Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 37: Tú tự doanh binh (1)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 370 lượt xem
  • 3836 chữ
  • 2021-10-16 13:28:23

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Mọi người nhìn cho rõ!" Bạch Xuyên thận trọng vẽ một hình elip trên tấm bản đen, bên trên hình elip đó lại vẽ một vòng tròn tượng trưng cho cái đầu, lại thêm hai bên với phía dưới hình elip bốn đường thẳng đại biểu cho tay chân, nhìn nhìn lại không hài lòng, vẽ tiếp trên cái vòng tròn mắt, mũi, tai, miệng, cuối cùng như vứt được gánh nặng, hài lòng vỗ vỗ tay, nói với binh sĩ: "Đây là Bán thú nhân! Mọi người hãy nhìn cho rõ, đây là địch nhân của chúng ta! Sau này thấy kẻ nào giống vậy thì động thủ được rồi!"

Đám sĩ binh lẩm nhẩm: "Ta thấy rất giống cái gốc cây?"

"Ai nói giống gốc cây, đây rõ ràng là mứt ghim!”

"Xem ra giống La Kiệt trưởng quan, chẳng trách hắn hung hãn như thế, thì ra là Bán thú nhân hóa trang!"

"Đúng à, càng nhìn càng giống, chúng ta đánh hắn đi! Lần trước hắn ăn hiếp ta!"

Lúc này "Bán thú nhân" đang lấy thân phận "Lão chiến sĩ thân kinh bách chiến" giảng giải kinh nghiệm chiến đấu cho đám tân binh: "Lần đó, ta chỉ có một mình, bên trái ta có tới ba ngàn tên Ma tộc, bên phải ta cũng có ba ngàn tên, trước mặt có một vạn, phía sau..."

1: Tức Binh đoàn mang cờ hiệu chữ Tú

"Không nhiều như thế, La Kiệt, không nhiều như thế, ngươi nhớ lầm rồi". Minh Vũ ở bên chen mồm nhắc nhở:

"Lúc đó ta có đếm, nhớ chỉ có chín ngàn tám trăm chín mươi lăm tên, không nhiều như thế”.

"Địch nhân hò hét lao đến đâm chém, hắc hắc, nếu là các ngươi, đụng phải tràng diện như thế, chắc sợ đến đái ướt cả khố".

"Người trẻ tuổi này lúc đó lá gan đúng là không nhỏ”. Minh Vũ chen lời.

"Lão binh xông pha sa trường như ta có gì phải sợ chứ! Lúc đó, ta chỉ lấy một điếu thuốc ra châm lửa, không thèm liếc mắt nhìn đám Ma tộc một lần, ta không nhớ lúc đó hút thuốc hiệu gì, Minh Vũ, ngươi còn nhớ không?"

"Coi trí óc của ngươi kìa, hôm đó chẳng phải ngươi hút 555 sao?"

“A, đúng! Sau đó ta phả mấy vòng khói vào bọn chúng, từng vòng từng vòng khói tròn, mí mắt không chớp một cái, đưa ngón tay trỏ ra ngoắc ngoắc, ý nói: Các ngươi cùng lên đi, đỡ phí thời gian của lão phu".

"Ai" Minh Vũ than, rất tiếc nuối nói: "La Kiệt lão là như thế, cử chỉ không văn minh, các ngươi chớ bắt chước hắn"

Một tân binh nghe đến khẩn trương, vội hỏi: "Sau đó sao? Sau đó thì thế nào?"

"Sau đó mấy tên chết nhát đó nhào tới, sau đó lão tử ta chẳng thèm để ý chút nào..."

"Sau đó La Kiệt không thèm để ý chút nào bị Ma tộc tóm lấy, thân thể bị xé thành năm mảnh, óc não máu me đầy đất, bốc mùi thúi hoắc, đám kiến qua đường tốt bụng thu dọn thi thể giúp hắn, chỉ để lại một cái đầu lâu trên bãi cỏ, ngươi hiện tại đến đó vẫn còn thấy được”. Không biết từ lúc nào, trưởng quan Tú tự doanh Tử Xuyên Tú đã đến, đang ở bên lạnh lùng nói.

''Đại nhân!" La Kiệt và Minh Vũ vội nhảy đến hành lễ.

Đám binh sĩ "Tú tự doanh" cứ tụ tập ở đường lớn ngõ nhỏ Đế đô ăn chơi quậy phá, thích nhất là uống rượu hưởng lạc, giờ bắt bọn chúng hành quân dưới ánh nắng gay gắt, thật khiến bọn chúng khó mà chịu được.

"Mệt chết lão tử rồi! Lão tử không chịu nổi khổ ải thế này!"

"Mặt trời nóng quá, tổn hại cơ mặt non nớt của ta rồi".

"Cỡi ngựa mệt quá, hai chân ta tê cứng rồi!"

Thế là bọn chúng ào ào kháng nghị, uy hiếp nói muốn binh biến, cho rằng chiêu này trước đây xuất ra trăm lần đều có hiệu nghiệm, dọa cho Tử Xuyên Tú hoảng sợ kinh hãi, mặc kệ Bạch Xuyên sớm đã có lòng tốt khuyến cáo bọn chúng: "A Tú trưởng quan mấy ngày nay không vui, tốt nhất đừng chọc ngài". Bọn chúng còn khăng khăng phải như thế, viết kháng nghị thư đòi ở lại chợ Tư Thác Phu, kiên quyết không đi.

Đêm khuya hôm đó, ở cửa đại danh xuất hiện một bóng dáng khủng bố âm sâm, Tử Xuyên Tú gằn giọng hỏi: "Trung đội nói muốn binh biến đang ở đây?"

Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ đầu gật như gà mổ thóc, không dám nói sai một câu.

"Hắc hắc hắc..." Tử Xuyên Tú phát ra một tràng cười rợn người: "Các ngươi chờ ở đây”.

Gã một mình mở cửa doanh trại, lẹ làng bước đi.

Tiếng kêu thảm liên tiếp không ngớt, phá tan đêm khuya yên tĩnh nơi phố chợ, hài tử trong mộng cũng thức giấc, sợ hãi khóc ré, mẫu thân vội ôm dỗ: "Con ngoan, ngoan, khóc nữa sẽ đưa con đến 'Tú tự doanh' đó! Tiểu hài lập tức im miệng.

Các sĩ binh khác tham dự binh biến càng nghe càng run rẩy, trùm kín mền vẫn không ngăn được tiếng gào thảm lọt vào tai, nghĩ qua nghĩ lại, vội ngồi dạy lén đi hủy kháng nghị thư.

Sau nửa tiếng đồng hồ, tiếng kêu thảm đột nhiên ngưng bặt, sự yên lặng lại khiến người ta dựng tóc gáy. Cửa mở, Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng bước ra, lạnh nhạt nói: "Bọn chúng ngủ rồi". Phủi phủi bụi trên người, bỏ đi.

Một binh sĩ thoi thóp thở, ngọ ngoạy bò ra: "Báo...cáo trưởng quan, vừa rồi, một con quái thú trông rất giống A Tú trưởng quan     tập kích chúng tôi, các huynh đệ đều..."

Nói còn chưa xong, hắn đã ói một bụm máu rồi     hôn mê luôn.

Bạch Xuyên lớn tiếng hô: "Vệ sinh binh, mau đến dọn!"

La Kiệt nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy không? Đó là kết quả dám chọc A Tú trưởng quan đang bị thất tình".

Minh Vũ nghĩ lại còn sợ, nhìn thảm trạng của mấy binh sĩ, bắt đầu cầu nguyện: "Thượng đế, ngài mau giúp tên ngốc đó tìm được bạn gái, bằng không chúng cọn đều đi đời nhà ma hết!"

“A Men!” Ba người đồng thanh cầu nguyện.

Hôm sau trời còn chưa sáng, không cần quân quan thúc dục, đám binh sĩ đã tự động tập hợp thành đội hình, đội ngũ lại tiến lên, chỉ thấy khẩu hiệu lảnh lót, quân ca hào hùng.

Tử Xuyên Tú đi đến đâu, đám binh sĩ ào ào lớn     tiếng     nói chuyện:

"Ai chà, khắp người ta thật là thoải mái!"

"Đúng à, cưỡi ngựa thật khỏe chân, càng cưỡi càng vui!"

"Ta cảm thấy, một ngày đi một trăm dặm là quá ít, một ngày đi ba trăm dặm mới hợp lý!"

Trong thế giới lưu manh, quyền đầu lớn là lão đại, quyền đầu của Tử Xuyên Tú đã có thể hơn năm chục quyền đầu của một trung đội, lẽ đương nhiên gã chính là lão đại không cần bàn cãi!

Hà huống "Lão đại" Tử Xuyên Tú này còn rất chiếu cố đám "Tiểu đệ", cũng rất "Bảo bọc".

Trong quán rượu ở chợ Khải Cách, đám sĩ binh bị đám lưu manh địa phương kéo bè kéo lũ đến vần cho một trận, Tử Xuyên Tú lập tức dẫn một đại đội hơn năm trăm người đến giúp bọn họ "Lấy lại thể diện", đánh cho bọn lưu manh gào khóc thảm thiết, nháo nhào tán loạn.

Ở thủ phủ Đạt Mã hành tỉnh, quan viên hậu cần bộ ở đó cự tuyệt cấp lương thảo cho bọn họ, nói: "Tú tự doanh? Chưa từng nghe qua có một đội lưu manh mới thành lập như thế". Tử Xuyên Tú lập tức hạ lệnh động thủ, dùng côn dần cho đám quan viên, bao gồm cả một Kỳ bổn     phải di chuyển bằng     tứ chi, cuối     cùng ngoan ngoãn giao ra lương thảo, số lượng còn vượt quá nửa.

Đám lưu manh vây ở bên vui mừng hớn hở, bọn chúng thích nhất là nghe người chịu khổ đau đớn cầu xin, nói: "Hắc, trưởng quan chúng ta chính là một con sư tử! Ai bảo không biết đối xử chu đáo với bọn ta, tội này khó mà dung được!”

Hành quân qua mỗi thành thị lớn, Tử Xuyên Tú còn chủ động cho đám binh sĩ đi chơi bời, đám sĩ binh hoan hô: "Tú Xuyên trưởng quan vạn tuế!" Ào ào chạy đến uống rượu, ca hát. Nghe bọn chúng hoan hô xác thật là hoan hô thật lòng, có đi hết thiên hạ cũng không tìm được thượng ty nào "Chăm lo" cho bọn chúng như Tử Xuyên Tú.

Bạch Xuyên nôn nóng: "Đại nhân, Thống lĩnh xử yêu cầu chúng ta mau đến cứ điểm Ngõa Luân nghe lệnh..."

"Chúng ta không phải đang trên đường đến cứ điểm     sao?”

"Thế nhưng thời gian..."

"Bọn họ chỉ lệnh chúng ta đi, có quy định lúc nào phải đến à".

"Nhưng Quân pháp xứ...”

"Giám sát trưởng quan Đế Lâm là đại ca ta, cõ còn lo lắng cái gì!"

Thế là kết thúc đàm thoại.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tử Xuyên Tú phân phó ba người Bạch Xuyên ở lại giữ doanh trại không một bóng người, bản thân nghênh ngang cởi chế phục quân quan vứt đi, lẩm nhẩm bài "Một mình đi lầu xanh" khuất dạng khỏi doanh trại, mãi đến khi trời gần sáng mới lê tấm thân mệt mỏi trở về.

Bạch Xuyên chửi: "Đồ ngu như bò! Xem ngươi chết thế nào!"

La Kiệt cảm khái: "Từ khi A Tú trưởng quan bị Trữ tiểu thư khước từ, hắn đã hóa bi thương thành dục tính rồi!"

Minh Vũ bất mãn nói: "A Tú đại nhân đúng là không có lòng tốt, có chỗ chơi vui thế cũng không dẫn ta đi".

Hắn thử theo dõi, lần đầu bị mấy tên lưu manh quấy nhiễu làm mất dấu Tử Xuyên Tú, lần thứ nhì lại đụng mấy kỹ nữ ế khách chèo kéo không tha, đợi hắn khó khăn mới thoát thân thì Tử Xuyên Tú đã không thấy đâu. Lần thứ ba thì bị tuần cảnh của Trị bộ nghi là "Tên mặt trắng này cứ chạy lung tung, rất khả nghi, coi chừng là nam kỹ”, tóm lấy giam một đêm. Lần cuối cùng ở trong hẻm tối thình lình bị trúng một gậy ngất xỉu, lúc tỉnh thì túi tiền cũng đã không còn.

Lúc trời sáng thì thường có không ít người đến tìm Tử Xuyên Tú, có nam có nữ ai nấy thần sắc quỷ bí, nhãn quang bất chính, lén lút rất giống đám Hắc thủ đảng giao mấy thứ độc phẩm, ở trong phòng với Tử Xuyên Tú cả buổi, sau đó lén lén ra cửa sau chuồn êm.

Tiếp đó mỗi khi "Tú tự doanh" khởi trinh, phía sau lại có một đội người thần bí như thế đi theo, hình thành một đội mã xa dài, ngày đêm theo đuôi, quân đội đi bọn họ cũng đi, quân đội dừng bọn họ cũng dừng, khoảng cách không xa hơn một trăm mét. Hơn nữa mỗi khi qua một thành thị đều không ngừng có người gia nhập, cuối cùng lên đến hơn ba ngàn người, gần ngàn xe ngựa, uy thế hùng hùng hồ hổ như một lộ đại quân.

Bạch Xuyên nghi hoặc, chạy đến hỏi Tử Xuyên Tú, kết quả Tử Xuyên Tú ngượng ngùng đáp: "Thật xấu hổ, mấy lần chơi qua đêm ta đều thiếu nợ, đáp ứng đợi nhận lương sẽ trả bọn họ là đi theo để đòi nợ..." Nói còn chưa xong, mã đao của Bạch Xuyên đã chém tới.

Minh Vũ đối với cách nói của Tử Xuyên Tú thì khịt mũi khó chịu: "Bạch Xuyên là thiếu nữ vô tri, không hiểu mấy chuyện này. Mọi người đều là nam nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng với mánh khóe này có thể gạt được Minh Vũ đại gia kinh nghiệm phong phú sao?"

Hắn nói với La Kiệt: "Ngươi nghĩ xem, chúng ta rời khỏi Đế đô được mấy ngày? Trong thời gian ngắn như thế, A Tú trưởng quan lại thiếu tiền qua đêm tới hơn ngàn người? Chẳng lẽ hắn là siêu nhân à?"

La Kiệt bỗng nhiên đại ngộ: "Đúng à, sao có thể có người lợi hại như thế! Vậy ý của ngươi là?"

"Rất rõ ràng, chỉ có một khả năng", Minh Vũ vô cùng phẫn khái: "Hắn nhất định lén giấu rất nhiều Viagra! Thật là quá quắt, không chia cho ta vài viên!"

Ngày 6 tháng 10 năm 779, hơn tám ngàn kỵ binh "Tú tự doanh" đã đến cứ điểm Ngõa Luân.

Dưới thành Ngõa Luân, một người đưa tin cưỡi ngựa đến giao cho Tử Xuyên Tú một mệnh lệnh thư. Trong thư, Thống lĩnh Phương Kính được Thống lĩnh xứ phái đến chỉ huy dân quân dự bị đội, lệnh cho Tử Xuyên Tú không cần vào thành, trực tiếp đi càn quét tàn dư bộ đội phản quân ở Cổ Địch Tát hành tỉnh.

Hít thở không khí đầy rẫy mùi cỏ, ngóng về phía màu xanh bát ngát của cổ Kỳ sơn mạch, Tử Xuyên Tú cùng ba Kỳ bổn đều có cảm khái, nhưng không biết nói thế nào, chỉ có thể hô khẽ trong lòng: "Lại về Viễn Đông rồi".

Từ cứ điểm Ngõa Luân đi về hướng đông, đến đâu cũng thấy dấu vết hoang tàn của chiến hỏa gây ra trên vùng đất mỹ lệ Viễn Đông.

Chiến tuyến đã bị đẩy lùi, trong giao chiến kịch liệt, thôn trang yên tĩnh cũng bừng bừng lửa lớn, đô thị phồn hoa biến thành phế khu, sơn lâm xanh biếc biến thành nơi tử khí trầm trầm, ruộng tốt biến thành hoang mạc, xương trắng đầy đất.

Trên đường chỗ nào cũng thấy cả đám nạn dân và khất cái, lếch thếch, đói khổ đi về phía tây, trong đó có cả nhân loại và những chủng tộc khác ở Viễn Đông, phần lớn là phụ nữ, trẻ em và người già. Bọn họ gầy như que củi, ánh mắt lờ đờ, nhìn quân đội nhân loại ngang qua, cũng bất quá chỉ nhìn một cái, sau đó ùn ùn kéo đến xin ăn, có lúc, thậm chí chỉ có roi ngựa mới khiến bọn họ bỏ đi. Đối với bọn họ mà nói, vô luận là Chủng tộc liên hợp quân hô hào "Viễn Đông độc lập, xây dựng ngôi nhà của chúng ta!", hay là tuyên truyền "Dập tắt phản loạn, khôi phục hòa bình!" của Tử Xuyên gia tộc, đều không liên quan đến bọn họ, điều bọn họ mong muốn chỉ là một cái bánh để sống qua ngày hôm nay. Nếu như không có, vậy thì chết.

Khi bộ đội Tư Đặc Lâm đi qua, Tư Đặc Lâm cũng nhỏ lệ vì thảm trạng của nạn dân, nỗ lực đem bọn họ sắp xếp ở phía tây cứ điểm Ngõa Luân, nơi đó chưa bị chiến hỏa tàn phá, còn có thể kiếm sống được. Nhưng Tư Đặc Lâm quân vụ khẩn cấp, cũng không có nhiều thời gian để xử lý chuyện này, cuối cùng vẫn còn rất nhiều nạn dân không nhà để về, lưu li thất sở.

Chính là dã tâm của Lôi Hồng đã mang tai nạn đến cho Viễn Đông.

La Kiệt, Minh Vũ xuất thân từ quân quan Viễn Đông, sắc mặt trầm trọng, bọn họ đã từ nạn dân biết được, quê hương Minh Tư Khắc của bọn họ đã bị san thành bình địa, người nhà sống chết chưa biết. Bạch Xuyên nhìn thảm trạng của nạn dân mà không cầm được nước mắt. Cuối cùng Tử Xuyên Tú quyết định, lấy ra một phần trong quân lương để cứu tế cho nạn dân. Mọi người đều biết đây là cách làm ngu xuẩn, không thể giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng không một ai phản đối, nhìn bộ dạng mừng rỡ ôm thức ăn của nạn dân, mọi người đều cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Ba tuần trước, quân đoàn của Tư Đặc Lâm còn giao chiến kịch liệt cùng phản quân cùa Lôi Hồng ở cổ Địch Tát hành tỉnh, kết quả bộ đội Lôi Hồng bỏ lại hơn ba vạn tử thi, còn có một bộ phận bại binh không nhỏ bị đánh tan tác, trốn ở trong rừng rậm núi cao không chịu lỏ ra. Bọn chúng đa phần lưu lạc chiếm núi lập trại, trở thành đạo tặc, thấy quân đội của Tử Xuyên gia tộc thì không dám đụng vào, nhưng gặp xa đội vận chuyển tiếp tế thì lập tức xông tới cướp đoạt. Bọn sơn tặc thì quá nhiều, đến đi im lìm, lại giỏi ẩn trốn trong những nơi địa hình hiểm ác, thấy đại quân đến là biến mất vô ảnh vô tung. Thống lĩnh Phương Kinh tọa trấn cứ điềm Ngõa Luân, chủ quản hậu cần, vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, lúc này lại không có dư quân chính quy, cuối cùng nghĩ đến Tử Xuyên Tú xuất thân Viễn Đông, quen thuộc địa hình, liền giao trách nhiệm này cho "Tú tự doanh”.

Ngay hôm tiến nhập hành tỉnh, lập tức có người đưa tin đến báo: Một đám Bán thú nhân vừa tập kích xa đội vận tải tiếp tế, thỉnh "Tú tự doanh" lập tức tăng viện.

Tử Xuyên Tú lập tức kéo quân đến, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của đám Bán thú nhân biến mất, trên đất là xa đội tan tành. Dưới sự truy kích không tha của kỵ binh, đám Bán thú nhân tiến vào rừng, Tú tự doanh lập tức bao vây kín hết khu rừng, một con kiến cũng không chui lọt.

"Các huynh đệ Liên hợp quân, các ngươi đã không còn đường chạy! Mau ra đầu hàng đi, quân đội gia tộc ưu đãi tù binh, không nên tiếp tục trốn!" Một minh La Kiệt đứng trước rừng, há miệng hô hoán.

"Đúng! Cứ như thế, la lớn một chút!"

"Nói với bọn chúng, ra thì chúng ta cho ăn cơm! Không ra thì giết chết không tha!"

"Còn nữa, nhớ la bằng ngôn ngữ Bán thú nhân! Ngươi la như thế bọn chúng không hiểu đâu!" Phía sau La Kiệt, Tử Xuyên Tú núp sau thuẫn bài, vừa cắt móng tay vừa cổ vũ cho hắn.

Bạch Xuyên và Minh Vũ nghiêm túc nói: "Nghe nói mũi lao của Bán thủ nhân rất là sắc bén, một lao có thể xuyên cơ thể".

"Khí lực bọn chúng lớn như thế, hơn nữa nghe nói mũi lao còn bôi chất độc, kiến huyết phong hầu!"

"Vậy để chúng ta bắt đầu cầu nguyện cho linh hồn của La Kiệt!"

Phía sau bọn họ, mấy ngàn quân binh Tú tự doanh nín thở nhìn Kỳ bổn La Kiệt anh dũng, cũng ào ào nghị luận: "Ngươi xem ngươi xem, sắc mặt trưởng quan La Kiệt càng lúc càng trắng, trắng như thịt heo chết vậy!"

"Trời thu lạnh thế này mà sau áo ngài thấm ướt mồ hôi, bộ dạng lại giống như lạnh đến phát run!"

"Thanh âm hô hoán càng lúc càng nhỏ, giống như sợ người nghe được, thanh âm giống như khóc vậy!"

"Tú Xuyên trưởng quan, liệu có phải phái hai huynh đệ đến đứng hai bên tôi không, như thế càng thêm uy thế...Thế này thì tôi cảm thấy có chút thế đơn lực bạc!" Thanh âm La Kiệt đã hơi run rẩy.

Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn đám binh sĩ: "Các ngươi ai nguyện ý lên chiêu hàng cùng Kỳ bổn La Kiệt?"

Đám binh sĩ kiên quyết lắc đầu.

Tử Xuyên Tú động viên La Kiệt: "Không cần sợ, chúng ta tuy ở xa, nhưng trên tinh thần, chúng ta vẫn đứng cùng ngươi!"

La Kiệt: "Trưởng quan, tôi muốn đứng lùi lại một chút, mọi người nói cũng không cần phí lực..."

Tử Xuyên Tú đáp không cần nghĩ: "Không cần, tai ta rất thính". Gã quay sang Bạch Xuyên và Minh Vũ: "Các ngươi nghe được không, có cần tiến tới chút không?"

Hai người lập tức biểu thị: Bọn tôi nghe rất rõ rồi.

La Kiệt: "Tú Xuyên trưởng quan, la nãy giờ vẫn không có hồi ứng, địch nhân chắc đã chạy rồi! Tôi quay lại đây!"

"Ngươi đến sát bìa rừng, hô thêm vài tiếng xem sao".

Minh Vũ lén nói nhỏ với Bạch Xuyên: "Lúc ăn cơm tối, La Kiệt không biết sao lại chọc giận đại nhân, sáng nay đại nhân đã chạy đi mua giúp hắn bảo hiểm nhân thọ, phần người thụ ích đều điền tên của mình".

Sau khi La Kiệt hô hoán thêm chừng hai mươi phút, trong rừng cuối cùng cũng có thanh âm "Hi hi hoa hoa", một đám Bán thú nhân cầm lao cầm gậy hiện thân, lao về bọn họ với tốc độ rất nhanh, miệng la gào: "Oa cổ lý oa cổ lý!" (Giết, giết!).

La Kiệt lăn về bên cạnh Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, bọn họ đến rồi!"

Tử Xuyên Tú hô lớn: "Xông lên! La Kiệt đi tiên phong!" Một cước đá La Kiệt lên phía trước.

Song phương tiếp cận rất nhanh, Tử Xuyên Tú la: "Đầú hàng không giết! Các ngươi còn không đầu hàng, chúng ta có đến mấy ngàn người!".

Phía sau truyền lại tiếng ồn ào và tiếng la hoảng: "Chạy thôi!", "Giữ mạng thôi!", tiếng ầm ĩ kinh thiên động địa, sau đó càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa. Tám ngàn binh sĩ Tú tự doanh chạy nhanh như một làn khói, tốc độ thật khiến người ta kinh thán, chỉ trong chớp mắt chỉ còn lưu lại một đám bụi mờ kéo dài, gió thổi tới, loáng thoáng nghe: "Chạy, mau chạy!”

Hiện trường chỉ còn lại Tử Xuyên Tú và ba bộ hạ, cùng đám Bán thú nhân sát khí đằng đằng vây quanh.

Song phương đều bị tràng cảnh đó làm cho kinh ngốc, một lúc sau trong đám Bán thú nhân mới có người lên tiếng, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ nhân loại: "Các ngươi muốn chúng ta đầu hàng?"

"...Không không không" Tử Xuyên Tú vội buông mã đao: "Ta là hỏi, các người có chịu đầu hàng hay không?"

“Không phải vừa rồi hô cái gì "Giết chết không tha" sao?"

"Là hắn la!" Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên, Minh Vũ cùng chỉ vào La Kiệt: "Không liên quan đển chúng tôi!"

"Hà hà hà, Quang Minh Tú, lâu quá không gặp, ngươi vẫn xấu như thế”. Một Bán thú nhân khôi ngô xuất chúng bước ra, trên mặt tươi cười.

Tử Xuyên Tú vừa kinh vừa mừng la lớn: "Lão Đức Luân!" Lời còn chưa dứt, đã bị Bán thú nhân đó ôm vào lòng.

Tử Xuyên Tú lúc đảm nhiệm tiểu kì vũ sĩ, từng trú ở Bố lô thôn thuộc Ngõa Cách hành tỉnh, gã ở trong thôn truyền thụ y dược, tri thức về nông nghiệp, dạy cho hài tử học tập ngôn ngữ nhân loại, kết tinh hữu nghị với Bán thú nhân ở trong thôn, được người trong thôn xưng là "Oa cách đan y mỗ" (Người mang ánh sáng đến). Đức Luân là thôn trưởng, đương thời hắn mang trọng bệnh, là Tử Xuyên Tú giúp hắn đến quân y mới cứu được cái mạng của hắn. Giao tình của hai người rất tốt.

Hai người thân thiết ngươi đấm ta một quyền ta đấm lại một quyền: "Lão gia hỏa ngươi, học gì không học lại học người ta tạo phản!"

-o0o-

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top