Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Tử Xuyên (Dịch)
  4. Chương 74: Nan ngôn quyết đoán (1)

Tử Xuyên (Dịch)

  • 412 lượt xem
  • 2098 chữ
  • 2021-10-16 14:18:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong thời gian chớp mắt, đầu óc của Đế Lâm hiện ra hàng nghìn kế mưu, nhưng không có mấy kế có thể thực hiện được. Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp duy nhất chính là "ngõ hẹp gặp nhau kẻ dũng thắng", giết mở ra một đường huyết lộ! Hắn dặn nhỏ Ca Phổ Lạp: "Thông tri cho các huynh đệ, chuẩn bị tiến lên tiêu diệt chúng! Ta đánh đầu trận, ngươi chuyên môn phụ trách bảo vệ xe của Tạp Đan. Nàng ta mất sợi lông nào, ta sẽ lấy đầu của ngươi!"

Ca Phổ Lạp cắn răng nói: "Đại nhân, xin ngài cứ yên tâm!"

Người ngựa hai bên từ từ tiếp cận, cho đến khi cách nhau mười bước, mọi người dừng chân, hùng hổ bức nhau, không hề tỏ ra yếu nhược gì, toan tính dùng khí thể để áp đảo đối phương.

Đế Lâm phát hiện, nhân mã chặn đường nhiều hơn so với dự liệu của hắn, một đám đuốc dài đặc cả hai đường, chỉ sợ phải có hai ba nghìn người. Mắt Đế Lâm nhấp nháy dưới mí, suy tính: Nhiều người như thế, chỉ sợ hắn không đủ sức đánh vượt qua. Hơn nữa phía trước không biết còn bao nhiêu nhân mã đang mai phục.

Hắn thử bước lên trước một bước, người phía đối diện lập tức đặt tay lên cán kiếm. Hiến binh của Đế Lâm cũng lập tức án tay lên kiếm. Trong chớp mắt, mấy trăm người cùng đạt tay lên kiếm, bọn họ chờ chỉ là một ám hiệu đã ước định. Một lệnh phát ra, họ sẽ lập tức đánh tới! Khí phần vô cùng căng thăng, kiếm tuốt nổ trương, kịch chiến sẽ xảy ra trong chớp mắt.

Sau lưng của Đế Lâm chợt vang lên tiếng chân ngựa dồn dập. Tâm thần hắn chấn động: "Không xong! Ở phía sau của chúng ta La Minh Hải cũng an bài mai phục!" Nhưng hắn cũng phát hiện sắc mặt của đối phương đồng thời đại biến.

Tiếng vó ngựa rộn nhịp, từ hắc ám xuất hiện một nữ kỵ sĩ anh tư hiên ngang. Đế Lâm nhận ra đó chính là Hồng y kỳ bổn Lý Thanh của nội vụ xứ. Nàng ta thúc ngựa tới, xông ra đứng giữa hai bên, lớn tiếng quát: "Tổng trưởng có lệnh, không được động thủ! Truyền lệnh giám sát tổng trưởng Đế Lâm lập tức nhập tổng trưởng phủ gặp tổng trưởng!"

Lúc này đội cấm vệ quân kị binh đã xông đến, bài thành bức tường người ngăn giữa hai bên.

Đám người đối diện lập tức tao động. Nhìn khí thế hung hung của Lý Thanh hồng y kỳ bổn và cấm vệ quân, rất nhiều người không tự chủ lùi một bước, nhưng không tản đi, mà vẫn đứng yên chỗ cũ.

Trên một căn phòng ở tầng hai một tòa lầu, La Minh Hải đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Từ góc độ này, lão có thể nhìn rõ tình hình ở dưới đường. Sắc mặt của lão biến ảo bất định, đang do dự: Đây là cơ hội hiếm có để giết Đế Lâm, nhưng tình hình hiện tại mà muốn giết Đế Lâm, tất phải công kích trước Lý Thanh thân tín của tổng trưởng và đội ngũ cấm vệ quân. Như vậy sẽ dẫn đến phản ứng gì nơi tổng trưởng thì hiện giờ lão cũng chưa dự liệu được.

"Tổng trưởng có lệnh, không được động thủ!" Hồng y kỳ bổn Lý Thanh lớn tiếng đọc lại mệnh lệnh. Nàng ta nạt lớn, cấm vệ quân kỵ binh xoay ngoặc đầu ngựa lại, giơ mã đao đối diện với đám người chặn đường. Đám người này không khỏi lùi lại mấy bước.

Kỳ thật, chỉ tính riêng về nhân số, thì cộng luôn quân của Đế Lâm và Lý Thanh cũng thua xa đám người chặn đường. Nhưng cấm vệ quân của Lý Thanh đại biểu cho quyền uy của tổng trưởng, đại biểu cho ý chí của thủ lĩnh tối cao của cả Tử Xuyên gia tộc. Nếu công kích họ, chẳng khác gì tạo phản làm loạn. Thứ tâm lý này đã khiến cho đáp người chặn đường ấy cảm thấy áp lực rất lớn.

La Minh Hải thở dài, hạ mệnh lệnh: "Bảo bọn chúng lui."

Nếu như Lý Thanh dám hiện ra khí khái không ngại chiến đấu này, cho thấy ý chí của tổng trưởng kiên quyết phi thường. Nếu không chịu rút, hai bên sẽ tạo thành một trường lưu huyết, rất khó thu xếp ổn thõa.

Trong đám người ngăn chặn, không biết từ đâu vang lên một tiếng hô: "Lui!' Đám người ấy khí thế hung hung nhìn về phía Đế Lâm, rồi lui về sau từng bước một, phảng phất như sợ người của Đế Lâm đánh lén vậy. Cho đến khi cách nhau thật xa, bọn họ mới chuyển thân bỏ đi, từ từ biến mất ở cuối con đường.

Đế Lâm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lý Thanh hân thưởng. Lúc bình thường, nàng là một nữ tử yếu đuối hiền thục như vậy, không ngờ vào thời khắc quan trọng, đã dũng cảm xống vào giữa đám người đang chuẩn bị hỗn chiến, hô to "Tổng trương có lệnh!"

Đế Lâm tán thưởng khí phách và đảm lượng vì chấp hành mệnh lệnh mà vạn tử không từ này của nàng. Đây là điều mà ngay cả bọn tu mi nam tử cũng hiếm người có được.

Lý Thanh đã xuống ngựa đến gần. Đế Lâm trịnh trọng nói lời cảm ơn nàng: "Thanh các hạ, cứu mệnh đại ân này thật tại không biết làm sao để tạ!"

"Không dám đương." Lý Thanh người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệt, xem ra vừa rồi nàng quá khẩn trương. Hiện giờ, nàng lộ một nụ cười: "Hạ quan bất quá là chấp hành mệnh lệnh làm cho hết chức trách thôi. Huống chi, với võ công cao cường của đại nhân, bọn chúng chưa chắc đã động được đến ngài. Đại nhân bất tất đa lễ!"

"Không, Thanh các quá quá khách khí rồi. Ta còn nợ cô một cái mạng này, ngày nào đó tất sẽ hồi báo." Đế Lâm vẫn kiên trì nói như thế.

Lý Thanh ngượng ngập cười cười, mặt biến thành đỏ hồng. Đế Lâm không khỏi nhĩ thầm: Vị hôn thê của Tử Đặc Lâm này thật là đẹp a! Có tài có sắc, người như vậy mới xứng với Tư Đặc Lâm chứ!

Hai người cưỡi ngựa sánh vai, xe ngựa và bộ đội theo cách họ khoảng mười mấy bước.

Đế Lâm hỏi Lý Thanh: "Nghe nói tổng trưởng muốn triệu kiến ta? Ta vừa trở về tổng trưởng biết liền hay sao?"

Lý Thanh cười, uyển chuyển hồi đáp: "Đại nhân, ngài vừa quay về thì La Minh Hải cũng chẳng phải là biết ngay hay sao?"

Đế Lâm cười, hiểu ý trong lời nói của nàng. Tai mắt của tổng trưởng tuyệt đối không kém hơn La Minh Hải, nên hỏi tiếp:
"Không biết tổng trưởng triệu kiến hạ quan có chuyện gì, Thanh các hạ có biết hay không?"

Lý Thanh cười mà không đáp, Đế Lâm lại lập tức hiểu ra. Nàng tuy biết nhưng không chịu nói, vì nàng tuyệt đối trung thành với Tử Xuyên Tham Tinh, không đi thấu lộ vất kỳ thông tin tình báo có liên quan gì đến ông ta. Đế Lâm chuyển hoán thoại đề: "Ta đến Viễn Đông đã nhiều ngày rồi, không biết tình hình Đế đô có biến động gì hay không? Nguyên lão hộ gần đây nhất đã làm những gì?"

Quả nhiên Lý Thanh lập tức hồi đáp: "Các nguyên lão? Nghe nói bọn họ đang nghiên cứu một nghị án, tên gọi là "Ý kiến an bài cho Cuộc Thảo luân các tình tiết quan trọng trong việc tu cải và bổ sung trình tự phát ngôn trong hội nghị", đã thảo luận đến ngày thứ tư rồi, hiện đang tiến hành lần biểu quyết thứ năm."

Đế Lâm cả kinh: "Ma tộc quân đã tiến công đại quy mô rồi, chẳng lẽ Nguyên lão hội còn chưa chịu nhanh chóng nghiên cứu phương pháp làm sao để ứng phó với ma tộc? Tình huống khẩn cấp như vậy, đáng ra đã phải lập tức hạ đạt lệnh chuẩn bị chiến tranh trong toàn dân, lập tức triệu tập cưỡng chế nghĩa vụ quân rồi."

"Thì có cách nào khác chứ? Các nguyên lão của chúng ta rất bận rộn a! Ai bảo ma tộc quân trước khi tiến công không có ước hẹn trước, để cho các nguyên lão sắp xếp thời khóa biểu?" Ngữ khí của Lý Thanh rất ôn hòa, không ngờ tữ ngữ vô cùng sâu cay: "Huống chi chúng ta còn có phòng tuyến Ngõa Luân. Đó là yếu tắc bảo vệ Tử Xuyên gia tộc nghìn năm không đổ, nguyên lão của chúng ta gấp làm gì?"

Đế Lâm bất giác nhìn kỹ Lý Thanh thêm mấy lần. Trước đó hắn nhất mực cảm giác nàng ta là một quan viên văn chức rất có năng lực, không ngờ nàng lại có tư tưởng phong phú và từ ngữ sắc bén như vậy. Hắn nghĩ mà thấy tức cười, sao lão bà tương lai của mấy huynh đệ của ta đều là kẻ lợi hại không vậy kìa? Rất may là Lâm Tú Giai không giống như họ, nếu không hắn chỉ còn biết cắn lưỡi tự tử mà thôi!

"Bên phía tây thì sao... ta ý nói về phía Lưu Phong gia, có động tĩnh gì hay không?"

"Mới đầu chúng tôi rất lo lắng về vấn đề này, nhưng không lâu sau khi ma tộc tiến công, Lưu Phong Sương đã phát biểu thanh minh ở Tập Băng thành, tuyên bố ma tộc chính là đại địch của toàn nhân loại. Nàng ta sẽ ủng hộ Tử Xuyên gia chống lại quân đội ma tộc. Quân đội của Lưu Phong gia tuyệt đối sẽ không nhân lúc người ta lâm nguy mà tiến đánh, thỉnh chúng ta yên tâm. Nàng ta còn nói nếu như Tử Xuyên gia có lời yêu cầu, Lưu Phong gia có thể phái quân đội tham chiến. Lưu Phong Sương rất đáng sợ, nhưng nghe nói nàng ta nhất mực nói là làm, còn về chuyện nàng ta phái quân đội qua trợ chiến..." Lý Thanh cười cười: "Tổng trưởng của chúng ta nói, hảo ý của Sương tiểu thư chúng tôi xin tâm lĩnh, nhưng mà ngài không cần phải khách khí như vậy đâu, ai lại mặt dày lên tiếng yêu cầu vậy chứ?"

Đế Lâm cũng cười. Hắn suy gẫm kỹ những lời vừa rồi. Lưu Phong Suơng làm ra loại biểu hiện này là hơi có điểm kỳ quái. Như vậy không những đứng ớ góc độ nhân nghĩa của nhân loại, và còn phù hợp với lợi ích của Lưu Phong gia. Dù hai bên có mối thù đời này qua đời khác, nhưng nếu như lúc này Lưu Phong gia dám móc chân sau, đâm bị thóc chọc bị gậy khiên chế binh lực của Tử Xuyên gia, làm không khéo ma tộc sẽ phá cửa ải Ngõa Luân tiến vào, như vậy chẳng những Tử Xuyên gia tiêu tùng, mà Lưu Phong gia cũng bị diệt. Nhưng mà lời của Lưu Phong Sương dù rất dễ nghe, nhưng cái gọi là "toàn lực chi trì" ấy không cần nàng ta dùng một đồng tiền hay tốn một mũi tên, chỉ cần đứng đó lạnh lùng nhìn cho Tử Xuyên gia và ma tộc đánh nhau sống chết. Rất tiếc là mấy bên đều biết bị người ta lợi dụng làm thuẫn bài, nhưng chẳng có biện pháp nào, chỉ ngoan ngoãn tiếp thụ "hảo ý" của Lưu Phong Sương.

Một vấn đề khác còn khiến cho Đế Lâm phải đào sâu suy nghĩ: Án chiếu theo lệ thường, loại phát tán lời thanh minh đại biểu cho toàn quốc gia phải do Lưu Phong Tây Sơn hay là quan viên trung ương nào đó phát biểu, hơn nữa phải ở thủ đô Viễn Kinh của Lưu Phong gia mà phát xuất, chứ sao lại tới lượt viên quan chỉ huy tiền tuyến là Lưu Phong Sương này, lại phát ra lời tuyên bố ở Tập Băng thành cũng nơi tiền tuyến. Nàng ta vượt quyền, hay là ở giữa có gì ảo diệu? Điều này có phải có ý chỉ rằng, đại tướng Lưu Phong Sương của Lưu Phong gia tộc nắm trong tay trọng binh khuynh đảo cả gia tộc giờ đã thành một hệ thống độc lập rồi? Hay là có thể nói, điều này biểu minh cho trung ương vương quyền của Lưu Phong gia ở Viễn kinh đã suy nhược nghiêm trọng, không còn sức lực nào để tiết chế nàng ta nữa?

Nghĩ đến đây, mọi người đã đến trước cổng của tổng trưởng phủ.

-o0o-
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top