Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 67: Ngõa Luân yếu tắc (3)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 394 lượt xem
  • 3246 chữ
  • 2021-10-16 14:12:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chiều ngày 15 tháng 1, Đế Lâm xuất phát từ Ngõa Luân, mục tiêu là Đỗ Toa hành tỉnh của Viễn Đống, mang theo hơn b vạn binh mã, toàn bộ là khinh kị binh nhanh nhẹn, xuất thân phần lớn từ bổn thổ Viễn đông, quen biết địa hình và phong thổ đương địa. Bọn họ trước đây phục dịch trong Viễn Đông quân, đã từ theo Đế Lâm đánh sâu vào ma tộc vương quốc, có thể nói ai ai cũng là lão thủ trừng trải sa trường, kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú. Được sự hướng đạo của bọn họ, quân đoàn của Đế Lâm chuyên môn đi những tiểu đạo sơn lớn không người hay biết, tránh xa Viễn Đông đại công lộ đang có đại quân ma tộc ùn ùn hành quân. Phía trước đại quân đầy rẫy trinh sát, cẩn thận tiền tiến, hành tung ẩn bí vô cùng. Trong đội ngũ ai ai cũng bao bố bịt vó ngựa và miệng ngựa, binh sĩ bị hạ đạt lệnh cấm khẩu, lại phải áp dụng phương thức hành quân ngày nghỉ đêm đi. Ban ngày thì họ an doanh hạ trai nghỉ trong rừng rậm, tối đến mới len lén khởi trình.

Đế Lâm hết sức cẩn thận sử dụng phương thức hành quân này để tránh đại đội binh mã của ma tộc và phản quân, nhưng đối với những cổ phản quân nhỏ, tản binh, trinh sát... mà muốn hoàn toàn tránh xa thì không thể nào làm được.

Vì thế cho nên tuân theo mệnh lệnhh của Đế Lâm, đại quân dọc đường triển khai những đội ngũ tiền tiêu và trinh sát đầy rẫy. Nhưng đội này khi đụng độ phải đại đội trên nghìn người của địch quân thì lập tức ẩn đi hoặc tránh né, còn với những cánh quân nhỏ mấy chục hay mấy trăm, tiền phong bộ đội của Đế Lâm với kinh nghiệm phong phú trong việc đánh trong rừng, lại trong tình huống hữu tâm đánh vô tâm, cho nên đã tiêu diệt sạch những mục tiêu này ngay khi phát hiện. Những tiểu tổ ma tộc, phản quân chẳng cảnh giới nghiêm ngặt gì này thường khi phát hiện thì đã bị hơn nghìn kỵ binh của nhân loại bao vây. Và khi không còn có hy vọng đột vây, chúng cũng không sử dụng phương cách liều mạng đề kháng gì, cho nên chỉ cần nhân lệnh kỵ binh hô "Đầu hàng không giết" thì đại đa số lần đều binh bất huyết nhận giải trừ vũ trang. Thế rồi sau đó Đế Lâm tự thân hỏi cung vài tên xong rồi đơn giản hạ lệnh giết tất cả chúng, thi thể đem quẳng trong rừng sâu dọc lộ, xem ra trong vòng mười năm cũng chẳng có ai phát hiện ra những xác này.

Đế Lâm đại quân men theo tiểu lộ của Cổ Địch Tát hành tỉnh nhắm đến Phục Danh Khắc hành tỉnh, và dù hắn đã tận hết sức lựa chọn những chỗ người thưa đường vắng, nhưng vẫn không khỏi gặp phải những thôn xóm nhỏ trên đường hành quân, hoặc là những thôn dân vào rừng đốn củi săn bắn. đại quân quá cảnh mà muốn hoàn toàn không kinh động, không lưu lại dấu vết gì, hoàn toàn che tai mắt của các thôn dân này là không thể được. Hơn nữa cư dân ở vùng này đều đồng tình với phản quân, cho nên trong họ không khỏi có những thám tử được che dấu. Và thế là Đế Lâm hạ lệnh: "Thấy người giết người, qua thôn đồ thôn, tuyệt không để chạy thoát bất kỳ hoạt khẩu nào."

Và chính vì mệnh lệnh này mà vô số thảm kịch đã xảy ra. Trong những đêm mùa đông hàn lạnh, nơi nhưng thôn xá trầm thụy trong an bình, đột nhiên trong hắc ám vang lên tiếng huyên náo, vó ngựa ầm ầm, từng đợt nhân loại kỵ sĩ ào ào tiến vào thôn. Các thanh niên trai tráng trong thôn đã sớm ra tiền tuyến, còn lại chỉ là những phụ lão đàn bà trẻ con không hề có năng lực đề kháng, trong cơn sơn ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc nghe mọi người khóc gào, khẩn cầu, và tiếng chỉ huy quan lớn tiếng ra lệnh: "Không được cho kẻ nào sống chạy thoát!" Nơi đâu cũng có tiếng kêu thảm, khóc gào, đâu đâu cũng có huyết lưu xương vỡ, thây người nằm đầy mặt đất... Trong những đêm năm canh đầy tội ác này, quân đội của Đế Lâm đi qua chỗ nào, nơi đó lập tức bị máu tươi nhấn chìm. Vô số gia viên an tĩnh tường hòa phút chốc biến thành hỏa hải, nhưng thôn xóm đã từng sinh khí chan hòa trong vòng một đêm bị biến thành bình địa. Để rồi khi trời sáng, những gì còn để lại là từng cột khói đen bốc cao, và những tiếng trẻ con khóc nấc nấc nghẹn nghẹn, hữu khí vô lực, rồi đại tuyết trắng xóa từ từ đổ xuống phủ lên, lắp vùi che đậy hết tất cả...

Ngày nghỉ đêm đi chuyên môn chọn những tiểu lộ khó đi để tiền tiến, lại còn phải diệt khẩu kịp thời dọc đường... sử dụng phương thức hành tiến như vậy, Đế Lâm đã dùng đến 20 ngày mới đế được Đắc Á hành tỉnh, nơi này cách Đỗ Toa hành tỉnh hai ngày hành quân, trong khi đó nếu đi theo đại công lộ của Viễn Đông, từ Ngõa Luân đến Đỗ Toa hành tình không quá 7 ngày. Tuy nhiên làm như vậy cũng có chỗ hay: Đế Lâm quân đoàn kéo gần đến mục tiêu mà không hề bị đại đội địch quân phát hiện, điều này gần như được coi là kỳ tích rồi.

Nhưng khi đến Đắc Á hành tỉnh có địa hình chủ yếu là bình nguyên, vận khí tốt của Đế Lâm dường như đã dùng hết. Bộ đội vừa từ trong rừng núi ra, thì đã trở tay không kịp đụng đầu ngay một đội vận lương cực lớn của ma tộc lên đến ba nghìn người.

Lần tao ngộ này đối với song phương đều rất bất hạnh, đội vận lương không phải là quân đội chính quy, mà là dân phu từ ma tộc vương quốc được chinh tập tới, nhiệm vụ là vận tống lương thảo đến cho quân đội ma tộc ở tiền tuyến tại Ngõa Luân, đi kèm chỉ có không tới 200 quân chính quy áp giải. Thấy đại quân nhân loại đột nhiên kéo đến, các dân phu sợ đến hồn phi phách tán, quẳng hết xe lương chạy trốn tứ tán, chui vào trong bụi cỏ rừng cây, kỵ binh của Đế Lâm có đuổi cũng không được. Những binh sĩ áp giải ấy còn có điểm cứng cõi, vì bọn chúng biết quẳng đội lương trở về cũng chỉ còn con đường chết mà thôi, cho nên liều mạng đề kháng đến tối hậu, không có tên nào đầu hàng.

Đến Lâm thập phần tức giận, trận đánh này thu hoạch duy nhất của hắn là bắt được mấy trăm dân phu run cầm cập, và một đội xe lương chất đầy lại thành một núi. Lương thảo bị hắn ra lệnh hỏa thiêu ngay được trường, còn từ miệng dân phu thì cũng moi ra được tin tức: ở Mạt Y thành tại Đỗ Toa hành tỉnh còn đang diễn ra chiến sự đại quy môn, nghe nói là một tên gia hỏa tên là Tư Đặc Lâm gì đó rất hung còn ngoan cường kháng cự lại thần tộc đại quân của chúng tôi. Nhưng mà chút thu hoạch nhỏ này so với tổn thất do tiết lộ hành tung quả là không đáng.

Nếu như tung tích đã bạo lộ, giống như người trong cơn tuyệt vọng thì đổi lại làm liều, Đế Lâm quyết định đánh một trận to. Mấy trăm dân phu đó bị chém đầu toàn bộ cắm lên cọc cạnh xe lương và đám thây chất thành gò, cạnh đó có hàng chữ do Đế Lâm tự thân đề bút:

"Cấp Thần hoàng bệ hạ chút lễ bạc, thỉnh tiếu nạp!

Vi thần Đế Lâm kính thượng."

Hắn không còn ẩn giấu hành tung nữa, không trốn tránh trong thâm sơn rừng sâu nữa, mà đường đường chánh chánh dựng cờ xí của mình. Đại quân tiến nhanh, ở phụ cận thủ phủ của Đắc Á hành tỉnh tao ngộ một thủ bị đội của ma tộc bộ binh. Tiền phong của Đế Lâm chẳng nghỉ một hơi, xông thẳng vào khai chiến, và bộ đội theo sau đánh riết lên. Ma tộc bộ binh không kịp kết trận đề ngự chỉ còn biết hoảng loạn đánh theo kiểu dã chiến, và như vậy không quá một tiếng đồng hồ, hai đoàn đội ma tộc bộ binh bị tiêu diệt sạch, không còn lưu được một mạng sống quay về báo tin.

Đế Lâm đại quân khẩn cấp tiền tiến, nhanh như gió, cấp như lửa, nhanh đến nỗi ma tộc thống soái bộ căn bản không kịp phản ứng: vừa biết nhân loại đại quân kéo đến, tiếp đó đã nghe tin Đắc Á bộ binh đoàn bị tiêu diệt, tiếp đó đội lương thực đã bị đốt cháy thành tro. Vô số ma tộc tiểu đội không được thông tri kịp thời chẳng phòng bị gì đã liên tiếp bị kích phá, uy thế của nhân loại đại binh như cuồng phong quét lá khô, nhanh như sấm không kịp bưng tai.

Và cũng có không ít ma tộc binh chạy thoát thân được từ bàn tạy tử thần của Đế lâm đại quân, nhưng khi được hỏi về binh lực của nhân loại, nhân số và các chi tiết khác, bọn chúng căn bản nói không ra, miệng cứ hoảng loạng thét gào: "Hắc sắc khô lâu kỳ! Hắc sắc khô lâu kỳ!" Chỉ bàng cây cờ xí này thôi cũng đã khiến các chiến sĩ ma tộc dũng cảm bị băng hội về tinh thần, chưa đánh mà đã bỏ chạy rồi! Cây hắc sắc khô lâu kỳ của Đế Lâm là cờ xí đại biểu cho tử thần và hủy diệt!

Không có binh sĩ ma tộc nào có thể quên là dưới diện cờ xí này, Đế Lâm đã mang đến cho toàn bộ ma thần vương quốc bao tai nàn gì. Trong quá trình đồ sát điên cuồng của hắn, hơn trăm vạn cư dân thần tộc bị mất mạng. Hắn đến đâu, thành thị phồn hóa bị biến thành chốn hoang tàn đến đó. Hương thôn mỹ lệ biến thành đất chết, những địa khi xưa kia phồn thịnh giờ chỉ còn lại quạ đen bay lươn. Cùng vói sự thù hận khắc cốt ghi tâm của ma tộc đối với Đế Lâm, sự kinh khủng cũng theo cùng họ đến mọi chân trời.

Trong truyền thuyết dân gian của ma tộc vương quốc, ác ma khiến cho người ta kinh sợ nhất chính là Đế Lâm. Chuyện liên quan đến hắn được lưu truyền dưới những phiên bản được gia công: Đế lâm chuyên môn ăn thịt con nít của thần tộc; Đế Lâm chuyên môn uống máu mỹ nữ của thần tộc; Đế Lâm mỗi ngày phải giết một vạn thần tộc trước khi ăn cơm, sau khi đi đại tiện xong phải giết thêm một vạn nữa; Mền gối Đế Lâm ngủ là được làm từ da của thần tộc; Giường Đế Lâm nằm được đắp từ xương của thần tộc; Toàn thân Đế Lâm đao thương bất nhập; Đế Lâm có chín cái mạng, bảy cái đầu, chém rụng cái này mọc ra cái khác... vâng vâng và vâng vâng.

Những nghệ nhân kể truyện hát xướng kiếm ăn dọc đường đều lấy chuyện của Đế Lâm làm điểm nhấn tối hậu cho buổi biểu diễn. Đó là tiết mục được hoan nghênh nhất, cư dân ma tộc có trình độ văn hóa không cao nghe đến nỗi tấm tắt thèm thuồng, than dài không dứt, và tin sái cổ chẳng nghi ngờ gì.

Đương nhiên, căn cứ vào quy định của Bộ Văn hóa của ma thần vương quốc, mỗi cố sự nhất định phải phụ gia một kết cục mỹ hảo đầy hào quang, để hiển kỳ cho chính nghĩa luôn thắng hung tàn. Và thế là phần kết của những câu chuyện này thông thường là: thần hoàng bệ hạ của chúng ta thụ mệnh trời, cuối cùng tay cầm dũng sĩ chi kiếm xuất ra chửng cứu thế giới. Ngài cùng ma đầu Đế Lâm tà ác của nhân loại đại chiến ba ngày ba đêm, bệ hạ hét lớn "Y mộc lạp tát!" sử ra tuyệt nghệ của bản thân, hồng quang (hoặc là bạch quang) lóe lên, "oành ùng" một tiếng nổ lớn, ma đầu Đế Lâm tà ác vô bỉ cuối cùng bị tiêu diệt, và các con dân thần tộc thiện lương từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn...

Nhưng bất hạnh là, những cố sự dân gian chính thống đó lại sản sinh ra một hậu di chứng không ngờ, là trong đầu não giản đơn của các binh sĩ ma tộc dần dần hình thành một định kiến: để có thể đánh bại được Đế Lâm tà ác thì chỉ duy nhất có thần hoàng bệ hạ cử thế vô song của chúng ta! Và có nghĩa là, trước khi bệ hạ thụ mệnh trời ra tay, không ai có thể là đối thủ của ác ma này, những dũng sĩ, cường giả, danh tướng, vĩ nhân ... gì khác tối đa chỉ xứng làm vật hi sinh cho ác ma, chứ đừng nói gì đến binh sĩ chúng ta.

Bờ tây Hôi Thủy hà không ngừng vang lên từng tiếng náo động đầy khủng bố: "Quái vật có chín cái mạng, ma đầu ăn thịt con nít và nữ nhân, quỷ quái đao thương bất nhập, ác ma lãnh khốc vô tình, quái vật khủng bố nhất đáng sợ nhất.... Đế Lâm đã đến!" Ma tộc sĩ binh rất dũng cảm, vì bệ hạ tôn kính của họ, họ có thể dũng cảm không sợ chết, chẳng nao núng trước gì. Nhưng sự hoảng sợ đối với Ác ma Đế Lâm đã thâm căn cố đế an sâu vào trong nội tâm họ, đã đến mức dường như là mê tính - giống như sợ hãi đối với quỷ thần, thiên địa vậy, khiến vô hình chung nó tạo ra một khí thế áp ức và khủng hoảng vô cùng. Nghĩ đến phải đối trận với tên ác ma trong truyền thuyết đó, dường như không ai không cảm thấy tuyệt vọng.

Từ tiểu cổ bộ đội hoảng loạn thành đoàn, chạy về hội hợp với đại đội; Đại đội quân đội kinh hoàng luống cuống, nhanh chóng tiến vào ẩn trong sơn lâm không dám thò đầu. Có những ma tộc chỉ huy quan đầy dũng khí muốn một trận tử chiến với Đế Lâm, nhưng mệnh lệnh vừa ra, một nửa binh sĩ đã trở thành đào binh, nửa còn lại ồn ồn ào ào muốn làm binh biến. Mọi người chạy đâu ta chạy đó, hoảng thành một đoàn, chẳng biết ở đâu là chốn an toàn.

Viễn Đông phản quân vốn không có chủ kiến kiên định gì thấy vậy cũng học theo, trong vòng một đêm, hơn mười vạn xà tộc, bán thú nhân trú trát ở bờ Tây sống Hôi Thủy không có lệnh mà tan. Binh sĩ phản quân nhanh chóng trở về thôn trang của mình, quẳng vũ khí cầm cái xẻng đã gỉ sét lên, làm bộ thật thà thanh xưng: "Chúng tôi là lương dân tối tối trung thành của Tử Xuyên gia tộc!" Các thôn trang bán thú nhân, xà tộc, ải nhân tộc hai bên đường đều quỳ bái nghênh tiếp nhân loại quân đoàn đi qua, không cần bảo cũng tự động dâng lương thảo và bảo bối trong thôn lên, ví dụ như cái xương sọ đẹp nhất này, cóc ba chân này, còn bán thú nhân thiếu nữ được bọn họ coi là xinh đẹp tựa tiên trên trời - thiếu nữ này đen hơn lọ chảo, thân cao hai mét, mặt thì mọc đầy lông...

Trừ lần chiến đấu đầu tiên, Đế Lâm quân đoàn không còn gặp sự đề kháng như vậy nữa. Vó ngựa của hắn không hề gặp sự ngăn trở nào xông vào doanh trướng trống hóac của phản quân, tiếp thu không hề phí lực. Quân tiên phong cứ tiến đến bờ tây Hôi Thủy hà, nhìn qua đại quân vây thành do Vân Thiển Tuyết thống soái ở bờ đối diện. Nơi ấy, hắn có thể ẩn ước nhìn thấy bóng dáng của Mạt Y thành.

Nhưng ở giữa viện quân và Mạt y thành còn có liên quân hơn trăm vạn của ma tộc và phản quân, đều là trận hình âm sầm của ma tộc quân, đầy trướng bồng đủ màu sắc kéo dài mấy chục dặm với công sự phòng ngự sâm nghiêm...

Cho dù Vân Thiển Tuyết đã cực lực phong tỏa tin tức, nhưng Đế Lâm đến còn cấp cho đại quân vây thành ở bờ đông không ít đả kích, các loại tin tức len lén luồn lách trong quân: "Đế Lâm đến rồi!"

"Hắn đem theo 100 vạn đại quân nhân oại!"

"Bốn chục vạn tiền phong quân đến công đánh Ngõa Luân đã hoàn đản toàn bộ rồi!

"Trời ơi! Nghe nói tên Đế Lâm đó bắt được người của chúng ta đều ăn sống nuốt tươi hết hả?

"Ai nói không chứ! Ta tận mắt chứng kiến nữa đó, Đế Lâm sáng thức dậy ăn mấy cái gan chưng gừng của thần tộc chúng ta, giữa trưa ăn vài món xào nhẹ của 10 thần tộc, tối đến lại ăn món canh hầm thần tộc, nghe nói khuya khuya hắn còn ăn cháo nữa! Ngươi nói coi vậy có đáng sợ không chứ?"

Ở lần chinh thảo chiến tranh lần thứ nhất, Vân Thiển Tuyết đã từng tao ngộ Đế Lâm. Bản thân gã đương nhiên chẳng tin những lời đồn "Đế Lâm là ác ma, Đế Lâm là quái vật" đáng tức cười đó cả, nhưng ý nghĩ của quan chỉ huy không thể nào át đi đượng ý nghĩ của hàng thiên vạn bộ hạ. Cho dù gã vẫn một mực quán thâu quan điểm chính xác với các bộ hạ rằng: "Đế Lâm là tướng lĩnh rất ưu tú của nhân loại, nhưng không phải là quái vật, không phải không thể chiến thắng, đao chém thương đâm hắn vẫn thụ thương, vẫn chảy máu, vẫn tử vong." Nhưng hiệu quả thu được không lớn, các bộ hạ đều gật đầu vâng dạ, nhưng sau lưng thì vẫn lén lúc truyền tụng Đế Lâm mà đầu pháp lực vô biên, thần thông quảng đại.

Đại doanh của ma tộc và phản quân quân tâm phù động, một ngày ba lần kinh hãi, thường thường có người vô cớ thét lên rất kỳ lạ: "Hắn đến rồi!" và thế là cả đoàn binh sĩ lập tức sợ hãi chạy loạn. Trong đội ngũ phản quân, mỗi đêm có một lượng lớn binh sĩ toan tính bỏ trốn bị bắt lại, Vân Thiển Tuyết không thể không ngoan cường giết sạch đám đào binh này, nhưng quân tâm vẫn cực kỳ bất ổn. Tình tự kinh hoàng của phản quân thậm chí đã truyền nhiễm quân đội chính quy của ma tộc.

Xu thế đào vong của binh sĩ không thể áp chế, ngược lại trong quân chính quy của ma tộc lại bắt đầu xuất hiện đào binh - đối với quân đội ma tộc nhất trực chiến vô bất thắng từ khi khai chiến tới giờ, điều này đơn giản là không thể tưởng tượng được. Trong lúc tuyệt vọng nhất, Vân Thiển Tuyết thậm chí xem xét có nên triệt quân để tránh binh phong cường thế của Đế Lâm hay không.

-o0o-

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top