Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 40: Tú tự doanh binh (4)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 360 lượt xem
  • 3368 chữ
  • 2021-10-16 13:29:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thấy bàn tiệc lắng lặng vô thanh, Tư Đặc Lâm cảm thấy bản thân thất thái, gắp một miếng thịt thường thức, "Gà này thật mềm”.

Không khí lại sống động trở lại, mọi người đều ủng hộ Tư Đặc Lâm đại nhân: "Không tệ không tệ, gà này đúng là mềm!" Biểu tình rất nghiêm túc, phảng phất vừa lĩnh hội chỉ thị trọng yếu của Tư Đặc Lâm đại nhân. Có người còn rút ra một kết luận tại chỗ: "Làm gà thì phải làm mềm thế này!”

Cổ Lam thân là chủ nhân nhìn thấy rất rõ, Y Lâm Trữ ở bên cứ nói nhỏ với Tư Đặc Lâm, không biết nói gì mà khiến Tư Đặc Lâm nồi giận. Hôm nay hắn vốn đố kị Y Lâm Trữ được ngồi kế bên Tư Đặc Lâm, hiện tại lại thấy may mắn: Hay à! Y Lâm Trữ ngươi bình thường âm dương quái khí, lần này vỗ mông ngựa trật chỗ à?

Hắn quyết tâm rèn sắt khi nóng, đến gần nói: "Đại nhân, mấy món hôm nay đều rất đặc biệt, tôi đã dặn dò đầu bếp. Đại nhân, món ăn Viễn Đông chúng tôi rất có mùi vị đặc biệt, không nhiều dầu mỡ, chúng tôi sẽ dâng lên ngài".

Tư Đặc Lâm dở khóc dở cười, không ngờ chỉ một câu nói tùy ý của mình lại dẫn đến tình cảnh hài hước này. Chỉ thấy hai người hầu bưng một món như đậu hũ dâng lên.

Y Lâm Trữ kinh ngạc nói: "Là món này!" Gã nhìn Cổ Lam cười lạnh: "Ngươi thật chịu chơi à!"

Cổ Lam thận trọng nói: "Không có gì, Tư Đặc Lâm đại nhân đi nhiều nơi, kiến thức sâu rộng, ở địa phương xa xôi Viễn Đông chúng ta cũng không có gì xuất sắc để dâng ngài, đây coi như là một chút tâm ý của người dưới chúng ta đối với đại nhân”.

Tư Đặc Lâm kinh ngạc, hòi: "Món này rất quý à? Ta sao có thể dùng được?"

Y Lâm Trữ và cổ Lam đồng thanh: "Không quý!"

Y Lâm Trữ nghiêng đầu nói: "Vật liệu này rất khó tìm à!"

Cổ Lam mặt mũi tươi cười: "Người     nhà quê chúng tôi     cũng     chẳng     có gì ngon, cũng là món ăn thường ngày mà thôi, đại nhân dùng đi ạ".

Tư Đặc Lâm nhìn cục diện, bản thân nếu như không dùng, mọi người khẳng định không chịu động đũa, mỉm cười nói: "Vậy ta cũng không khách khí”. Đưa tay múc một miếng nhỏ, nhấm nháp mùi vị, quả nhiên rất ngon, mềm mà không nhũn, mát cả miệng.

Đám quân quan Trung ương quân cùng đến cũng nếm thử, đồng thanh tán thường, chỉ là mọi người đều không đoán được là vật liệu gì mà làm được món ngon như thế.

Cổ Lam nhiệt tình nói: "Không có gì, đại nhân thấy ngon là được, sau này đại nhân lưu lại tỉnh khu của tôi, mỗi ngày tôi sẽ dâng cho ngài một phần!”

Tư Đặc Lâm vội chối từ: "Không cần không cần, vậy thì phiền lắm”. Bất quá y cũng tò mò, hỏi: "Món này rốt cuộc là làm từ vật liệu gì? Giống đậu hủ, nhưng lại non hơn đậu hũ, giống trứng gà, nhưng thơm ngon hơn nhiều, ta thật không đoán được?"

"Cũng không có gì. Món này bất quá là óc của mười Bán thú nhân thôi, Cổ Lam đại nhân, ta nói đúng không?” Y Lâm Trữ lạnh lùng nói, gã đã hiểu thấu tính cách của Tư Đặc Lâm, biết rõ Cổ Lam sắp bị xúi quẩy.

Cổ Lam cười nói: "Nhưng não Bán thú nhân không thì không ra mùi vị ngon như thế, món này còn thêm óc của Xà tộc và Tinh linh quái. Đại nhân, ngài chớ khước từ, để tôi mỗi ngày dâng cho ngài thưởng thức. Vật liệu không khó kiếm đâu, chúng tôi có rất nhiều nô lệ. Đại nhân, sắc mặt ngài sao thế?"

Tư Đặc Lâm mặt trắng bệch đứng dậy: "Phòng vệ sinh ở chỗ nào?" Đám quân quan trong bọn Đường Bình sớm đã có nhiều người nhanh chân chạy ra bãi đất trống nôn mửa.

Ngay vào lúc này, từ xa truyền lại thanh âm ầm ầm, càng lúc càng lớn, người trong yến tiệc đa số là quân nhân, lập tức nghe ra: Đây là thanh âm của quân đội đang hành quân, hơn nữa càng lúc càng đến gần!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau như muốn hỏi: Là chuyện gì? Bộ đội của ai vào thành?

Ta không có à! Ta cũng không có. Là phản quân sao? Phụ cận không có quân đội phản quân à? Hà huống có ba vạn bộ đội thủ bị đóng ở trong thành, còn có mười vạn Trung ương quân tinh nhuệ của Tư Đặc Lâm, làm gì có phản quân dám đến tìm chết chứ?

Một tên cận vệ của Cổ Lam chạy đến nói nhỏ mấy câu với Cổ Lam. sắc mặt Cổ Lam lập tức đại biến, cả lời cũng không kịp nói, lật đật đi theo tên vệ binh đó.

Tư Đặc Lâm cảm thấy tình thế không ổn, chuyển thân phân phó Đường Bình: "Đem Điều lệnh binh của ta, điều sư đoàn trực thuộc ta và sư đoàn Văn Hà đến". Đường Bình lập tức mang mấy quân quan nhanh chân chạy đi, nhưng không bao lâu đã quay lại, báo cáo với Tư Đặc Lâm: "Đại nhân, tổng đốc phủ bị sĩ binh vũ trang bao vây rồi, chúng tôi không ra được!" Tư Đặc Lâm thất kinh, hỏi: "Bọn chúng là bộ đội nơi nào?"

"Bọn chúng không chịu nói, bắt quá nhìn y phục, chắc là thủ bị bộ đội của Đắc Á thành".

Tư Đặc Lâm thầm kinh hãi: Thủ bị đội của Đắc Á thành? Không phải là bộ hạ của Cổ Lam sao? Hắn muốn làm gì? Hối hận vì quá chủ quan khi đi phó yến mà không dẫn theo đội cảnh vệ, hiện tai họa đến bất ngờ...

Y đứng lên nhìn quanh: "Tổng đốc Cổ Lam ở đâu?" Đám tân khách đều nhất tề tìm kiếm, nhưng không thấy tung ảnh của Cổ Lam!

Tư Đặc Lâm chấn động trong lòng, ngoài mặt vẫn làm vẻ bình tĩnh: "Không sao, Phó tư lệnh Tần Lộ còn ở giữ đại doanh, thấy sự tình không ổn, nhất định sẽ mang người đến tiếp ứng chúng ta".

Nghe Tư Đặc Lâm nói, chúng nhân trong tiệc đều thở phào, an tâm trở lại. Tham mưu trưởng Đường Bình thì vẫn âu sầu: Tần Lộ cho dù phát giác tình hình không ổn, lập tức mang người đến, cũng phải sau nửa tiếng, nhưng trước mắt nếu như Cổ Lam lập tức làm loạn, chưa đến mười quân quan Trung ương ở đây tuyệt đối không chống nổi để chờ viện quân đến.

Tư Đặc Lâm quay đầu nhìn chúng nhân trong sảnh, bao gồm cả tỉnh trưởng Liễu Tử Phong đang trắng bệch mặt, kinh hoàng luống cuống, không ngừng run rẩy, tên vừa khoe khoang "Là cháu họ xa của La Minh Hải đại nhân" La Lâm Song hiện thời đứng ngồi không yên...Khóe miệng Tư Đặc Lâm lộ rạ vẻ khinh miệt, nhưng cũng minh bạch, sự tình không liên quan đến bọn chúng.

Nhưng còn có một người vẫn điềm nhiên ăn uống, tặc lưỡi hít hà, người đó chính là tổng đốc Y Lý Á hành tỉnh Y Lâm Trữ.

Tư Đặc Lâm động tâm, đến gần hỏi gã: "Ngươi nhất định biết là chuyện gì?"

Y Lâm Trữ ôm tay cung kính nói: "Đại nhân, ngài cứ đợi xem kịch đi! Bộ đội thủ bị của Cổ Lam làm binh biến rồi!"

Tư Đặc Lâm lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý của Y Lâm Trữ, nói: "Ngươi đi theo ta". Chuyển thân đi trước ra hành lang đại sảnh.

Y Lâm Trữ hơi ngẩn ra, vội đứng dậy đi theo.

Hành lang yên tĩnh không một bóng người.

Tư Đặc Lâm đứng sững: "Ngươi xúi giục binh biến?" Y không quay đầu, hỏi Y Lâm Trữ đứng phía sau.

Y Lâm Trữ đại kinh, vội biện giải: "Đại nhân, chuyện này không liên quan đến hạ nhân! Hạ quan dù sao cũng là quan viên gia tộc, sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế? Hà huống, sĩ binh đều là bộ hạ của Cổ Lam, tôi sao chỉ huy được? Hà huống..."

Tư Đặc Lâm phảng phất không nghe Y Lâm Trữ biện giải, quay người lại cười cười hỏi: "Ngươi sách động binh biến? Vì sao phải làm chuyện này?”

"Đại nhân! Hạ quan chỉ là vừa hay biết được bộ đội của cổ Lam bất ổn, tùy tiện nói vu vơ, không ngờ..."

"Vừa hay?" Tư Đặc Lâm mỉm cười: "Ngươi 'Vừa hay' ngồi bên ta, lúc người khác nói lại 'Vừa hay' mỉm cười, khiến ta 'Vừa hay' nhìn thấy, lại 'Không cẩn thận' nói rất nhiều chuyện cho ta nghe. Sự tình của bọn họ ngươi đều biết rất rõ...Càng 'Vừa hay' đó là, bộ đội của Cổ Lam làm binh biến, bản thân hắn cũng không biết, ngươi thì biết trước từ lâu!”

Tư Đặc Lâm tiếp: "Tổng đốc các hạ, bằng hữu của ta là Đế Lâm từng nói qua với ta, ta luôn nhớ rất rõ: Lần một là ngẫu nhiên, lần hai là xảo hợp, lần ba là" Y kề sát tai Y Lâm Trữ: "Ác ý rồi! Hiện tại, Y Lâm Trữ tổng đốc các hạ trù tính chuyện xấu, ngươi rốt cuộc có tính toán gì, hiện tại có thể nói ra rồi".

Mặt Y Lâm Trữ trắng nhợt: "Đại nhân, hạ quan thật không có ác ý gì, hạ quan chỉ là muốn...”

"Ngươi chỉ là muốn: Thứ nhất, Viễn Đông vốn có biên chế ba Phó thống lĩnh, Lôi Hồng làm phản rồi, có một vị trí khuyết. Thứ nhì, Phó thống lĩnh trước giờ là đề bạt Hồng Y kì bổn lên, trong hai mươi ba hành tỉnh ở Viễn Đông, duy có ngươi trấn thủ Y Lý Á hành tỉnh và Cổ Lam trấn thủ Đắc Á hành tỉnh không bị dày xéo, công lao to lớn, hai người các ngươi đều có tư cách ứng tuyển chức Phó thống lĩnh. Thứ ba, nếu như bộ hạ Cổ Lam sớm binh biến, cho dù bình loạn xong, tự nhiên cũng khiến ta rất không cao hứng, hắn cũng mất đi tư cách cạnh tranh với ngươi, chức Phó thống lĩnh béo bở đó dĩ nhiên lọt vào tay ngươi. Ngươi muốn có phải vậy không, tổng đốc các hạ?"

Trên mặt Tư Đặc Lâm vẫn treo một nụ cười ôn hòa dù miệng nói ra những lời bóc trần tâm tư người khác. Y Lâm Trữ bị y làm cho ruột gan rối loạn, lúc này mới biết, kẻ mà lúc nào cũng cười cười ôn hòa, phảng phất như chỉ biết đánh trận này, đối với chính trị cũng có sự phán đoán rất chính xác. Y Lâm Trữ luôn tự hào sự thông minh trí trá của bản thân, nhưng đứng trước con người này, dường như mọi suy nghĩ của bản thân đều bị y nhìn xuyên thấu, bản thân đã lọt vào trong bàn tay của kẻ mà gã cho là "Gà con mới ra ràng".

Đứng trước đối thủ thế này, cách tốt nhất là ngoan ngoãn nói thật.

"Đại nhân, hạ quan thừa nhận, xác thật có suy nghĩ như ngài nói, vọng tưởng thăng nhiệm Phó thống lĩnh Viễn Đông".

Khẩu khí Tư Đặc Lâm hòa hoãn lại: "Nước xuống hạ lưu, người thì trèo lên, ngươi đã là Hồng Y kì bổn, muốn thăng tiến thêm cũng là chuyện bình thường, ngươi với cô quân kiên thủ giữ đất, bảo vệ mấy trăm vạn dân an toàn, có công rát lớn. Nhưng ngươi không nên dùng thủ đoạn thế này, vu hãm đồng liêu, thậm chí còn sách động binh biến..."

"Đại nhân" Y Lâm Trữ ngắt lời: "Ngài cho rằng những gì ta nói khi nãy là nói sai?"

Tư Đặc Lâm không nói, đứng nhìn gã.

"Đại nhân, tôi thừa nhận, động cơ của tôi xác thật không sạch sẽ, muốn thăng quan phát tài, muốn cố ý biểu hiện đề ngài chú ý, muốn ngài ở Thống lĩnh xứ nói tốt cho tôi mấy câu: Ta thấy Y Lâm Trữ cũng không tệ, có thể làm Phó thống lĩnh!' Tôi thừa nhận, so với Ca Ứng Tinh đại nhân đã mất, ngài thanh liêm cương chính, tôi thua xa. So với tổng đốc Lâm Uy chiến tử vì Minh Tư Khắc, tôi không bằng. Tôi thừa nhận, tôi cũng ăn khống lương, đại khái báo hơn mười lăm binh sĩ, có điều lương của Hồng Y kỳ bổn cũng quá ít, không đủ để xã giao. Tôi cũng tham sống sợ chết, đánh trận thi ở sau binh sĩ hô hoán: "Các huynh đệ, xung phong!" Những cái đó, tôi đều thừa nhận!"

"Thế nhưng," Y Lâm Trữ lộ thần tình thống hận: "So với đám người trong sảnh kia, lão tử trong sạch hơn bọn chúng gấp trăm lần!"

"Đại nhân, ngài không tin? Ngài muốn tôi cho chứng cứ? Đơn giản, bản thân đám người trong kia chính là bằng chứng. Đường Quá là tỉnh trưởng Lang Cách hành tỉnh, hiện tại Lang Cách hành tỉnh đã bị chiếm đóng, quân dân tử thương vô số, vì sao hắn vẫn an nhiên ngồi ở đây? Lỗ Hải là tổng đốc Đỗ Toa hành tỉnh, là quan viên thủ bị phụ trách đội thủ vệ hành tỉnh, hẳn vì sao chạy đến Đắc Á hành tỉnh? Đại nhân, ngài còn cần chứng cứ gì nữa. Bọn chúng vứt bỏ dân chúng, vứt bỏ quân đội, vứt bỏ hành tỉnh, đó chính là chứng cứ! Tổng đốc Lâm Uy chết rồi, tư lệnh thảo phạt quân Hồng Y kì bổn Lý Kì chết rồi, ba mươi vạn binh sĩ Viễn Đông quân chết rồi, trên trăm vạn bách tính vô tội chết rồi, nhưng bọn chúng vì sao còn sống, còn tiêu diêu khoái hoạt? Bọn chúng chính là một đám đầu sỏ tội ác!

Bọn chúng bình thường vơ vét bóc lột, Bán thú nhân đã là cùng khổ, cả khố cũng không có mặc, như thế vẫn bị nộp thuế! Giao không đủ thì bị đánh đến thảm thiết. Bọn chúng là súc sinh. Đúng, là súc sinh! Vừa rồi ngài đã thấy rồi đó, ăn óc người cũng chẳng là chuyện gì ghê gớm với bọn chúng, có những chuyện khiến người ta sởn tóc gáy ngài còn chưa biết kìa. Ta không nói là vì sợ dọa ngài giật mình thôi!

Hay rồi, bọn chúng làm cho dân chúng phẫn nộ, khói lửa tứ xứ, làm cho mỗi Bán thú nhân, Xà tộc, Long tộc căm hận nhân loại chúng ta. Lúc các chủng tộc khác làm loạn thì bọn chúng mang xe ngựa, dẫn vệ đội, đem người nhà cuốn gói bỏ chạy, để lại lão bách tính không có năng lực chống cự cho phản quân giết tiết hận! Bọn chúng gây nghiệt, nhưng bách tính cùng quân sĩ lại gánh chịu! Viễn Đông có mấy tỉnh khu vốn là nơi phồn hoa đông đúc, nhưng hiện tại đại nhân xem, ngoài khô lâu thì cả cái đánh rắm tìm cũng không có!"

Tư Đặc Lâm yên lặng nghe Y Lâm Trữ kích động diễn thuyết, trong lòng dâng lên từng đợt sóng. Kết hợp với những gì đã chứng kiến, y biết Y Lâm Trữ nói rất đúng, kì thật chỉ cần nhìn gương mặt kích động đỏ bừng của Y Lâm Trữ thì đã biết: Người này hiện không hề nói dối.

Y bình tĩnh hỏi: "Vẫn còn có quan viên không tệ, ngoài tổng đốc Lâm Uy đã mất, tổng đốc Cổ Lam không phải cũng kiên thủ hành tỉnh sao?"

"Khà khà...! Y Lâm Trữ cười lớn: "Cổ Lam? Hắn còn vô sĩ hơn đám kia! Nếu như hắn thật Trung thành làm đúng chức vụ', bộ hạ của hắn ăn no đi làm binh biến cho vui à?"

Y Lâm Trữ cho Tư Đặc Lâm biết: "Phản loạn Viễn Đông vừa xuất hiện, Cổ Lam đã hoảng loạn tay chân, ra lệnh đem toàn bộ chủng tộc không phải nhân loại ở Đắc Á hành tỉnh ra giết sạch, lý do bọn họ là nội ứng của phản quân. Một sư đoàn trưởng rất được lòng người dẫn dắt mọi người phản kháng, không chịu chấp hành mệnh lệnh này, nói với Cổ Lam, nếu như làm vậy, chỉ sợ phản quân còn chưa đến thì trong hành tỉnh đã có khởi nghĩa rồi!”

Tư Đặc Lâm gật đầu đồng ý: "Nói rất hay. Sư đoàn trưởng đó tên gì?"

Y Lâm Trữ hồi đáp: “Gã gọi là Gia Tây á, nhậm chức Kì bổn". Nói tiếp: "Sau đó có tin dữ Viễn Đông quân bại ở bến Xích thủy, Cổ Lam sợ đến nỗi nhũn cả người, cà đêm thu thập gia sản chuẩn bị chạy về cứ điểm Ngõa Luân. Sư đoàn trưởng Gia Tây Á biết nếu để tổng đốc bỏ chạy, cả hành tỉnh sẽ náo loạn, không cần đánh cũng tự tan rã. Gã lập tức quyết đoán, mang người cả đêm truy theo bắt Cổ Lam quay về, giam hắn ở tổng đốc phủ, không để hắn tiếp xúc người ngoài. Bản thân thì lấy thân phận quyền tổng đốc, phân phó mệnh lệnh, tập trung dân quân, lại lấy gia sản Cổ Lam ra làm quân phí, khó khăn mới tổ chức được đội quân gần mười vạn, toàn tỉnh trên dưới đoàn kết đánh lui phản quân, thậm chí trong lúc nguy cấp bọn họ còn cứu viện Y Lý Á hành tỉnh của tôi".

Tư Đặc Lâm tán thưởng: "Có đảm lược có kiến thức người này ở đâu, đêm nay gã có ở đây không? Ngươi giới thiệu ta làm quen đi".

Y Lâm Trữ lắc đầu: "Đại nhân, gã đã chết rồi".

Tư Đặc Lâm ngạc nhiên: "Chiến tử?"

"Không, bị Cổ Lam bí mật giết". Y Lâm Trữ cảm thán: "Nguy cơ vừa qua, Cổ Lam lại lấy quyền tổng đốc, triệu Gia Tây Á đến tổng đốc phủ, nói muốn tặng huy chương cho gã. Gia Tây Á vui mừng mang mấy quân quan có công đến, nào ngờ bị vệ đội của Cổ Lam mai phục giết hết. Cổ Lam giết Gia Tây Á vừa báo thù tiết hận. vừa bịt đầu mối không để lộ chuyện xấu của hắn ra, đồng thời công lao liều chết tử thủ, giữ vững đất đai, bảo vệ dân chúng, chẳng phải đều thuộc về hắn sao. Sự tình này rất bí mật, bên ngoài còn chưa biết. Hiện tại thủ bị đội bên ngoài chính là bộ hạ của Gia Tây Á đến tìm Cổ Lam để yêu cầu thả trưởng quan của bọn họ ra. Tôi muốn xem cổ Lam làm sao bàn giao với bọn họ đây!"

Tư Đặc Lâm trầm mặc rất lâu, hỏi một vấn đề quan trọng nhất: "Ngươi làm sao biết?"

"Đại nhân, Cổ Lam trước khi động thủ giết Gia Tây Á, có nhờ tôi phái người giúp hắn, bởi vì Gia Tây Á rất có uy vọng trong quân đội, hắn không dám dùng thủ bị đội của hắn. Tôi không đáp ứng. Trước khi Thủ bị đội làm binh biến, cũng có liên lạc với bộ đội của tôi, muốn quân ở hai hành tình cùng làm, thanh thế lớn hơn. Đại khái bình thường tôi đối xử với bộ hạ cũng không tệ, bộ hạ của tôi không đáp ứng, còn thông báo tôi biết".

"Ngươi biết bộ đội của cổ Lam làm binh biến mà không báo cho hắn?"

"Đại nhân, tôi không phải cha của Cổ Lam, hắn cũng không phải con tôi, tôi làm sao phải thông báo cho hắn? Đại nhân, ngài không cần lo lắng, binh biến lần này hoàn toàn là nhắm vào một mình Cổ Lam, chỉ cần ngài biểu lộ thân phận mình, đám thủ bị đội đó tuyệt đối không dám đắc tội với ngài, ngài có thể yên tâm trở về, không ai dám cản đường ngài đâu".

Tư Đặc Lâm chăm chú nhìn Y Lâm Trữ, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Ngươi vì sao phải nói nhiều với ta như thế? Ngươi không phải cũng giống bọn chúng, là tổng đốc một tỉnh Viễn Đông sao?"

Đối diện ánh mắt sắc bén của Tư Đặc Lâm, Y Lâm Trữ không hề tránh né, thẳng thắn hồi đáp: "Đại nhân, ngoài chức tổng đốc, tôi vẫn là, con người".

-o0o-

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top