Hai khả năng chán sống và điên rồ của Đế Lâm là không thể xảy ra, lập tức bài trừ, nhưng cái gọi là quỷ kế ở khả năng thứ ba ấy là cái gì? Nhìn không ra. Vân Thiển Tuyết cố vắt hết đầu óc, suy nghĩ đến thống khổ bất kham, thế mà gã vốn tự phụ thông minh hơn người, lần đầu tiên trong đời cảm thấy trí tuệ thiếu thốn và không đủ dùng...
Chính trong lúc Vân Thiển Tuyết khổ khổ suy nghĩ ấy, bộ hạ của gã vốn là những tướng lĩnh quá dũng khí mà thiếu thốn trí tuệ đua nhau đến kiến nghị: "Đại quân lập tức sang sống, nhất chiến táng tống đối phương!"
Đối diện với đám gia hỏa thiếu suy nghĩ, mắt chuột thiếu chất xám như vậy, Vân Thiển Tuyết thật là đau đầu. Hắn không khỏi không dẫn đạo các tướng lĩnh suy nghĩ sâu thêm một tầng: "Đối thủ không là người, mà là Đế Lâm, là đại địch hàng đầu của vương quốc chúng ta, là danh tướng trong các danh tướng của Tử Xuyên gia tộc! Mọi người hãy nghĩ coi, hắn sẽ ngu xuẩn vậy sao, sẽ tống dâng cho chúng ta món ngon để ăn ngốn ngấu một cái hết sạch như vậy sao? Hành động của hắn bao hàm quỷ kế gì đây? Có khi nào hắn đang dẫn dụ chúng ta vào một cái bẫy hay không?"
Mọi người đều cảm thấy Vân Thiển Tuyết nói rất có lý, đều thật sự suy nghĩ vấn đề trở lại. Chỉ có Lỗ Đế là đầu não giản đơn - lão nhất mực không cam tâm bản thân trở thành trở thành bộ hạ của tên mặt trắng đáng ghét này - không còn không phục, gân cổ tranh cải: "Quản gì quỷ kế của hắn, nếu hắn đã dâng tới tận cửa, chúng ta cứ há miệng cắn nhai hắn sạch một cái là xong chứ gì!" Kết quả Vân Thiển Tuyết không khỏi không tức giận đuổi lão ra ngoài, sao đó vỗ bàn định ra điều kiện cơ bản cấp cho hội nghị: "Chúng ta không phải là thảo luận đối phương có hay không có quỷ kế - quỷ kế nhất định có, tất nhiên là có! Chỉ là chúng ta hiện tại còn nhìn chưa ra. Chúng ta cần phải thảo luận rốt cuộc là hắn đang bày ra quỷ kế gì?"
Ừ, chỉ cần chủ nhân của hội nghị ra quyết tâm như vậy, những bước tiến hành sao đó thuận lợi hơn nhiều. Các tướng lĩnh ma tộc đều đua nhau đề xuất các loại ý tưởng nói nghe mà sởn cả tóc gáy:
- Một, Đế Lâm quân đoàn mang đến vũ khí mới có tính hủy diệt đáng sợ.
"Nghe nói nhân loại có cái gì đó gọi là ma pháp sư, ma pháp đại pháo một pháo có thể oanh tạc chết mấy chục vạn người..."
Vân Thiên Tuyết tức giận quát: "Vậy hắn còn chờ đợi gì mà không bắn?"
- Hai, Binh sĩ của Đế Lâm quân đoàn ai ai cũng là sư đệ của Tả gia minh vương, hoặc là sư phụ của Kiếm thánh Lạp Âu.
"Nghĩ nghĩ coi, ba, bốn vạn tên Tả Gia minh vương, Lạp Âu kết hợp lại với nhau có thể dễ dàng hủy diệt cả ma tộc vương quốc cộng thêm bổn thổ của ma giới...."
Vân Thiển Tuyết: "Ta tình nguyện thế hắn hủy diệt cái đầu heo của ngươi trước!"
- Ba, toàn bộ nước của Hôi Thủy hà đã bị Đế Lâm biến thành dầu mỏ dễ cháy, chỉ chờ chúng ta độ hà là hắn sẽ điểm hỏa.
Vân Thiển Tuyết: "Ngươi mỗi ngày đều đang uống dầu hắc đó, sao tới giờ vẫn chưa chịu chết vậy?"
- Bốn, bờ đối diện là vùng bằng quẳng, Đế Lâm quân đoàn đã cho mai phục vô số cơ quan và bẫy rập, có mấy chục vạn hầm chông đang chờ thần tộc đại quân đạp lên.
Vân Thiển Tuyết: "Trong tiết trời này, thổ địa gia cũng bị lạnh chết cứng rồi, ta cấp cho người một vạn người, ngươi thử đào cho ta một vạn hầm chông thử coi? Đào không được ta đem chôn sống ngươi trước!"
Các tướng lĩnh thần tộc phát huy hết mọi lực tưởng tượng, biên tạo ra hết giả thuyết rợn người này đến giả thuyết ghê ghớm khác, cuối cùng ngay đến bản thân họ cũng sởn tóc gáy rùn mình. Dù sao vẫn còn tốt, vì vẫn có người dám đem những chuyện này đề cập ra, thậm chí còn chụp lên đầu Đế Lâm đại ma đầu pháp lực vô biên nữa. Cách suy nghĩ có khả năng chính là: "Trước mắt chúng ta đang nhìn thấy chỉ là một đội trinh xác cường đại, bọn họ chỉ là một mồi nhữ, còn hậu viện cường đại hơn đang mai phục ở gần đây, chỉ chờ đại quân của chúng ta qua sống, bọn họ sẽ đột nhiên đánh tới, chặn chúng ta dưới sống, đồng thời đi vòng trước sau tiêu diệt hết chúng ta!"
Vân Thiển Tuyết và tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều tán đồng quan điểm này. Hiện giờ vấn đề duy nhất còn lại chính là: "Cánh quân 'hậu viện cường đại" đó đáo để là mai phục ở đâu? Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau: mùa đông giá lạnh, lá trên cành đều đã rơi rụng hết, địa phương có thể ém người thật tại không nhiều, đừng nói gì những nơi có thể ẩn giấu đại quân mấy chục vạn người.
Các tướng lĩnh đều đua nhau biểu hiện thái độ: "Không thể khinh cử vọng động cấp cho địch nhân thời cơ có thể lợi dụng!"
Vân Thiển Tuyết rất hân úy, kinh qua một phen dạy dỗ của hắn, các tướng lĩnh ma tộc cuối cùng thành thục không ít. Gã cấp cho hội nghị một tổng kết: "Đúng! Chúng ta cần phải định mưu xong mới hành động, trước hết dò rõ nội tình của địch nhân, không động thì thôi, hễ động là khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn thây!"
Tuân theo chỉ kỳ của thống soái bộ, lượng lớn trinh sát được phái đi. Thám tử của ma tộc và phản quân bôn tẩu dọc theo Hôi thủy hà, tìm kiếm khắp nơi, vào cuối ngày hầu hết đều vô công quay về. Thống soái bộ cho rằng, công tác sưu tầm này do không cẩn mật, nên ngày hôm sau lại phân phái thêm đội ngũ trinh sát nhiều người hơn, phạm vi tìm kiếm rộng hơn, nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Cuối cùng các trinh sát binh nhận được tử mệnh lệnh: "Không tìm được phục binh của địch nhân thì không cần quay về nữa!"
Suốt ba ngày, trinh sát binh của ma tộc chịu gió lạnh cắt da, đội tuyết lớn, nhịn cơn đói tuần chiếu theo mệnh lệnh. Bọn họ phải tìm thấy một chi bộ đội ở vùng bình địa thế này quả thật là khổ. Trong chốn băng thiên tuyết địa, bọn chúng lại qua trong gió tuyết, không ăn được một miếng ăn nóng, cũng không uống được chút nước nào, khát thì chỉ biết lượm một vốc tuyết bỏ vào miệng cho nó từ từ tan chạy. Bọn chúng công tác không ngủ không nghỉ, căng thẳng vô cùng, mỗi khối đất khối đá trên đất đều lật tìm những ba lần; bọn chúng tra xét chứng minh nhân dân (nếu có) của các con kiến dưới cây, còn cấp cho những con chim bay trên trời (nếu còn ở lại chưa về phương nam) những phiên hiệu. KHi phát hiện những dấu chân mơ hồ trên tuyết chúng đều vui mừng như điên, để rồi cuối cùng u rũ khi phát hiện đó là dấu chân của bản thân hay đồng bạn mới vừa lưu lại một khắc trước đây.
Ba ngày sau, việc sưu tra nghiêm mật nhất ấy cuối cùng bị tuyên cáo thất bại. Đội trưởng trinh sát đem đầu đến bảo chứng với Vân Thiển Tuyết: "Trong phương viên hai trăm dặm quanh đây không tìm được cánh quân thứ hai của nhân loại nào. Nếu như là có, thì cánh quân này tất nhiên là biết ẩn thân thuật!"
Trong ba ngày này, Vân Thiển Tuyết tiều tụy đi không ít. Trong vòng mấy ngày, đại doanh của Đế Lâm có động hướng phi thường quỷ bí, an tĩnh đến phản thường, và cái phản thường an tĩnh đó thường là triệu chứng của cơn gió bão kinh người! Thật rõ ràng, Đế Lâm đã muốn động thủ rồi! Vân Thiển Tuyết vì thế lo lắng đến ngày đêm không an giấc: Đế Lâm có phòng bị mà tới, tiềm phục đã lâu, hơn nữa đã dò rõ nội tình của quân ta rồi, không động thì thôi, hễ động tất nhiên sẽ thạch phá thiên kinh!
Vân Thiển Tuyết vô cùng lo lắng. Gã ngày đêm suy nghĩ xem Đế Lâm cho âm mưu quỷ kế gì, nhưng nát cả óc mà không lý giải được gì. Để ứng đối sự đả kích đáng sợ sắp đến, gã nghiêm cấm bộ đội xuất kích, khẩnmật thu súc phòng tuyến, đề phòng cấp cho Đế Lâm cơ hội kích phá. Nhưng gã càng lo lắng hơn về hành tung quỷ bí bất minh của bộ đội tập kích, vì thảm kịch bị đánh lén lần trước khiến gã lo lắng không yên, nửa đêm thường thường nhổm dậy tra xét, khổ nhọc khiến cho đầu tóc bạc đi không ít. Cuối cùng, gã quyết tâm phá phủ chìm thuyền: không thèm quản nữa, cách xa phạm vi hai trăm dặm này, cho dù Đế Lâm có phục binh thì cũng không kịp cứu hắn nữa.
Ngày 3/2/78, kết thúc năm sau ngày dằn co, ba chục vạn ma tộc và phản quân chia ba đường vượt sông, khí thế hung hung đánh tới quân doanh của Đế Lâm trên bờ đối diện, thuận lợi hoàn thành thế hợp vây, bao vậy đại doanh của Đế Lâm chẳng rơi ra được một giọt nước, nhưng chẳng hề gặp chút đề kháng nào.
Trong đại doanh ấy tĩnh mịch như tờ, chẳng thấy có người phóng tên, cũng không thấy có người ra ngoài đề kháng.
Vân Thiển Tuyết dậy lên một dự cảm bất tường trong lòng, nhưng đã trễ rồi. Không chờ gã hạ lệnh, Lỗ Đế lỗ mang đã mang cảm tử đội 5000 người xông vào, chỉ thấy ma tộc binh trong đó hò hét kinh hoàng, Vân Thiển Tuyết quát to: "Không xong! Mau rút ra!"
Nửa giờ sau, nằm ngoài dự liệu của gã, Lỗ Đế an nhiên mang nhân mã xuất ra. Lỗ Đế phá khẩu mắng: "Đồ thỏ đế! Bên trong chẳng có một người nào!"
Vân Thiển Tuyết sững sờ không tin. Gã tự thân dẫn binh nhập nội, chỉ thấy một đại doanh trống hươ trống hóac, chỗ nào cũng tiêu điều, lều chổng bị sụp, vật phẩm bị bỏ đi, phiến gỗ, giấy vụn đâu đâu cũng có.
Chính là nửa đêm hôm qua, Đế Lâm đã len lén mang theo binh mã rời khỏi chốn này.
Vân Thiển Tuyết không thể nào tin, há hốc cả miệng, cảm thấy ngực buồn buồn, cổ họng ngòn ngọt, rồi thổ một bún huyết đỏ đỏ hồng hồng.
Lại nói sau khi Đế Lâm dẫn toàn quân len lén trốn đi, Vân Thiển Tuyết hay tin đau lòng đến thổ huyết. Gã đau đớn không kể xiết: bản thân không ngờ bị Đế Lâm bày ra một đạo không thành kế, lại thua thêm một lần cho hắn! Nhưng mà, có một vấn đề gã có nghĩ cũng chẳng thể nào nghĩ ra: "Đế Lâm bất chấp cái nguy hiểm cực đại đến đây, rồi chưa đánh trận nào đã bỏ đi, rốt cuộc là có toan tính gì đây?"
Mạt Y thành, hoàng hôn.
Nhìn doanh trướng vô biên vô tế của địch nhân, Tư Đặc Lâm thống lĩnh khe khẽ thờ dài, khắp người dâng lên cảm giác bì bại vô lực. Hắn vốn hi vọng quân đội của ma tộc không chịu được chiến tranh lâu dài đã tự triệt li, nhưng hiện giờ xem ra hi vọng của hắn đã hoàn toàn trống rỗng, bị bao vây đến ngày thứ chín rồi mà binh mã ma tộc chẳng có hiện tượng triệt thối gì.
Hắn vừa định rời đi, ánh mắt chợt chú ý đến một sự tình, và sự tình đó lập tức hấp dẫn hắn: trên thiên không hôi ám bố đầy diều may cao cao. Điều kỳ quái chính là, nhưng con diều này chẳng những có bên phía binh sĩ của nhân loại, mà ngay ở trận địa ma tộc cũng bay đầy những diều giấy này.
"Chuyện thế nào vậy?" Tư Đặc Lâm chỉ vào mấy binh sĩ đang thả diều ở bên trận địa của mình, hỏi.
Văn Hà sự trưởng tùy hành không để ý gì, chỉ giải thích: "Có khả năng đó là mấy ngày này quá nhàm chán, các binh sĩ tìm chuyện gì đó chơi giải sầu a? Thỉnh Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tăng cường kỹ luật và khống chế."
"Không phải cái đó." Tư Đặc Lâm cúi đầu trầm ngâm: "Hiện giờ không phải là thời tiết để thả diều, ta cũng không nghe nói phía ma tộc có phong tục thả diều này. Vì sao người của hai bên đột nhiên cùng chơi cái trò du hí đồng dạng thế này vậy? Rất phản thường a, ngươi đi gọi mấy người đó lại cho ta hỏi xem."
Trong lòng Văn Hà vẫn cho đó là chuyện tự nhiên: có gì đâu mà phản thường? Đại binh của hai bên buồn chán quá rồi, thả chơi vài con diều có gì đâu mà kỳ.
Nghĩ thì nghĩ, y vẫn quát bảo tên binh sĩ đang nhàn tản đi lại gần đó: "Ngươi, lại đây! Tư Đặc Lâm đại nhân có lời muốn hỏi ngươi."
Binh sĩ đó giật mình cả kinh, vậy chạy lại đứng nghiêm: "Báo cáo đại nhân, tôi là Trung ương quân đệ thất sư đoàn đệ tam đại đội đệ ngũ trung đội đệ...."
"Được rồi được rồi," Văn Hà không chịu được phiền cắt lời hắn: "Không ai hứng thú biết ngươi là người của tiểu đội thứ mấy."
Mặt Binh sĩ đó đỏ bừng.
"Cứ để hắn nói hết." Tư Đặc Lâm ôn hòa bảo.
Binh sĩ ấy cảm kích nhìn Tư Đặc Lâm một thoáng, rồi lớn tiếng báo cáo lại: "Bẩm báo đại nhân, Trung ương quân đệ thất sư đoàn đệ tam đại đội đệ ngũ trung đội đệ nhất tiểu đội trung sĩ Chưởng kỳ quan Lý Quý báo cáo với ngài!"
"Lý Quý sĩ quan," Tư Đặc Lâm bất động thanh sắt liếc nháy về phía Văn Hà kỳ bổn, nói tiếp: "Hiện giờ, ta có một chuyện cần hỏi ngươi, sĩ quan."
"Nguyện vì đại nhân ngài mà hiệu lao!"
"Ta xem ở đây có rất nhiều người thả diều, chẳng những người của chúng ta thả, phía đối diện..." Tử Đặc Lâm chỉ vào trận địa của ma tộc: "Cũng đang thả. Ngươi có thể cho ta biết vì sao lại như vậy hay không, Lý Quý sĩ quan?"
Lý Quý hé môi cười: "Đại nhân, cái này quá đơn giản rồi, hai ngày trước không biết ở đâu bay tới rất nhiều diều bị đứt dây, có cái thì rơi bên đó, có cái thì rơi bên này, mọi người đang nhàn nhã không có gì làm, nên lượm thả chơi. Bên ma tộc binh cũng học theo chúng ta, chỉ có vậy thôi, đại nhân."
Tư Đặc Lâm gật đầu: "Đa tạ trung sĩ." Khi Lý Quý chào theo kiểu quân lễ bước đi, Tư Đặc Lâm đột nhiên lại gọi hắn trở lại: "Trung sĩ, có thể giúp ta tìm một cái diều lại đây cho ta xem thử được chăng?"
"Đương nhiên là được... a, không, nguyện vì ngài mà hiệu lao, đại nhân!" Hắn li khai rồi nhanh chóng chạy trở lại, dâng lên một con diều: "Đại nhân, ngài xem!"
Tư Đặc Lâm và các quân quan cao cấp lại gần xem, đó là một con diều làm giản đơn từ các phiến gỗ và giấy dán. Phó trưởng quan của quân đoàn là Tần Lộ đứng bên cạnh cười cợt bình luận: "Tay nghề làm diều này thật chẳng ra làm sao cả!"
Tư Đặc Lâm cầm con diều lật lại, thấy trên đó có mấy chữ cong cong vẹo vẹo có nội dung như sau: "Đáo lai thân quân lệnh lệnh viên như mật nhật vô khả thất tam ngũ thập chi nhất nhị duy hữu trì khứ liễu kiên." Mắt hắn liền sáng lên, tức thời hô hấp cấp xúc hẳn đi, nói gần như lạc giọng: "Mau đem bút lại cho ta, và một tờ giấy!"
Các quân quan tùy hành lập tức án theo lời dặn mang vật cần tới, Tư Đặc Lâm cúi đầu khảo sát một hồi, nhanh chóng viết lên giấy. Viết viết một lúc, hắn ngẩng đầu lên hỏi Lý Quý: "Trung sĩ, còn nhớ diều từ phương hướng nào bay tới không?"
Lý Quý nghĩ một hồi, chỉ về một phía: "Bên đó ạ!"
"Phía tây? Ngươi khẳng định?" Trong ngữ điệu của Tư Đặc Lâm có sự hưng phấn rất khó ức chế, trong mắt hiện đầy sắc thái vui mừng. Các vị quân quan cao cấp đều đưa mắt nhìn nhau: đại nhân sao vậy kìa? Vì sao lại vì một con diều mà kích động như vậy?
Tần Lộ nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Đại nhân ngài..."
"Không có gì." Tư Đặc Lâm chỉ vào những từ ngữ khó hiểu trên, bảo: "Từ phải sang trai, bỏ hai chữ đọc một chữ, ngươi thử coi."
Tần Lộ do dự, ngập ngừng đọc: "Kiên... trì..... nhị... thập.... thất.... thiên...." (Nhẫn nại 27 ngày).
"Kiên trì hai mươi bảy ngày, viện quân đến." Tư Đặc Lâm đọc ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lại các vị quân quan: "Chu vị, viện quân đã đến rồi, là giám sát tổng trưởng Đế Lâm các hạ đến rồi!" Hắn cố ra vẻ bình thường, nhưng giọng nói không khống chế được, run run.
Chẳng có lấy một tiếng động, im lặng tuyệt đối, rồi các quân quan môn cuối cùng cũng phản ứng, bổng chốc vỡ òa tiếng hoan hô cuồng nhiệt. Tin tức tốt này trong vòng một giờ truyền khắp Mạ Y thành, khiến các binh sĩ bị đói lạnh áp ức kích động đến lệ nhạt nhòa khắp mặt. Không những họ vì có hy vọng còn được sống, mà còn có một điều trọng yếu hơn mà họ đã cảm giác được: "Vì bảo vệ tổ quốc mà chúng tôi hi sinh quên mình, chúng tôi dục huyết phấn chiến, thân hãm trọng vậy, nhưng chúng tôi không hề bị vứt đi! Gia tộc vẫn đang tận lực cứu chúng tôi! Những người thân ở xa xôi đang vẫn cực lực giải cứu chúng ta!"
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận