Tháng 3 năm 780, chiến tranh Viễn Đông đã kết thúc hơn một tháng. Quan sát đám tử đệ Đế đô lục tục kết thành đội từ tiền tuyến trở về gia viên, nhưng trong đó không hề thấy bóng dáng nhân mã bộ đội Tú tự doanh, Tử Xuyên Trữ bắt đầu sinh lòng lo lắng, đầu óc nàng căng thẳng nom nớp. Thế là cứ hai ba ngày nàng lại chạy đến nhà Tư Đặc Lâm, truy vấn hạ lạc của Tử Xuyên Tú, mỗi một chi tiết vụn vặt khi Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm chia tay, mỗi câu nói của Tử Xuyên Tú đều được nàng hỏi đi hỏi lại mấy chục lần, biểu hiện hệt như nghi ngờ Tư Đặc Lâm mưu tài hại mệnh Tử Xuyên Tú.
Tư Đặc Lâm cũng bắt đầu cảm thấy kì lạ, chiến tranh kết thúc đã hơn một tháng, hiện tại toàn bộ Viễn Đông đã thuộc về Ma tộc, vì sao Tử Xuyên Tú còn chần chừ không chịu trở về chứ? Y cùng Đế Lâm thương lượng, do cũng quan tâm đến hạ lạc của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm phái một tín sứ lấy danh nghĩa của hai người bọn họ đi đến cứ điểm Ngõa Luân, nhờ Trấn thủ tư lệnh cứ điểm là trưởng quan Lâm Băng điều tra tin tức về Tú tự doanh. Qua hai tuần, Lâm Băng mới có tin báo về, trong thư Lâm Băng viết: Chính diện cứ điểm Ngõa Luân, quân đội Ma tộc đóng quân rất đông, thiết lập Tây nam đại doanh, phong tỏa thập phần nghiêm mật, về hạ lạc của bộ đội Tử Xuyên Tú, có rất nhiều lời đồn, nhưng do bị Ma tộc phong tỏa, trước mặt bà ta không tìm được cách nào để kiểm tra tính chính xác của tin tức.
Thư của Lâm Băng gởi đến có nhiều chỗ hàm hồ, bà ta không hề nói rõ rốt cuộc là có những lời đồn gì, cũng không nói rốt cuộc lúc nào có thể xác nhận được tin tức chính xác về hạ lạc của Tú tự doanh, phân tích tỉ mỉ bút tích của bà ta, Đế Lâm ẩn ước cảm giác được có điềm không hay.
Ngày 15 tháng 4, do sự gợi ý của Tử Xuyên Tham Tinh và sự an bài của Giám sát trưởng Đế Lâm, Thống lĩnh Biên phòng quân Minh Huy kết thúc thời gian bị Quân pháp xứ giam cầm thẩm tra, từ Ngõa Luân trở về Đế đô. Theo hắn về còn có một đám đông quân quan và sĩ binh nhân loại được gia tộc dùng một số tiền lớn chuộc từ Ma tộc. Vừa về đến Đế đô, Minh Huy lập tức cầu kiến Tổng thống lĩnh La Minh Hải và Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, tiến hành hồi báo bí mật.
Ngày 18 tháng 4, ánh nắng buổi sớm chan hòa, Tử Xuyên Trữ còn chưa rời khỏi giường bỗng nghe ngoài cửa có tiếng chuông gió vang lên, trong lúc kinh hỉ, nàng ngồi bật dậy chạy như bay ra mở cửa trước cả người hầu.
Đứng trước cửa không phải là người mà nàng đang ngày đêm nhớ mong mà là Hồng y kì bổn Lý Thanh của Nội vụ xứ. Tử Xuyên Trữ ráng rặn nụ cười vô vị, che giấu sự thất vọng trong lòng, có chút kinh ngạc hỏi: "Thanh tỷ đến sớm thế?"
Lý Thanh mỉm cười không lên tiếng, đưa mắt nhìn người bạn tốt nhất của mình, ánh mắt dừng lại trên y phục của Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Trữ kinh hô "Ái cha", vội kéo Lý Thanh vào trong phòng rồi đóng cửa cài then. Hai cô gái nhìn nhau cười ha hả, cười đến gập eo cong lưng, phảng phất như trong thiên hạ chẳng có chuyện gì phiền muộn.
"A Trữ, muội thật là không biết xấu hổ, mặc áo ngủ mà cũng dám ra mở cửa".
"Hứ!" Tử Xuyên Trữ rất muốn làm ra bộ dạng "Bổn cô nương há sợ gì", thế nhưng làm thế nào cũng không nghiêm chỉnh trở lại được, cuối cùng đành đấm vào vai Lý Thanh: "Do tỷ, đều là tỷ hại muội! Tự nhiên mới sáng sớm đã đến nhiều chuyện!"
Lý Thanh cười tít mắt nhìn nàng nhưng không lên tiếng. Tử Xuyên Trữ đằng hắng hai tiếng, gương mặt nổi lên ánh hồng. Hai người tám chuyện một hồi, Lý Thanh nghiêm túc lại, nói: "Có một chuyện tỷ muốn hỏi muội, gần đây muội có nghe tin tức gì của gã hay không?"
Nhắc đến đề tài thương tâm của Tử Xuyên Trữ, nàng buồn bã lắc đầu: "Không có, một tin cũng không có, muội cả việc gã sống hay chết cũng đều không biết", ngữ điệu ai oán.
Lý Thanh không nói tiếp, chỉ nhìn Tử Xuyên Trữ, giống như muốn tham cứu nàng nói thật hay giả. Tử Xuyên Trữ kì quái hỏi: "Tỷ muốn biết tin tức của A Tú, tìm Tư Đặc Lâm là được rồi - các người không phải đã kết hôn rồi sao?"
Lý Thanh cười cười, né tránh không đáp, nói: "A Trữ, hôm nay tỷ qua đây là phụng chỉ ý của Tổng trưởng đại nhân, ông ấy hy vọng bây giờ muội đi tham dự hội nghị Thống lĩnh xứ".
Tử Xuyên Trữ kì quái hỏi: "Hội nghị Thống lĩnh xứ? Có sự tình gì liên quan đến muội không? Muội không phải là thành viên Thống lĩnh xứ, tỷ biết có chuyện gì không vậy?"
Lý Thanh chỉ đáp một chữ ngắn gọn: "Biết". Sau đó không nói nữa. Tử Xuyên Trữ hiểu tính tình của nàng ta: Cho dù giao tình giữa bọn họ thâm sâu, nhưng nếu mệnh lệnh của Tử Xuyên Tham Tinh có liên quan đến tình báo, nàng ta một chữ cũng không chịu lộ.
"Rất quan trọng sao?"
Lý Thanh gật đầu: "Rất quan trọng".
Tử Xuyên Trữ rối mù đầu óc, nói: "Tỷ đợi muội thay y phục". Đứng lên đi vào trong gian phòng ngủ.
Nhìn theo lưng ảnh yểu điệu của Tử Xuyên Trữ, trong nhãn tình trong trẻo của Lý Thanh lộ vẻ thương xót, nàng đột nhiên lên tiếng gọi giật Tử Xuyên Trữ: "A Trữ!"
"Sao?" Tử Xuyên Trữ quay đầu lại, nhìn thấy thần tình do dự của Lý Thanh, nàng cười cười: "Thanh tỷ, tỷ biết không? Bộ dạng của tỷ hôm nay rất cổ quái à! Muốn nói thì nói đại luôn đi..." Tử Xuyên Trữ đột nhiên ngừng lời, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Thanh tỷ, không phải là..."
"Không phải. Nhưng tỷ mong thà là gã như thế, như thế tốt cho muội hơn".
Trong đầu Tử Xuyên Trữ dâng lên dự cảm bất tường, đôi mắt xinh đẹp mở to chăm chăm nhìn Lý Thanh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử Xuyên Trữ, Hồng y kì bổn Lý Thanh nói rất chậm, phảng phất mỗi từ đều mang sức nặng nghìn cân: "Đây là hội nghị cơ mật, vốn tỷ không nên nói trước, nhưng tỷ muốn muội có sự chuẩn bị về tâm lý". Nàng hít sâu một hơi, nói luôn một mạch: "Tú Xuyên các hạ đã phản quốc rồi, gã đã đầu hàng Ma tộc".
Tử Xuyên Trữ muốn cười, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý Thanh lại không thể cười nổi, đợi đến khi nàng minh bạch Lý Thanh không hề nói đùa thì lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân như đang chuyển động dập dềnh, bên tai như có tiếng chiêng đánh ầm ầm, trước mắt xuất hiện một màn đen khổng lồ che phủ đất trời chụp xuống thân thể nàng...
(Tài liệu của Giám sát thính ghi chép buổi thẩm vấn về sự kiện Tử Xuyên Tú phản biến) Đằng cấp bảo mật: Người bị điều tra viên của Quân pháp xứ thẩm vấn: Nguyên Đại đội trưởng đại đội số 3 sư đoàn bộ binh số 7 Hắc kì quân, Phó kì bổn Dương Lâm. Dự thính: Tổng giám sát trưởng Đế Lâm, Mạc liêu tổng trưởng Ca San. Điều tra viên: "Dương Lâm các hạ, hiện tại chúng ta đại biểu cho Giám sát thính của gia tộc, mời ông đến thuật lại những chuyện đã trải qua trong chiến tranh Viễn Đông của ông".
Phó kì bổn Dương Lâm: "Các người còn muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa? Hôm kia tôi đã nói ba lần, hôm qua lại nói hai lần, Giám sát thính các người sao còn cứ..."
Điều tra viên ngắt ngang: "Dương Lâm các hạ, hiện tại chúng ta đại biểu cho Giám sát thính của gia tộc, 'Mời' ông đến thuật lại những chuyện đã trải qua trong chiến tranh Viễn Đông của ông! Hãy phối hợp!"
Dương Lâm: "...Được rồi".
Điều tra viên Lâm Đức: "Cảm ơn sự phối hợp của ông, hiện tại, chúng ta bắt đầu từ đầu - Dương Lâm các hạ, tính danh của ông?"
Dương Lâm: "Dương Lâm! Ông đã biết còn hỏi cái quái gì! Ba mươi bảy tuổi, năm 763 Đế quốc lịch gia nhập quân đội gia tộc, hiện nhiệm chức vụ là nguyên Đại đội trưởng đại đội số 3 sư đoàn bộ binh số 7, quan hàm là Phó kì bổn, được khen ngợi: 2 lần, chịu phạt: không.
Vào ngày 11 tháng 1 sau khi thụ thương ở Đỗ toa hành tỉnh thuộc Viễn Đông thì bị bộ đội ma tộc của Vân Thiển Tuyết bắt làm tù binh, bị áp giải đến Tây nam đại doanh của Ma tộc, ở tù sáu mươi bảy ngày, không có phản bội..."
Điều tra viên Lâm Đức: "Tuổi?"
Dương Lâm gào lên: "Ba mươi bảy tuổi!"
Đế Lâm: "Tăng tiến độ nhanh một chút! Kế tiếp còn có mười mấy nhân chứng, chúng ta không có thời gian rề rà đâu!"
Điều tra viên: "Vâng! Dương Lâm các hạ, mời ông kể lại quá trình bị bắt làm tù binh, kể tỉ mỉ một chút, không được giấu bất cứ tiểu tiết nào!"
Dương Lâm: "Kì thật cũng không có gì hay để nói, bắt đầu từ ngày 5 tháng 1, bộ đội chúng tôi bị mũi tiên phong của Ma tộc đánh tan tành ở Sa gia thị. Chúng tôi mất liên hệ với đại quân gia tộc, cũng không biết làm thế nào thì tốt. Mắt thấy đâu đâu cũng toàn Ma tộc, tôi dẫn theo người của tôi, lúc đó cả đại đội chúng tôi còn không đến bảy mươi người, chúng tôi vừa đánh vừa chạy về phía tây. Ngày 11 tháng 1, ở bờ đông Hôi thủy hà ở Đỗ toa hành tỉnh, chúng tôi đụng phải một Tuần la đội Ma tộc, phía sau lại là Hôi thủy hà, thật là không còn đường chạy, tôi nói với các huynh đệ: "Khí trời thế này, mọi người có nhảy xuống sông cũng bị đông chết, chi bằng quay đầu liều mạng với chúng!"
Điều tra viên: "Tiếp đó thì sao?"
Dương Lâm: "Đại khái có chừng bốn mươi người chịu theo tôi quay đầu giết địch, những người còn lại đều nhảy xuống sông tìm đường sống - kì thật bọn họ cũng không thể chạy thoát, cung tiễn thủ của ma tộc bày bố thành hàng dọc theo con sông, bất kỳ có động tĩnh gì trên mặt sông thì lập tức phóng tên, tử thi nổi trên mặt sông dày đặc, che khuất cả mặt sông, thật thảm à! Lão đầu tôi thì nghĩ, đường nào cũng chết, chi bằng liều mạng với bọn chúng như tôi còn tốt hơn! Ai, sự tình trên thế gian quả thật kì quái, giống như tôi muốn chết lại không chết, bọn họ muốn sống thì lại chết, thật là..."
Điều tra viên: "Quay lại chính đề! Tiếp đó phát sinh sự tình gì?"
Dương Lâm: "Còn phát sinh sự tình gì nữa hả? Dĩ nhiên là liều mạng đánh! Bốn mươi hán tử vừa đói vừa mệt vừa hoảng, đối đầu với mấy trăm kị binh ma tộc trang bị vũ khí tận răng, không đến hai phút đã bị chúng dùng mã đao chém bầy nhầy. Mấy tên kị binh vây lấy tôi, cùng mã đao chém loạn vào tôi, tôi bị chém rớt một cánh tay, có một tên kị binh vung đao chém vào đầu tôi, tôi thấy trời đất tối sầm, sau đó không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lều cho tù binh, về sau mới biết lúc đó bọn chúng không kiểm tra kỹ càng, cho rằng tôi đã tiêu đời, mãi đến khi bọn chúng thu dọn chiến trường mới phát hiện tôi còn thở, lại thấy tôi là một quân quan nên không cắt đầu tôi mà tống tôi vào lều tù binh. Trong lều tù binh, mọi người đều nói số tôi tốt nên mới đụng phải bộ đội của Vân Thiển Tuyết, nếu như đụng phải bộ đội ma tộc khác, mặc kệ là ngươi còn sống hay đã chết, việc đầu tiên là cắt lấy đầu ngươi".
Điều tra viên: "Sau đó phát sinh chuyện gì?"
Dương Lâm: "Tiếp đó, tôi bị bắt làm tù binh. Trong lều tù binh đại khái có chừng bảy tám vạn tù binh gì đấy! Cũng giống như tôi, đều là quan binh gia tộc bị bắt làm tù binh trong chiến tranh Viễn Đông, toàn bộ sẽ trở thành nô lệ. Chúng tôi được phân thành mấy trăm tổ nhỏ, an bài mỗi tổ khác nhau. Có tổ được chuyển sang lò rèn vũ khí, có tổ đi dọn dẹp vệ sinh cho các lều trại khác, có tổ bị phải đi khai thác mỏ, có tổ đi xây dựng lều trại cho bọn ma tộc và hành cung cho Ma thần hoàng, nghe nói Ma thần hoàng của bọn chúng cũng đang ở gần đó, bất quá chúng tôi chưa từng thấy qua lão. Lúc làm việc đều có Ma tộc binh ở phía sau giám sát, chỉ cần động tác chậm một chút, lập tức roi mây quất xối xả xuống người. Làm việc thì nặng nhọc, ăn thì không có gì, tháng ngày đó đúng là khổ không thể tả, mỗi ngày đều có tù binh bị chết do chịu không nổi cuộc sống tù đày, thân thể đều bị đem cho chó ăn. Lúc đó, ai cũng hi vọng có thể sống trở về, nghĩ trong đầu sống được là may lắm rồi, còn hơn là chết sớm..."
Đế Lâm: "Kêu tên ngốc đó nói vào trọng điểm đi, chúng ta không có thời gian ngồi nghe hắn nói lung tung đâu!"
Điều tra viên: "Kể lại tình cảnh của ông trong ngày 18 tháng 3 đi".
Dương Lâm: "Kì thật cuối tháng 2, trong lều tù binh có truyền nhau một tin tức, nói gia tộc đã nghị hòa với Ma tộc, còn nói gia tộc muốn chuộc chúng tôi về - Tin tức này quá tốt, chúng tôi đều không dám tin là thật. Nhưng trong thời gian đó, Ma tộc đối xử với chúng tôi tốt hơn trước đây nhiều. Mãi đến ngày 18 tháng 3, hôm đó chúng tôi bị tập trung lại, vào lúc đó, Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết của Ma tộc dẫn theo một người tiến vào, người đó, chúng tôi đều nhận ra..."
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận