Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 65: Ngõa Luân yếu tắc (1)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 396 lượt xem
  • 3837 chữ
  • 2021-10-16 14:08:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cánh quân của Đế Lâm là do chiêu mộ tân binh dọc đường, tốc độ hành quân không phải là nhanh lắm. Ở giữa đường khi đến Đạt Mã hành tỉnh, khi Đế Lâm biết ma tộc bắt đầu tiến quân đại quy mô xâm phạm Viễn Đông, hắn lập tức hạ lệnh bộ đội gia tăng tốc độ. đến ngày 9/1 đến được Ngõa Luân yếu tắc. Tư lệnh trấn thủ Ngõa Luân thành là phó thống lĩnh Lâm Băng hay tinh lập tức xuất thành nghênh tiếp.

"Giám sát trưởng đại nhân đường xa đến đây quả thật là khổ!" Ở ngoài thành Ngõa luân, phó thống lĩnh Lâm Băng mỉm cười hoan nghênh Đế Lâm đến. Phía sau nàng ta còn có mấy tương lĩnh cao cấp của Viễn Đông quân đang xếp hàng cung kính đón chào Giám sát trưởng Đế Lâm đến. Khung cảnh hoan nghênh này tuy không nhiệt liệt, nhưng lễ nghi chu toàn, quy cách rất cao, dường như tất cả tướng lĩnh cao cấp của Viễn Đông quân đều có mặt, cho dù có khó tính cách mấy cũng không tìm ra lỗi nhỏ gì.

"Làm gì có, đã lao nhọc Lâm phó thống lĩnh viễn nghênh rồi." Đế Lâm một mặt nói lời khách sáo, một mặt đánh giá bên đối phương. Viễn Đông quân vốn có ba vị phó thống lĩnh, trong đó Lôi Hồng đã làm phản, La Ba do chịu trách nhiệm về trận bại chiến ở Xích Thủy than cho nên bị miễn chức, ba vị trọng tướng hiển hách một thời dưới quyền Ca Ứng Tinh vĩ đại giờ chỉ có một mình Lâm Băng. Nếu như là người không biết, thật tế rất khó tưởng tượng con người phong tư trác tuyệt, toàn thân đầy mỵ lực và khí tức thành thục của nữ nhân đây là là vị tướng lĩnh tối cao thực chất của Viễn Đông quân.

Lâm Băng cũng đang im lặng đánh giá Giám sát trưởng Đế Lâm. Đế Lâm vẫn có nước da trắng như ngày nào, tướng mạo văn nhã dường như có thể dùng từ "Tú lệ" để hình dung. Cử chỉ của hắn ôn nhã, đàm thổ ôn văn, nhưng kỳ quái là không cấp cho người cảm giác đang nói chuyện với một nương nương. Đây là người chỉ cần gặp một lần đã khiến người khác sản sinh hảo cảm, nhưng có ai lại ngờ rằng, con người ưu nhã hữu lễ này lại chỉnh là người trong đêm "Đế đô lưu huyết" đã đồ sát hàng vạn dân thường, khiến cho cả Tử Xuyên gia tộc thậm chi ma tộc nghe danh mà rùng mình: "Lãnh huyết tu la vương"?

Hai người vốn nhận biết nhau. Ngày trước Đế Lâm ở Viễn Đông quân đảm nhiệm chức Hồng Y kỳ bổn thì thượng ti chính là Lâm Băng. Nhưng có thể là về phương diện cá tính, giao tình giữa hai người không vượt ngoài phạm vi công vụ. Hiện giờ địa vị của mọi người đã nghịch chuyển, bộ hạ ngày xưa hiện giờ đã là kẻ cất tay nhấc chân phải để ý khinh trọng của toàn bộ Tử Xuyên gia tộc, thậm chí còn đến để giám sát bản thân... Lâm Băng cắn môi, cảm giác thập phần phức tạp.

Hai người gặp nhau chỉ thực hiện sự hàn huyên đoản tạm, lễ nghi chu toàn nhưng vô cùng lạnh nhạc. Được Lâm Băng đi trước chỉ dẫn, Đế Lâm cùng binh mã tùy hành từ cổng thành phía tây tiến nhập Ngõa Luân. Đế Lâm vừa đi vừa im lặng đánh giá Ngõa Luân yếu tắc hùng vĩ.

Trước mặt hắn là tòa thành đá cực lớn, tường thành cao hơn hai chục mét, trên đó bố đầy xích sắt, lỗ tên, pháo đài hình lăng và ngoại pháo đài. Cửa mở toang lộ rõ đó là thức do bản sắt tạo thành, vừa lớn vừa cáo. Cửa ròng rọc được kéo lên, lộ ra cái cầu gỗ phía ngoài hơn hai trăm mét vượt qua hộ thành hà, đầu kia nối với một điếu kiều cực lớn. Mặt nước hộ thành hà cách mặt đất khoảng năm sáu mét sâu, còn sông sâu cỡ nào thì rất khó xác định. Tiến vào cửa ngoại thành lại có một thành tường thứ hai, bấy giờ Đế Lâm mới phát hiện vô luận là nội thành hay ngoại thành đều dùng đá lớn kiến tạo thành, địa thế chỉnh tề, và các mấu khớp chặt với nhau.

Đế Lâm không phải lần đầu tiên đến Ngõa Luân, nhưng mỗi lần đều đều bị sự hùng vĩ và to lớn vô bỉ này chấn nhiếp. Lần này hắn xem đặc biệt tử tế, nhân vì hắn biết, tòa thành bảo tối vĩ đại do nhân loại kiến tạo này sắp sửa được khảo nghiệm gió mưa một cách nghiêm tuấn nhất.

Đối với tình hình dọc đường xem thấy, Đế Lâm rất vừa ý, thầm nghĩ: Nơi này khong thể nào công hạ, thành ngoại bình thản thành một phiến, không có cao điểm khống chế nào cho địch nhân có thể lợi dụng. Cho dù địch nhân có cướp được những công sự ngoại vi, những người phòng thủ vẫn có thể dễ dàng đẩy địch nhân ra ngoài thành tường. Hộ thành hà là không có cách gì vượt qua, quá rộng, dùng phương pháp thông thường khẳng định là không thể... Và chỉ sợ cấp cho ta một trăm vạn tinh binh, ta cũng không nguyện ý công kích vào địa phương này. Người thủ vệ nếu như hủy đi các công sự phòng ngự ở ngoại vi, một mồi lửa thiêu rụi điếu kiều, thì bọn họ có thể ở trong này an nhiên vô sự. Đương nhiên rồi đó là trong điều kiện người thủ vệ thành bảo này có đủ lương thực và tiễn thạch. Còn thủ vệ một cứ điểm quân sự lớn thế này cần bao nhiêu binh đây? Năm vạn? Khẳng định là không đủ, vì phải suy xét đến việc hoán ca ngày đêm nữa...

Nếu như cấp cho ta mười lăm vạn người ngựa huấn luyận hữu tố, đủ lương thảo và vũ khí, ta có thể chinh phục cả ma tộc vương quốc, cộng thêm tiểu diệt luôn Lưu phong gia dưới thành tường này!

An đốn xong binh mã tùy hành của Đế Lâm, Lâm Băng yêu thỉnh Đế Lâm tiến vào tư lệnh bộ của yếu tắc để tiến hành bàn luận. Tư lệnh bộ được bố trí ở trong thành bảo có thể quan sát toàn bộ yếu tắc. Vì Đế Lâm ngầm giúp La Ba thoát khốn trong lần trước, Lâm Băng trịnh trọng cảm tạ hắn. Đế Lâm chỉ khiêm hư vài lời theo lễ tiết, rồi lập tức tiến nhập chính đề, hỏi thẳng Lâm Băng: "Ma tộc đã đến đâu rồi? Có bao nhiêu binh mã? Quân ta thực lực có phải bị tổn hại lớn không? Nếu bị vây công lần nữa, Ngõa Luân có thể chống chịu nổi không?"

Đối với câu hỏi thứ nhất, câu trả lời của Lâm Băng là: "Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa biết."

Đối với vấn đề thứ hai, câu trả lời của Lâm Băng là: "Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết."

Đối với câu hỏi thứ ba, câu trả lời của Lâm Băng vẫn là: "Xin lỗi, chúng tôi không biết nốt."

Mày kiếm của Đế Lâm chợt nhướn, nhưng nhanh chóng áp ức nộ khí, trầm tĩnh nói: "Quý quan thân là tư lệnh của Ngõa Luân yếu tắc, là người chịu trách nhiệm của Viễn Đông quân, hồi đáp như vậy chẳng phải là có điểm thất chức hay sao?" Do giám sát thính và thống lĩnh xứ thuộc hệ thống bất đồng, cho nên quan chức của Đế Lâm tuy cao hơn Lâm Băng nhiều, nhưng không thể sự dụng thái độ thượng ti để áp bức nàng. Lâm Băng cung kính cung thân xin lỗi, sau đó giải thích lý do: "Ma tộc trong lần tiến công này đến phi thường đột nhiên, hệ thống chỉ huy và liên lạc của chúng ta đã bị đánh loạn, đã mất đị sự liên hệ với các quân đoàn ở tiền tuyến. Hiện giờ chúng tôi đã phái xuất đại đội trinh sát, hi vọng có thể đạt được điểm tình báo chuẩn xác."

Đế Lâm gật đầu, biểu kỳ lượng giải.

"Còn liên quan việc chúng ta có thể trụ được hay không - đại nhân, chúng tội hiện tại đang toàn lực bị chiến, tu phục thành tường bị phá tổn trong lần đại chiến trước, chuẩn bị vật tư chiến tranh, nhưng cần phải có thời gian. Xin thứ cho ta nói thẳng, nếu như ma tộc có thể trong vòng một tuần đến đây và toàn lực công thành, chúng ta rất khó thủ được thành này."

Đế Lâm kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ Ngõa Luân không phải là bảo lũy kiên cố nhất trên đại lục hay sao?" Kết hợp tình huống hắn vừa nhìn thấy trên đường, hắn hiện rất khó tin lời của Lâm Băng.

"Đại nhân, vừa rồi ngài thấy chính là thành tường phía tay, nơi đó dường như chưa từng thụ qua công kích, nhất mực hoàn hảo vô tổn. Nhưng ở phía đông tình hình rất kém, hàng trăm năm nay đã chịu hàng loạt công kích đại quy mô của ma tộc, trình độ phá tổn rất nghiêm trọng. Đặc biệt lần trước phản quân tụ bách vạn dân chúng đến vây công, đã tạo thành tổn hại cực lớn. Phía đông có mấy chỗ thành tường hơn trăm mét đã bị phá hủy toàn bộ, xuất hiện những khuyết khẩu cực lớn, những bộ phần còn lại cũng yếu ớt phi thường, gặp ghềnh sắp đổ."

Đế Lâm chấn kinh dị thường: "Có lạoi sự tình này sao các người không nói sớm?"

"Đại nhân, chúng tôi đã nói sớm rồi, ngay khi Ca thống lĩnh còn tại thế, người nhất mực hướng đế đô đề xuất tu bổ lại thành tường Ngõa Luân, hi vọng có thể điều phái thêm dân công và vật tự, nhưng Dương Minh Hoa cố ý đối đầu với người, nên nhất mực không cấp cho làm. Sau đó Dương Minh Hoa rớt đài, chúng tôi trực tiếp hướng La Minh Hải các hạ thỉnh, ông ta cứ nói hiện tại tư nguyên dự toán ở Thống lĩnh xứ rất khẩn trương, chỉ có thể ưu tiến cung ứng cho bộ đội tác chiến ở tiền tuyến, còn về Ngõa Luân thì nhất thời sẽ không thành tiền tuyến nữa, gác qua một bên tính sau. Như thế cứ gác lại đến năm nay, La Minh Hải các hạ dù sao cũng đồng ý cấp cho chúng tôi chút dự toán, nhưng sau đó nguyên lão hội lại mở và không thông qua khoản dự chi này. Các nguyên lão nói, ai không biết Ngõa Luân là yếu tắc nghìn năm không thể hủy, cần gì phải trùng tu, rõ ràng là đám gia hỏa ở Viễn Đông các ngươi báo xạo nguy hiểm để nhân cơ hội đó tham lạm của công."

Đế Lâm hậm hực mắng: "Làm bậy!" hỏi, "Hiện tại thì sao?"

"Uh, từ khi biết tin tức ma tộc bắt đầu tiến phạm, đế đô đột nhiên rất khảng khái đối với chúng tôi, muốn người có người muốn tư liệu có tư liệu. Nhưng điều vận vật tư nhân viên tiến hành tu kiến công trình đều cần thời gian. Muốn làm tới trình độ có thể phòng vệ, chúng tôi cần ít nhất hai tuần. Hơn nữa, muốn thủ vệ một tòa thành bảo lớn thế này mà binh lực trong tay chúng tôi chỉ có hơn ba vạn người, rõ ràng là không đủ."

Đế Lâm nghe rất chăm chú, nói: "Căn cứ điều lệ tác chiến, trong tình huống nguy cấp đặc thù, quân pháp quan có thể vượt quyền chỉ huy bộ đội. Trước khi đến đây, tổng trường đã từng nói với ta, ở Khấu Ti hành tình đang có 5 vạn dân quan đang tiến hành tập huấn. Ta đã phát thủ lệnh cho tổng đốc hành tỉnh đó, mệnh lệnh cho bọn họ khẩn cấp đến đây, xem ra khoảng 2 ngày nữa là họ sẽ tới. Ngoài ra, theo ta đây còn có hơn 4 vạn dư hiến binh, nếu như xác thật rất cần, bọn chúng có thể đầu nhập tác chiến. Lâm phó thống lĩnh, ta đến với danh nghĩa đốc chiến, kỳ thật là bang trợ ngài làm tốt công tác hậu cần. Chuyện chỉ huy tác chiến cụ thể ta không can thiệp, chỉ toàn dựa vào ngài. Nếu như có chỗ nào khó xử, thỉnh cứ tìm ta, ta sẽ tận lực mà làm."

Lâm Băng mừng rỡ nói: "Đế Lâm đại nhân ngài quả thật là biết rõ đại nghĩa, ta đại biểu của toàn Viễn đông quân cảm tạ ngài!" Trước khi Đế Lâm đến, Lâm Băng nhất mực lo lắng, án theo lý mà nói, thì quân pháp quan đốc chiến chỉ nên xử lý chuyện liên quan quân kỷ. Nhưng chức hàm của Đế Lâm cao hơn nàng nhiều, nếu như hắn đề xuất quyền chỉ huy bộ đội từ phía nàng thì có cấp cho hắn không? Một quân hai soái, một rừng hai cọp là vấn đề đại kỵ của binh gia.

Nàng nói tiếp: "Thỉnh đại nhân an tâm! Chúng ta chỉ khốn nan tạm thời, chỉ cần vượt qua tuần này, thành tường tu bổ xong rồi, tính ra viện quân từ đế đô cũng sẽ đến rồi!"

Đế Lâm gật đầu, nhưng trong tâm lại nghĩ: "Ta chẳng yên tâm cái gì cả, người nên lo chính là ngươi, ngươi vượt qua đơợc tuần này rồi mới nói a! Nếu như Ngõa Luân xảy ra chuyện gì đó, người ta chém đầu đầu tiên là ngươi!" Binh quý thần tốc, Đế Lâm giả thiết nếu bản thân là quan chỉ huy của ma tộc, thì hắn không thể nào bỏ qua cơ hội chẳng thể có lần thứ hai này.

Kỳ thật trước khi Đế Lâm đến đây, xác thật đã có ý nghĩ đoạt quyền chỉ quy yếu tắc và binh quyền, nhưng hình thế hiện giờ hiểm ác như vậy, cái lo lắng quá nguy hiểm này tốt nhất để dành cho Lâm Băng các hạ tự do xử lý, tha lỗi cho Đế Lâm ta không phụng bồi. Hơn nữa, hiện giờ bên ngoài ma tộc hổ thị đam đam, nếu như nội bộ yếu tắc xảy ra xung đột phân chia, thì đó là điều cực kỳ ngốc. Đế Lâm tuy muốn đoạt quyềnlực vào tay, nhưng không phải là người không thông đại thế.

Tiếp đó mấy ngày, người chạy nạn từ tiền tuyến không ngừng đổ về Ngõa Luân, mang theo đầy rẫy tin tức xấu: ma tộc khuynh hết 100 vạn quân đến chiến, toàn thể phản quân đều đầu hàng ma tộc, Phương Kính chiến tử, mấy chục vạn dân quân bị diệt sạch, Hắc Kỳ quân bị tan rã, quan chỉ huy Minh Huy thất tung...

Đế Lâm đặc biệt quan tâm đến tin tức của hai cánh quân Trung Ương quân đoàn và Tú tự doanh, nhưng không có ai có thể cho hắn biết tin tức xác thật của lưỡng quân. Có người ở Viễn Đông đại công lộ đã từng thấy đại đội Trung ương quân hành tiến về phía đông, mục đích là "nếu không phải Đỗ Toa hành tỉnh thì cũng Đắc Á hành tỉnh, nhưng ai đi quản nhiều chuyện như thế!" Còn về Tú Tự Doanh thì căn bản không ai thấy hành tung của họ. Có một binh sĩ oang oang tuyên xưng là hắn nhìn thấy binh mã của Tú Tự doanh trong đội ngũ phản quân của Viễn Đông, nói toàn bộ Tú Tự doanh đã đầu hàng ma tộc rồi. Đế Lâm lập tức thưởng cho hắn một cái tát tay, kêu hắn cút.

Một tuần qua đi, đại bộ đội của ma tộc không nhanh chóng xuất hiện dưới thành Ngõa Luân như tưởng tượng. Đế Lâm và Lâm Băng đều vì thế mà mê hoặc không hiểu, nhưng họ thực tế cũng rất cao hứng: có thời gian hai tuần chuẩn bị này, Ngõa Luân yếu tắc đã mạnh lên không đến nỗi địch nhân đụng vào một cái đã thập phần nguy hiểm như trước kia. Ngõa Luân yếu tắc là của Tử Xuyên gia tộc, là bảo lũy tối trọng yếu của nhân loại để phòng ngự dị tộc, tuyệt đối không để mất đi. Phía đế đô cũng minh bạch đạo lý này, nên lệnh chinh tập vương sư tần tần phát xuất, chu hầu vũ trang, các đội thủ bị địa phương từ những biên thành xa xôi nhất đều bị điều tập, đặc biệt là ở những hành tỉnh xung quanh Ngõa Luân. Bọn họ hiểu rõ nếu như Ngõa Luân bị phá, bọn họ sẽ là những kẻ đầu tiên nhất bị các ma tộc quân đoàn dày vò tàn bạo, cho nên ngay cả những đồng tử quân và liên hợp lão nhân không có lực chiến đấu chỉ có lực hò hét cũng tập hợp lại kéo đến Ngõa Luân.

Trong vòng một tuần, thành Ngõa Luân đã tập hợp trên hai chục vạn quân đội của nhân loại, bao gồm thủ bị đội tăng viện từ các địa phương và các sĩ binh đại bại từ tiền tuyến chạy về. Hơn nữa các cánh quân mới không ngừng được điều đến. Đế Quân lấy quyền tổng quân pháp quan (Giám sát quân quan ở thời chiến chính là quân pháp quan) hạ lệnh: các quan binh bại lui về từ Viễn Đông tiền tuyến vô luận là thuộc cánh quân nào trước đây đều phải tiếp thụ cải biên mới lại toàn bộ ở Ngõa Luân, nếu tiếp tục lui về hướng tây một bước thì chém chết miễn bàn!

Cho dù hai người tương xử với nhau không được tốt lắm, nhưng Lâm Băng thật tế rất cảm tạ những gì Đế Lâm mang đến: Lúc đó dường như mọi quân pháp đốc chiến quan đều có khuynh hướng thích can thiệp vào quyền chỉ huy bộ đội, bọn họ thường lạm dụng quyền hạn của mình, thậm chỉ bày vẻ này nọ đối với các chỉ huy quan trọng tác chiến. Nhưng Đế Lâm - vị đầu mục lớn nhất của quân pháp quan này - lại rất biết rõ chức trách của mình, không hề vượt quyền hạn một bước. Có hắn ở đó, các quân pháp quan ở Viễn Đông quân rất an tĩnh, ngoan ngoãn không lên tiếng gì.

Không những thế, trong những lúc Lâm Băng cần, Đế Lâm thực sự đã nói được làm được, hợp tác phi thường. Giống như tình trạng Ngõa Luân yếu tác hiện giờ tuy tập trung đến 20 vạn quân, nhưng hầu hết đều là thân binh vũ trang của quý tộc và chư hầu, sự điều hợp đối với những cánh quân này quả thật là sự tình rất phiền phức. Những chỉ huy quan thuộc tầng lớp quý tộc đó có mắt cao bằng trời, quân kỷ thì lợi lỏng, binh sĩ nhàn tản ở trong thành trở thành những kẻ du thủ du thực, thường thường làm những chuyện trộm gà bắt chó, uống rượu quậy phá, câu kết đánh đấm.

Lâm Băng đi khuyên những chỉ huy quan này nghiêm khắc quản giáo bộ hạ, bọn họ lại không coi phó thống lĩnh Lâm Băng này vào mắt: "Sao chứ? Lão tử đến tăng viện ngươi, giúp đỡ ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn mệnh lệnh cho ta?"

Điều phiền phức chính là, những quý tộc chỉ huy quan mới rời lều cỏ này ai ai cũng ngạo khí mười mươi, tự cho mình là Tử Xuyên Vân hay là Tạp Mâu tái thế, đua nhau hướng Lâm Băng đề xuất các "hảo đề nghị" trong vòng một đêm diệt sạch trăm vạn ma tộc. Lâm Băng nghe mà khóc cười không nổi, nói với bọn họ: "Ma tộc xuất động hùng sư trăm vạn, tất không thể tác chiến lâu dài, chúng ta chỉ cần thủ ổn yếu tắc là coi như thắng rồi."

Nhưng những quý tộc thiếu niên khí thịnh tràn đầy lòng muốn lập công đó ai ai cũng muốn thực hành cái đạo kỳ tuyệt, muốn tự thi hành "tuyệt diệu hảo kế" để rồi khiến cho đại quân bị phân tán bốn năm phần, quân tâm oán thán.

Lâm Băng không còn biện pháp nào, chỉ còn biết đem tình huống cáo tố với Đế Lâm, thỉnh hắn trợ giúp.

Đế Lâm chẳng nói gì, ngay trong ngày triệu tập bọn quân quan quý tộc đó, nói là tổng giám sát trưởng muốn cấp cho bọn họ lời huấn thoại. Mọi người đến giáo trường chờ năm sáu giờ trong gió lạnh rú rít, Đế Lâm vẫn chần chờ không xuất hiện, cho đến thái dương sắp hạ sơn, hắn mới đủng đỉnh khóac áo hồ cừu đi ra bảo: "Giải tán!"

Ngày hôm sau, quý tộc quân quan lại tập trung ở giáo trường hưởng gió bấc, Đế Lâm thì thong thả ngồi trong phòng sưởi ăn vịt tây bắc nướng trui.

Ngày thứ ba trời đổ đầy tuyết, khiến cho đám người mang dòng máu quý tộc tập trung ở giáo trường trong làn áo da lông dày ấy run như cầy sấy, và do khí trời quá lạnh, Đế Lâm căn bản lười luôn việc xuất hiện, chờ đến trời tối mới phái một truyền lệnh binh vội vội vàng vàng đến báo cho đám "Người băng" ấy rằng: 'Đế Lâm đại nhân cho các ngươi giải tán."

Quý tộc quân quan kêu trời không thấu, có người kháng nghị nói như vậy là cố ý làm khó họ, đó là sự vũ nhục rất lớn đối với sự tôn nghiêm của quý tộc bọn họ.

Đế Lâm cười lạnh hỏi: "Có ai có ý kiến với mệnh lệnh không? Bước ra cho lão tử coi." Hắn vừa nói vừa từ từ nhằn chút thịt vịt còn sót lại ở kẻ răng, món cạnh vịt quả thật là ngon!

Không ai dám bước ra cho "Lão tử" coi, những quý tộc chỉ huy quan kiêu ngạo đó có thể chẳng nễ mặt Lâm Băng phó thống lĩnh, nhưng không thể coi thường vị đầu não tối cao của hệ thống giám sát của Tử Xuyên gia tộc. Hắn không những là quan viên có quân hàm tối cao ở đây, mà còn là quân pháp quan tối cao có quyền định đoạn chiến sự, có thể tiền trảm hậu tấu thậm chí trảm xong chẳng thèm tấu, và mọi người đều biết vị "tu la vương" này không phải dễ dàng gì mà có ngoại hiệu đó.

Tên háo sát khát máu này chỉ riêng trong đêm "Đế đô lưu huyết dạ" đã giết hàng vạn người - Cho đến giờ ở Đế đô thậ chí ai ai cũng lấy tên của Đế Lâm ra để dọa các đứa bé hay khóc - Và quan viên cao cấp chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể, hiện giờ thêm mấy cái đầu nữa chẳng qua là mấy cọng ngò rí thêm vào bát canh to mà thôi.

Chẳng đến mấy ngày, các quý tộc quân quan đều chịu không thấu, đua nhau tìm đủ loại lý do đến xin phép:

"Ta bệnh rồi!"

"Ba ba ta bệnh rồi!"

"Lão bà ta sinh rồi!"

"Con mèo nhỏ nhà ta đẻ luôn rồi!"

Giám sát trưởng Đế Lâm các hạ chỉ cười mị mị phê chuẩn cho bọn họ nghỉ phép, nhưng mà: "Các ngươi có thể đi, nhưng bộ đội của các ngươi phải lưu lại!"

-o0o-

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top