Vân Thiên Tuyết nhanh chóng áp chế sát khí: Lỗ Đế, ngươi dám trước mặt ta vũ nhục điện hạ. Một năm trước, bằng vào câu này ta nhất định khiến ngươi năm bước đổ máu. Lỗ Đế, ngươi cho dù hung hăng càn quấy, nếu đánh nhau, trong hai mươi chiêu ta chắc chắn lấy đầu ngươi. Thế nhưng, điện hạ phân phó, hiện tại vẫn chưa phải lúc giết ngươi...
Vân Thiên Tuyết lộ ra một nụ cười nói: "Công tước các hạ nói đúng. Cho dù công tước các hạ và nhị điện hạ không có giao tình, nhưng điện hạ luôn ngưỡng mộ vũ dũng của các hạ, rất mong có thể kết giao với hào kiệt như công tước các hạ. Ngài nguyện ý biểu thị tình hữu nghị trước, muốn Bình tĩnh hầu làm chứng, chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi".
Lỗ Đế vẫn còn kinh hãi trong lòng, trận hàn ý vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Là sát khí? Sao có thể, ta thân kinh bách chiến, giết người vô số, sao lại bị một tên mặt trắng văn nhược dọa hãi chứ? Lầm lẫn? Đúng, nhất định là thế. À, gần đây trời lạnh, phải mặc thêm y phục mới được.
Đối với đề nghị của Vân Thiên Tuyết, hắn vẫn đang suy xét. Lỗ Đế tuy lỗ mãng nhưng cũng biết: Khi quân là đại tội, đặc biệt bệ hạ trí tuệ vô bì, vạn nhất bị nhìn ra sơ hở...
Vân Thiên Tuyết cũng không miễn cưỡng hắn, nói lớn: "Không ngờ Lỗ Đế công tước lại là quân tử chân chính như thế, tại hạ thập phần bội phục! Công lao này nếu tướng quân không có hứng thú thì thôi, ta cũng không nói nhiều. Ta đi tìm Lăng Bộ Hư tướng quân nói chuyện, nghe nói ông ấy cũng giết không ít Tử Xuyên quân, nghĩ chắc cũng rất có hứng thú".
Hiệu quả đến tức thì, nghĩ bản thân gian khổ đánh trận, kết quả giết chết đại tướng địch nhân lại nhường cho Lăng Bộ Hư không làm mà hưởng...Lỗ Đế tức khí nói: "Chuyện này sao có thể vậy! Vũ lâm các hạ, cứ theo ngươi mà làm! Còn về nhị điện hạ, xin nhờ chuyển lời hỏi thăm đến ngài!"
"Hà hà, nói hay nói hay, tước gia có thể còn chưa biết hạ trước giờ luôn kính trọng hào kiệt. Mọi người đều là người nhà, chuyện như thế, ta hiện tại dám bảo đảm, điện hạ không thể không giúp!" Vân Thiên Tuyết cười nói. Trong đầu gã nghĩ: Cá khác nhau phải dùng cách câu khác nhau, đối với tên cẩu hùng này, hà hà, cách tốt nhất là vứt cho hắn một cục mật ong trước mặt. Hắc hắc, điện hạ, ngài thật là anh minh, trên thế gian còn có chuyện gì ngài không đoán được chứ? Lỗ Đế, chỉ cần ngươi nuốt lấy cục mật này, tên cẩu hùng ngươi cả đời sẽ phải nhảy múa theo lệnh điện hạ!
"Hắc hắc" Lỗ Đế cười khan hai tiếng, ẩn ước cảm giác có chỗ không ổn: "Bản thân lúc nào trở thành người nhà của tên mặt trắng này vậy?"
Vân Thiên Tuyết không cho hắn thời gian suy nghĩ, thúc giục: "Đã như thế, tước gia lập tức viết tấu chương đi, đem đầu người và vật kiện giao cho tại hạ chuyển trình bệ hạ để tránh người khác tranh công, đêm dài lắm mộng!"
Lỗ Đế không thể nghĩ kỹ, vội khởi thảo tấu chương, khẳng định chắc chắn trong chiến dịch Nguyệt lượng loan, là bản thân chính tay giết chết Phương Kính, đánh cho Tử Xuyên quân khiếp đảm, toàn quân tan vỡ, "Chi tiết trong đó, nhờ Vũ lâm Vân quân trình thuật bệ hạ", đồng thời đem tất cả vật chứng giao cho Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết xem qua tấu chương, khóe miệng lộ nét cười lạnh: Tên này đích thân viết tấu chương, chỉ cần sau này lấy ra, lúc nào cũng có thể chứng minh tội khi quân của Lỗ Đế. Đương nhiên, nếu như hắn chịu thức thời ngoan ngoãn nghe lời điện hạ, át chủ bài này cũng không cần phải đem ra.
Gã cũng có chút bi ai, Lừa gạt một tên cẩu hùng không có đầu óc, bản thân có khác gì một tên thuần thú chứ? Thật là không vui vẻ gì. Kì thật, thống soái đại quân, đấu trí đấu dũng với đại tướng đối phương trên chiến trường mới là ý nguyện bình sinh của bản thân.
Vân Thiên Tuyết nhìn về phương tây, thầm cầu khấn: Đế Lâm, trước khi ta rửa mối nhục trước đây, ngươi ngàn vạn lần chớ bại trong tay người khác! Tập hợp sức điện hạ và ta mới có thể bình thủ với ngươi đã quá không có lập trường rồi.
Nhưng trước khi kích bại ngươi, ta phải hạ Tư Đặc Lâm tề danh với ngươi trước, dùng đầu của hắn để tăng thêm sắc thái cho cuộc chiến giữa ta và ngươi! Ngươi chớ để ta phải thất vọng, Đế Lâm!
Một tên kị binh xuất hiện ở dưới sườn núi phi thẳng tới phía này. Vệ đội của Lỗ Đế định ngăn cản, Vân Thiên Tuyết nhìn thấy Truyền lệnh binh đó khắp người mồ hồi nhễ nhại, động tâm nói với Lỗ Đế: "Tước gia, để hắn qua đây!"
Lỗ Đế vung tay, vệ đội không ngăn cản, truyền lệnh binh nhảy xuống ngựa, cả mồ hôi cũng không chùi, chạy ào đến quỳ xuống:
"Quân tình khẩn cấp bẩm cáo tước gia!"
Lỗ Đế hừ một tiếng: "Nói”
'Trung ương quân của nhân loại đại cử tiến công, đã vượt qua Hôi thủy hà, đánh tan ba lộ binh mã của ma tộc, mười bảy đoàn đội! Mục Y nam tước chiến tử! Tư Đặc Lâm hiện đã đến gần Phong diệp đan lâm, nơi bệ hạ ngự giá!"
Lỗ Đế và Vân Thiên Tuyết đồng thời đại kinh, Vân Thiên Tuyết hỏi trước: "Bệ hạ có an toàn không? Binh lực của Tư Đặc Lâm thế nào?"
"Bệ hạ an nhiên vô sự, binh lực Tư Đặc Lâm rất mạnh, có truyền ngôn nói y đã kế nhiệm Tổng tư lệnh Viễn Đông chiến khu, thống soái toàn bộ Viễn Đông quân, binh lực đạt đến năm mươi vạn!"
Lỗ Đế và Vân Thiên Tuyết đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương: Vì tiêu diệt lực lượng hiện tại của nhân loại, trên hội nghị quân sự tối cao, tổng quân sư Hắc sa tiên sinh đã bố trí một vòng bao vây cực đại kéo qua bảy tỉnh, mục đích dồn bại binh nhân loại tập kết ở Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh để tiêu diệt sạch. Tổng binh lực của ma tộc và phản quân tuy vượt qua hai trăm vạn, nhưng sớm đã phân ra khắp nơi.
Vốn cho rằng binh lực nhân loại không vượt quá năm mươi vạn, trải qua mấy trận đánh đã tiêu diệt không ít, không đủ để uy hiếp, nào ngờ trong tay Tư Đặc Lâm còn có thực lực cường đại như thế! Các lộ đại quân của ma tộc đang phân tán, Tư Đặc Lâm nhờ có tình báo và ưu thế cơ động, dùng binh lực tập trung như một mũi trùy khoan phá, tạo thành uy hiếp rất lớn!
Càng đáng sợ đó là, mục đích của Tư Đặc Lâm hình như là Thần hoàng bệ hạ. Lúc này binh mã tùy hành Thần hoàng bệ hạ không quá hai mươi vạn, vạn nhất tên hổ tướng Tử Xuyên đáng sự như trong truyền ngôn thì...
Lỗ Đế gầm như sấm, mắng chửi loạn lên: "Tên chó chết Bình tĩnh hầu! Đưa cho chúng ta tin tình báo tào lao! Nói cái gì Tử Xuyên gia chỉ có không đến sáu mươi vạn quân. Lần này về ta sẽ lột da ngươi! Còn Hắc sa nữa, ngươi giả thần giả quỳ, đưa ra kế hoạch thúi hoắc!"
Vân Thiên Tuyết một lời bất phát, lật người lên ngựa, trong lòng gã bừng bừng hùng khí: Hổ tướng Tử Xuyên à, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng! Đến đi, ngươi là mục tiêu của ta!
Lỗ Đế thấy Vân Thiên Tuyết đi gấp, vội hỏi:" Vũ lâm tướng quân, quân đoàn ta phải làm thế nào? Theo kế hoạch tiến lên hay là..."
'Tước gia, chỉ huy quân đoàn là chức trách của ngài, ngài cứ tự quyết! Quân vụ khẩn cấp, ta xin cáo từ!" Vân Thiên Tuyết dẫn Vũ lâm kị binh phi như bay, để lại một đường bụi mờ phía sau. Lỗ Đế hắt hơi, lớn tiếng mắng chửi một hồi.
Đợi bóng dáng của Vân Thiên Tuyết biến mất, Lỗ Đế ngừng mắng, bắt đầu suy nghĩ: Phải làm sao? Không giống hoàng tộc cao quý như Vân Thiên Tuyết, Lỗ Đế xuất thân thấp kém, bằng vào sự dũng mãnh và tàn bạo mới leo lên chức vị này, hắn chỉ biết trung thành với Ma thần hoàng, dùng đầu óc suy nghĩ không phải là sở trường của hắn, hắn chỉ quen nghe lệnh và chấp hành.
Nhưng hiện tại tình hình đột biến, thần hoàng không có bên cạnh, hai vị điện hạ cũng không, tổng quân sư Hắc sa cũng không có ở đây, không có đối tượng để nghe lệnh, Lỗ Đế đành nhờ vào cái đầu vốn ít chịu suy nghĩ của hắn: Làm sao? Tiến hay lui?
Có lẽ là kì tích xuất hiện mà phúc chí tâm linh, đầu óc Lỗ Đế chợt sáng suốt, đây không phải là lương cơ sao! Là cơ hội tốt để lập công! Nếu như có thể đánh bại kẻ được xưng là đệ nhất danh tướng của Tử Xuyên, công đầu chắc chắn thuộc về mình! Giết bao nhiêu bách tính và đào binh cũng chẳng bằng công lao này! Hà huống, nếu như may mắn hơn...
Trong đầu Lỗ Đế xuất hiện tinh cảnh: Đại quân của Tư Đặc Lâm như thủy triều tấn công, tên mặt trắng đáng ghét đó hoảng sợ bỏ chạy, bên cạnh bệ hạ không có người hộ tống, bệ hạ la lớn: "Người đâu! Người đâu! Vị khanh gia nào đến hộ giá, trẫm sẽ trọng thưởng! Cứu mạng!" Lúc đó, bản thân suất lãnh một lộ đại quân như thiên binh từ trời giáng xuống, đánh lui Tư Đặc Lâm. Bản thân quỳ xuống: "Thần Lỗ Đế hộ giá chậm trễ! Xin bệ hạ chớ kinh hoảng, tất cả cứ giao cho thần!"
Thế là thần hoàng yên tâm vuốt ngực: "Quả nhiên vẫn là Lỗ Đế khanh gia xích đảm trung tâm nhất! Trẫm phong ngươi là Lỗ Đế thân vương! Vân Thiên Tuyết, Lăng Bộ Hư, Hắc sa gì gì, cả đám chẳng thể tin cậy! Ngươi xem bọn chúng thật đáng ghét, giết hết cho ta!" Thế là kẻ đầu tiên mình phải giết là ai? Lăng Bộ Hư hay là Vân Thiên Tuyết? Thật là khó nghĩ à, hay là cùng lúc giết cả hai...
Thần tình trên mặt Lỗ Đế biến đổi, đột nhiên hớn hở, rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhăn mặt nhíu mày, thỉnh thoảng lại cười hắc hắc. Đám vệ binh bất an nhìn nhau ông ta không phải bị điên chứ? Lần này không biết lại là ai xấu số đây!
"Được rồi!" Lỗ Đế đã hạ quyết tâm, dù sao cứ điểm Ngõa Luân không thể mọc chân chạy được, sau này công đánh cũng không muộn, cơ hội hộ giá ngàn năm khó gặp, bỏ qua thật đáng tiếc à!
Lỗ Đế phát lệnh: "Truyền lệnh xuống: Toàn bộ quay đầu, chúng ta ngược lại đường cũ!" Đại quân dài ngoằn nghe lệnh quay đầu, hậu đội biến thành tiền đội, ngược theo đường cũ.
Lỗ Đế thầm phục chính mình Ta thật là quá thông minh mới có thể nghĩ ra chủ ý hay như thế! Đợi ta lập được đại công, xem ai dám nói Lỗ Đế ta không có đầu óc. Chỉ là chuyện này phải bảo mật, hành động phải nhanh, không để bộ đội khác biết được cũng đến tranh công, vậy thì rất phiền! Hắn không biết lúc này dường như toàn bộ tướng lĩnh ma tộc đều có suy nghĩ như hắn: Đây là cơ hội lập công ngàn năm khó gặp!
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận