Có thể vì tranh đoạt công lao hộ giá, hoặc có thể vì vinh dự đánh bại đệ nhất danh tướng Tư Đặc Lâm, hoặc là thể hiện lòng trung thành với Ma thần hoàng, đám thống quân tướng lĩnh ma tộc đã tiến sâu vào Viễn Đông đều quay đầu, tranh nhau tiến về Đỗ Toa hành tỉnh, muốn đánh tan Trung ương quân, cắt đầu Tư Đặc Lâm trước người khác.
Tổng quân sư Hắc sa của ma tộc tức đến phun khói sau tấm mạng che mặt Vòng vây vốn hoàn mĩ vô khuyết, kết quả đám tướng lĩnh tên nào tên nấy lè lưỡi, hô hoán quay về: "Bệ hạ không sao chứ? Thần cứu giá trễ! Cứ giao cho thần!" Sau đó thể hiện bộ dạng trung thành cẩn cẩn, muốn lấy thân thể làm thuẫn bài che chắn cho bệ hạ. Nào ngờ bị Ma thần hoàng đá cho một cú, mắng: "Đồ ăn hại!"
Hắc sa giậm chân hô: "Quay về! Mau quay về!" Thế nhưng đám tướng lĩnh sao chịu bỏ qua cơ hội lập công? Buổi sáng thì bọn chúng giả vẻ như sắp xuất phát, đến tối lại chạy đến mai phục quanh chỗ Thần hoàng ngự giá, vì chiếm vị trí tốt, thậm chí còn xuất thủ đánh nhau. Bọn chúng chịu đói chịu rét, chịu đựng muỗi cắn, không nghỉ không ngủ, khắp Phong diệp đan lâm, từng đống tuyết, hầm hố, trên cây đều có ma tộc binh muốn lập công ẩn nấp, tên nào cũng ôm ấp mộng tưởng cần vương bảo giá nhất định là ta! Bọn chúng mong ngóng về phía đường chân trời, chờ đợi Tư Đặc Lâm như chờ người tình trong mộng. Kiêu binh mãnh tướng ma tộc than thở: "Tư Đặc Lâm, ngươi sao còn chưa chịu đến?" Tiếng than ai oán như thiếu phụ chờ chồng đã mười năm.
Cũng vì như thế, tổng số bốn trăm vạn quân, dân ở Đắc Á và Y Lí Á hành tỉnh đang trong vòng vây mới miễn cưỡng đào thoát, ùn ùn kéo về cứ điểm Ngõa Luân của gia tộc. Ngày 21 tháng 1 năm 780, ba mươi vạn bình dân cũng là số cư dân chạy nạn cuối cùng tiến vào cứ điểm Ngõa Luân. Phía sau bọn họ chưa đến mười cây số, hơn hai vạn Thủ bị bộ đội Viễn Đông đoạn hậu đã đụng độ với quân của Lăng Độ Hư, bọn họ vừa đánh vừa lui, trong chiến trận, Hồng Y Kì Bổn Y Lâm Trữ chiến tử, sau này được Thống lĩnh xứ tấn thăng Phó thống lĩnh. Dưới sự yểm hộ của thủ quân Ngõa Luân của Lâm Băng, số thủ bị bộ đội còn sót lại của y Lâm Trữ cũng triệt thối toàn bộ vào cứ điểm Ngõa Luân.
Còn vào lúc này, quân đoàn của Tư Đặc Lâm vẫn dừng ở Đỗ Toa hành tỉnh cách Ngõa Luân hơn ngàn dặm, hấp dẫn sự chú ý của ma tộc, lấy mình làm trung tâm trong bán kính một trăm cây số, thu hút cả trăm vạn phản quân và liên quân ma tộc tụ tập, hơn nữa còn cả bộ đội mới đang ngày đêm không ngừng kéo đến...
Đêm, ngày 9 tháng 1 năm 780, một vầng trăng đỏ nhô lên từ sau rừng cây, ánh sáng lấp lánh màu máu của chiến tranh và hỏa tai, chiếu rọi lên hai bờ tuyết của Hôi thủy hà.
Đến nửa đêm, ma tộc trú quân ở bến đò Ngõa gia bờ tây Hôi thủy hà cảm giác mặt đất dưới chân mình không ngừng rung động, ma tộc binh tỉnh giấc hoảng hốt, chân trần chạy ra ngoài trướng bồng, không tự chủ gào lên kinh hãi: “Cách lộ tây! (Cứu mạng!)”
Giống như trong đêm tối đột nhiên xuất hiện quỷ hồn, một vạn trọng giáp kỵ binh kết thành phương trận đột ngột xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, xung kích về phía bọn chúng. Hắc giáp kỵ binh tập trung chỉnh tề phảng phất như một bức tường cương thiết, lại phảng phất như một tòa núi đao biển kiếm đâm sầm vào chính diện bọn chúng, tiếng vó ngựa thình thình như tiếng sấm rền cuộn đến, bọn họ như một cơn lốc xoáy cuốn nát tất cả, phá hủy tất cả. Trước cơn hồng thủy hủy diệt đó, rào chắn, trướng bồng, lều trại, người ngựa tan tành như giấy vụn, ma tộc binh tứ tán đào mệnh phát xuất tiếng gào tử vong, bị dòng lũ đao kiếm đó băm nát vụn...
Quân đoàn Tư Đặc Lâm bắt đầu phản công ma tộc, đến gần sáng, một vạn trọng giáp kị binh đã đoạt lấy bến đò Ngõa gia, bằm nát như tương mấy ngàn tên ma tộc, tiếp đó dựng lên năm cây cầu nổi, bộ binh thần tốc vượt qua đệ nhất đại hà Viễn Đông. Gần bình minh, bộ đội Tư Đặc Lâm bất ngờ xuất hiện dưới Mạt y thành bờ đông Hôi thủy hà.
Ma tộc chỉ huy quan Mục Y nam tước thắng lợi liên tục, binh sĩ ăn nhậu nhảy múa từ sáng đến tối, cả trạm gác cũng chẳng thiết lập, vào lúc tối nhất trước khi bình minh, bộ binh nhân loại lặng lẽ tiến vào thành thị đang chìm trong say ngủ, vô số mũi thương lấp lánh trong bóng tối, như những đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên. Bộ binh nhân loại thần tốc chiếm lĩnh yếu đạo giao thông trong thành thị, phong tỏa hai cổng thành, năm ngàn cung cứng nỏ mạnh nhắm chuẩn cửa doanh trại mờ rộng.
Tất cả đều chuẩn bị xong, Thống lĩnh Tư Đặc Lâm hạ lệnh: "Động thủ!" Đám sĩ binh bắt đầu đổ dầu và châm lửa, đại doanh ma tộc đột nhiên rơi vào biển lửa. Chỉ có rất ít ma tộc binh còn tỉnh táo có thể thoát khỏi biển lửa, tên nào tên nấy la làng: "Độ toa lạp? (Chuyện gì?)" Hồi đáp bọn chủng là tên cắm vào mặt. Hơn hai vạn ma tộc bị chết cháy trong doanh trại, những tên ma tộc đối diện với tên nhọn, đao bén của binh sĩ nhân loại đang tràn đầy cừu hận Tư Đặc Lâm vốn muốn hạn chế trường đồ sát, thế nhưng không có hiệu quả những sư đoàn trưởng ngoài mặt thì tiếp thụ mệnh lệnh, nhưng lại thầm cổ vũ binh sĩ: "Giết cho ta!". Cuối cùng Tư Đặc Lâm chỉ có thể phái vệ đội của chính y ra, cướp lấy mười mấy tên ma tộc khỏi cuồng đao của thuộc hạ: Đây cũng là những kẻ may mắn nhất trong quân đoàn Mục Y.
Từ trong miệng tù binh biết được: Ba đoàn đội gồm hơn một vạn bộ đội ma tộc mới tập kết đang đến, bọn chúng đã có hẹn tập hợp với Mục Y nam tước ở Mạt y thành, ước chừng ngày mai sẽ đến. Biết được tin tức quý giá này, Tư Đặc Lâm đương trường hôn tên ma tộc binh lông lá một cái, sau đó cảm thấy buồn nôn, hạ lệnh: "Lôi hắn ra chém!" Y lại hạ lệnh tiếp: "Lập tức dập tắt lửa, đặc biệt phải tìm biện pháp lấy được chế phục và khôi giáp của ma tộc trong kho quân nhu...
Kì thật tên tù binh đó còn chưa nói lời thật, đến không phải là ba đoàn đội mà là toàn bộ binh lực mười đoàn đội của Âu Nhạc quân đoàn! Khi đội ngũ ma tộc dài ngoằn đến dưới Mạt y thành, không hề phát hiện có gì khác thường. Cửa thành mở ra, có mấy tên vệ binh vênh váo đứng dưới, trên thành còn có mấy tên nghênh ngang, tất cả đều bình thường, ngoài trên không trung thành có cột khói tỏa lên, trong không khí có mùi thịt nướng, thì chẳng có gì khác lạ, đặc biệt là địa khu đại quân ma tộc vừa chiếm lĩnh.
Quân đoàn trường Âu Nhạc nhíu mày: Tên khốn Mục Y này, chơi lâu như thế còn chưa chán à! Đúng là khát máu, giết sạch cả tù binh lẫn nhân loại, bọn ta đến đây còn gì để tiêu khiển chứ? Hắn buồn bực không vui, lại không phát hiện đám ma tộc sĩ binh coi cửa thành đang nháy mắt làm mặt quỷ. Bời vì nơi này là hậu phương của ma tộc, là địa bàn của bên mình, cũng vì khai chiến đến này, đại quân ma tộc vô địch chưa từng gặp sự kháng cự nào đáng kể, Âu Nhạc cũng mắc sai lầm như Mục Y, cả việc phái một đội tiên phong vào thành kiểm tra cũng không làm, hơn ba vạn đại quân chẳng hề giới bị tiến vào thành, hàng ngũ lộn xộn, binh lính cười cợt đùa giỡn, vũ khí cũng dắt trên yên ngựa không lấy ra.
Thấy bộ đội của Âu Nhạc đã tiến vào thành hơn nửa, cả Âu Nhạc cũng đã vào, thảm kịch đóng cửa đánh chó sắp tái diễn, một tên tù binh ma tộc ái quốc gào lên: "Âu Nhạc đại nhân, có mai phục..."
Một mũi tên không biết từ đâu nhanh như chớp xuyên qua yết hầu hắn, hắn ôm cổ họng lào thào ngã xuống.
Bộ đội loạn thành một cục, tìm kiếm tên thích khách lớn gan đó. Đúng lúc này, thanh âm kẹt kẹt kẹt đáng sợ vang lên.
Cửa thành nặng nề đột nhiên hạ xuống, ép mấy tên kị binh đứng dưới nát nhừ. Lúc này, bản thân Âu Nhạc đã ở trong thành, sém chút nữa cũng thành thịt nhồi, hắn phẫn nộ lủi ra, chỉ tay mắng: "Bên trên có chuyện gì? Đè chết người rồi, mau mở cửa! Bằng không lão tử sẽ bắn chết ngươi!” Theo lời hắn, một mũi tên bay tới bắn hắn chết ngắt.
Trên thành xuất hiện cung tiễn dày đặc, tên bay như mưa xuống đầu bộ đội Âu Nhạc không đề phòng, trong nhất thời người ngã ngựa lật, bộ đội Âu Nhạc bị cổng thành đóng lại chia cắt làm đôi, đầu đuôi không cứu được nhau. Bộ đội ngoài thành mất đi sự chỉ huy của trưởng quan, không biết tiến thoái thế nào, rối rắm hoảng loạn, ở trong thành thì binh sĩ nhân loại mai phục trên mái nhà, trong thủy đạo đột nhiên xuất hiện, tên bắn, mâu đâm, đao bổ, ma tộc quân kinh hoảng chạy tứ tán, rốt cuộc đều lọt vào những cái bẫy giăng sẵn.
Trên đầu thành có người dùng ngôn ngữ ma tộc hô lớn: ” Nhân loại đáng chết bọn ngươi muốn giả mạo thần tộc chúng ta! Cho các ngươi biết lợi hại!"
Phó trường quan của Âu Nhạc là kẻ đần độn, đến giờ vẫn cho là hiểu lầm, la lớn: "Đừng phóng tiễn, chúng ta là người nhà!" Kết quả dẫn đến một trận mưa tên cùng một trận cười nhạo. Đợi khi hắn minh bạch: "Mắc lừa rồi! Là nhân loại!" Lửa giận lập tức xông lên đầu hắn, hắn gào lên: "Báo cừu cho đại nhân! Giết sạch bọn chúng!" Đám thuộc hạ đã thương vong thảm trọng theo lệnh hắn leo lên thành tường, tấn công Trung ương quân. Kết quả duy nhất là dưới thành tường lưu lại mấy ngàn thi thể bị ngã chết, hơn nữa còn bỏ qua cơ hội triệt thối. Đợi khi bọn chúng phát hiện tình thế không ổn thì phía sau phong vân lôi động, trọng giáp kị binh nhân loại đã áp sát, thế như bài sơn đảo hải cuốn đến...Trong trận chiến lần này, Âu Nhạc quân đoàn sống sót không bao nhiêu, đặc biệt là bộ đội vào thành, cả một tên cũng không thoát.
Trong hai mươi bốn giờ liên tục tiêu diệt ba lộ bộ đội ma tộc hơn bốn vạn tên, Tư Đặc Lâm vẫn chưa thỏa mãn, vì để thu được hiệu quả chấn hám ma tộc lớn nhất, y đem bộ đội chia thành nhiều đội "Thị uy", dặn bọn họ "Kiếm nhiều cờ một chút!"
Quân nhu quan kháng nghị: "Đại nhân, chúng ta không có nhiều quân kì à!"
Tư Đặc Lâm kiên nhẫn: "Ai nói nhất định phải là quân kì? Chỉ cần lấy thân trúc rồi cột mảnh vải lên đó là được rồi!"
Lập tức theo đó mà làm. Chạng vạng hôm đó, trên mấy nhánh công lộ của Đỗ Toa hành tỉnh đồng thời xuất hiện số lượng lớn bộ đội nhân loai. Trong ráng chiều, đội ngũ đại quân khí thế hùng hổ, ngựa như rồng, người như hổ, đám sĩ binh mặc giáp cầm vũ khí, sát khí đằng đằng, cờ xí bay lồng lộng trên đầu.
”Y bổn thị đệ nhất bách hóa công ty khai nghiệp!"
"Rửa thi nhuộm tóc, tóc vừa đen vừa sáng!"
'Tàn nhang mụt ruồi, tẩy không để sẹo!"
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận