"Ai, không gấp. Hiện tại dù sao cũng đang đàm phán nghị hòa, ngươi quay về cũng chẳng làm gì, chi bằng cứ ở Đế đô mấy ngày, xong chuyện hôn sự hãy đi. Đương nhiên, thời gian có chút hơi gấp, nhưng ngươi cứ để ta lo, bảo đảm sẽ rất đình đám!"
Tổng trưởng mai mối lẫn chú trì hôn lễ là điều rất vinh diệu, nếu bình thường Tư Đặc Lâm phải quỳ xuống cảm tạ, nhưng lúc này đầu óc y đang loạn, không biết nói gì, cứ ngẩn ngơ ra đó.
Tử Xuyên Tham Tinh cũng chẳng trách y vô lễ, như tự nói: "Lúc đó, mọi người danh phận đã định, có thể an tâm chờ đợi! Dù sao Lí Thanh cô nương cũng là nữ tử, ngươi nhẫn tâm để cô ấy chờ qua tuổi thanh xuân sao?
"Tư Đặc Lâm à, chiến trường giết địch là điều trọng yếu, nhưng duy trì giống nòi cho gia tộc cũng quan trọng không kém. Ngươi và Lí Thanh đều là nhân tài xuất sắc, hơn nữa rất trung thành với gia tộc, ta tin hậu duệ của các người nhất định cũng ưu tú và trung thành như thế.
"Được, Tư Đặc Lâm, ta thấy ngươi cũng chẳng có ý kiến gì. Vậy quyết định thế nhé, ta đã xem qua lịch, ngày mốt là ngày cát lợi, Tư Đặc Lâm, ngươi không có ý kiến gì chứ? Vậy thì định ngày mốt đi. Sau đó ngươi hưởng một tuần trăng mật rồi quay về Viễn Đông.
"Ngươi tiết kiệm được bao nhiêu rồi? Có đủ cho hôn sự không? Nếu như không đủ, ta có thể giúp ngươi một phần, Lí Thanh xuất thân danh môn, chúng ta không thể làm tiết kiệm được, không thể để nó chịu ủy khuất”.
Đầu óc Tư Đặc Lâm quay mòng mòng, rốt cuộc cũng có gắng nghĩ được: hiện tại tuyệt đôi không thế đáp ứng. Y thều thào lên tiếng: "Điện hạ, hạ quan rất mong có thể lùi lại hôn ước".
Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh trầm xuống, đây là lần đầu tiên Tư Đặc Lâm làm trái ý lão: "Tư Đặc Lâm, ngươi sao lại có thái độ đó? Chẳng lẽ cho rằng thân phận bản thân bất phàm, Thanh Kì Bổn không xứng với ngươi?"
Lời đã nói ra, Tư Đặc Lâm mạnh dạn hơn nhiều: *Hạ quan không dám. Lí Thanh tiểu thư xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, là người vợ tốt, lại có tài năng..."
Tử Xuyên Tham Tinh không ngừng gật đầu: "đúng thế đúng thế, vậy ngươi còn gì không hài lòng nữa?”
"Không. Hạ quan chỉ là cho rằng,dung mạo nhân phẩm của Lí Thanh tiểu thư, nên tuyển chọn một người chồng tốt. Hạ quan chi là một võ phu, lại xuất thân bần hàn, thân phận, gia đình đều không xứng".
Tử Xuyên Tham Tinh đứng bật dậy, từng câu từng chữ hói: "Tư Đặc Lâm, ngươi không muốn hủy bỏ hôn ước chứ?" Thanh âm trầm trọng, phảng phất đang đè ép nộ khí.
Tư Đặc Lâm nghiến răng, đáp khẽ: "Đúng thế".
Sau khi "y thốt ra lời này, toàn thân nhẹ nhõm, chuẩn bị tinh thần đón nhận một trận lôi đình.
Nhưng lại là bầu không khí tĩnh lặng, giọng điệu của Tử Xuyên Tham Tinh đặc biệt hoà ái: "Tư Đặc Lâm, ngươi không thích Lí Thanh, liệu có phải do đã nhìn trúng nữ tử khác? Nói ta biết, ta làm chủ giúp ngươi".
"Đại nhân" Tư Đặc Lâm có chút không rõ suy nghĩ của Tử Xuyên Tham Tinh.
"Vô luận là ai, ngươi cứ nói ra".
"Xác thật hạ quan đã có lựa chọn trong lòng" Tư Đặc Lâm mắt thấy thái độ hòa ái'' của Tử Xuyên Tham Tinh, lấy can đảm nói ra:
"Người tôi thích chính là Tạp Đan”.
Tử Xuyên Tham Tinh nhướng mày: "Tạp Đan? Cô ta là ai?" Kì thật đối với thân thế, lai lịch của Tạp Đan lão đã sớm biết rõ, nhưng hiện tại vẫn làm ra vẻ chẳng biết sự tình.
Tư Đặc Lâm lây dũng khí thuật lại câu chuyện. Tử Xuyên Tham Tinh lắng nghe rất tập trung, không nói một lời, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng đứng trước cửa sổ, chầm chậm nói: "Ta đã già rồi".
Tư Đặc Lâm chẳng hiểu ý lão, chỉ tiếp lời: "Đại nhân chưa đến sáu mươi, vẫn còn tinh lực sung mãn, sao lại nói đến chữ 'Già' chứ!”
Tử Xuyên Tham Tinh mặc kệ y, tiếp tục nói: "Theo lý, sống được bấy nhiêu năm, lại làm đến Tổng trưởng, mọi thứ coi như đều đã đạt được, nhưng chỉ có duy nhất một chuyện khiến ta không yên tâm".
Tư Đặc Lâm không nói, cểi chăm chú nhìn lão. Đêm nay vị Tổng trưởng lão mưu thâm toán đã bỏ đi mặt nạ, lộ ra sự thẳng thắn hiếm có.
"Từ thủy tô’ gia tộc Tử Xuyên Vân khai sáng họ Tử Xuyên cho đến nay, bao nhiêu người đã đổ máu hy sinh, Tử Xuyên gia tộc đã trải qua biết bao nhiêu trận phong ba mới duy trì đến bây giờ. Họ Tử Xuyên tuyệt đối không thể diệt trong tay ta. Bằng không, mọi xương máu đều bị hủy trong tay ta, ta chết đi cũng chẳng mặt mũi nào gặp lại cha anh, không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.
Ta không tiếc thứ gì, chuyện gì cũng làm, miễn sao duy trì gia tộc trường cửu. Nếu có phạm tội nghiệt, ta nguyện một mình gánh chịu, cho dù sau khi chết phải bị xuống địa ngục ta cũng không hối hận!” Thần tình Tử Xuyên Tham Tinh thập phần kiên quyết, nhưng khó mà che giấu được sự hổ thẹn thấp thoáng.
Tư Đặc Lâm có chút minh bạch "Tội nghiệt" mà Tử Xuyên Tham Tinh nói là chuyện gì, nhưng không thể không xuất ngôn an ủi: "Điện hạ nặng lời rồi, Viễn Đông loạn lạc tuy nghiêm trọng, bất quá chỉ là loạn bên trong, không đủ uy hiếp đến sự tồn vong của gia tộc".
"Lời của ta không phải chỉ Viễn Đông" Ánh mắt của Tử Xuyên Tham Tinh lấp lánh, ngón tay xoay xoay chung trà: "Ta đoán khoảng thời gian mười năm sau khi ta chết, là thời kỳ người thừa kế gia tộc lâm vào tình cảnh nguy hiểm nhất. Tử Xuyên Trữ tuổi còn nhỏ, kiến thức lại ít, lại là thân gái, không hề có chút uy vọng, như thế làm sao có thể áp chế thế lực phản đối, uy nhiếp quần thần chứ? Đám trọng tướng văn thần đầy dã tâm, mắt thấy cơ hội, khẳng định sẽ có lòng quỷ. Chư hầu các nơi thấy quyền lực trung ương suy yếu, cũng sẽ có người có ý đồ đen tối. Cũng như Tứ Xuyên gia tộc khi xưa quật khởi từ Quang Minh đế quốc, ai dám nói không thể xuất hiện những kẻ khác cũng quật khởi từ Tử Xuyên gia tộc, tự lập thành vương chứ? Ngươi nghĩ xem, lúc đó Tử Xuyên Trữ không có quân đội chống đỡ, lại không có quần thần ủng hộ, chỉ bằng vào thân nữ nhi của nó, lấy gì ứng phó với loạn thần tặc tử đây?”
Tư Đặc Lâm nghe mà thấy sợ, lại an ủi Tử Xuyên Tham Tinh: "Tôi cho rằng điện hạ quá lo xa rồi. Trước mắt tuy có kẻ làm loạn, nhưng tuyệt đại thần tử, quan viên văn võ của gia tộc đều trung thành với gia tộc. Nguyện điện hạ sống lâu, nhưng nếu có xảy ra biến cố, tôi tin thần tử của gia tộc nhất định ủng hộ Trữ tiểu thư cũng như từng ủng hộ điện hạ, sẽ trung thành với Trữ tiểu thư.
Tử Xuyên Tham Tinh lắc đầu: "Tư Đặc Lâm à, ngươi nghĩ ai cũng tốt à! Hiện tại ta còn sống, bọn họ đương nhiên rất ngoan ngoãn. Ngươi chỉ cần thấy ta ngã xuống, hừ!, ta còn nhớ phản tặc Dương Minh Hoa, khi anh ta còn sống, không phải hắn cũng trung thành cẩn cẩn sao?"
Tử Xuyên Tham Tinh nói rất có đạo lý, Tư Đặc Lâm im lặng một lúc, sau đó hỏi: 'Vậy ý của điện hạ..."
"Tứ Xuyên Trữ là nữ lưu, cần phải có nam tử mạnh mẽ nắm lấy đại quyền nhiếp chánh, bảo hộ bên cạnh nó. Hắn phải giống một thanh kiêm sắc bén, chấn nhiếp loạn thần tặc tử, khiến bọn chúng sợ hãi mà không dám vọng động, Như thế mới có thể bảo hộ Tứ Xuyên Trữ bình yên chấp chính qua khoảng thời gian nguy hiểm lúc đầu. Người này cần có tài năng lẫn bá lực mới có thể uy nhiếp quần thần, lại phải trung thành can đảm, bằng không có thể phản tác dụng. Tư Đặc Lâm, ngươi xem ai đảm nhiệm trách nhiệm này là thích hợp?"
Tư Đặc Lâm suy nghĩ một lúc, hồi đáp: "Đây là đại sự kế thừa của gia tộc, vốn hạ quan không nên nhiều lời, nhưng Tổng trưởng đã hỏi, hạ quan chỉ đành nói, chiếu theo tình hình trước mắt, Tổng thống lĩnh La Minh Hải rất trung thành với gia tộc, lại có công cần vương, giỏi công tác dân chính, được nhiều người ủng hộ, tôi cho rằng ông ấy thích hợp".
Tử Xuyên Tham Tinh mỉm cười nói: "Ta tin La Minh Hải không hai lòng, nhưng hắn có nhược điểm trí mạng là không hiểu quân sự, không được quân đội ủng hộ. Hắn hiện tại xem ra rất ổn chỉ là vì có ta đứng sau chống lưng, đến lúc ta không còn, hắn căn bản lo cho hắn còn khó".
Tử Xuyên Tham Tinh thầm nghĩ: Trước hết hắn căn bản không phải là đối thủ của Đế Lâm. La Minh Hải ơi La Minh Hải, ngươi còn không tin tưởng người nhà, ngươi bị cừu hận che mờ mắt, ngươi không có khí vũ đảm đương đại sự!
Nếu ta là ngươi, ta sẽ khó chịu, sẽ thương tâm, nhưng ta sẽ coi người chết là do gặp tai nạn như là sóng thần, là địa chấn, trong chiến tranh ngộ thương là chuyện bình thường. Ngươi vì sao không tởê đối đãi bình thường, cứ xem Đế Lâm là thù nhân không đội trời chung. Chỉ cần ngươi lãnh tĩnh hợp tác cùng cừu nhân thì có chuyện gì không làm được. Ngươi không nhìn ra điểm này, rõ là không có dã tâm. Khi xưa Dương Minh Hoa không phải do có Tiêu Long chống lưng nên mới dám công khai tạo phản sao? Nếu như ngươi liên thủ cùng Đế Lâm, cả ta cũng chẳng là gì với các ngươi, nêu không phải vì ngươi như thế, ta cũng không để ngươi làm Tổng thống lĩnh còn Đế Lâm làm Giám sát trưởng...
Tư Đặc Lâm trầm tư nói: "Đại nhân, Giám sát trưởng quan Đế Lâm thì sao? Hắn vừa hung hãn, lại hiểu quân sự, kiên quyết quả đoán..."
Không đợi y nói xong, Từ Xuyên Tham Tinh xua tay: "Ta biết Đế Lâm có tài, nhưng sát khí của hắn quá nặng, cừu gia quá nhiều, khó mà phục chúng, không thể tính hắn được".
Lão đang cố nhịn không nói ra: Tư Đặc Lâm, ngươi không quan sát nhãn thần của Đế Lâm sao? Trong đó đầy lửa tham vọng. Ta chưa từng thấy ai có đam mê quyền lực như hắn. Ta làm sao dám giao tính mạng cúa cháu ta, mệnh vận của gia tộc vào tay một cuồng ma bạo sát dã tâm như thế? Để hắn sống là vì ta cần hắn khắc chế La Minh Hải. Trước khi ta chết, ta nhất định trừ diệt hắn. Bằng không hắn sẽ thành uy hiếp lớn nhất với Tử Xuyên gia tộc, nguy hiểm gấp nhiều lần Dương Minh Hoa!
Nhưng an bài ai chấp hành là tốt? La Minh Hải dĩ nhiên rất vui mùng đi làm, sau đó Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú nhất định khóc lóc đi báo cừu cho đại ca, lại đấu đá với La Minh Hải...Kết cục như thế là tốt nhất, để bọn họ quấn lấy nhau, vị trí của cháu ta mới ổn, khí vận của Tử Xuyên gia tộc mới trường cửu. Bao nhiêu phong ba trong hai * , trăm năm qua, chẳng phái Tử Xuyên tộc luôn vượt qua như thế sao? Hai trăm năm tới, chúng ta cũng như thế...
Tiếp đó Tư Đặc Lâm lại đề nghị Phương Kính, Minh Huy. Tử Xuyên Tham Tinh cười nói: "Ta sao yên tâm giao mệnh vận gia tộc cho tên đại vương chạy nhanh đó chứ?"
Tư Đặc Lâm cũng cười, nói tiếp: "Có một người rất trung thành với Trữ tiểu thư, lại trí dũng song toàn, năng chinh thiện chiến, tôi cảm thấy nếu gã nắm đại quyền nhiếp chánh,không ai thích hợp hơn!"
Ồ ."Ai?"
"Tử Xuyên Tú. Gã cùng Trữ tiểu thư tương thân tương ái, tương lai sau khi bọn họ thành thân, Tử Xuyên Tú sẽ lấy thân phận phu tế Tổng trưởng để đảm nhiệm nhiếp chính thân vương, nắm Thống lĩnh xứ. Bọn họ đã là người một nhà, đương nhiên không có chuyện tranh giành quyền lực, con cái của bọn họ tương lai cũng thuận lợi tiếp nhận giao tiếp quyền lực, bảo đảm huyết thống gia tộc tiếp nối. Hơn nữa nếu như Tử Xuyên Tú nắm quyền, tôi cùng Đế Lâm nhất định toàn lực hỗ trợ, không còn tái diễn cảnh Thống lĩnh xứ tranh đấu cùng Giám sát thính, trên dưới đoàn kết, một lòng đối ngoại, ngày gia tộc ta xưng bá đại lục không còn xa. Điện hạ thấy thế nào?"
Nãy giờ Tư Đặc Lâm đề nghị, Tử Xuyên Tham Tinh đều khịt mũi coi thường, nhưng lần này, lão xác thật có chút động tâm. Đặc biệt là cảnh tiếp nối huyết thống gia tộc quá có sức dụ hoặc. Trở thành bá chủ thiên hạ, đó chính là mộng tưởng của bảy đời Tổng trưởng rồi.
Nhưng lão nhanh chóng lãnh tĩnh lại, Tử Xuyên Tú quá giảo hoạt, rất khó suy đoán. Tất cả người đều có mục tiêu: Mục tiêu của Đế Lâm là quyền lực, mục tiêu của La Minh Hải là đầu của Đế Lâm, mục tiêu của Tư Đặc Lâm là tận trung gia tộc, còn có Tạp Đan...Người có mục đích, hành động và ý đổ của bọn họ không khó để suy đoán. Lão không biết mục tiêu của Tử Xuyên Tú là gì. Gã vì phản tặc mà cầu tình dẫn đến mất cơ hội vào Thống lĩnh xứ, gã cũng không gần nữ sắc, tuy rất tốt với Tử Xuyên Trữ nhưng thuỷ chung vẫn giữ khoảng cách...Cái gã muốn, rốt cuộc là gì chứ?
Đế Lâm nguy hiểm, nhưng Đế Lâm dù sao cũng có thể bị nhìn thấu, nhưng ta không nhìn được Tứ Xuyên Tú. Nói gã gan bé sợ chuyện? Năm xưa gã dám chỉ với tám trăm kỵ binh phá Lưu Phong Tây Sơn, dám cô thân tiềm nhập trong quân ma tộc thích sát đại tướng của đối phương, dám ở đại doanh Trung ương quân đánh chết đệ nhất cao thủ của gia tộc, dám đối diện nguy hiểm bị loạn đao phanh thây đi thuyết phục quân quan Trung ương quân!
Nhưng lại không thể nói gã dũng cảm: Năm xưa ta cùng La Minh Hải liên thủ đấy gã vừa lập đại công ra Viễn Đông sáu năm, khi gã về cũng chẳng oán thán, ta cố ý kích nộ đêm gã an bài ở Dự bị dịch, gã cũng ngoan ngoãn nghe mệnh, không nói một lời. Bụng dạ thâm trầm như thế quá đáng sợ. Người như thế làm chuyện gì cũng bất ngờ, hôm nay gã trung thành với gia tộc, sau này gã cũng có thể bán đứng gia tộc cho Lưu Phong gia.
Tử Xuyên Tham Tinh thu hồi suy nghĩ, vui vẻ nói: "A Tú thì không tệ, nhưng gã còn quá trẻ, e là khó phục chúng. Ta cảm thấy có một người còn thích hợp hơn gã".
Tư Đặc Lâm không cầu tình được cho Tử Xuyên Tú, cảm thấy có chút thất vọng, gắng gượng: "Hạ quan lắng nghe ý cúa Tổng trưởng".
"À, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp!"
Toàn bộ máu huyết nhất thời xộc lên não, Tư Đặc Lâm lắc lư đứng lên: 'Đại nhân, không, điện...Điện hạ, trọng nhiệm như thế, Tư Đặc Lâm tôi không dám đương!"
"Tư Đặc Lâm, ngồi xuống nghe ta nói". Tử Xuyên Tham Tinh càng từ hòa: "Nhân phẩm và sự trung thành của ngươi, ta rất yên tâm. Ngươi chiến công hiển hách, xuất thân quân ngũ, quân đội nhất định ủng hộ ngươi. Danh tiếng của ngươi trong dân chúng cũng rất tốt, thanh liêm công chính, dân chúng thích ngươi, thậm chí đám mắc dịch Nguyên lão hội cũng tán thưởng ngươi. Ngươi lại là huynh đệ của Đế Lâm và Tử Xuyên Tú, ngươi nắm quyền, bọn họ cũng hỗ trợ ngươi. Ngươi xem, người đáp ứng đủ điều kiện như thế không là ngươi thì là ai?".
Đầu óc Tư Đặc Lâm ong ong, y tuy chính trực, nhưng cũng không phải thanh cao gì, mắt thấy có tiền trình quang diệu bày ra trước mặt, y cũng không khỏi hô hấp khó khăn, tim đập thình thình, đầu váng mắt hoa.
"Đến lúc, ngươi đảm nhiệm Tổng thống lĩnh kiêm Thống lĩnh Trung ương quân, nắm trong tay bộ đội tinh duệ nhất của gia tộc, tọa trấn thủ vệ kinh thành. Chỉ cần ngươi ở đây, không kẻ nào dám vọng động. Đối ngoại, ngươi là danh tướng vang danh thiên hạ, Lưu Phong tiểu tặc dám phạm gia tộc sao? Thế nào? Tư Đặc Lâm, vì gia tộc, vì ta, ngươi đáp ứng chứ?"
Tư Đặc Lâm kích động, thanh âm run rẩy: "Tư Đặc Lâm xuất thân hèn kém, vốn không dám mộng tưởng như thế. Nhưng Tổng trưởng đã úy thác, thân chịu long ân của gia tộc, Tư Đặc Lâm đâu tiếc thân này, cúc cung tận tụy cho đến chết để báo ơn gia tộc!"
Tử Xuyên Tham Tinh vỗ bàn kêu hay: "Như thế ta yên tâm rổi! Có ngươi đảm nhiệm trọng trách, ta có chết cũng nhắm mắt. Ngươi trung thành như thế, ta tin cháu ta cũng không bạc đãi ngươi, tương lai Tư Đặc Lâm ngươi sẽ cùng gia tộc tiến thối, cộng hưởng vinh quang. Con cháu của ngươi và Lí Thanh cũng đời đời phú quý, hưởng thụ vinh hoa..."
Tư Đặc Lâm như bị người hắt cho một chậu nước lạnh, sắc mặt tái xanh nói: "Điện hạ, ngài muốn tôi thành thân cùng Lí Thanh, tôi thật khó ưng thuận. Thần đã có thề ước với Tạp Đan".
Tử Xuyên Tham Tinh từ hòa nhìn y, nói: "Ta không phải có thành kiến với Tạp Đan công chúa, ta tin cô ấy cũng là một nữ tử tốt mới khiên ngươi động tâm như thế Ta cũng không phải bắt ngươi nhất định cưới Lí Thanh, trong gia tộc, bất kể ngươi nhìn trúng ai ta đều đáp ứng ngươi, nhất định giúp ngươi thành chuyện, nhưng tuyệt đối không thể cưới Tạp Đan!"
"Vì sao? Điện hạ?"
Tử Xuyên Tham Tinh than: "Tư Đặc Lâm, ngươi sao không hiểu chứ! Tinh táo chút đi, Ma tộc là đại địch của chúng ta, ngươi tương lai là thủ lĩnh Thống lĩnh xứ, là nhân vật thống soái quân đội gia tộc, ngươi cưới công chúa bọn chúng làm vợ, như thế sao còn uy tín, ngươi lấy gì phục chúng? Lúc đó quân đội ở Viễn Đông là thế lực đầu tiên phản đối ngươi!
"Lại nghĩ xem, ngươi và Tạp Đan có lối sống rất khác nhau, sinh hoạt tập tính đều rất bất đồng, các ngươi hiện tại không cảm nhận được, nhưng khi chung sống cùng nhau, khẳng định sẽ sinh mâu thuẫn. Ái tình và hôn nhân rất khác nhau à!
"Hà huống, với nhân phẩm địa vị của ngươi, không lẽ nào không tìm được nữ tử khác? Thậm chí, nếu ngươi đồng ý, ta có thể đem a Trữ gả cho ngươi. Lúc đó ngươi là phu tế của Tổng trưởng, đường đường làm nhiếp chính thân vương, ngươi lập tức đứng trên muôn vạn người!
"Lại nghĩ thêm chút, Tư Đặc Lâm nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, lây quốc gia làm trọng! Tư tình nhi nữ bất quá như là mây khói, chớp mắt là tan biến. Nữ tử đó lại là người Ma tộc, ảnh hưởng rất lớn đến công danh và sự nghiệp của ngươi. Ngươi là người thông minh, Tư Đặc Lâm, chắc ngươi phải biết lựa chọn sao cho sáng suốt chứ?”
Sắc mặt Tư Đặc Lâm trắng bệch rồi chuyển sang đỏ, rồi lại trắng bệch, hai luồng suy nghĩ đang giao đấu trong đầu y, trong tai y đang vang dội lời dụ hoặc của Tử Xuyên Tham Tinh: "Đứng trên muôn vạn ngưòi!", trước mắt lại là gương mặt khả ái của Tạp Đan...Nhất thời, y cảm thấy thiên toàn địa chuyên, đầu đau như muốn vỡ tan!
"Điện hạ, tôi đã định chú ý rồi”. Tư Đặc Lâm đứng lên bái một bái sâu, khó nhọc nói: "Tôi sẽ cưới Tạp Đan làm vợ". Trong thanh âm nghe rõ sự kiên quyết.
Tử Xuyên Tham Tinh mệt mỏi ngã người ra ghế, không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn y, mục quanh không rõ là phẫn nộ hay bi ai. "Đối với thịnh tình ân sủng của điện hạ, Tư Đặc Lâm rất cảm kích. Thật xin lỗi, khiến điện hạ thất vọng rồi. Tôi cũng hy vọng điện hạ có thể tha thứ cho tôi, xin điện hạ tin rằng, vô luận thế nào tôi cũng trung thành với gia tộc, vĩnh viễn không thay đổi, trước sau như một..."
Tử Xuyên Tham Tinh vung tay ngắt lời y, mệt mỏi nhắm mắt.
Nhất thời hai người đều trầm mặc.
Rất lâu, Tử Xuyên Tham Tinh mới mở mắt, hỏi nhỏ: "Ngươi đã định chú ý, thật muốn từ chức?”
"Đúng thế", rất xin lỗi, điện hạ. Nhưng tôi không thể từ bỏ chức trách của mình, nếu như ngài cho phép, tôi muốn đợi bình loạn xong Viễn Đông mới từ chức, sau đó mới kết hôn. Tôi không thể để điện hạ khó xử".
, Tử Xuyên Tham Tinh thần tình mê mang, phảng phất như đang lắng nghe, lại phảng phất như chẳng nghe được một câu, cuối cùng thất vọng than:
"Người tính không bằng trời tính, ngươi đi đi".
Pháng phất như trong thoáng chốc lão đã già đi rất nhiều, khí lực cạn kiệt, hơi thở khò khè biểu tình rất mệt mỏi, vô số nếp nhăn xuất hiện trên mặt. Vào lúc này, Tư Đặc Lâm phát hiện, Tổng trưởng kì thật đã là một lão nhân lực bất tòng tâm.
Trong lòng Tư Đặc Lâm sinh ý thương xót: Trên người lão nhân này gánh chịu vô số trách nhiệm nặng nề, lão vốn mong mình gánh vác dùm một phần, nhưng lại bị mình vô tình cự tuyệt.
Tư Đặc Lâm có cảm giác rất hổ thẹn: "Điện hạ, ngài..."
"Ngươi đi đi". Tử Xuyên Tham Tinh lặp lại.
Tư Đặc Lâm lại sinh ý nghĩ: Lão nhân trước mặt thật yếu ớt, thật cô độc!
Y bái lễ, thành khẩn nói: "Tư Đặc Lâm xin lui, mong điện hạ bảo trọng thân thế, đó là phúc của bá tánh! Đại sự thiên hạ tự có khí vượng, điện hạ cũng không nên quá lo nghĩ mà suy kiệt".
Từ Xuyên Tham Tinh không đáp.
Đi đến cửa, Tư Đặc Lâm lại quay đầu khẩn thiết nói: "Xin điện hạ bảo trọng, Tư Đặc Lâm xin lui". Y chuyển thân định đi, bỗng phía sau có thanh âm truyền tới: "Đợi chút".
Tư Đặc Lâm quay đầu: "Điện hạ?"
Tử Xuyên Tham Tinh run run tay, đưa ra một cái hộp nhỏ màu đen: "Cầm lây".
Tư Đặc Lâm ngơ ngác nhận lây, mở ra xem, là một vòng tay bằng ngọc xanh, thủ công tinh mĩ hoa lệ. Tư Đặc Lâm tuy không phải là hành gia, nhưng cũng biết thứ này rất quý giá.
"Đưa nó cho Tạp Đan. Ta biết, ngươi cũng chẳng dư dả gì, người ta là công chúa, ngươi cũng phái có lễ vật tương xứng, không nên ủy khuất cô ấy".
"Điện hạ, tôi không thể nhận, cái này quá quý..."
"Không có gì. Vòng này ta định khi ngươi kết hôn sẽ tặng cho Lí Thanh, giờ tặng cho Tạp Đan thì cũng thế. Coi như lão đầu tử ta chúc phúc cho các ngươi. Chúc các ngươi đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn".
Tư Đặc Lâm muốn chối từ, nhưng cổ họng nghẹn ngào không nói thành 1ời
"Ngươi không cần khó xử. Ta cũng minh bạch rồi, mỗi người đều có mệnh vận của riêng mình, không thể miễn cưỡng. Cứ theo ngươi mà làm, sau khi bình loạn Viễn Đông, ngươi từ chức thành thân. Ta không tham gia hôn lễ của các ngươi được. Sau khi kết hôn phải rời xa Đế đô, không cần quay lại. Ngươi quá thiện lương, nơi này không thích hợp với ngươi.
"Đợi sau khi có con, ngươi cùng Tạp Đan có thể dẫn con đến thăm ta, giúp chăm sóc mộ địa cho ta, thắp hương cho ta, nhổ cỏ, chùi rửa mộ bia dùm ta. Ngươi và Tạp Đan đều rất dễ nhìn, con của ngươi nhất định rất đẹp. Nhớ nói với hài tử đó, người nằm dưới là Tham Tinh gia gia. Ta nghĩ, lúc đó cũng chỉ có ngươi còn nhớ ta, còn đến thăm ta".
Tư Đặc Lâm không còn nhịn được, nước mặt ùa ra, nghẹn ngào: "Điện hạ...” Nhảy vào lòng Tử Xuyên Tham Tinh,"khóc không thành tiếng”.
Tử Xuyên Tham Tinh ôm y vào lòng, nhỏ giọng nói: "Ta luôn nghĩ, nếu như ngươi là con trai ta, nếu như ta có một đứa con như ngươi, vậy thì rất tốt, vậy thì rất tốt..." Nước mắt của lão cũng tuôn ra, nhỏ tong tong xuống tóc Tư Đặc Lâm.
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận