Có người mở cửa số, ánh nắng ban mai mang theo khí lạnh lùa vào phòng.
Tư Đặc Lâm còn đang ngái ngủ lập tức kinh tỉnh, từ trên giường ngẩng đầu hỏi Phó thống lĩnh Trung ương quân vừa vào: "Có tin tức gì không?" Y rất tiếu tụy, cặp mặt đầy tia máu.
Tần Lộ lắc đầu, Tư Đặc Lâm không yên tâm, truy vấn: "Ta muôn biết hạ lạc của hai đại nhân Phương Kính và Minh Huy, còn có chủ lực hai quân, chẳng lẽ chẳng có một chút tin tức gì?"
Tấn Lộ vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, đại nhân. Đâu đâu cũng có đội tiền trạm của ma tộc hoạt động, bọn chúng chuyên lựa quân quan và Truyền lệnh binh để hạ thủ, bao nhiêu Truyền lệnh binh phái đi đều có đi không về. Tin tức của chúng ta đã bị cách tuyệt, đâu đâu cũng loạn cả rổi".
Tư Đặc Lâm xuống giường đi tới đi lui, trong đầu cấp tốc suy luận: Ma tộc rốt cuộc có bao nhiêu quân? Mục đích của bọn chúng là gì? Muôn đoạt lấy Viễn Đông? Hay muốn kiềm chế hành động quân sự của chúng ta đối với phản quân? Hay là bất quá Đại ma thần vương sau giấc ngủ trưa cảm thấy nhất thời hưng phấn? Chủ lực của bọn chúng ở đâu? Khai chiến ba ngày rồi, chúng ta vẫn chẳng biết thêm gì, cứ như đang ở trong mộng. Càng mơ hồ đó là, ngay cả quân mình đang ở đâu cũng chẳng biết được.
Tư Đặc Lâm bất đô nói thành tiếng: "Ta phải bắt sống ma tộc! Cho dù một tên cũng tốt!"
Tấn Lộ không nói gì chỉ nhìn y, hai người đối mắt nhau. Bởi vì Trung ương quân ở sâu bên trong, rất may chưa trở thành mục tiêu tấn công của ma tộc, tuy Tư Đặc Lâm sớm đã tập trung bộ đội phòng thủ, nhưng không ngừng có quân tiền trạm của ma tộc đến tập kích, tổn thất hết mấy đội trinh sát. Hai ngày trước, đội trưởng trinh sát của Trung ương quân là Phó Kì Bổn Lô Chân đã đoán được động hướng của trinh sát ma tộc, trước khi xuất phát đã lên tiếng bào đảm với Tư Đặc Lâm sẽ bắt sống được một tên đem về, hiện tại đã qua hai ngày hai đêm, không có chút tin tức nào về, e là đã bị ma tộc "Bắt sống''.
Hỏng rồi, Tư Đặc Lâm suy nghĩ, tất cả đều loạn rồi!
Y cố gắng vực dậy tinh thần, hỏi: ”Có tin tức gì của Tú tự doanh không?”
"Đại nhân, cả lộ nhân mã Tú tự doanh đã không biết đi hướng nào, nơi đóng quân đã bị đốt thành bình địa, e là Tử Xuyên Tú các hạ đã..."
"Chớ nói càn. A Tú tinh minh lại tài năng, nhất định không thể xảy ra chuyện!"
Tần Lộ tự biết lỡ lời, vội nói: "Đúng thế, hy vọng tất cả đúng như lời của đại nhân”.
Tư Đặc Lâm hít sâu một hơi, đưa vấn đề Tử Xuyên Tú ra ngoài não: "Được rồi, Tần Lộ, không thể cứ chờ đợi như thế, chúng ta lập tức đi Tư lệnh bộ ở Đỗ Toa hành tỉnh, ngươi nghĩ thế nào?"
Tần Lộ do dự một chút, đáp: "Đại nhân, xem ra lần này thế đến của ma tộc rất hung hãn, nếu theo ý của hạ quan, phương pháp ổn thỏa nhất vẫn là lập tức triệt thoái về cứ điểm Ngõa Luân, đây mới là an toàn nhất".
Tư Đặc Lâm lắc đầu: "Chúng ta không thể bỏ mặc không quản, như thế chẳng khác nào bỏ chạy. Lập tức xuất phát đi Đỗ Toa hành tỉnh".
Trong ánh nắng, chiến mã đón gió hí vang, tiếng vũ khí leng keng, tiếng xe ngựa lộc cộc, Trung ương quân bắt đầu tiến về phía đông. Đại quân hành quân trên đại công lộ Viễn Đông, Tư Đặc Lâm nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên: Một đoàn người nối dài dằng dặc, từ phía đông ngoằn ngoèo di chuyển về phía tây. Bọn họ đều biết: Ma tộc hung tàn đã đến rồi, chỉ có đi về phía tây, đến cứ đểêm Ngõa Luân mới có đường sống.
Có người xe ngựa chở đầy hòm lớn hòm nhỏ, có người thở hổn hển vác theo toàn bộ gia sản, có người đi tay không chẳng mang thứ gì. Lão nhân cùng khố dắt theo hai con dê, bước chân loạn choạng, phụ nữ tay ôm lấy tiếu hài, tay đeo hành lí mệt mỏi bước đi trong tuyết lạnh, té ngã, hài tử khóc òa, mẫu thân nức nở, không ngừng có người đi ngang qua nhưng chẳng ai giúp đỡ. Khổ nạn chiến tranh đã biến bọn họ thành những tượng gỗ, ánh mắt ngây ngốc, mất đi mái nhà sinh sống, mất đi ruộng đất, mất đi,thân nhân, tương lai bọn họ sẽ thế nào đây?
Trong dòng người cũng có nhiều sĩ binh. Có kẻ bị thương nằm trên cán hôn mê gọi: "Mẹ mẹ!"
Có sĩ binh bị thương ở chân vừa đi vừa chửi, đồng bạn của gã đã bó gã lại. Một sĩ binh toàn thân đầy vệt máu khô ngồi trên tuyết, không ngừng van xin: "Ta là thuộc sư đoàn bảy mươi mốt, có ai biết bộ đội chúng ta đang ở đâu không? Xin ngươi, mang ta theo đi! Chân ta gãy rồi! Xin ngươi!" Dòng người lướt qua hắn, chẳng một ai dừng chân. Cầu xin đến khi không thể nói được nữa, hắn khóc không thành tiếng, vùng vẫy bò trên tuyết như bò sát. Tiền tuyến đã vỡ rồi, sĩ binh tan rã, bọn họ nhục nhã tháo mũ nón, cởi quân phục vứt đi, cải trang thành bình dân mà đi, rất nhiều quân đoàn đã triệt thoái như thế. Thấy bộ dạng bọn họ, không cần suy nghĩ Tư Đặc Lâm cũng tuyệt vọng hiểu rằng: Tình thế tiền tuyến còn xấu hơn trong tưởng tượng của y nhiều.
Thấy những đào binh đó thật khiến người ta đau lòng, không lâu trước đó bọn họ còn khôi giáp sáng rõ, quân phục nghiêm chỉnh, miệng hát chiến ca, mặt đầy ngạo khí, lòng đầy nhiệt huyết bảo vệ tố quốc, còn hiện tại, y phục lam lũ, bùn đất đầy người, đừng nói là quân nhân, còn thua cả đám khất cái. Mấy tên đào ngũ đó nếu như có gì đểtự an ủi chính là tự nhũ đào binh đâu chỉ riêng mình, có tất cả bao nhiêu vạn đào binh, có gì mất mặt đây. Một tên quân quan ngồi trên ngựa hét:
"Mau nhường đường! Ta là Kì Bổn đại nhân!” Đám sĩ binh chẳng có phản ứng, quân quan đại nộ vung roi đánh bừa, kết quả là bị đám sĩ binh phẫn nộ hợp lực đẩy đại nhân lẫn ngựa xuống sườn núi, tiếng kêu thảm vang vọng trên không.
Dưới bóng cây ở một ngã rẽ, một quân pháp quan khắp người toàn vệt máu tuyên bố gã phụng lệnh Tư lệnh bộ tối cao, ngăn cản sĩ binh đi qua dây, tập trung bọn họ lại, tổ chức thành đội ngũ quay lại chiến đấu!
"Các binh sĩ, không cần sợ! Đứng lại, quay lại đi!" Thanh âm của gã khàn khàn: "Nhân loại đang bị xâm lược, Tử Xuyên gia tộc đang đối diện cường địch! Bảo vệ gia tộc, bảo vệ nhân loại! Các binh sĩ, đây là trường thánh chiến, tuyệt không thể thối lui. Dũng cảm lên, quay lại đi!" Gã nói đi nói lại, đám đào binh vẫn lũ lượt lướt qua, gã kéo tay một sĩ binh, sĩ binh đó đầu cũng không quay lại đẩy gã ra, gã phẫn nộ rút vũ khí uy hiếp, mắng chửi, lại cản một sĩ binh khác, sĩ binh đó đạp gã một cú khiến gã ngã chổng vó lên trời...
Đội ngũ Trung ương quân xuyên qua công lộ dày đặc người ngựa, xuyên qua xa đội lộn xộn, xuyên qua đám đào binh và bình dân, đội hình chiến đấu vẫn tiến tới. Bộ đội trật tự, quân dung phơi phới, thẳng tiên hướng đông. Đi tới đâu cũng giông như cấp cho đám người chạy loạn mệt mỏi chút sinh khí, có người còn hét lên: "Hay quá, là Trung ương quân!"
Nhưng cũng có người gào lên: "Các huynh đệ, đừng để cấp trên lừa gạt. Bọn họ là muốn các người đi chết đó!"
Tư Đăc Lâm đến đâu cũng hỏi đám bại binh, thu được đủ loai tin tức: "Bộ đội chúng tôi bị đánh tan ở Sa Gia".
"Chúng tôi bị vỡ trận ở Minh Tư Khắc hành tỉnh, Kì Bổn của chúng tôi chết rồi".
"Phương Kính thống lĩnh? Chúng tôi không biết, nghe nói chết rồi, nếu không thì bị bắt làm tù binh rồi, chúng tôi không có thấy ông ta".
"Minh Huy? Nghe nói cũng chết rồi? Chúng tôi cũng không rõ! Bộ đội chúng tôi bị ma tộc bao vây, mấy ngàn người chúng tôi chỉ lo thoát thân, không rãnh quan tâm chuyện khác.
Còn về vấn đề ma tộc có bao nhiêu binh mã, thì càng đủ dạng thuyết pháp. Có người nói, rất rất nhiều, chính mắt hắn thấy đại quân ma tộc kéo dài đến mấy chục cây số. Có người cười mũi, nói tối đa chỉ có mấy đoàn đội, là đám đào binh hoảng sợ nói bừa. Thậm chí còn có người nói, đích thân thấy đại ma thần vương giết người, hắn rất dị thường, cao bằng bốn người bình thường gộp lại, đầu lớn như tảng đá, mắt phun ra lửa, miệng đỏ như chậu máu, đớp một cái là một mạng người!
Đũ các dạng tin tức, có người nói toàn bộ Vương quân gia tộc ở tiền tuyến đều bị tiêu diệt rồi. Phương Kính và Minh Huy đều chết rồi. Có người nói Minh Huy bắt đầu đại phản kích, men theo Hôi thủy hà tiến công, Ma tộc đã bại trận hoáng hốt thối lui.
Cuối cùng có một thương binh nói với Tư Đặc Lâm: Tư lệnh bộ Viễn Đông của Minh Huy đã vượt qua bờ tây Hôi thủy hà, từ Đỗ Toa hành tỉnh triệt thối đến thủ phủ Y Bổn thị của Y Lí Á hành tỉnh. Tư Đặc Lâm đối chiếu các loại tin tức, lại thảo luận cùng đám thuộc hạ, cảm thấy tin tức cuối có độ tin cậy cao, lập tức hạ lệnh đại quân chuyển hướng đến Y Lí Á.
Hôm sau, bộ đội Tư Đặc Lâm tiến vào Y Bổn thị. Nơi này cảnh tượng cũng hoang tàn, binh hoang mã loạn, số lượng lớn binh bại trận từ Đỗ Toa hành tỉnh kéo về đây, chen chúc lộn xộn. Các lộ bộ đội được tổ chức bài bản đều đã tan rã, đến đâu cũng thấy bại binh và thị dân kinh hoàng, ai ai cũng nói: "Ma tộc ở phía sau!" chẳng có người nào chỉ huy nhiệm vụ phòng vệ thành thị.
Trung ương quân vào thành lập tức dẫn đến chấn động khắp thành, tổng đốc Y Lí Á hành tỉnh là Y Lâm Trữ nghe tin Tư Đặc Lâm đến, lập tức chạy ra gặp mặt.
"Tình huống thế nào?" Tư Đặc Lâm còn chưa xuống ngựa đã lập tức hỏi, lại hỏi dồn: "Hai vị đại nhân Minh Huy và Phương Kính phải chăng đang ở đây? Ma tộc đến đâu rồi?”
Y Lâm Trữ rất mệt mỏi, đôi mắt thiếu ngủ vằn vện tia máu, thanh âm khàn khàn: "Tư Đặc Lâm đại nhân, tình huống rất tệ, rất rất tệ, ngài đến thì quá tốt rồi, Minh Huy đại nhân đúng là đang ở đây, ngài muốn gặp ông ta không?"
“Được! Ngươi dẫn đường!" Tư Đặc Lâm nhảy xuống ngựa, xuyên qua đám đông thương binh và dân chúng, tiến vào đại sảnh chính. Trong một gian phòng, y nhìn thấy Tổng tư lệnh chiến khu Viễn Đông, Minh Huy.
Minh Huy đã sụp đổ, thân thể co rút lại, rúc vào góc tường hai tay ôm mặt, bả vai run rẩy, khóc không thành tiếng, y phục khắp người nhếch nhác, phát ra mùi hôi hám. Thống lĩnh Minh Huy thần thái hiên ngang lại trở thành thế này ư!
Phó thống lĩnh Hắc kỳ quân ở cạnh hắn vội giải thích với Tư Đặc Lâm: "Minh đại nhân ba ngày trước tự sát nhưng bị chúng tôi ngăn cản, từ đó đến giờ ông ấy biến thành như thế, co rúc một chỗ, cháo cũng không ăn, chẳng quan tâm đến ai".
Tư Đặc Lâm đi qua nói nhỏ: "Minh Huy đại nhân, là tôi, Tư Đặc Lâm". Gọi ba lần Minh Huy mới có phản ứng, hắn chầm chậm ngẩng đầu, sắc mặt trắng đến phát sợ, nước mũi nước miếng nhều nhụa, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, nhìn Tư Đặc Lâm giống như nhìn người xa lạ, không lên tiếng.
Tư Đặc Lâm nhìn thấy khó chịu trong lòng, hỏi: "Đại nhân, tình trạng của quý bộ hiện thếnào?"
"Có biết Phương Kính đại nhân ở đâu không?"
"Chính diện có bao nhiêu bộ đội ma tộc?"
Minh Huy ngây ngốc nhìn Tư Đặc Lâm, chẳng hề lên tiếng, cuối cùng vẫn là Phó thống lĩnh đó hồi đáp: "Tư Đặc Lâm đại nhân, ba ngày trước, Tư lệnh bộ bị ma tộc tập kích, chúng tôi là tìm sống trong chết mới đến được đây”.
Tư Đặc Lâm quay sang hỏi gã: "Tây bộ đại doanh còn không? Các lộ binh mã còn không?"
"Tây bộ đại doanh đã bị ma tộc hạ rồi, bốn sư đoàn đều bị đánh tan. Chúng tôi đã mất đi liên hệ với bộ đội, chỉ biết mười mấy lộ bộ đội đều bị đánh tan".
"Phương Kính và bộ đội của lão ở đâu?"
"Toàn bộ dân quân đều bị tan rã, không chết cũng bỏ chạy. Chúng tôi tối qua có hỏi một đào binh, chứng thực dân quân của Phương Kính đã bị diệt ở Nguyệt lượng loan, chết mười mấy vạn người, còn Phương Kính...nghe nói cũng đã chết ở Nguyêt lượng loan, cũng có người nói đại nhân bị bắt làm tù binh, chúng tôi cũng không rõ".
Tư Đặc Lâm cảm thấy hai chân phát nhuyễn, y đã dự cảm tình hình tiền tuyến không ổn, nhưng không ngờ lại thê thảm đến vậy, cả một lộ đại quân bị diệt, một lộ khác bị đánh bại, một Thống lĩnh chiến tử, một kẻ khác sợ quá hóa điên. Y trấn định lại, hỏi: "Ma tộc rốt cuộc xuất động bao nhiêu binh lực? Bọn chúng đã đến đâu rồi?"
Tên quân quan đó suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Toàn bộ binh lực thì chúng tôi không rõ, bất quá trước mắt xác định được, không thể dưới ba mươi vạn”.
Tư Đặc Lâm hít một hơi khí lạnh: Đây đã vượt quá ba lần quân số của Trung ương quân.
"Còn bọn chúng hiện ở đâu, chúng tôi cũng không biết.
Tư Đặc Lâm không thể áp chế phẫn nộ, trách: "Cái gì cũng không biết? Các ngươi làm gì? Ma tộc giết đến nơi mới phát hiện, cũng không biết địch nhân có bao nhiêu tên?”
Tên quân quan đó hổ thẹn nuốt nước miếng!'"Đại nhân, ngài biết đó, trước khi phản loạn, Viễn Đông quân vốn thiết lập ở biên cảnh mấy sư đoàn Bán thú nhân, Xà tộc, chuyên môn cảnh giới ma tộc xâm nhập. Hiện tại bọn chúng đều đã làm phản, đứng về phía ma tộc, chúng tôi như bị mù mắt, đến khi ma tộc đến sát mũi mới phát hiện...Còn bộ đội chúng tôi đều từ sau phản loạn điều từ phúc địa gia tộc đến đây, không giống Viễn Đông quân, bọn chúng có kinh nghiệm tác chiến với ma tộc, đột nhiên bị tập kích mọi người đều hoảng loạn, tổn thất rất lớn, cả Minh Huy đại nhân cũng thành như thế, Tư lệnh bộ đã loạn thành một cục chúng tôi cũng không biết làm sao cho tốt..." Gã nhìn sắc mặt Tư Đặc Lâm trầm trọng, không dám nói tiếp, trong phòng liền trầm mặc khiến người ta khó chịu.
Tư Đặc Lâm áp chế nộ hỏa, hỏi Y Lâm Trữ: "Bên phía các người thì sao? Căng thẳng không?”
Y Lâm Trữ nãy giờ đứng yên lắng nghe, nhỏ giọng đáp: "Đại nhân, sự tình khác đều không ổn, nhưng hiện cần phải lập tức quyết định một chuyện: Thủ vệ hành tỉnh hay là triệt thối? Chúng tôi đang đợi một chỉ thị, nhưng Minh Huy đại nhân lại thế này..."
Tư Đặc Lâm nghĩ một chút, phân phó Tần Lộ cùng đến: "Đem giấy bút đến ghi chép”.
Tần Lộ chuẩn bị xong, Tư Đặc Lâm chầm chậm nói: "Nguyên giám vụ Viễn Đông chiến khu Tổng tư lệnh Minh Huy các hạ tinh thần và thân thể rất xấu, tôi, Thống lĩnh Trung ương quân Tư Đặc Lâm cho rằng, Minh Huy đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ. Căn cứ điều lệ ba mươi hai, khoản hai, là quân quan gia tộc chức vị tối cao, tôi thay thế chức trách của Minh Huy, tiếp tục chỉ huy toàn bộ quân đội gia tộc ở Viễn Đông. Tư Đặc Lâm. Ngày 8 tháng 1 năm 780 Đế quốc lịch".
Tư Đặc Lâm tiếp: "Lệnh này viết thành ba bản, Trung ương quân giữ một bản, một bản giao cho Tư lệnh bộ Viễn Đông bảo tồn, một giao cho Thống lĩnh xứ. Đối vối mệnh lệnh này, các người có dị nghị gì không?"
Mọi người ở đây, bao gồm cả quân quan Hắc kỳ quân và Y Lâm Trữ đều lắc đầu:
"Không có! Chúng tôi nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của đại nhân".
"Được. Các ngươi nghe cho rõ". Tư Đặc Lâm quay sang Phó thống lĩnh Hắc kỳ quân: "Ngươi tên gì?"
"Hạ quan là Lam Tề, quan chức trong Hắc kỳ quân là..."
"Nghe cho rõ, Lam phó thống lĩnh, hiện tại ta lệnh cho ngươi đảm nhiệm quyền thống lĩnh Hắc kỳ quân".
Lam Tề ngẩn ra, tiếp đó lộ sắc mừng: "Hạ quan cảm tạ đại nhân tài bồi! Hạ quan nhất định tận tâm tận lực, nỗ lực..."
"Lam Tề, Hắc kỳ quân hiện còn bao nhiêu người?"
"Đại nhân, chúng tôi đã mất liên hệ với các sư đoàn bên dưới, hiện tại chỉ có trung đội cảnh vệ của Tư lệnh bộ...”
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận