Trong hắc ám, một lộ binh mã đang tiến về Hôi Hà bình nguyên. Phía trước họ chính là Trung ương quân đại doanh đèn đuốc sáng choang.
Minh Vũ: "Đại nhân, vừa rồi là ngài hét to nhất: xung phong! Xung phong a!..."
La Kiệt: "Kết quả vừa bắt đầu đánh là không thấy ngài đâu nữa! Rất may lão tử ta cơ linh, nếu không là chạy không thoát rồi..."
Bạch Xuyên: "Tử Xuyên Tú, lần này ngươi bắt buộc phải làm rõ ra với chúng ta! Lần nào cũng vậy hết, một khi đến lúc quan trọng thì chẳng thấy ngươi đâu! Chúng ta thật tại là nhịn hết nổi rồi... ngươi lau lau cái gì trên y phục ta đó? Tay ngươi đen xì xì hà, là cái gì vậy?"
"Ai da, thật là xin lỗi các vị, sự tình vừa rồi là như thế này: bụng ta đột nhiên quá đau, ai yêu ai yêu đau quá xá không chịu nổi nữa, chỉ còn biết phải tìm một chỗ không người để giải quyết..."
"Hỗn đản! Ngươi sao lại ị tới hai tiếng đồng hồ lận, ra cây hả?"
"A, ta cũng muốn giải quyết nhanh một chút, nhưng mà thật tế không có biện pháp nào - ta bị tắt ruột a - vậy đó." Thần tình của Tử Xuyên Tú rất nghiêm túc: "Những thỉnh các vị hãy tin ta, giống như các vị vậy, ta cũng đã cố hết sức lực để cống hiến, vì sự thắng lợi của chúng ta, ai ai cũng phải nỗ lực hết phần của mình chứ!"
"Ngươi đi làm cái gì?"
"A, vừa rồi ta ở bên chỗ kia, chỗ xa xa đó, im lặng, hò hét vì sự anh dũng của các ngươi, cầu đảo cho các ngươi bình yên trở về. Ta một mặt vừa cố sức ... rặn a, một mặt vừa cầu nguyện cầu nguyện, cuối cùng thì thần linh cũng nghe tiếng của ta..."
"Hỗn đản! Đi chết đi!"
"Đi ăn c..t đi! Ti bỉ nhát gan tim bé như thỏ đé!"
Bạch Xuyên nhíu mày: "Các ngươi không được mắng nghe dơ vậy, thấy ghớm quá! Uy, đại nhân, ngài còn chưa hồi đáp lại câu hỏi của ta a? Ngài cứ lau lau lên y phục của ta cái gì vậy?"
"Cái này nói ra thì dài lắm, nhưng mà Bạch Xuyên ngươi trước hết phải hứa là không được giận đó nghe!"
"Nói mau đê, rề rà quá!"
Tử Xuyên Tú hắng hắng giọng: "Sự tình là thế này: vừa rồi lúc đi qua đó ta quên mang giấy, lại không có nước rửa, do đó không thể không... ngươi minh bạch rồi chứ? Ai nha, vừa rồi ngươi chẳng phải hứa là không bức mình hay sao? Sao ngươi nói mà không giữ lời vậy! Ngươi! Quá ti bỉ mà! Ta chưa từng gặp ai vô sỉ như ngươi vậy! .... A, cứu mạng!!"
-----o0o----
Đêm khuya ngày 15 tháng 1, ở Hôi Thủy Hà Tân, kỵ binh của "Tú tự doanh" hội hợp với đại quân của Trung ương quân.
Hai vị hảo hữu lần nữa gặp nhau, Tư Đặc Lâm sắc mặt trầm trọng, vừa gặp nhau thì câu đầu tiên y đã nói: "A Tú, ngươi không nên đến. Lần này ta không có biện pháp nào nói rõ với Trữ tiểu thư nữa."
"Ha ha, đại ca, không cần lo lắng! Cái bọn bám sau đít đã bị chúng tôi cắt đuôi rồi! Chúng ta có thể lập tức qua sông trong đêm!"
"Ngươi không nên đến, A Tú." Tư Đặc Lâm vẫn lặp lại câu nói đó, y kéo Tử Xuyên lên trên một ngọn đồi, chỉ qua bờ sống phía bên kia: "Ngươi xem kìa!"
Khắp núi khắp đồi đều là đuốc, bày đầy cả bờ sống, vách núi, vô số cờ xí phất phơ bay trong gió. Hơn nữa còn có thể thấy ở xa hơn có mấy con rồng lửa dài đang tụ tập đến trong đêm, số lượng nhiều đến nổi khiến cho sao dày đặc trên trời cũng ảm đạm thất sắc.
Đợt quân đầu tiên của Tạp Đốn thân vương đã trở lại, phong tỏa bờ tây của Hôi Thủy hà, cắt đứt con đường rút lui của Trung Ương quân và Tú Tự doanh.
---o0o---
Mạt Y thành nguyên là một cứ điểm trú quân của Đỗ Toa hành tỉnh. Đương nhiên, cứ điểm Mạt Y này không thể nào sánh với cứ điểm Ngõa Luân hiệu xưng là số 1 của đại lục: công sự phòng ngự đơn giản hơn rất nhiều, nhưng nếu đã là một cứ điểm, thì thành tường và hộ thành hà đương nhiên phải có. Tuy nhiên, thành tường không cao và dày mấy, hộ thành hà ngay cả đứa trẻ cũng không dìm chết được.
Trong nội chiến Viễn đông, Viễn đông quân vốn đồn trú ở đây thấy bạo loạn nổi lên khắp nơi, đã chủ động rời bỏ cứ điểm, ngay cả cư dân trong thành cũng chạy hết. Do đó, tòa thành này đã nhiều lần thay đổi chủ nhân: Viễn Đông phản quân đã từng kéo vào trú ở đây, biến chúng thành bộ tư lệnh để công đánh Y Lý Á hành tỉnh, không lâu sau Minh Huy thống lĩnh cho hắc kỳ quân đoạt lại, biến nó thành căn cứ hậu cần để thảo phạt phản quân, tồn trữ ở đây một lượng lớn vật tư quân dụng. Tiếp theo đó một lượng lớn quân đội ma tộc nghênh ngang kéo đến, biến nơi này thành một "Dịch trạm", là một nơi nghỉ ngơi dọc đường khi hành quân của các lộ quân đoàn từ bổn thổ của ma tộc vương quốc kéo đến cứ điểm Ngõa Luân. Còn hiện tại, chủ nhân mới nhất của cứ điểm chính là Tư Đặc Lâm thống lĩnh Trung Ương quân - nếu như y có tri giác thì có thể sẽ cảm thấy vinh hạnh phi thường, nhân vì tòa tiểu thành tọa lạc ở tỉnh biên thùy này trong tương lai đã trong cuộc chiến vĩ đại "Mạt y bảo vệ chiến" đi vào sử sách, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đại lục tụ tập về đây.
Nhân vì ma tộc quân đoàn của Tạp đốn thân vương vào thời khắc cuối cùng đã kịp thời kéo đến, phong tỏa bờ tây của Hôi Thủy hà, trong tình huống này, Trung ương quân đoàn không thể nào qua sông triệt thối được nữa rồi. Ma tộc đại quân bao vây đến từ bốn phía, không gian có thể vòng vo tránh né của Trung Ương quân càng lúc càng ít. Vì để tránh mối nguy tứ diện thụ địch mà không có chỗ nào có thể thủ ở trên bình nguyên, Tư Đặc Lâm không thể không đưa quân đội triệt hồi về Mạt Y thành, điên cuồng tiến hành chuẩn bị chiến tranh, vội vàng gia cố tường thành, đào sâu hộ thành hà trước khi quân địch đến, chờ đợi giờ phút cuối cùng đến.
Hoàng hôn hôm đó, từ hướng bờ tây của Hôi Thủy hà, bắt đầu phát hiện hình ảnh đen xì xì, toàn thành vang lên tiếng kẻng cảnh giới, thổi to quân hiệu, kị bịnh chuẩn bị kỹ chiến mã, bộ binh leo lên thành bảo, ai ai cũng vào vị trí sẵn sàng. Phía trước họ chẳng có tiếng huyên náo, chỉ có tiếng gió phất phơ đại kỳ, lung lay phần phật.
Binh mã của địch quân từ từ tiếp cận, thậm chí có thể dùng mắt thường để nhìn thấy mặt chúng.
Đây là lộ ma tộc quân mã đầu tiên. Bọn chúng trang bị trường cung, trường mâu, đao kiếm. Sau khi lội qua Hôi Thủy hà, chúng kéo đến dày đặt, triển khai thế bao vây từ phía tây của Mạt y thành bảo. Ma tộc binh như mây, núi đao rừng kiếm giống như một khu rừng rậm đen sầm sầm, vô số đại kỳ được giương lên, che kín cả trời không và đại địa phía tây. Đó vẫn chưa phải là binh mả chủ lực của ma tộc và Viễn đông phản quân, chẳng qua chỉ là mười vạn binh sĩ tộc Tắc nội á tổ thành đội tiên phong do Tạp Đốn thân vương soái lãnh.
Địch quân khi đến cách thành ba dặm thì dừng lại, bắt đầu lập doanh, có thể nhìn rõ mặt mũi của ma tộc binh thật dữ dằn. Mấy chục tên ma tộc kỵ binh còn cưỡi ngựa đến dưới thành vung chân múa tay gào thét một hồi, làm mặt quỷ, múa quỷ đầu mâu trong tay dọa. Một tên kỵ binh còn xuống ngựa tiểu về phía thành trì, còn bọn chúng nói cái gì thì Tử Xuyên Tú dù nghe hiểu rất rõ nhưng không muốn thuật lại. Bọn kỵ binh ấy rất cẩn thận, không hề tiến vào tầm bắn của cung tiễn trên đầu thành.
Đêm kéo đến, nhưng trời không hề tối, bỡi vì tất cả thôn xá, trang viên chung quanh mạt y thành đều bị lửa thiêu cháy sạch, có thể chứng kiến bằng mắt thường từng đám khói bây mịt mù, ánh lửa ngút trời ánh lên cả những rặng mây hồng, khiến cho đám chim chóc từ rừng rậm và đầm lầy không ngừng bay lên kêu la inh ỏi.
Tất cả cây rừng ở gần thành đều bị chặt ngả, để chuẩn bị tiến công trong nay mai, và để kiến trúc doanh trại của ma tộc. Quân đội của Tạp Đốn thân vương làm suốt đêm, đốt lên vô số đống lửa, đại doanh sáng ngời, tiếng chặt đánh đinh đinh đương đương vang lên không ngừng cho đến khi trời sáng. Cánh rừng dưới thành đã biến thành bình địa trơ trọi, trong khí đó một khoảng trống cách đó năm dặm hiện giờ xuất hiện một vật thể cấu tạo mới - đó là một tòa thành trì bằng gỗ mới xây- tuy quy mô vẫn chưa bằng Mạt Y thành, nhưng sự nhanh nhẹn và hiệu suất cao của công binh ma tộc quả thật khiến người ta không khỏi thở dài cả kinh.
Tư Đặc Lâm cấm chỉ bộ đội xuất kích, để cho quân tiên phong của ma tộc không bị quấy nhiễu và hoàn thành nhiệm vụ của chúng.
Trong đêm này, các cánh quân phía sau của ma tộc không ngừng kéo đến. Cánh thứ hai, thứ 3, thứ 10, thứ 100 lần lượt xuất hiện, bình tuyến đen xì giờ xuất hiện vô số đuốc lửa, tạo thành một dãy sáng dài. Dãy sáng ấy càng lúc càng dài, càng lúc càng gần, nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấy đoạn cuối cùng của nó, nhất mực kéo dài đến chân trời. Trên mặt đất có vô số quang điểm phối hợp với tinh quang xa xa, cuối cùng giống như nước sông đi về biến, vô số quang điểm vận động kéo tới Mạt Y thành, dung hợp thành một biển rộng sáng ngời.
Trời sáng hẳn, mọi người có thể nhìn rõ địch nhân, và đều trợn mắt cả kinh: đã không còn trận hình gì, trong luồng sương sớm, vô số đoàn đội binh mã dồn lại với nhau, không thể phân rõ ai là ai. Đội ngũ dày đặc như vậy, nhân quần mã đội liên miên không dứt như vậy đã khiến cho mắt người nhìn mà hoa cả lên, không phân biệt đâu là bến bờ. Binh mã dày đặc này giống như từng tòa núi lớn, nguy nga cất từng bước nặng nề tiến tới Mạt Y thành. Toàn bộ thành bảo, doanh trại đều chịu áp lực cực lớn, run rẫy cót két.
Binh sĩ nhân loại bình tức tĩnh khí nhìn quân đội ma tộc cường thịnh, đầu và tim đều rộn rịp. Mặt mũi địch nhân quá xấu xí dễ sợ, số lượng quá nhiều, đơn giản là giống như một biển lớn không bến không bờ. Hơn nữa cái đại dương này còn che khuất tầng mây bỡi vô số cây cờ xí bay phần phât, ánh mắt quét đến đâu thì đều thấy đầu người đen kịt đến đó.
Đây là trận chiến lớn nhất giữa nhân loại và ma tộc. Từ khi khai chiến đến giờ, Tử Xuyên Tú là danh tướng nhất mực chiến vô bất thắng đối địch với quân đoàn mạnh nhất của ma tộc và toàn bộ binh mã của Viễn Đông phản quân. Song phương đều là cao thủ, ai đối với ai cũng đều là cường địch đáng sợ, trong cuộc hội chiến chính diện sắp phát sinh tới đây, rốt cuộc ai sẽ là người áp đảo ai?
Bên trận địa của ma tộc có Tạp đốn thân vương, Lỗ Đế công tước, Vân Thiển Tuyết tước sĩ, Bố Lạp bá tước cũng toàn bộ quân đoàn trưởng các lộ lạnh lùng quan khán Mạt Y thành bảo ẩn ẩn hiện hiện trong đám vụ khí, lòng họ đều đang tính toán: "Đối thủ lợi hại nhất của ta ở đó! Đây là cuộc chiến tối hậu rồi! Chỉ cần thu thập hắn, trước mắt quân ta là "nhất mã bình xuyên" rồi!"
Có thể dự liệu trận thù tử quyết chiến của hai quân này sẽ tàn khốc phi thường, kéo dài, nhưng kết quả không khó dự liệu: Quân đoàn chủ lực của Tư Đặc Lâm không tới mười vạn, trong khi phía địch thống lĩnh dường như toàn bộ tập đoàn của Viễn đông phản quân từ sa gia xa nhất cho đến dân quân bộ đội dưới Ngõa Luân thành. Tiếp theo đó còn có quân đội của ma tộc vương quốc đến từ ma thần bảo, Tắc Nội Á, Cổ Lạp, Á Tốc Đạt các kiêu binh hãn tướng đến từ các thảo nguyên, sơn cốc, lâm khu, thôn xá, thành trấn, điền trang... binh sĩ như cá trong đại hải.
Đây đơn giản có thể xưng là một đại hội biểu diễn chủng tộc lớn nhất: phảng phất như toàn bộ chủng tộc đều hiện ra trước mắt mọi người.
Các ma tộc binh cấp thấp toàn thân đen đúa thuộc tộc Tắc Nội Á nhảy ra nghiến răng nghiên lợi mắng tạo ra tiếng ồn ào không ngớt. Bọn họ không cao, nhưng rất hung mãnh, toàn thân đầy tinh lực, lực công kích cực mạh, tên nào tên ấy cũng tính toán sau khi phá thành sẽ thực hiện cuộc đại đồ sát cả đời không quên, cho nên kích động đến run người. Bọn chúng lấy tàn bạo, cường hãn và ngu xuẩn làm ba đặc điểm nổi danh trong thiên hạ, hơn nữa còn tin vô tri chính là lực lượng - dù gì thì động não không phải là việc cần tới chúng làm, mà là sự tình của các ma tộc cấp cao.
Bán thú nhân có thân hình to lớn đầy lông đầy lá không động dung nhìn các ma tộc binh biểu diễn. Mặt khác, chúng cũng bận rộn cắn nhai bửa sáng trong lam cơm bằng ống, vừa không quên cầu nguyện.
Bọn chúng là những kẻ mê tín nhất, sợ thần nhất. Sét và bất kỳ những thứ không thể lý giải nào đều được cho là thần. Chúng so với ma tộc còn có tính cách hiền hòa nếu không có ai cố ý chọc chúng. Chúng trọng thị chiến sĩ và vinh dự của chủng tộc phi thường, khi đánh nhau thường rất dũng cảm, xông lên phi thường dùng mãnh, nhưng chỉ cần chiến đấu được một chút, chúng sẽ phi thường mệt mõi hoặc chán ghét, cho nên bỏ chạy cũng quả đoán phi thường.
Xà tộc binh có cái đầu giống như rắn, thân trên có hai tay giống người, thân dưới là mình rắn, đuôi ngoắc qua ngoắc lại dưới đất, đôi mắt màu hồng nheo tít lại lộ rõ vẻ giải trá và đa nghi, khi nói chuyện thường phì phì mấy tiếng, lo le cái lưỡi ra, làm bộ dạng rất trang trọng đi qua đi lại nhưng lại bị những kẻ khác khinh thường. Trong cuộc Ngõa Luân hội chiến, quân đội xà tộc chính là đám chạy trước, hơn nữa sau đó trải qua mấy lần chiến đấu với Tư Đặc Lâm, hành vi của chúng chứng minh đầy đủ một chân lý: bản lãnh chạy trốn của xà tộc giỏi hơn tài năng chiến đấu của chúng nhiều. Hiện giờ bọn chúng đang cố sức chứng minh với các chủng tộc khác: xà tộc chiến sĩ của chúng ta chẳng sợ tên khốn có tên là Tư Đặc Lâm chút nào! Ngươi chẳng thấy chúng ta đã đến đây rồi hay sao? Thậm chí chúng ta còn dám ở cự li không đến mười dặm lớn tiếng mắng chửi hắn, thậm chí còn ở trên chỗ đất có ghi tên hắn phun nước bọt rồi đạp lên đó một cước nữa! Các ngươi thấy chúng ta ghê chưa?
Binh sĩ thuộc long nhân không nói không rằng đưa mắt quan sát đầu thành, dường như đang đánh giá đối thủ vị lại của mình hùng mạnh cỡ nào. Nghe nói tí lực của bọn họ còn đáng sợ hơn bán thú nhân cao lớn. Thân thể và tứ chi của họ rất giống như người, nhưng đầu thì rất giống - nếu như buộc phải so sánh - giống như cá ngác vậy. Tuy nhiên căn cứ vào cách nói của long nhân, thì đó là giống đầu rồng. rồng là một loại thần vật có thể đằng vân giá vụ trong truyền thuyết. Bọn họ tự xưng tổ tiên của họ là do rồng kết hợp với nhân loại mà sản sinh ra, cho nên tự xưng là long nhân. Không ai biết cách nhìn cách nghĩ này rốt cuộc dựa vào căn cứ gì, nhân vì chưa từng có ai nhìn thấy rồng, nhưng khi một long nhân không nói không rằng âm trầm nhìn ngươi trừng trừng, cái hàm cá ngác mở ra khép lại lộ răng nhọn hoắc, thì lúc đó y nói gì cách tốt nhất là người phải tin theo. Long nhân trầm mặc ít nói, không thích giao lưu với người ngoài chủng tộc, kiên nhẫn thiện chiến, vô cùng đoàn kết, đánh trận rồi vô luận là tiến công hay là chém giết đều im lặng không nói gì, có thể tính là chủng tộc đáng sợ nhất ở Viễn Đông, như rất may là số lượng không nhiều.
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận