Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 39: Tú tự doanh binh (3)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 370 lượt xem
  • 3230 chữ
  • 2021-10-16 13:29:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đương nhiên, cũng có nhu cầu Tú tự doanh không thể cung cấp, như có vài quân quan của đội quân khác đến nói nhỏ với Tử Xuyên Tú: "Có...cái ấy...có cô nương phục vụ không?"

Tử Xuyên Tú rất tiếc nuối đáp: "Xin lỗi, công ty tạm thời còn chưa triển khai nghiệp vụ này". Thấy bộ dạng thất vọng của của đám quân quan, gã lại đồng tình nói: "Bất quá, cũng không phải không có biện pháp..." Gã đem cuốn "Hoa hoa công tử" của mình ra, bán một ngàn đồng.

Nhưng kiếm tiền của đám binh sĩ và quân quan vẫn không thể khiến Tử Xuyên Tú hài lòng, gã còn phái một số lượng lớn tù binh đến các thôn làng tuyên truyền: "Trong hai ngày 25 và 26 tháng 10, khai trương triển lãm hàng hóa ở dốc Mỗ Mỗ sơn!"

Như liệu định cùa gã, cả hành tỉnh đều kinh động, ngàn vạn Bán thú nhân, Xà tộc, Tinh linh quái, Ải nhân ào ào đem kim cương, kim sa, tinh thể thạch đến đổi lấy muối, dược phẩm, thực phẩm, nhu yếu phẩm, sôi nổi chưa từng có.

Ở các nơi có mỏ khoáng sản, do quân đội khởi nghĩa vốn là chủ nhân đã bỏ chạy, khoáng sản khai thác không có người thu mua, công nhân liền vác từng bao đến đổi lấy vật phẩm sinh hoạt.

Đám thương nhân vô cùng cao hửng, hàng hóa tồn đọng của bọn họ nhanh chóng được tiêu thụ hết, Tử Xuyên Tú phái sư đoàn của Minh Vũ bảo hộ thương nhân tiếp tục mua hàng mang đến, rồi lại tiến về phía đông, buôn bán không ngớt tay.

Tú tự doanh như một cỗ cuồng phong, từ tây sang đông, đi qua chỗ nào cũng làm ăn, bất kề là địch hay ta...

Cuối cùng, Tư lệnh tối cao ở chiến khu Viễn Đông Minh Huy biết được chuyện này, quân quan bộ hạ lão khóc lóc vác mặt sầu thảm đến nói, tiền lương ba tháng đều thua sạch trong một đêm ở "Minh Vũ đại thế giới".

Lão cực kì phẫn nộ, lập tức dùng lời lẽ nghiêm khắc viết thư cho Tử Xuyên Tú: "Thời thế gian nan, trên dưới gia tộc đoàn kết một lòng khắc phục quốc nạn! Chiến sĩ tiền tuyến đang không màng sinh tử, đổ máu chiến đấu, còn Tử Xuyên Tủ ngươi, thân chịu quốc ân, lại vào lúc nguy nan, một lòng chỉ nghĩ đến lợi ích riêng mình, mặc kệ đại cục gia tộc. Đối với đồng liêu thì chơi bẩn, lén lút dùng chiến lược vật tư thông địch! Ngươi, ngươi, nếu không hối cải, cẩn thận quân pháp vô tinh!" Chỗ ký tên còn vương mấy dấu mực, biểu hiện Minh Huy đại nhân tâm tình rất kích động!

Thư trả lời của Tử Xuyên Tú chỉ có một dòng: "Cho ông 4% cổ phần!"

Minh Huy gởi thư lại càng thêm phẫn nộ: "Tử Xuyên Tú, ngươi thật là không còn thuốc chữa! Uổng cho ta khuyên giải ngươi, ngươi lại còn không biết hối cải, còn muốn dùng 4% ít ỏi để hối lộ ta, ta đường đường là ủy viên Thống lĩnh xứ, Tư lệnh tối cao chiến khu Viễn Đông, thống lĩnh Minh Huy! Chuyện này là sỉ nhục rất lớn đối với ta!"

Tử Xuyên Tú hồi thư: "5%! Không chịu thì thôi!"

Minh Huy hồi thư:"Mặc cả xong!"

Sanh ý của Tú tự doanh hưng vượng như lửa, từng bước thọc sâu vào trung tâm Viễn Đông, ở các hành tỉnh đều thiết lập chi nhánh công ty. Trong các đội quân đang chiến đấu ở Viễn Đông, chỉ có Tú tự doanh là khiến các đội quân khác hâm mộ.

Binh sĩ của các đội quân khác thi phải ăn bánh bao, uống nước lã. Quan binh Tú tự doanh thì ăn bò bít tết, uống Bạch lan địa. Binh sĩ khác thì y phục lam lũ rách nát, duy chỉ có Tú tự doanh là y phục thẳng thớm, khí sắc hồng nhuận.

Nguyên nhân không có gì lạ, đó là bởi vì phía sau Tú tự doanh cứ vài ngày lại có xe tiếp tế tới (Được lợi nhuận hấp dẫn, thương nhân tham gia càng lúc càng nhiều), phía trước ngoài ăn ngon mặc đẹp, hàng tháng đều nhận cổ phiếu thưởng từ Tú tự doanh, trong túi của binh sĩ đầu cổ phiếu. Toàn quân trên dưới đều sùng bái Tử Xuyên Tú như thần.

Đương nhiên, cũng có lúc thua lỗ.

Một ngày, ở Luân Lang hành tỉnh, một đám Xà tộc đến cướp xa đội vận chuyển của "Công ty cổ phần mậu dịch La Kiệt".

Tử Xuyên Tú bùng phát đại nộ, kiếm La Kiệt chửi hắn tối tăm mặt mũi.

La Kiệt ôm một bụng khí tức, triệu tập bộ hạ, tuyên bố: "Tháng này tiền lãi của mọi người bị trừ!"

Đám binh sĩ của sư đoàn La Kiệt giận kêu "Ngao ngao" chẳng khác gì lũ sói, sau đó dưới sự suất lĩnh của La Kiệt truy sát đám Xà tộc gần ngàn cây số, xông vào khu vực của phản quân không chút sợ sệt, qua một trận ác chiến, dùng mã đao chém đối phương phơi thây đầy đất, đoạt lại hàng hóa.

Phản quân Xà tộc rốt cuộc đã biết cái gọi là "Bản sắc lưu manh", nhưng sự tình còn chưa dừng ở đó. Một cổ đông khác của Tú tự doanh là Minh Huy phẫn nộ vì tiền lãi bị giảm, phái một đại đội bộ binh đến sào huyệt của bọn chúng, đốt sạch mọi thứ. Tàn dư Xà tộc không dễ gì mới chạy thoát, lại không may đụng phải một đám Bán thú nhân nộ khí trùng trùng xách lao, gậy, tự xưng là công ty A Li Ba Ba gì đó, đem toàn bộ tàn binh Xà tộc ra lột da.

Tin tức truyền đi, cả phản quân lẫn đạo tặc đều thông báo lẫn nhau: "Ngàn vạn lần chớ chọc vào Tú tự doanh!"'

Mắt thấy từng đống bạc, vàng vụn sáng loáng, kim cương lấp lánh chảy vào túi như thủy triều, Tử Xuyên Tú vô cùng vui vẻ, đem toàn bộ cất dưới giường, cảm thấy nằm ngủ trên đống tiền tài quả thật ngủ rất ngon...

Ngày 5 tháng 10, Tư Đặc Lâm suất lĩnh Trung ương quân ly khai Vân tỉnh, tiến vào Đắc Á hành tỉnh.

Đắc Á hành tỉnh và Y Lý Á hành tỉnh đều là nơi cư dân nhân loại làm chủ, khi bạo loạn lan ra khắp Viễn Đông, tổng đốc hành tỉnh Cổ Lam rất có phong độ danh tướng, lâm nguy bất loạn, chiêu mộ cư dân bản địa thành lập thủ bị đội gần mười vạn người, cùng thủ bị đội của Y Lí Á hành tỉnh sát bên tương trợ lẫn nhau, binh lực tuy không đủ binh loạn, nhưng bảo vệ hành tỉnh thì đủ. Cuối cùng hai hành tỉnh này trở thành nơi duy nhất ở Viễn Đông không bị chiến hỏa dày xéo, đời sống của mọi người cũng được duy trì.

Bôn ba từ bùn lầy núi đồi Vân tỉnh ra ngoài, Tư Đặc Lâm cuối cùng cũng có thể thở phào. Quay lại nhân gian hiền hòa, thế giới tươi đẹp, không phải hằng ngày thấy hai quân giao tranh, liều mạng chiến đấu, chiến trường thảm liệt. Trước mặt là hương thôn yên tĩnh, nơi đô thị phồn hoa thì tấp nập mua bán, quán rượu khách sạn dọc dường...đủ dạng nhân tình thế thái, bỗng nhiên cảm thấy tươi mới, hình ảnh máu me đao thương trong đầu dần dần mất đi.

Y với thân phận quan viên cao cấp chỉ huy quân đội, những nơi đi qua, các quan viên địa phương đều đến tiếp cận, cực lực phụng thừa, dân chúng thì đem thức ăn rượu ngon đến tặng, chiêm ngưỡng uy vũ của Vương sư quân đội. Hơn nữa mỗi nơi đến, quý tộc, thân sĩ, quan viên ở đó đều nhiệt tình đến mời "Thống lĩnh đại nhân của Trung ương quân, danh tướng chiến công trác tuyệt được Tổng trưởng yêu mến tiền đồ vô lượng" đi dự yến, ai nấy biểu tình đều như là bạn từ thời cởi truồng của Tư Đặc Lâm vậy, hô vang: "Đại nhân phải đến đó, nể mặt tôi chút đi!"

Tư Đặc Lâm thì tính tình tốt, không muốn đắc tội với ai, kết quả là thường bị người ta nửa mời nửa bắt cóc đi.

Thế nhưng, thói quen ăn uống đạm bạc của y ở tiền tuyến đã ăn sâu vào người y, mỗi lần ăn sơn hào hải vị, uống rượu ngon thì hôm sau thế nào cũng ôm bụng tiêu chảy...

Không chỉ mình y, Phó tư lệnh, Tham mưu trưởng cho đến các sư đoàn trưởng đều được chèo kéo lôi đi, từng người từng người gục ngã ở yến tiệc.

Đám quân quan xuất thân Đế đô, lúc này mới biết được lợi hại trong sinh hoạt xa hoa của quý tộc Viễn Đông.

Mãi đến khi đến thủ phủ Đắc Á thị của Đắc Á hành tỉnh, bệnh tình của Tư Đặc Lâm mới khởi sắc, một thiệp mời như thiệp đòi mạng lại được dâng lên: "Tổng đốc Đắc Á hành tỉnh Cổ Lam, tỉnh trưởng Liễu Tử Phong, tổng đốc Y Lý Á hành tỉnh Y Lâm Trữ, tỉnh trưởng La Lâm Song cùng các quan viên, quý tộc hành tỉnh khẩn mời Thống lĩnh Trung ương quân Tư Đặc Lâm đại nhân cùng chúng tướng đến dự tiệc tẩy trần".

Tư Đặc Lâm thật không muốn gặp đám quan viên đó, hỏi Tham mưu trưởng Đường Binh: "Liệu không đi có được không?" Đường Binh lắc đầu: "Đại nhân, chức vụ bọn họ tuy chỉ là Hồng Y kỳ bổn, nhưng hiện tại lương thảo cung ứng cho chúng ta đều phải dựa vào hai hành tỉnh này, hơn nữa Cổ thị gia tộc, cũng là danh môn vọng tộc ở Viễn Đông, trong số tổng đốc và tỉnh trưởng của hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông, gia tộc bọn họ đã chiếm hết chín người, còn nữa, cổ Lam và La Lâm Song đều là thành viên Nguyên lão hội, lúc Ca Ứng Tinh đại nhân còn sống cũng rất khách khí với bọn họ,, buổi tiệc này không thể không đi.

Tư Đặc Lâm cười khổ: "Biết rồi, vậy thì không thể đắc tội. Mọi người chuẩn bị đi cùng đi".

Quan viên và quý tộc bản địa xác thật lễ nghi chu toàn, ngoài cửa lớn an bài hai hàng người đón tiếp, Tư Đặc Lâm cảm thấy bất an, còn chưa kịp khách sáo thì mấy dây pháo đã nổ vang cùng tiếng chiêng trống tùng xèng, sau đó một đám người ùa đến vây lấy y, liên tục hỏi thăm: "Đại nhân đi đường mệt mỏi rồi!", "Đại nhân kì khai đắc thắng, danh chấn thiên hạ!", "Đại nhân vì vạn dân mà lao khổ, dân chúng Viễn Đông vô cùng cảm kích!", "Tư Đặc Lâm đại nhân thiếu niên chí lớn, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng, hồng trình vạn lý!"

Tư Đặc Lâm đáp lại khàn cả giọng, đúng lúc đó một quan viên vận quân phục bước tới hành lễ: "Hạ quan Cổ Lam kính chào đại nhân!"

Tư Đặc Lâm vội hồi lễ: "Tổng đốc các hạ khổ cực rồi!" Quan sát tỉ mỉ trung niên nhân trước mặt, thân thể béo phì, gương mặt trắng trẻo, da mặt được bảo dưỡng rất tốt, ẩn ẩn lộ chút nhợt nhạt vì tửu sắc quá độ, cánh mũi đỏ au, hai mắt vô thần, trong mắt vằn tia máu. Lần đầu gặp mặt, Tư Đặc Lâm đã quy cho hắn vào hạng bị thịt, trong lòng thầm xưng kì: Nghe đồn là tổng đốc Cổ Lam trong kinh nguy không loạn, trấn tĩnh như không, chẳng lẽ lại là một kẻ tửu sắc thế này sao? Hắc, thế gian còn có người không liên quan đến tướng mạo à!

Cổ Lam với thân phận chủ nhân giới thiệu các thành viên buổi tiệc với Tư Đặc Lâm: Tỉnh trưởng Đắc Á hành tỉnh Liễu Tử Phong, một lão đầu gầy đét. Vừa thấy lão, Tư Đặc Lâm lại liên tưởng đến miếng thịt khô trong lương khô quân đội, niên kỷ của lão hơn Cổ Lam nhiều, nhưng không biết vì sao lão lại làm thiên lôi cho cổ Lam, cả nói mấy câu khách sáo cũng lén liếc nhìn sắc mặt Cổ Lam, thật khiến người ta khó hiểu. Theo lý nói, tổng đốc và tỉnh trưởng đều là quan viên cùng cấp, chỉ bất quá một quản quân vụ còn một quản dân chánh mà thôi. Tỉnh trưởng Y Lý Á La Lâm Song, là một thanh niên sắc mặt trắng nhách.

Tư Đặc Lâm hữu hào chào: "La các hạ, khỏe chứ!"

La Lâm Song khoe khoang: "Tư Đặc Lâm đại nhân, có lẽ ngài còn chưa biết, xếp theo bối phận, La Minh Hải đại nhân là thúc phụ xa của tôi!"

Tư Đặc Lâm quan sát bộ dạng kiêu ngạo của tên thanh niên quý tộc này, nói: "Cháu xa của La Minh Hải đại nhân, khỏe chứ!"

Trong mấy người này, chỉ có một người Tư Đặc Lâm xem vừa mắt, đó là tổng đốc Y Lâm Trữ của Y Lý Á hành tỉnh.

Người trung niên này, thân thể khôi ngô, khí vũ hiên ngang, cử chỉ thẳng thắn, lời nói lễ độ đúng phép, không có biểu hiện nịnh bợ như đám quan viên kia, Tư Đặc Lâm có cảm giác không tệ về ông ta: "Người này giống quân nhân, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng ngạo nghễ".

Ngoài đám quan viên cấp bâc Hồng Y kỳ bổn ra, còn có mấy tỉnh trưởng và tổng đốc của các hành tỉnh đã bị mất trong chiến loạn, bọn họ đang tạm trú tị nạn ở Đắc Á hành tỉnh.

Sau một trận chào hỏi, thi lễ, hỏi thăm, bắt tay, ôm vai, kéo tay, hàn huyên, mọi người cuối cùng cũng vào tiệc, Cổ Lam hắng giọng hô: "Hôm nay vì Tư Đặc Lâm đại nhân cùng các chư vị Trung ương quân, mời tất cả cạn ly!"

Trong tiệc có người nhắc đến cuộc bạo loạn, nhân sĩ ngồi đây lập tức không tiếc lời thóa mạ bọn phản quân bội tín, giảo trá, tàn nhẫn vô đạo.

Tổng đốc Lỗ Hải từ biên cảnh chạy về lên tiếng, bản thân vốn có bảy sư đoàn Bán thú nhân, ba sư đoàn Xà tộc, cùng bốn vạn quân đội nhân loại, khi phản loạn xảy ra, bọn chúng lập tức làm phản khiến lão tổn thất thảm trọng, bằng không lão cũng có quân đội đánh nhau với phản quân, không đến nỗi phải thảm hại bỏ chạy. Mọi người đồng thanh an ủi lão: Đúng thế đúng thế, đám tiện dân phản quân đó đúng là vô sỉ, không nói đạo nghĩa.

Y Lâm Trữ ngồi bên Tư Đặc Lâm nhếch mép kín đáo cười, Tư Đặc Lâm đoán có ẩn tình trong đó, khẽ hỏi: "Sao? lão nói không đúng à?"

Y Lâm Trữ giật mình, vội đáp: "Không có gì, hạ quan nhiều chuyện thôi".

Tư Đặc Lâm mỉm cười, ngôn ngữ sắc bén như dao: "Sao, Y Lâm Trữ các hạ không chịu nói ta nghe à?"

Y Lâm Trữ không tránh được, nghiêng người nói nhỏ vào tai y: "Lỗ Hải lúc chạy đến chỗ chúng tôi, mang theo cả một trung đội vợ con thê thiếp, trong hành lý có tới mấy xe đá quý, vàng bạc".

Tư Đặc Lâm nhíu my, hỏi nhỏ: "Một quan viên thủ bị như lão làm sao có nhiều tiền thế?"

Y Lâm Trữ nhỏ giọng nói: "Quân đội của lão danh nghĩa là năm vạn, thực tế không đến hai vạn người, lương của ba vạn khác đều lọt vào túi của lão! Còn hai vạn sĩ binh cũng chỉ được lãnh một phần ba. Tôi nếu là bộ hạ của lão, không phản mới lạ!"

Có một lão quý tộc khóc lóc nói, lão nghĩ không thông vì sao lão đối xử tốt với các chủng tộc khác như thế, "Chiếu cố bọn họ tỉ mỉ chu đáo", bọn họ lại vong ân phụ nghĩa, lại làm phản! Y Lâm Trữ cười lạnh nói với Tư Đặc Lâm: "Xác thật là tỉ mỉ chu đáo! Trong lãnh địa lão, Bán thú nhân đánh răng cũng phải nộp thuế".

Còn có mấy quý tộc nghị luận ở quê hương bọn họ, đám chủng tộc phi nhân loại hung tàn dị thường, thấy người là giết. Mọi người đồng loạt tán đồng, đều nói đám tiện dân đó không biết xấu tốt, gia tộc đối với bọn chúng ơn lớn như thế, lại không biết hồi báo, còn phản nghịch phạm thượng, xâm phạm quyền uy thần thánh của quý tộc nhân loại!

Còn có người nói: 'Thống lĩnh Ca Ứng Tinh hiện đã không còn, vốn không nên nói xấu người, nhưng lão quá mềm lòng đối với đám tiện dân đó để đến hôm nay đám tiện dân đó hiếp đáp chúng ta, nếu như khi xưa lão hung dữ một chút thì nói không chừng đã không có sự tình ngày nay. Lại nịnh hót Tư Đặc Lâm đại nhân đối với phản quân đúng là giết đến đẹp mắt, kiên quyết quả đoán, thật chẳng giống Ca Ứng Tinh sợ chuyện!"

Nghe nói xong, ai nấy đều quan sát biểu tình của Tư Đặc Lâm, thấy sắc mặt Tư Đặc Lâm chẳng lộ vẻ gì, thế là mọi người đều biết hắn vỗ trật mông ngựa, không ai thèm cười phụ họa. Kẻ vỗ trật mông ngựa cười gượng hai tiếng, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Tư Đặc Lâm thất kinh: "Uống máu lính, ăn khống lương?"

Y Lâm Trữ gật đầu, sắc mặt Tư Đặc Lâm chùng xuống, hai người đều không nói tiếp.

Tư Đặc Lâm hỏi nhỏ: "Người đó là ai?"

Y Lâm Trữ cũng nhỏ giọng đáp: "Tỉnh trưởng Đường Quá của Lang Cách hành tỉnh". Lại tiếp: "Hắn bình thường bóc lột Xà tộc, bắt chẹt Bán thú nhân, lúc thò tay lấy tiền thì sức mạnh đầy đủ, lúc có loạn thì ra lệnh quan viên toàn tỉnh 'Kiên cường tử thủ không được bỏ chạy’, bản thân thì lại bôi dầu dưới chân. Tên râu dài ngồi kế hắn là tổng đốc Gia Lâm hành tỉnh, lúc mới bạo loạn, gã nắm trong tay ba vạn bộ đội, khi Minh Tư Khắc hành tỉnh lâm nguy cầu cứu, lại không ứng cứu, tuyên bố: "Chúng ta bảo vệ Gia Lâm, tuyệt không ly khai!", kết quả tổng đốc Lâm Uy của Minh Tư Khắc hành tỉnh chiến tử. Khi phản quân tiến về Gia Lâm, vị "Bảo vệ Gia Lâm, tuyệt không ly khai!" đó lại nửa đêm bỏ trốn, quân đội không đánh mà tan, phản quân vào thành giết mấy vạn người, thi thể chất đầy đường..."

"Không cần nói nữa!" Tư Đặc Lâm gằn giọng ngắt lời Y Lâm Trữ, nhìn đám "Trụ cột gia tộc" ăn vận hoa lệ, cử chỉ ưu nhã, cười nói vui vẻ trước mặt mà cảm thấy trong lòng dâng lên từng cơn phiền muộn.

Tiếng huyên náo, cười đùa, đàm thoại trong tiệc đột nhiên yên lặng, mọi người đều không biết Tư Đặc Lâm đại nhân vì sao đột nhiên nổi giận như thế, kinh hãi không dám lên tiếng. Vô số ánh mắt căm phẫn nhìn vào Y Lâm Trữ bên cạnh Tư Đặc Lâm: Tên khốn nạn nhà ngươi, lại dám chọc Tư Đặc Lâm đại nhân nổi giận!

-o0o-
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top