Một canh giờ sau, quân sư Hắc sa khẩn cấp cầu kiến Ma thần hoàng, lập tức được phê chuẩn. Hắc sa nhanh chân tiến vào: "Bệ hạ! Tôi có tình huống khẩn cấp báo cáo ngài, tên sứ giả nhân loại đã đi rồi sao? Vừa rồi Vân Thiển Tuyết báo với tôi..."
"Trẫm biết rồi, quân sư". Ma thần hoàng an tường vuốt ve bộ lông con Liệp ưng đang ngoan ngoãn đậu trong lòng lão: "Ngươi chắc định báo cáo với trẫm về việc của Đế Lâm phải không?"
"A? Bệ hạ đã biết rồi?" Hắc sa kinh ngạc: "Hắn hiện tại đang ở đâu? Chúng ta lập tức phái người đuổi theo!"
"Hà hà, vừa rồi đã hiệp nghị xong, hắn đã quay về rồi".
Tổng quân sư của Ma tộc không dám tin vào tai mình: "Bệ hạ, ngài biết rõ hắn là Đế Lâm mà vẫn thả hắn sao?"
"Tổng quân sư," Ma thần hoàng nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy nhãn tình của hắn hay không?"
"Bệ hạ?"
"Trong nhãn tình của hắn, ta nhìn thấy dã tâm hừng hực". Ma thần hoàng phảng phất như lẩm nhẩm với chính mình: "Người này có quả tim của quỷ, để hắn sống càng có lợi cho chúng ta".
Hắc sa đứng yên thật lâu, đột nhiên cúi người thốt: "Bệ hạ, có sự chỉ huy anh minh của ngài, chúng ta sao có thể thất bại chứ?"
Ma thần hoàng mỉm cười, lẩm nhẩm: "Nếu như ý trời muốn ta thất bại, việc đó cũng chẳng phải dễ. Cứ để Tử Xuyên gia giãy dụa thêm mấy năm. Đánh nhau lâu rồi, chúng ta cũng phải nghỉ ngơi".
Ngày 20 tháng 2 năm 780 Đế quốc lịch, "Hồng y kì bổn Ca Phổ Lạp" thuộc Cấm vệ quân Tử Xuyên gia tộc, ở Phong diệp đan lâm, thỏa thuận một hiệp nghị có tên "Ca Phổ Lạp - Vân Thiển Tuyết Phong diệp đan lâm hiệp nghị".
Hiệp nghị quy định:
Một, lập tức thực hiện hai nước đình chiến.
Hai, Ma tộc vương quốc phóng hồi tướng sĩ Trung ương quân của Tử Xuyên gia tộc đang bị vây khốn.
Ba, Tử Xuyên gia tộc dùng tiền chuộc về tất cả quan binh nhân loại bị bắt làm tù binh.
Bốn, toàn bộ hai mươi ba hành tỉnh ở Viễn Đông cắt nhượng cho Ma tộc vương quốc bồi thường chiến bại.
Năm, ngoài tiền chuộc tù binh, Tử Xuyên gia tộc phải bỏ ra một trăm vạn lượng bạc trắng làm bồi thường chiến bại.
Sáu, Tử Xuyên gia tộc giao trả Ma tộc công chúa Tạp Đan bị bắt trong chiến tranh lần trước.
Đại diện phía Ma tộc ký trên Phong diệp đan lâm hiệp nghị là Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết, còn đại biểu của nhân loại là "Tử xuyên gia tộc cấm vệ quân Hồng y kì bổn Ca Phổ Lạp" - hậu thế vì thân phận của nhân vật thần bí không tồn tại này mà tiến hành không biết bao nhiêu nghiên cứu, vô số lịch sử học gia vò đầu bứt tóc, tham khảo tan nát sách sử, tranh luận không ngừng nghỉ nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan nào.
Từ ngày hôm nay, trường đại chiến thảm liệt kéo dài hơn một tháng, ước chừng tử thương trăm vạn quân dân, cuối cùng cũng kết thúc. Lịch sử hậu thế kết hợp trận chiến này với cuộc phản loạn Viễn Đông, gọi là: "Chiến tranh Viễn Đông lần thứ nhất".
Chiến tranh Viễn Đông lần thứ nhất là trận chiến thảm thống nhất trong lịch sử Tử xuyên gia tộc, Tử Xuyên gia tộc mất đi hơn bảy mươi vạn sĩ binh dũng cảm, mất hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông trù phú, cơ nghiệp Viễn Đông do lịch đại tiên nhân gia tộc nhiều năm gian khổ sáng lập bị hủy hoàn toàn, chịu đựng khuất nhục to lớn...
Ngày 21, mệnh lệnh đình chiến truyền đến tiền tuyến Mạt Y, trăm vạn sĩ tốt Ma tộc hoan hô vạn tuế, bọn chúng sớm đã ngán ngẩm cái cối xay thịt chết tiệt Mạt Y này, ở đây, bọn chúng mất đi vô số đồng bạn, mỗi một tấc đất đều thấm đẫm máu xương bọn chúng, mỗi nắm đất dường như đều có mùi thịt rữa hôi thối.
Thống soái Ma tộc Vân Thiển Tuyết tự thân cầm cờ trắng đến Mạt Y thành truyền tin đình chiến cho Trung ương quân. Vì chứng minh tính chân thật của tin tức, gã mang đến một bản sao hiệp nghị đình chiến, còn có Chứng minh tín của sứ giả nhân loại "Ca Phổ Lạp" đưa cho thủ vệ Mạt Y.
Vân Thiển Tuyết rất hoan nghênh hiệp nghị này, không những giải trừ nỗi khổ Công thành quân lệnh trạng của gã, còn vì do hòa đàm thành công, Tạp Đan công chúa cũng trở về, tiền trình tốt đẹp thăng tiến thành phò mã thân vương đang chờ đợi gã.
Lúc gã tiến vào Mạt Y thành, lập tức chấn kinh đờ đẫn: Một đám người y phục rách rưới không che hết thân, gầy guộc như chó đói, đi cũng không vững, lại ngăn cản được đại quân chủ lực của thần tộc!
Tuy đứng ở hai chiến tuyến đối nghịch, nhưng thân là quân nhân, Vân Thiển Tuyết rất tôn trọng dũng sĩ, gã thầm bội phục sự kiên nhẫn và ngoan cường của quân đội nhân loại, bọn họ đã sáng tạo nên kì tích chiến tranh. Đối với thống soái Tư Đặc Lâm của bọn họ, Vân Thiển Tuyết cũng sinh kính ý cực cao, chủ động thực hiện quân lễ trang trọng, Tư Đặc Lâm yếu ớt đáp lễ.
Khiến Vân Thiển Tuyết cảm thấy kinh ngạc đó là khi đọc hiệp nghị đình chiến, sắc mặt thống lĩnh Tư Đặc Lâm đột nhiên trắng bệch, thân thể run rẩy muốn ngã. Vân Thiển Tuyết kì quái, dáng vẻ của Tư Đặc Lâm giống như rất khó chịu, vì sao chứ? Nhưng Tư Đặc Lâm mau chóng lấy lại vẻ bình thường, Vân Thiển Tuyết tự lí giải, cho là do y quá kích động. Hai bên sau những giao tiếp ban đầu thì bàn đến vấn đề cụ thể, vì tránh bộ đội nhân loại trên đường đụng phải quân đội Ma tộc chưa tiếp được mệnh lệnh, Vân Thiển Tuyết đề xuất để gã đích thân suất lĩnh bộ đội "Hộ tống" Trung ương quân thẳng đường về Ngõa Luân, Tư Đặc Lâm biểu thị cảm kích vô ngần.
Lúc tuyên đọc hiệp nghị đình chiến trước chúng nhân, quân quan nhân loại vốn cho rằng chết chắc, toàn bộ đều rơi vào sự cuồng hỉ, mấy vạn sĩ binh suy nhược, vừa lạnh vừa đói cao giọng hoan hô: "Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!" Đâu đâu cũng thấy nón bay tá lả, muôn vạn cánh tay giơ cao tung hô, người người nhảy nhót mừng vui.
Trong tiếng hoan hô vang trời lại lẫn một tạp âm rất khó phát hiện, ở một góc tường, một nữ y tá trẻ tuổi đang thút thít khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống ngực áo. Bên cạnh nàng, một quân quan trẻ tuổi trọng thương, vào thời khắc công bố tin tức, hắn đã ngừng thở, khóe miệng còn phảng phất nụ cười, hệt như đang ngủ.
Nhìn sĩ binh nhân loại hoan hô vạn tuế, khi khóc khi cười, Vân Thiển Tuyết không rõ trong lòng gã đang có cảm xúc gì. Trong quốc cảnh Ma tộc, chiến sĩ lấy dũng cảm làm quang vinh, bọn họ tôn sùng những nam nhân cứng rắn như thiết thạch, khó chịu, thương tâm, buồn bã...tất cả những cảm xúc đang hiện ra ở đây đều bị bọn họ xem là biểu hiện của sự yếu ớt, nhất là việc khóc, bọn họ rất xem thường.
Hộ vệ binh ma tộc đi theo Vân Thiển Tuyết khinh miệt nói: "Nhân loại đúng là nọa phu, bọn chúng sợ chết như thế, thật là mất mặt!"
"Không". Vân Thiển Tuyết nói khẽ: "Chính là yêu mến cuồng nhiệt sinh mạng mới khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ". Gã trầm ngâm rồi thêm một câu: "Đây là dân tộc mà chúng ta vĩnh viễn không thể chinh phục". Thở nhẹ, gã tháo nón của mình xuống.
Ngày 23, Trung ương quân bắt đầu triệt xuất Mạt Y thành, hành quân về hướng tây, tuy Vân Thiển Tuyết đã phân phó bộ đội mở ra một con đường, nhưng sĩ binh ma tộc nổi lòng tò mò, bọn chúng ùn ùn vây lấy bộ đội nhân loại.
Triệt xuất trước nhất là Thiết giáp kị binh, do đói, thương bệnh, tử vong...Thiết giáp kị binh tinh duệ từng khiến ma tộc nghe danh khiếp đảm hiện tại chỉ còn lại một đoàn người rời rạc, chẳng có chút uy phong nào. Rất nhiều chiến mã đã bị giết làm thức ăn cứu đói, kị binh mất đi vật cưỡi chỉ đành vứt khôi giáp trên xe ngựa, bản thân thì đi bộ như bộ binh.
Tiếp đến là bộ binh, bọn họ chẳng còn y giáp sáng rỡ, đội hình chỉnh tề, đội ngũ lúc này lộn xộn, sĩ binh hư nhược, chân bước không vững, vải buộc vết thương dơ bẩn, y phục rách nát, có người còn khoác cả bao gai lên cơ thể.
Ma tộc binh hết sức kinh ngạc, địch nhân mà bọn chúng khổ cực chiến đấu hơn cả tháng vẫn không thể chinh phục lại là thế này ư? Bọn chúng cười nhạo quân đội nhân loại đói rét trước mắt chúng: "Ai nha, mắc cười chết mất! Nhìn bọn chúng kìa, cả bao gai cũng lấy mặc được!"
"Chẳng khác gì đám ăn mày! Bọn nô bộc Tinh linh quái của chúng ta còn khá hơn bọn chúng!"
Đối diện sĩ binh Ma tộc cười nhạo châm biếm, sĩ binh nhân loại phản ứng lại bằng thái độ trầm mặc cùng kiên nghị, một lời không phát. Dần dần, tiếng cười nhạo của ma tộc binh dần lạc lõng rồi lắng đi, không khí bắt đầu biến thành nghiêm trang. Sĩ binh Trung ương quân tuy suy nhược nhưng bọn họ vẫn đầy đủ ngạo khí, ánh mắt không chút nhân nhượng nhìn thẳng Ma tộc binh, phảng phất như muốn tuyên xưng: "Chúng ta không hề bị chinh phục!" Dưới sự thương vong thảm thống như thế, vẫn kiên cường bất khuất giữ vững ngạo khí, Ma tộc binh không thể không kinh ngạc, càng lúc càng kéo đến dày đặc, muốn tận mắt nhìn rõ đối thủ. Thân vệ đoàn đội của Vân Thiển Tuyết phải dùng roi ngựa đánh loạn mới mở được đường cho bộ đội Trung ương quân tiến lên.
Bảy đoàn đội Ma tộc binh đi trước mở đường, tàn binh Trung ương quân theo sau, đoạn hậu lại có mười bốn đoàn đội Ma tộc. Đội ngũ vượt qua màng băng mỏng mảnh trên Hôi thủy hà, ngựa bắt đầu tăng tốc, vó ngựa dội động tai người. Đại lộ hướng tây dần mở ra, băng do nước tuyết kết thành đóng hai bên đường phản chiếu ánh đuốc lấp lánh, những tàng cây im lìm in hình lên băng. Quay đầu nhìn về phía đông, trong chút tà dương còn sót lại, hình ảnh Mạt Y thành bảo sừng sững đứng cô độc đập vào mắt người.
Trung ương quân đoàn vào ngày 2 tháng 3 năm 780 tiến về đến cứ điểm Ngõa Luân, cùng ngày, Tử Xuyên gia tộc phóng thích Ma tộc công chúa Tạp Đan, giao nàng cho bộ đội tiền phong của Lăng Bộ Hư ở ngoài thành Ngõa Luân. Do thời gian không khớp, Tạp Đan và Tư Đặc Lâm không kịp gặp mặt nhau lần cuối.
Đường dài xa xôi, thôn làng thành thị đều cầu nguyện cho con cháu đế đô trở về, vào ngày 15 tháng 3, Trung ương quân cuối cùng cũng về đến Đế đô, trời đất giăng mưa mông lung.
Tư Đặc Lâm tự thấy hổ thẹn, không muốn kinh động quá nhiều người, y đặc biệt sắp xếp buối tối mới vào thành.
Bộ đội vừa đặt chân lên trường nhai Đế đô, Tư Đặc Lâm ngẩn người, hai bên nhai đạo vào đêm khuya đứng đầy người, người người chen chúc thành một biển đầu đen ngòm kéo dài mấy chục dặm. Người nhiều như thế nhưng lại không hề nghe có tiếng ồn, không khí vô cùng nặng nề. Đám đông tuyệt đại đa số là bình dân, cũng có một bộ phận vận quân phục.
Khi bộ đội Trung ương quân bắt đầu phân tốp tiến vào thành, đám đông đang yên tĩnh bắt đầu tao động, mọi người tranh nhau lên trước để nhìn tận mắt tử đệ binh. Thiếu niên khi xa nhà còn chưa ráo nước mũi, hiện đã nhuộm gió sương trên mặt, thân thể gầy gò vì khổ chiến, vì đói, không ít người tuổi còn nhỏ nhưng mặt đã nhiều vết nhăn, đầu hiện tóc trắng, sẹo ngang sẹo dọc. Mười lăm vạn đại quân khi xưa lúc xuất phát khí thế bừng bừng, hiện tại quay về chưa đến bốn vạn người, hơn nữa gần như đều mang thương tích. Rất nhiều phụ nữ dàn dụa nước mắt đi tìm trượng phu, vô số mẫu thân đầu bạc chân run đi tìm con cưng, tiếng hô hoán gọi nhau, tiếng hồi đáp mừng rỡ, tiếng thê thiết than van: "Chàng của ta, chàng của ta, chàng đang ở nơi nào?"
Đang ở nơi nào? Lời thề son sắt đã tiêu thệ nơi phương xa biền biệt. Thân thể bọn họ đang nằm trên bình nguyên Viễn Đông rộng lớn, nằm trong rừng rậm thâm u Vân tỉnh, nằm dưới tường thành Mạt Y...những người trai trẻ tuổi ấy, mỗi tấc đấc Viễn Đông đều nhuộm máu tươi của họ, đều được vun bón bằng tuổi xuân của họ, còn bọn họ, những tướng sĩ trận vong, người thì mồ xanh cỏ, kẻ thì tuyết phủ thân.
Tiếng gió u u như ẩn chứa tiếng ai oán thê lương, như mang theo vong hồn tướng sĩ trở về...
Cả trường nhai ngập trong tiếng khóc, kẻ bi thống, người mừng đoàn tụ, có cả những người ngơ ngẩn không thể hiểu được: Vì sao? Chiến sĩ chúng ta anh dũng thiện chiến, không thể chinh phục! Người thân chúng ta đổ máu sa trường, vì nước quên thân! Chúng ta trả một giá đắt như thế, vì sao? vì sao chúng ta vẫn phải cắt đất bồi thường, bỏ tiền bồi thường, phải chịu đựng khuất nhục như thế?
Tư Đặc Lâm hổ thẹn khó đương, y cảm giác như mỗi tiếng khóc đều chứa đựng sự chửi mắng y: Chúng ta tin ngươi, chúng ta đem con cưng phó thác cho ngươi, ngươi mang chúng đi, hiện tại ngươi lại không mang chúng về! Ngươi thật không xứng là đệ nhất danh tướng của Tử Xuyên gia tộc, chúng ta còn phải mất đất, mất tiền mới đem được ngươi trở về!
Quân đội là phải bảo vệ quốc gia, nào ngờ hiện tại lại là hi sinh quốc gia để bảo tồn quân đội!
Tư Đặc Lâm vô cùng áy náy, đặc biệt vì bản thân từng yêu mến công chúa Tạp Đan của kẻ địch, y thật không mặt mũi nào đối diện đám mẫu thân và thê tử đang khóc lóc đằng kia, cảm thấy tội ác bản thân trầm trọng, khó thể tha thứ.
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận