Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 10: Tôi cắn cậu bây giờ

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 480 lượt xem
  • 3186 chữ
  • 2021-06-11 10:45:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đại hội thể dục thể thao hôm đó, Trương Giang Giang cố ý mang máy ảnh đến. Lúc xếp hàng cậu chụp, lúc Quý Khâm Dương nhảy cao cậu chụp, ngay cả lúc Tề Phi kết thúc lượt chạy một nghìn năm trăm trăm mét nằm bẹp trên đất, trông chẳng khác nào con chó đang thè lưỡi ngắc ngoải, cậu cũng chụp nốt.

“…” Tề Phi nhìn ống kính gần như dán sát lên mặt mình, giận dữ quát, “Trương Giang Giang cậu chụp cái con khỉ! Còn không mau kéo ông dậy!”

Trương Giang Giang vươn tay ra: “Biết rồi biết rồi.” Cậu đảo mắt khắp sân, “Tạ Mạnh đâu?”

Tề Phi vặn chai nước khoáng ra đổ lên đầu mình: “Tham gia tổ nhảy cao số hai, Quý Khâm Dương cũng chả thèm ngó ngàng đến tôi mà đi cổ vũ cậu ấy rồi!”

“Quá là điều bình thường luôn.” Trương Giang Giang an ủi gã, “Chỉ nghe người nay cười, nào hay người xưa khóc.”

Tề Phi: “…”

Bên sân nhảy cao kia, Tạ Mạnh đang khởi động, Quý Khâm Dương đứng cạnh cậu. Khác với mọi người võ trang đầy đủ quần đùi áo cộc, Tạ Mạnh chỉ mặc quần dài áo sơ mi, Quý Khâm Dương nhét hai tay vào túi tán gẫu với cậu.

Lúc Tạ Mạnh chuẩn bị ra sân, Trương Giang Giang lôi Tề Phi đến cổ vũ cậu.

“Tạ Mạnh!” Trương Giang Giang gân cổ gào to, “Cố lên nhé!!!”

Tạ Mạnh nghe thấy, ngoái đầu lại vẫy tay, Quý Khâm Dương chợt giữ chặt lấy cậu.

“?” Tạ Mạnh cúi đầu, mới phát hiện dây giày mình bị tuột, cậu còn chưa kịp cúi xuống buộc lại, Quý Khâm Dương đã ngồi xuống.

“…” Tạ Mạnh vô thức lùi lại một bước.

Quý Khâm Dương ngẩng đầu, cau mày nhìn Tạ Mạnh: “Làm gì thế?”

Tạ Mạnh lúng túng nói: “Không cần đâu…”

Quý Khâm Dương không thèm để ý đến cậu, hai tay nhanh nhẹn buộc chặt dây giày, Tạ Mạnh chống tay vào đầu gối, ngại ngùng nói câu cảm ơn.

Quý Khâm Dương cười: “Cố lên.”

Tạ Mạnh gật đầu, nắm tay kéo Quý Khâm Dương lên, khóe mắt liếc thấy Trương Giang Giang còn chụp ảnh lại…

Trương Giang Giang kích động lên tiếng: “Hai người đứng sát vào, tớ chụp thêm vài tấm nữa.”

 

Xếp hạng các lớp được tính theo điểm, nên ngoài các thí sinh phải dốc sức, cổ động viên cũng phải dốc sức theo. Một phiếu bình chọn gửi lên ban tổ chức là có thể tăng thêm một điểm, Phật Di Lặc cùng với cả đám Ô Hiểu Mai cắm cúi viết phiếu.

Viết thì viết, song không có ai đi cổ vũ thì cũng không được. Do số lượng học sinh quá ít nên cuối cùng lớp ba chỉ đành để thí sinh này cổ vũ cho thí sinh kia, vì thế thường xuyên có thể nhìn thấy thí sinh nhốn nháo trên sân tạo thành cảnh tượng hết sức hài hước.

Sau khi kết thúc phần thi nhảy cao, Tạ Mạnh sẽ đi xem Trương Giang Giang thi đấu cử tạ. Giữa hàng loạt thí sinh chuyên nghiệp lưng hùm vai gấu, Trương Giang Giang trông hệt như một chú gà yếu đuối chịu đủ các loại ngược đãi, đến cơm cũng ăn không đủ no…

“Hi…” Trương Giang Giang bất an chào, “Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai…”

Một đám cao to cường tráng ngoảnh lại nhìn cậu.

“…” Trương Giang Giang tỏ vẻ “ôi mẹ ơi thế giới này đáng sợ quá, con muốn quay về Sao Hoả”.

Sau khi hạng mục điền kinh kết thúc, thành tích của lớp ba cũng không mấy khả quan. Trừ Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh chiếm hai hạng nhất nhì trong hạng mục nhảy cao của nam ra, cũng chỉ có Tề Phi ẵm chức á quân chạy một ngàn năm trăm mét. Quán quân là một vận động viên chuyên nghiệp chạy đường dài cấp quốc gia, chạy bừa cũng có thể bỏ xa gã nửa vòng…

“Còn cách hạng nhất ba mươi điểm nữa.” Tề Phi cầm máy ảnh của Trương Giang Giang lên tính điểm, “Nếu chạy tiếp sức một trăm mét bốn người chúng ta có thể thắng thì sẽ rút ngắn một nửa khoảng cách.”

Quý Khâm Dương chống cằm: “Đổi trình tự chạy tiếp sức đi, Tề Phi chạy đầu, tôi chạy cuối.”

Trần Đống giơ tay: “Tôi chạy không nhanh, để tôi chạy thứ hai cho.”

Quý Khâm Dương: “Vậy Tạ Mạnh chạy thứ ba nhé.”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn Quý Khâm Dương, chỉ gật đầu.

Trương Giang Giang vội vàng bước tới: “Tớ nghe được tin này! Mấy lớp khác đều không có người chạy nhanh, nên lớp sáu là đối thủ nặng kí nhất của chúng ta, Trác Tiểu Viễn là người chạy cuối cùng đấy!”

Quý Khâm Dương khẩy cười: “Cơ hội báo thù đến nhanh thật.”

Tề Phi dậm chân, nghe thấy câu này thì gào to đầy nhiệt huyết, bốn người dán số thứ tự lên lưng, lúc chuẩn bị ra sân, bỗng nhiên Tạ Mạnh gọi Tề Phi lại.

“Tôi và cậu đổi nhau đi.” Cậu đưa số thứ tự cho Tề Phi, “Tôi chạy lượt đầu cho.”

Bình thường chạy thử, tốc độ của hai người cũng chẳng khác nhau nhiều, Tề Phi không hề nghĩ nhiều, đồng ý đổi lượt chạy với Tạ Mạnh. Chờ đến khi đứng vào vị trí, Quý Khâm Dương quay đầu lại thì không trông thấy Tạ Mạnh đâu.

Cách đấy hơn một trăm mét, Tề Phi vẫy tay với cậu.

Quý Khâm Dương nheo mắt, nhìn chằm chằm vị trí đầu tiên ở cách mình gần một vòng sân tập, Tạ Mạnh đã làm tốt tư thế chuẩn bị, sống lưng của nam sinh cong thành một đường cung vững chãi.

Tiếng súng lệnh vang lên.

Toàn bộ khán đài cổ vũ ầm ĩ, tụi con gái cũng chẳng thèm viết phiếu bình chọn nữa, Phật Di Lặc đi đầu hú hét, Trương Giang Giang nhoài người ngoài sân căng thẳng chụp ảnh.

“Tạ Mạnh no.1! Tạ Mạnh no.1!” Ô Hiểu Mai chỉ hận không thể nhảy khỏi khán đài, lúc sắp chạy xong chặng thứ nhất, rõ ràng Tạ Mạnh cách thí sinh ở vị trí thứ hai cả một người.

Trần Đống đứng ở lượt chạy thứ hai gào to: “Mau mau mau!!!”

Tạ Mạnh giao gậy, do tốc độ quá nhanh nên cậu quán tính chạy theo Trần Đống ra gần mười mét, ưu thế dẫn đầu rõ rệt, áp lực của người chạy lượt hai cũng giảm đi rất nhiều.

Trương Giang Giang xông đến ôm chầm lấy Tạ Mạnh.

“Vẫ chưa kết thúc đâu.” Tạ Mạnh cười xoa đầu đối phương, cậu nhìn thấy Trần Đống đã giao gậy cho Tề Phi, lớp sáu cũng đuổi tới nơi, nhất thời không thể phân rõ chính xác ai trước ai sau.

“Tớ tới đích đợi trước.” Tạ Mạnh bảo Trương Giang Giang, chặng thứ ba đã chạy được một nửa, khoảng cách giữa hai lớp dẫn đầu vô cùng sít sao, chặng cuối cùng, Quý Khâm Dương đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận gậy.

Dường như cùng một lúc, Trác Tiểu Viễn cũng tiếp được gậy.

Ở đích, Tạ Mạnh gắt gao quan sát lượt chạy cuối cùng của hai nam sinh, rất nhiều người bên lớp sáu cũng đến, đồng loạt hô to tên của Trác Tiểu Viễn, ưu thế của Quý Khâm Dương cũng chẳng rõ rệt là bao.

Trương Giang Giang sốt ruột muốn chết, Tề Phi và Trần Đống cũng đã chạy đến, nhưng mấy tiếng gân cổ của vài người vốn dĩ không thể sánh bằng cả đám người được. Dưới cơn nóng giận, Tề Phi kéo cả đám chạy ra phía sau vạch đích.

“Anh Dương!!!!” Tề Phi gào lên bằng toàn bộ sức lực.

Trương Giang Giang vừa chụp ảnh vừa gọi: “Đẹp trai nhất trường W!!!!”

Trần Đống: “Cậu chàng đẹp trai ngoan ngoãn!!!!”

Tạ Mạnh: “…”

Tất cả nhìn cậu chằm chằm.

Tạ Mạnh hít sâu một hơi, gọi lớn: “Quý Khâm Dương!”

Quý Khâm Dương ngẩng đầu. Phía sau vạch đích, Tạ Mạnh giang rộng hai tay, đón lấy ánh mắt của đối phương, lại mỉm cười gọi to một tiếng: “Quý Khâm Dương!”

Giây tiếp theo khi tiếng súng lệnh vang lên, cả người Quý Khâm Dương đã nhào vào lòng Tạ Mạnh.

“Yeah!!!!!!!” Người đầu tiên nhận ra bên mình chiến thắng là Tề Phi, gã gào to ôm chầm lấy Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh còn đang quấn lấy nhau, liền sau đó Trần Đống và Trương Giang Giang cũng nhào vào.

Trương Giang Giang vui mừng quên hết trời đất: “Thắng rồi thắng rồi thắng rồi!!!”

Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương ôm, sức lực của chàng trai cực kì lớn, hông bị siết tới đau nhói, Tạ Mạnh đành phải vòng tay ra sau lưng vỗ vai đối phương.

Bỗng nhiên Quý Khâm Dương bế bổng cậu lên.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương bế rất lâu.

Tạ Mạnh dở khóc dở cười: “Không nặng à?”

Quý Khâm Dương cười ha ha hai tiếng, ôm Tạ Mạnh thêm một lát mới chậm rãi buông ra.

“Ăn nhiều vào.” Quý Khâm Dương nói, “Cậu nhẹ quá.”

 

Buổi sáng hạng mục điền kinh kết thúc, lớp số ba chỉ cách vị trí đầu tiên chưa đầy mười điểm. Buổi chiều đấu bóng, các lớp khác cũng chẳng có mấy học sinh giỏi về thể dục, đúng thật là tin tốt.

Ô Hiểu Mai cầm đầu đám nữ sinh thi bóng né, ẵm được hạng nhất về.

“Quào!!!” Đám con gái ôm nhau hú hét chói tai, đến cuối thậm chí còn xếp thành một vòng quanh sân bóng nhảy điệu con thỏ để chúc mừng.

Tề Phi cầm đầu ra oai: “Con gái lớp nào xinh nhất?”

Đám con trai hô to: “Lớp ba!”

“Con gái lớp nào đáng yêu nhất?”

“Lớp ba!”

“Con gái lớp nào thông minh nhất?”

“Lớp ba!”

Đám con gái bị chọc cười ha ha, mà sau đó trong trận bóng rổ của nam, Ô Hiểu Mai cũng tặng lại một món quà lớn.

Chẳng biết cô nàng lấy đâu ra bông tua cổ vũ, hơn hai mươi nữ sinh mỗi người cầm một cái, đứng bên sân vừa múa vừa hô khẩu hiệu.

“Con gái lớp mình cũng tài thật đó.” Trần Đống cười vừa đập bóng vừa khởi động.

Trương Giang Giang đưa máy ảnh cho Tạ Mạnh, nhờ cậu chụp giúp mình một bức ảnh ôm bóng rổ.

“Chụp đẹp vào nhé.” Trương Giang Giang tạo dáng thật ngầu, “Để tớ cho Nhu Nhu xem.”

Tạ Mạnh: “…”

Trương Giang Giang: “Được chưa được chưa?”

“…” Tạ Mạnh, “Động tác của cậu đừng gượng gạo quá thế.”

Trương Giang Giang đặt bóng rổ lên đỉnh đầu.

Tạ Mạnh: “…Đổi đi.”

Trương Giang Giang suy nghĩ, để bóng rổ giữa hai chân.

Tạ Mạnh: “…”

Cuối cùng Quý Khâm Dương nhìn hết nổi đi qua, giúp cậu chàng tạo tư thế ôm bóng rổ dưới nách đơn giản nhất.

Đấu bóng rổ có sáu lớp, nhưng hai lớp đã bỏ thi, phân ra hai trận, hai lớp một trận, hai lớp thắng sẽ vào chung kết. Lớp Trác Tiểu Viễn vẫn luôn nổi bật nhất, nhất định có thể trụ lại cuối cùng, vào theo cũng chỉ còn con hắc mã là lớp ba, hai đội xem như oan gia ngõ hẹp.

“Nhường chúng tôi thắng đi.” Tề Phi nhìn Trác Tiểu Viễn buông lời vô lại, “Dù các cậu có thắng thì cũng không đủ điểm, chúng tôi mà thắng thì sẽ được hạng nhất.”

Trác Tiểu Viễn hoàn toàn không thèm để ý đến gã.

Quý Khâm Dương: “Yên tâm, không cần họ nhường, để tôi kèm cậu ta.”

“Cậu á?” Trác Tiểu Viễn nheo đuôi mắt, “Sao, các cậu định bỏ vùng cấm chắc?”

Quý Khâm Dương chỉ vào Tạ Mạnh, khẩy cười khiêu khích: “Tụi tôi có vũ khí bí mật.”

Câu này là lời thoại kinh điển của huấn luyện viên Anzai[1], ban đầu Trác Tiểu Viễn cũng chẳng để ý. Gã giỏi nhất là ném bóng ba điểm, tuy rằng đổi thành Quý Khâm Dương phòng thủ sẽ nhọc không tả nổi, nhưng cũng sẽ giữ chân được đối phương trong vùng cấm.

[1] Một nhân vật trong bộ truyện tranh nổi tiếng về bóng rổ Slam Dunk.

“Đừng yên lòng sớm quá.” Quý Khâm Dương chắn trước mặt Trác Tiểu Viễn, bất chợt lên tiếng, “Vùng cấm đâu phải chỉ có mình tôi.” Cậu ta vừa dứt lời thì đường chuyền của lớp sáu đã bị Trần Đống cản lại, Trác Tiểu Viễn vội vàng ngăn Quý Khâm Dương không cho cậu ta xông lên lấy bóng, lại chẳng ngờ được Trần Đống không hề do dự chuyền bóng cho Tạ Mạnh.

Trác Tiểu Viễn: “!”

Tạ Mạnh dẫn bóng, trực tiếp xoay người, nhảy lên sau hai bước, từ bên cạnh úp rổ, toàn bộ quá trình mây bay nước chảy, động tác cực kì nhanh gọn lẹ.

Trác Tiểu Viễn: “…”

Quý Khâm Dương giơ tay lên, đập tay với Tạ Mạnh chạy tới: “Cảm giác úp rổ thế nào?”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, cười nói: “Tôi không ngờ mình lại nhảy cao được thế đấy.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng, nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Mạnh, đưa tay vòng qua cổ đối phương, dồn sức ôm chặt.

Suốt trận đấu, Trác Tiểu Viễn gần như không thể phát huy được sở trường ném ba điểm của mình. Ngược lại trong vùng cấm, Tạ Mạnh như cá gặp nước, một phút cuối cùng lật ngược điểm số khiến các nữ sinh lớp ba đứng ngoài sân đồng loạt điên cuồng.

Tạ Mạnh bị hai người khác kìm chặt, gian nan ném bóng vào rổ, bản thân cũng ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất. Lúc tiếng còi kết thúc vang lên, cậu tưởng như hoàn toàn không còn sức đứng dậy nữa.

Trương Giang Giang phấn khởi ngồi hẳn lên người cậu, ngay sau đó Tề Phi, Trần Đống cũng ngồi theo…

“Đừng…” Tạ Mạnh cười ngăn lại, “Tay tôi còn đau lắm.”

Mấy thằng vẫn đang kích động kia cơ bản chẳng nghe vào tai, mãi đến khi Quý Khâm Dương bước tới, mới đuổi được một đám trên người cậu xuống.

Tạ Mạnh vuốt tóc mái ướt đẫm, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Quý Khâm Dương, đối phương khom lưng xuống chìa tay về phía cậu: “Đứng dậy được không?”

Tạ Mạnh gật đầu, cậu nghỉ một lát rồi mới đứng lên.

“Từ hồi đi học đến giờ chưa bao giờ mất sức thế này.” Tạ Mạnh có chút tự mỉa nói.

Quý Khâm Dương cau mày: “Thấy không ổn à?”

“Không…” Tạ Mạnh lắc đầu, nhìn Quý Khâm Dương, lại nở nụ cười lần nữa, “Quá ổn là đằng khác.”

 

Cuối cùng lớp ba đạt được số điểm cao nhất xếp ở vị trí đầu tiên, sau đấy Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh cũng coi như nổi tiếng toàn trường, ngay cả khoá trên cũng biết đến họ.

“Nghe nói hôm qua anh Lý Tĩnh Phương khối mười một hẹn các cậu chơi bóng?” Tề Phi vừa chép bài vừa tò mò hỏi Quý Khâm Dương.

Kết thúc đại hội thể dục thể thao cũng là lúc ôn thi cuối kỳ, thỉnh thoảng tan học, Tạ Mạnh sẽ ở lại lớp chỉ bài cho Trương Giang Giang.

Quý Khâm Dương đeo một bên tai nghe, bên còn lại nằm trong tai Tạ Mạnh: “Không để ý.” Ngoảnh sang hỏi đối phương, “Cậu có thấy không?”

Ca khúc có phong cách thiên về rock, Tạ Mạnh nghe đến mức say mê, một lúc lâu mới phản ứng lại: “…Lý gì cơ?”

Tề Phi chậc một tiếng: “Hai cậu ở bên nhau lãng phí quá, ngay cả bạn gái cũng không có.”

Quý Khâm Dương bĩu môi, khoác vai Tạ Mạnh, lười biếng nói đùa, “Cậu chả bảo tụi tôi ở bên nhau lại còn, cần gì bạn gái nữa.”

Tạ Mạnh ngân nga theo điệu nhạc, cậu cầm vở nháp của Trương Giang Giang xem, tính lại theo công thức: “Chỗ đó sai rồi, phải dùng công thức nà cơ.”

“À à à.” Trương Giang Giang nghiêm túc tẩy đi viết lại.

Tề Phi: “…Còn đâu thanh xuân?! Còn đâu thanh xuân nữa!”

Gã vừa gào xong, Trác Tiểu Viễn xuất hiện ngay cửa lớp: “Gào gì mà gào.” Nam sinh cau mày lạnh lùng, “Cậu phát dục chắc.”

Tề Phi: “…”

Quý Khâm Dương lên tiếng chào đối phương: “Hi.”

Trác Tiểu Viễn: “Nghiêm túc vậy luôn? Đi chơi bóng không?”

Trương Giang Giang vội vàng đáp: “Tớ làm xong ngay đây!”

“Không cho cậu theo.” Trác Tiểu Viễn ruồng bỏ, “Trình độ còn non lắm.”

Trương Giang Giang trợn mắt: “Giờ sư phụ tớ đổi thành Tạ Mạnh rồi! Tiến bộ thần tốc luôn đấy!”

Tề Phi: “…Đờ mờ ông đây nằm yên mà cũng dính đạn là sao?!”

Năm người cãi nhau ầm ĩ, mãi mới làm xong bài tập, lúc ra tới sân thể dục thì phát hiện sân đã đầy người, có mấy đàn anh khoá trên gọi Quý Khâm Dương qua: “Chơi chung không?”

Quý Khâm Dương cất tai nghe đi, xoay khớp bả vai, ngoái đầu hỏi bọn Tạ Mạnh: “Các cậu thấy sao?”

Tạ Mạnh cởi áo đồng phục, xắn tay áo sơ mi lên: “Tôi thì không thành vấn đề.”

Trương Giang Giang căng thẳng nói: “Tớ, tớ sẽ cố gắng không cản trở!”

Tề Phi khinh bỉ đưa mắt nhìn cậu chàng, tự mình ép chân.

“Cậu hỏi tôi ấy à?” Trác Tiểu Viễn khinh thường xoay bóng, “Ông đây đã khi nào biết sợ chưa?”

Vì chỉ chơi một nửa sân nên năm người thay phiên nhau chơi 3 on 3 với khoá trên. Ra sân đầu tiên là Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương và Trương Giang Giang, Tề Phi cùng Trác Tiểu Viễn ở ngoài thi nhau chỉ huy.

“Chuyền bóng chuyền bóng đi chứ!” Tề Phi huơ tay, “Cậu bị ngu hả Trương Giang Giang!”

Trác Tiểu Viễn vội khuyên ngược lại: “Đừng nghe cậu ta! Xông vào đi xông vào đi!”

Trương Giang Giang bực mình: “You can you up! No can no bb!”[2]

[2] Đây là một câu tiếng Anh nói theo kiểu sai ngữ pháp của người Hoa (thường gọi là Chinglish), nghĩa câu này là: Giỏi thì làm đi, không làm được đừng có lắm mồm!

Hai mươi phút sau Trương Giang Giang ỉu xìu rời sân…

Trận đấu tiếp tục, Trác Tiểu Viễn chuẩn bị ném một cú ba điểm.

Tề Phi: “Tư thế kiểu đấy thể nào cũng không vào đâu!”

Trương Giang Giang: “Chuẩn chuẩn, thể nào cũng không vào đâu!”

Trác Tiểu Viễn: “…”

 

Tề Phi được thay vào sân, vừa nhận bóng đã lao ngay vào vùng cấm.

Trác Tiểu Viễn bắt đầu chỉ dạy Trương Giang Giang: “Thấy chưa, chó dại chơi bóng như thế đó, chả có tí chiến thuật nào hết, IQ thấp quá, nhất định đừng có học theo.”

Trương Giang Giang “dạ dạ vâng vâng” gật đầu một mạch.

“Bảo ai IQ thấp hả?!” Chó dại Tề Phi gào lên, “Tôi cắn cậu bây giờ!”

Cuối cùng Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh cũng mệt lả.

“Ba người các cậu chơi đi.” Quý Khâm Dương ném bóng cho Trác Tiểu Viễn, sau đó vặn nắp chai nước đưa cho Tạ Mạnh, hai người ngồi bên ngoài sân, lặng lẽ nhìn ba kẻ dở hơi kia chơi bóng.

Lưng áo sơ mi của Tạ Mạnh đã ướt đẫm mồ hôi, cậu cởi cúc ở cổ áo, nhẹ nhàng phẩy phẩy, hở ra một nửa bờ cong xương quai xanh cực kì mềm mại.

Quý Khâm Dương quay mặt đi, ngửa đầu lên sửa lại tóc mái, qua một lát lại không kìm được ngoảnh về.

“?” Tạ Mạnh đã cài lại cúc áo, cậu nhìn Quý Khâm Dương mỉm cười.

Quý Khâm Dương: “…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top