Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 71: Nhân nghĩa ác ma (2)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 389 lượt xem
  • 2644 chữ
  • 2021-10-16 14:17:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi nghe Đế Lâm nói trong quân của mình không có thương binh, Lâm Băng trợn tròn mắt: "Quý bộ tác chiến trong vùng đất ma tộc chiếm đóng hơn hai mươi ngày, không ngờ một thương binh cũng không có?"

Đế Lâm điềm đạm đáp: "Ở Phục Danh Khắc hành tỉnh, vì để đẩy nhanh tốc độ, ta đã để lại hết thương binh và những chiến sĩ bị mất chiến mã."

Lâm Băng giật nãy người, dừng ngay bước chân lại.

Đế Lâm đi vài bước mới phát hiện, quay lại hỏi: "Sao vậy?"

Trong ánh mắt và biểu tình của Đế Lâm, nàng không nhìn thấy được dấu vết nào của sự đùa cợt. Nàng nhìn sâu vào con ngươi lạnh lùng của hắn, cảm thấy hơi lạnh không thể nào ức chế được bốc lên khắp người.

Lâm Băng là một người tuyệt đối theo chủ nghĩa nhân đạo một cách cổ hủ. Nàng tuy tin rằng lắm lúc cần phải hi sinh lợi ích của thiểu số người để chửng cứu cho lợi ích của toàn thể, nhưng làm như Đế Lâm thì... Lâm Băng lắc đầu.

Nàng nghĩ đến bên công lộ ở Phục Danh Khắc hành tỉnh, cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn như thế nào của số thương binh bị ném lại trên tuyết chờ chết. Nàng văng vẳng nghe được tiếng khóc lóc và van cầu đầy ai thương của họ.... Tay nàng không tự chủ run bắn lên.

Đế Lâm quay đi, hắn biết nàng đang nghĩ gì, nhưng hắn không thèm để ý. Đối với chuyện này, hắn chẳng hề có chút áy náy hay sám hối gì, nhân vì lúc đó cần phải như vậy, và hắn buộc phải làm vậy. Trong con mắt của hắn, đó là một chuyện hết sức bình thường và đương nhiên. Lúc đó, chỉ trước khi ma tộc chỉ huy bộ tổ chức điều tập đầy đủ binh mã để ngăn chặn, họ nhanh chóng rút về Ngõa Luân thì mới có cơ hội sống còn. Và lối thoát duy nhất của họ khi lên đường là chạy, xông, xông lên, rồi chạy....

Đó đơn giản là một cơn ác mộng. Trên đại công lộ của Viễn Đông, khinh kỵ binh của Đế Lâm đi cuồng lao đi, để thương binh và các đồng bạn mất ngựa lại phía sau, mặc cho bọn kềnh kềnh đói khát ở trên không truy sát. Bọn họ dọc đường qua ải đoạt trạm, hung mảnh chém giết các lộ ma tộc bắt gặp, khiến cho chúng hoảng loạn bỏ chạy. Chờ đến lúc chúng tập hợp đủ số lượng, kéo đại quân quay đầu lại đánh, thì quân của Đế Lâm đã như làn khói chớp mắt biến mất ở phương xa.

Cho dù là thế, tuy chưa hề gặp sự ngăn cản đại quy mô và có tổ chức của ma tộc, nhưng quân của Đế Lâm vẫn không ngừng đụng độ với địch quân bố trí dãy đặt trong vùng đất chiếm đóng. Hơn nữa, khi càng gần đến địa khu của Ngõa Luân, binh mã của địch quân càng dày. Đặc biệt là nút phong tỏa cuối cùng của ma tộc ở ngoài Ngõa Luân thành, do các kỵ binh biết chỉ có đánh tan địch quân mới có thể tìm cho mình con đường sống duy nhất, họ đã phát tác đợt xung kích điên cuồng và tuyệt vọng vào hàng ngũ của địch.

Do quân của Lăng Bộ Hư kiêu dũng thiện chiến, bộ binh lại đặc biệt ngoan cường, dùng binh lực ở thế yếu liều mạng đề kháng, quân của Đế Lâm đột phá một cách rất gian khổ. Rất may là Lâm Băng kịp thời tiếp ứng, nếu không chờ đến khi Lăng Bộ Hư tự thân điều tập chủ lực tiến hành bao vậy, chỉ sợ toàn quân của Đế Lâm bị diệt sạch. Cho dù là như vậy, Đế Lâm quân đoàn khi xuất phát có hơn ba vạn nhân mã, hiện giờ có thể an toàn trở về Ngõa Luân yếu tắc chỉ còn hai vạn, trong đó đại bộ phận thương vong là nhân vì trận đánh vừa lúa nãy đây.

Đế Lâm dùng giọng khàn khàn đơn giản thuật lại hết tình huống nghe thấy được cho Lâm Băng nghe.

Sắc mặt Lâm Băng cực kỳ ngưng trọng. Quân thế của ma tộc cường thịnh vượt hẳn sự tưởng tượng của nàng. Nàng hiện giờ đã hiểu, trách nhiệm mà nàng đang gánh trên vai nó trầm trọng đến cỡ nào. Một khi Ngõa Luân thất thủ, trăm vạn ma tộc thọc sâu vào nội địa, nhân loại sẽ không còn gì để mà đề kháng nữa. Nàng trầm mặc gật đầu, lên tiếng hỏi: "Đại nhân, ý tứ của ngài là?"

"Trong tình hình trước mắt, dựa vào lực lượng quân sự để chứng cứu Tư Đặc Lâm và Trung Ương quân là không thể nào." Đế Lâm nói: "Hy vọng duy nhất để chửng cứu họ không phải là ở chiến trường Mạt Y, mà là ở Đế đô. Hơn nữa cần phải nhanh, bọn chúng chống đỡ không được bao lâu nữa đâu. Lâm phó thống lĩnh, có một chuyện làm phiền cô, cô có thể giúp ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa để về Đế đô, chiếc nào nhanh nhất ấy!"

"Hả, xe ngựa?" Đề tài câu chuyện được Đế Lâm chuyển hoán quá nhanh, Lâm Băng nhất thời không phản ứng kịp.

Đế Lâm nhíu máy, nói lại lần nữa: "Ta cần một chiếc xe ngựa nhanh nhất, dùng mấy xa phu giỏi nhất thay thế ngày đêm. Còn nữa, phái quân tiền tiêu thông tri cho các dịch trạm dọc đường chuẩn bị sẳn ngựa để thay thế. Phải nhanh, làm ngay lập tức."

Lâm Băng cả kinh, nhưng không hỏi thêm gì nữa, lập tức đi làm ngay. Các binh đội tiền tiêu cầm trong tay thủ lệnh của nàng mới cuốn theo bụi mù xuất phát, thì Đế Lâm không kịp thay đổi áo quần đã chui vào ngồi trong xe ngựa rồi. Lâm Băng thầm cả kinh thêm một bậc, nàng không ngờ Đế Lâm lại tự thân quay trở về, nên lên tiếng khuyên: "Đại nhân, ngài dọc đường đã quá cực khổ rồi, đi thêm nhất định sẽ rất mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi trước một chút, hoặc phái vài bộ hạ trở về xử lý là được rồi?"

Đế Lâm lắc đầu: "Sự tình rất phức tạp, ta không đi một chuyến thì không thể được. Hơn nữa, thời gian sống chết đang ở trong đường tơ kẻ tóc, ta không yên tâm giao cho người khác." Hắn gật đầu chào Lâm Băng: "Xin đa tạ, Lâm phó thống lĩnh." Rồi lớn tiếng ra lệnh: "Xuất phát!"

Xa phu thúc ngựa ra roi, trong tiếng động lộp cộp, xe ngựa bắt đầu xuất phát, phía sau có một đội kỵ binh theo sau hộ vệ, đoàn người vội vã rời khỏi Ngõa Luân từ phía Tây.

Lúc này, sắc trời còn chưa sáng hẳn, đông phương ẩn ẩn ráng hồng. Đứng yên tại chỗ, nhìn xa đội cuốn bốc bụi mù, Lâm Băng cẩn thận nhai kỹ từng lời của Đế Lâm, không minh bạch đó là ý tứ gì. Nàng thở dài, không biết vì sao, đối với việc Đế Lâm rời khỏi đây, nàng tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất lạ kỳ.

Từ Ngõa Luân yếu tắc đến Đế đô, những thị trấn, thôn xóm thị thành dọc đường đâu đâu cũng vang lên tiếng chuông cảnh báo, người người đều bận rộn cầm lấy đao kiếm luyện tập, chuẩn bị đề kháng kẻ hủy diệt chuẩn bị nhập cảnh, ngay cả những hương thôn xa nhất cũng tự phát tổ chức các đội tự vệ của riêng mình.

Dọc đường bụi bay bốc mù, họ không ngừng nhìn thấy từng đội dân quân mới chiêu mộ được đang tiến về phía trước. Phần lớn dân quân này là nông dân bần khổ, khoác lên người những bộ quần áo lam lũ, cầm trong tay những vũ khí thô sơ như xẻng cuốc tầm vông. Từ vẻ ngoài, nếu so với chế phục thẳng thớm, vũ khí sáng loáng của binh mã quý tộc chính quy mấy tháng trước, bọn họ rõ ràng là vô cùng thô sơ và xấu xí. Đội ngũ dân quân im lặng như tờk trầm ổn nhưng tự tin, chỉ có tiếng bước chân trần vang lên trên lộ đất. Trên gương mặt đã bị ánh mặt trời đốt cháy xạm, các binh sĩ bậm môi mím miệng, hiển lộ vẻ cương nghị và quyết tâm.

Đế Lâm cẩn thận quan sát họ, với con mắt của kẻ dày dạn sa trường, hắn rất vừa ý đối với khí chất của lớp binh sĩ mới nầy: Đó chính là khí chất mà hắn mãi tìm kiếm, đó là khí khái cần có để quyết thắng sa trường. Khí khái đó không hề được nhìn thấy trong Tử Xuyên vương quân vào mấy tháng trước. Hiện giờ là lúc sinh tử tồn vong, Đế Lâm cuối cùng mới phát hiện ra nó, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó an ủi, cảm thấy nhân loại không phải đã hoàn toàn tuyệt vọng, tựa hồ như vẫn còn chút ánh sáng le lói giữa bầu trời đầy nghẹt mây đen.

Đoàn ngươi đi suốt ngày đêm, không hề ngừng nghĩ. Khi Đế Lâm cùng bộ hạ tiến vào cửa thành Đế Đô, thì đã vào đêm khuya ngày 11 tháng 2 rồi.

Đế Đô yên tĩnh và hiền hòa ngày nào giờ đã sung mãn dấu hiệu khẩn trương chuẩn bị cho chiến tranh sắp đến, cảnh giới rất sâm nghiêm. Ngoài thành chỗ nào cũng là doanh trại của quân đội, trắng lóa một màu, ngay cả dọc theo hai bên đại lộ Thành Kỳ cũng có thể nhìn thấy những sĩ binh đang nằm sảy tay ngủ vùi. Từ cờ xí và trang phục, có thể thấy đây là những biên phòng quân mới được rút về từ phía tây. Đế Lâm thử đếm, chỉ dựa vào phiên hiệu binh mã mà hắn bắt gặp được, thì binh lực không dưới năm sáu sư đoàn.

Toàn bộ Đế Đô đã quân sự hóa, giới bị sâm nghiêm, vệ binh cổng thành nghiêm ngặt tra xét người qua lại. Đế Lâm cho các hộ vệ xuất ra thủ lệnh của Viễn Đông phó thống lĩnh Lâm Băng, chứng minh bọn họ là đội ngũ tín sứ đến từ Ngõa Luân. Đế Lâm không dám công khai thân phận chân chính của mình. Đế Đô thành hiện giờ đã nằm trong sự không chế của La Minh Hải, còn bên cạnh hắn chỉ có hơn trăm hộ vệ, nếu công khai vào thành, không khỏi có chút quá mạo hiểm.

Mọi người đi qua đại quảng trường ở trung tâm, lập tức bị kẹt lại vì đội ngũ tuần hành giữa trời đêm thế này. Đế Lâm quan sát từ cửa xe, thấy đoàn tuần hoành đầy người tay cầm đuốc và cầm các chủng các dạng băng rôn biểu ngữ đi ngang qua. Biểu ngữ đó ghi đầy các khẩu hiệu:

- "Đã đảo ma tộc, đề ngự xâm lược!"

- "Viễn đông là thánh chiến của chúng ta!"

Trong đội ngũ phần lớn là phụ lão và trẻ con, cũng có không ít người trong chế phục quân nhân, ai ai cũng thần tình bi phẫn. Trên đài cao phía trước đội ngũ, có một lão già đang cố gân cổ khàn giọng diễn thuyết cái gì đó: "...giành lại đất đai của chúng ta! Các binh sĩ, hay ưỡn ngực bước vào cuộc huyết chiến! Ma tộc đã gần kề ngay trước mắt! Dũng cảm tiến công, nghiền nát địch nhân, giống như tổ tiên của chúng ta đã từng làm nhiều lần, các người cần phải chứng minh...."

Đường phố chợt xuất hiện chỗ trống, xe ngựa bắt đầu tiến lên, những lời sao đó nghe không rõ nữa, chỉ nghe đám người tuần hành bạo phát từng trận hoan hô: "Vạn tuế!" "Đả đảo ma tộc!" "Tiến công, tiến công, giành lại Viễn Đông!"

Trong tiếng xe ngựa lộc cộc, Đế Lâm áp ức sự phẫn nộ trong nội tâm, an tĩnh nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Ngu ngốc! Hai ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Rời khỏi sự bảo hộ của Ngõa Luân yếu tốc, bất kỳ đòn chủ động công kích nào đối với ma tộc đều là hành vi tự sát cực kỳ ngu xuẩn!

Nếu như quân đội của chúng ta bị tiêu diệt trên bình nguyên của Viễn Đông, thì chúng ta đã mất đi lực lượng đề kháng cuối cùng, toàn bộ nhân loại chủng tộc sẽ bị tuyệt diệt. Con cháu chúng ta sẽ đời đời làm nô lệ của ma tộc.

Xe ngựa dừng lại, có người vén rèm thò đầu vào thưa: "Đại nhân, đến rồi!"

Đế Lâm mở mắt, xuống xe ngựa, vươn vai uốn eo hoạt động một chút tấm thân đã cứng đờ. Trước mắt hắn chính là trang viên của tổng trưởng tiền nhiệm lưu lại cho con gái ruột duy nhất của mình - Tử Xuyên Trữ.

Khi Tử Xuyên Trữ bị người hầu gọi dậy từ trong giấc ngủ sâu, thì đã vào một giờ đêm rồi: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều binh lính."

Trong lúc mơ hồ, Tử Xuyên Trữ mãi sau mới hiểu rõ ý của người hậu, vội mặc áo quần vào vội vã đến khách sảnh.

Con đường trước cửa sáng lòa, bóng người nhấp nhô, đâu đâu cũng là binh sĩ tay cầm đuốc sáng, thần tình dữ tợn. Khi thế hung hung của họ kèm theo những đôi giày quý giá lưu lại từng dấu chân đen xì trên thảm. Một đội hiến binh mặc trên người chế phục màu đen đang đưa Tạp Đan đi ra ngoài. Động tác của các hiến binh rất thô lỗ, xô đẩy liên hồi.

Tử Xuyên Trữ nhìn rõ, trong trời đêm lạnh lẽo thế này, trên người Tạp Đan chỉ mặc áo ngủ mỏng mạnh, có thể tưởng tượng được nàng đã bị các sĩ binh này bắt ngay khi còn trong giấc mộng. Người hầu của nàng lóng ngóng tay chân đứng một bên nhìn, thần tình kinh hoàng, không người nào dám bước tới can thiệp.

Nhìn thấy tình hình này, Tử Xuyên Tử cảm thấy một cổ nộ khí bốc từ ngực lên đỉnh đầu. Nàng bước mấy bước ra cửa, chặn đại môn lại, quát bảo bọn sĩ binh: "Dừng lại!"

Tiểu đội trưởng dẫn đầu thô lỗ quát: "Con nhỏ kia, tránh ra! Lãi nhãi nữa coi chừng chúng ông ngay cả ngươi cũng...." Y đột nhiên không nói tiếp được nữa, một cây kiếm lạnh toát đã bức tới ngay trước mặt. Mái tóc dày và đẹp của Tử Xuyên Trữ hơi rối loạn, mắt nhíu tít lại, ánh mắt bắn ra hàn quang bức người, lạnh lùng nói: "Nghe đây, ta là con gái của Tử Xuyên Viễn Tinh, cháu của Tử Xuyên Tham Tinh, tổng trưởng đời kế của gia tộc - Tử Xuyên Trử! Ngươi định làm gì ta nào, hả?"

Lời của nàng lạnh ngắt, trong đó đầy rẫy sát khí đằng đằng, mang khí thế không giận mà uy, dọa cho đám hán tử bình thường sống trên đầu đao lưỡi kiếm này không tự chủ lùi rầm rập về phía sau.

Tiểu đội trưởng kinh hoàng luống cuống lùi về sau mấy bước, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ: "Hạ quan không biết là Tử Xuyên tiểu thư, đã vô tình mạo phạm! Mong tiểu thư thú tội!" Cùng với y, hàng loạt sĩ binh đều quỳ rạp xuống, đồng thành nói: "Thỉnh tiểu thư thứ tội."

"Đứng dậy!" Tử Xuyên Trữ trầm thanh phát lệnh, thấy những binh sĩ này sợ hãi mình như vậy, trong lòng nàng ẩn ước có vài phần đắc ý. Nàng hỏi tiểu đội trưởng vừa nhỏm người lên chưa hết hoảng sợ ấy: "Ai hạ lệnh cho các ngươi đến đây bắt người?"

Tiểu đội trưởng ấp úng thưa: "Cái này... cái này...."

Trong ánh mắt tra hỏi bức người của Tử Xuyên Trữ, y cúi đầu không lên tiếng. Mục quang của Tử Xuyên Trử quét nhìn xung quanh, bọn sĩ binh đều cúi đầu, tránh ánh mắt của nàng.
Từ ngoài cửa, một âm thanh quen thuộc cất lên: "Là ta!"


-o0o-

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top