rất nhanh được mang lên, mấy quân quan Trung ương quân đều quay mặt chỗ khác, không để khách nhân nhìn thấy trên mặt lộ vẻ thèm thuồng, mùi cơm nóng quả thật quá kích thích bọn họ.

Minh Huy kì quái hỏi: "Tư Đặc Lâm, các người không ăn à?"

Tư Đặc Lâm giải thích: "Chúng tôi đã xuống dưới dùng cùng bộ đội rồi, Minh đại nhân cứ tự nhiên đi".

Minh Huy cười cười nói: "Tư Đặc Lâm cũng bắt chước xuống dưới ăn à, cơm bước phía dưới đúng là không tệ, bất quá không có đồ ăn, cơm này làm sao ăn đây! Tư Đặc Lâm, ngươi cũng nhỏ nhen quá, đồ ngon đem giấu hết. Ta biết các người tiền tuyến sinh hoạt gian khổ, cũng không yêu cầu các người có gà ngon cá tươi, bất quá thịt khô cũng không có sao?"

Đám chủ nhà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tư Đặc Lâm cười khổ nói: "Xin lỗi, cũng không có, để hôm khác kiếm được thú rừng sẽ gởi biếu Minh đại nhân sau vậy".

Minh Huy xác thật cũng đói, than oán mấy câu thì cúi đầu ăn cơm, không quên giảng đạo Tư Đặc Lâm: "Đám binh sĩ ăn không no, sĩ khí tất không có, cho nên, quân đội đánh trận, lương thực là vấn đề quan trọng! Tư Đặc Lâm, ngươi còn phải học hỏi nhiều!"

Ý cùa lão là lão tử ta đã ăn nhiều cơm rồi, ngươi ăn còn ít, vẫn non nớt lắm, vị trí tư lệnh Viễn Đông chiến khu, ngươi làm sao đoạt được của lão phu!

Quân quan Trung ương quân ở bên đều lộ sắc phẫn khái, lúc đầu quân tình khẩn cấp, Trung ương quân căn bản không kịp nhận trợ cấp thì đã phải ra chiến trường, lại bám sát sau địch, tuyến cung cấp thường bị gián đoạn, mà Hắc kì quân do Minh Huy soái lĩnh thì lại chậm chạp, lương thảo các tỉnh dọc đường đều trưng dụng hết, nhưng lại cứ ẩn trốn không chịu trực diện giao chiến cùng địch nhân, bây giờ còn ngồi đây nói chuyện ăn uống!

Tham mưu trưởng Trung ương quân Đường Bình nhịn không được nói: Chiến báo của Minh Huy đại nhân, hạ quan cũng có đọc, quý bộ chỉ trong thời gian ngắn giết địch bảy trăm vạn, thần dũng vô cùng, trước đây không ai bì mà sau này cũng không ai so được!"

Quân quan Trung ương quân đều cười ồ, đối với hư báo chiến tích của Minh Huy, bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi: Phản quân bị ông giết vậy chúng tôi còn công lao gì chứ!

Minh Huy chùi chùi miệng, không hài lòng nói: "Đâu có, đâu có, công lao gì chứ, đều là vì gia tộc mà ra sức thôi!" Giống như không hề nghe ra ý châm biếm trong lời nói của Đường Bình.

Tư Đặc Lâm khoát tay, cản Đường Bình châm biếm tiếp. Lúc ở Tây bộ tác chiến cùng Lưu Phong Sương, y đã sớm lãnh giáo công phu "Da mặt dày" của Minh đại nhân rồi, châm biếm vào cái da mặt cứng như thiết giáp của lão thi đúng là vô ích.

Ăn cơm xong, lập tức bắt đầu hội nghị.

Tư Đặc Lâm giải thích qua tình huống của Trung ương quân cho Minh Huy: "Trung ương quân lúc xuất .phát từ Đế đô, tổng binh lực là mười lăm vạn, trong đó năm vạn kỵ binh, mười vạn bộ binh. Trải qua chiến dịch Ngõa Luân, đại truy kích ở Viễn Đông, khổ chiến ở rừng rậm Duy tư độ thuộc Vân tỉnh, tổn thất binh tướng gần bốn vạn, trong đó kỵ binh tổn hao nghiêm trọng, năm vạn còn chưa đến hai vạn, cũng không có chiến mã bổ sung, dường như đã mất đi tốc độ và sự linh hoạt, binh sĩ mệt mỏi, thương bệnh nghiêm trọng. Do đó, thỉnh cầu Minh Huy đem Hắc kì quân đến phòng ngự thay cho Trung ương quân, để bộ đội Trung ương quân có thời gian nghỉ ngơi”.

Minh Huy vuốt cằm ngồi nghe, nhép nhép miệng nói: "Sự tình này...khó! Tư Đặc Lâm đại nhân, ngài biết rồi đó, Hắc kì quân chúng tôi là bộ đội tuyến hai vốn là phòng vệ Lâm gia, sĩ binh chúng tôi đều không có kinh nghiệm chiến đấu, e là khó mà đảm nhiệm trọng trách thế này.

Còn nữa, bộ đội của chúng tôi từ xa đến, cũng cần phải nghỉ ngơi! Lại nói, chúng tôi không phải là người Viễn Đống, không quen thủy thổ, rầt nhiều người bị tiêu chảy, ảnh hưởng lớn đến sức chiến đấu. Còn nữa, gần đây chúng tôi đều không được cung ứng hoa quả tươi, mọi người đều rất không hài lòng..."

Nghe Minh Huy đều đều liệt ra đủ lý do, Tư Đặc Lâm trong lòng bốc lửa: Bộ đội Hắc kì quân không quen thủy thổ, chẳng lẽ Trung ương quân là người Viễn Đông sao? Hơn nửa quân ta đã bị kiết lỵ rồi! Các ngươi chỉ là không có trái cây ăn, chúng ta cơm ăn còn không có. Nói các ngươi không có kinh nghiệm chiến đấu, chẳng lẽ chúng ta vừa ra khỏi bụng mẹ là đã đánh trận à? Hà huống, chuyện này căn bản không có, mấy lần chiến tranh với Lưu Phong gia, Hắc kì quân không tham gia sao?

` Tư Đặc Lâm hạ lửa giận, hỏi: "Thống lĩnh xứ hạ lệnh Minh đại nhân đến tăng viện cho chúng tôi, đại nhân tính toán tăng viện như thế nào đây?"

"A, trước khi đến thì tham mưu bộ đã cho ta một kế hoạch, ta cảm thấy kế hoạch này ổn! Người đâu, mở địa đồ quân dụng ra".

Minh Huy minh họa trên địa đồ: "Đây là rừng Duy tư độ, chủ lực phản quân đều ở trong đó, màu xanh này là phòng tuyến của quý quân, quân ta thì bố phòng theo đường màu đỏ này, cùng quý quân kề vai tác chiến, phối hợp tiêu diệt phản quân!”

Tư Đặc Lâm vừa nhìn gần như muốn chửi "Mẹ lão!": Đường màu đỏ mà Minh Huy nói Hắc ki quân bố phòng, dường như toàn bộ nằm phía sau đường màu xanh của Trung ương quân, miệng lão nỏi rất hay: "Kề vai tác chiến", thực tế thì trốn sau Trung ương quân, tụ thủ bàng quan, bảo tồn thực lực.

Thế nhưng y lập tức khống chế cảm xúc trong lỏng, Minh Huy không phải là bộ hạ của y, y không có quyền ra lệnh cho lão, chỉ có thể thông qua thượng cấp ở Thống lĩnh xứ, hoặc giả Tử Xuyên Tham Tinh ra lệnh cho lão, nhưng nơi này cách Đế đô mấy ngàn dặm, công văn đi về cũng mất mấy tuần. Còn chuyện Thống lĩnh xứ và Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý với kiến nghị của y lại là một vấn đề nữa, cho dù bọn họ chịu ban mệnh lệnh, nhưng ngươi nói ngươi có lý do, nếu Minh Huy cũng đưa ra được lý do kháng mệnh thì sao? Mọi người đều là thành viên Thống lĩnh xứ, cứ kiện cáo công văn qua lại thì không biết đến lúc nào mới xong.

Thế nhưng trước mắt Trung ương quân sống một ngày dài như một năm, mỗi ngày đều có thương bệnh và đói bụng ngất xỉu, đây cũng là nguyên nhân tổn thấy hết mấy trăm binh sĩ, những kẻ còn kiên trì chiến đấu cũng bất quá là tạm đứng nổi, chứ cơ bắp teo tóp, thân thể chỉ còn da bọc xương.

Tư Đặc Lâm chỉ có dùng lời êm dịu thương lượng với Minh Huy, thế nhưng bất kể là y dùng cách nào, đưa ra lý lẽ, cầu khẩn, bảo đảm, hứa hẹn, thì Minh Huy vẫn đầu đạn bôi dầu trơn tuột, chỉ lấy bất biến ứng vạn biến: "Chuyện này, khó a!”

Tư Đặc Lâm gần như mất lòng tin, thậm chí sản sinh ý nghĩ thế này, đợi Minh Huy bố trí xong, vào một đêm tối trời ta lặng lẽ triệt quân, để phản quân trực tiếp giao hảo với Minh Huy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y biết bản thân không thể làm chuyện như thế. Vạn nhất lão khốn kiếp Minh Huy cũng bắt chước y triệt quân bỏ chạy, lấy ai phòng vệ Duy tư độ sâm lâm? Mấy hành tỉnh không dễ gi bình định được, để phản quân xông ra khơi mào phản loạn trở lại, trách nhiệm này ai gánh chịu?

Bất tri bất giác, đêm đen đã phủ xuống, Minh Huy khởi thân cáo từ: "Được rồi được rồi, chuyện này hôm khác nói tiếp, ta phải về rồi".

Tư Đặc Lâm không có cách giữ lão lại, chẳng lẽ giam cầm lão? Đám quân quan Trung ương quân thì mặt mày nhăn nhó ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Tư Đặc Lâm xốc lại tinh thần, nói với bộ hạ: "Không sao, không có Hắc kì quân, chúng ta vẫn phải đánh trận, vẫn phải ăn cơm thôi".

Cần vụ binh đem cơm lên cho mọi người: Một nồi cháo lớn lõng bõng, lương thực dành cho hôm nay gần như đã bị đám Minh Huy chén hết, chỉ còn chút gạo nấu cháo cho mọi người dùng đỡ.

Tư Đặc Lâm múc một chén cháo, cười khổ nghĩ: húp cháo vào, vỗ bụng kêu no, đứng dậy đi đái, bước vào lại đói.

Mọi người đang âu sầu húp cháo thì ở cửa vang lên tiếng Minh Huy khoái trá: "Hay à, Tư Đặc Lâm, ngươi đúng là khốn kiếp! Đồ ngon đem giấu hết, đợi ta đi thì lấy ra nấu nướng! Hôm nay đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta cũng phải có phần!". Trời tối, đám quân quan Hắc kì quân không rành đường, chỉ đành quay đầu trở lại Trung ương quân, tạm qua một đêm ngày mai hãy tính.

Tư Đặc Lâm còn chưa kịp che, Minh Huy đã thò đầu nhìn vào: "Để ta xem Tư Đặc Lâm ngươi ăn món gì?"

Chỉ là vừa nhìn, sắc mặt lão liền biến đổi: "Các người ăn thế này à?"

Tư Đặc Lâm xấu hổ ậm ừ, Đường Bình nhỏ giọng nói: "Không ăn thì ăn cái gì? Lương thực hôm nay bị các người ăn hết rồi".

Minh Huy trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Cho ta một bát". Lão cũng cầm bát cháo lên húp, sau đó biểu tình ra vẻ khó nuốt, chăm chăm nhìn Tư Đặc Lâm: "Bao lâu rồi?"

Tư Đặc Lâm biết giấu không được, thành thật đáp: "Hai tuần rồi, cung cấp của chúng tôi sớm đã bị cắt".

Trong mắt Minh Huy lộ ra thần sắc lăng lệ khiến người ta khó mà tin lão và cái người mới vừa ngồi đàm phán là một: "Vì sao không báo cáo?" Lại đổi giọng nói: "Ai làm trò quỷ? La Minh Hải? Vì sao không tố cáo hắn với tổng trưởng!"

Lão trong lòng hiểu rõ, nhất định là La Minh Hải tật đố chiến công trác việt của Tư Đặc Lâm, sợ y đoạt mất cái ghế của lão nên cố ý giở trò quỷ.

Tư Đặc Lâm nghiêm mặt hồi đáp: "Chuyện không lớn, để tổng trưởng đại nhân phiền lòng, đều là tội của thần tử chúng ta”. Y không muốn lúc nước đang nguy nan lại đi kiện cáo với La Minh Hải.

Minh Huy trầm mặc rất lâu mới chậm rãi nói: 'Tư Đặc Lâm, ngươi rất hay! Nhưng Minh Huy ta cũng là hán tử! Thời gian dài thì không dám nói, hai tuần thì Hắc kì quân ta chịu được, các ngươi triệt quân nghỉ ngơi đi".

Tư Đặc Lâm vui mừng, bái sâu: "Minh Huy đại nhân cao nghĩa, Tư Đặc Lâm thay mặt toàn tướng sĩ Trung ương quân cảm tạ!"

Ba ngày sau, bộ đội Hắc kì quân tiến nhập trận địa, phòng vệ thay cho Trung ương quân, mười vạn tướng sĩ Trung ương quân chiến đấu không nghĩ từ Ngõa Luân đến Vân tỉnh, triệt thoái về Đắc Á hành tỉnh để chỉnh đốn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top