Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 4: Thiếu niên xán lạn, tuổi đời vừa chín

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 456 lượt xem
  • 2717 chữ
  • 2021-06-11 09:58:38

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc tan học, tuyết đã tích một tầng dày. Trương Giang Giang phấn khích vô cùng, oai oái kêu gào chạy ra sân. Tạ Mạnh mặc áo khoác, quàng khăn che kín hơn nửa mặt mới chậm rãi đi vào bãi tuyết.

Đối với một thành phố phương Nam như Tô Châu mà nói, có thể có được một đợt tuyết lớn như vậy đúng là chuyện không dễ dàng. Mức độ phấn khích của các học sinh hoàn toàn không thua gì năm mới đến.

“Chơi một lát đã rồi đi.” Trương Giang Giang nhìn Tạ Mạnh một cách chờ mong, “Hôm nay cậu xin nghỉ ở võ quán rồi mà?”

Tạ Mạnh kéo khăn quàng cổ xuống, thở ra hơi trắng, cậu nhìn một lượt xung quanh, đồng ý nói: “Được.”

Trương Giang Giang giơ cao hai tay “yeah” một tiếng.

Xa xa, Tề Phi đứng trên sân thể dục hô to: “Này! Trương Giang Giang! Mau tới đây! Ném tuyết với hội lớp năm!”

Theo giọng nói nhìn sang, Tạ Mạnh trông thấy gương mặt nổi bật của Quý Khâm Dương. Trời đông lạnh, nam sinh ăn mặc hết sức phong phanh, áo khoác banh rộng đang nặn cầu tuyết.

“Con trai lớp mình chỉ có hai mươi thằng, thiệt quá.” Tề Phi cực kì chấp nhất chuyện thắng thua, đôi ngươi tưởng như rực lửa, “Dàn trận đi, chúng ta không được thua đâu đấy.”

Quý Khâm Dương cười: “Gặp thì ném thôi, dàn trận gì chứ.”

Trương Giang Giang hoàn toàn không quan tâm thắng thua của trận ném tuyết, cậu chàng đang giơ điện thoại chụp ảnh tự sướng, nhất quyết đòi kéo Tạ Mạnh vào ống kính.

“Đừng giơ cao thế.” Tạ Mạnh bảo cậu kéo gần ống kính vào.

Trương Giang Giang hơi lo lắng: “Chụp gần quá liệu có khiến mặt tớ trông béo không…?”

Tạ Mạnh: “…”

Tề Phi nhéo mặt Trương Giang Giang: “Vốn dĩ cậu đã bụ bẫm sẵn rồi! Đừng chụp nữa, ra đây nặn cầu tuyết đi.”

Mấy người ngồi xuống nặn tuyết, chỉ có Tạ Mạnh không mang găng tay, chẳng mấy chốc ngón tay đã cóng tới đỏ bừng. Quý Khâm Dương nhìn thấy, bèn cởi một chiếc găng tay đưa cho cậu.

Tạ Mạnh không từ chối, cậu cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, khách sáo một tiếng: “Cảm ơn.”

Quý Khâm Dương không nói gì, cậu nhìn Tạ Mạnh kéo cao khăn lên che kín chóp mũi, chỉ chừa ra đôi mắt đen láy, hệt như một thiếu niên vẫn còn trẻ con.

“Hai người còn làm gì đó?” Tề Phi xoa tay làm nóng người, lớp số năm đối diện có vài người đã đứng lên, “Chuẩn bị… Trương Giang Giang! Cậu đừng có chạy lung tung!”

Trương Giang Giang trốn tránh cầu tuyết bay tới, cả đường kêu gào oai oái. Tề Phi chửi thề một câu, kéo cậu ta ra sau, nhặt một cầu tuyết lớn ném sang. Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh đứng lên, thình lình có cầu tuyết phi thân qua giữa hai người, Quý Khâm Dương ném trả, đáp trúng đầu một người gần đó.

Trương Giang Giang vẫn còn giơ điện thoại lên: “Chụp ảnh chụp ảnh nào!”

Tạ Mạnh đẩy đầu cậu ta tránh khỏi một quả cầu tuyết, chỉ nghe tách một tiếng, điện thoại đã lưu lại một gương mặt non choẹt biến dạng dí sát màn hình.

Trương Giang Giang: “…”

“…” Tạ Mạnh gãi mũi, “Chụp tấm khác đi.”

Lại thêm một quả cầu tuyết bay tới, Tạ Mạnh cúi người tránh đi, chợt nghe phía sau vang lên một câu “Đù má!”, lớp trưởng lớp số năm bực mình hét lên: “Ném đúng mục tiêu! Không nhận ra người mình à!”

Trương Giang Giang vui vẻ phóng tới, cậu cũng không chụp ảnh nữa, dứt khoát cầm điện thoại quay video luôn.

Hai tay Tề Phi toàn là tuyết, trông như người vừa đánh giặc về. Quý Khâm Dương bị vài người vây quanh, trên tóc và áo khoác bầy hầy một bãi chiến trường. Tạ Mạnh cởi khăn quàng cổ, rũ mạnh, quay đầu phủ lên Quý Khâm Dương, ngoảnh về một đạp đá bay cầu tuyết đang lao tới. Ai ngờ đối phương lại nặn lỏng quá, cầu tuyết tức khắc hoá thành vụn tuyết trắng xoá tạt vào mặt cậu.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Trương Giang Giang vô tâm vô phế cười lớn, bỗng nhiên một nắm tuyết từ đâu bay đầy vào miệng cậu ta.

Trương Giang Giang: “…”

Tề Phi: “Ha ha ha ha ha ha!!!”

Tạ Mạnh lau hết tuyết trên mặt, ngoảnh đầu lại thì trông thấy Quý Khâm Dương đang phủi áo khoác, mái tóc rối tung của nam sinh quá nửa đều là tuyết, khăn quàng của Tạ Mạnh một nửa vắt trên đầu cậu, một nửa tròng quanh cổ.

Trương Giang Giang rét run cầm cập chạy tới, cậu chàng vẫn không quên chụp ảnh, muốn chụp chung cùng Tạ Mạnh. Tề Phi cũng lấy điện thoại ra, chụp lại bộ dạng thảm hại của đám con trai lớp số năm, theo thói quen gã hỏi Quý Khâm Dương: “Cậu có muốn chụp không?”

Quý Khâm Dương không từ chối, cậu quàng khăn rồi cùng chụp chung với Tề Phi một tấm.

“Cậu bảnh quá.” Tề Phi lẩm bẩm, “Biết thế chả chụp cùng cậu nữa.”

Trương Giang Giang nghe thấy, ghé tới nhiệt tình bảo: “Bọn mình chụp chung đi! Bọn mình chụp chung đi!” Cậu kiên quyết kéo Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh nhét vào ống kính, mình thì chỉ có thể nửa ngồi xuống phía trước, baby face như càng bự thêm một vòng.

“Dùng điện thoại của tôi đi.” Bỗng nhiên Quý Khâm Dương nói, “Điện thoại của cậu sắp hết pin rồi.”

Bấy giờ Trương Giang Giang mới phát hiện điện thoại của mình đã sắp cạn đến mức pin cảnh báo rồi.

Quý Khâm Dương bật camera điện thoại lên, cậu nhìn Tạ Mạnh, biếng nhác cười hỏi, “Chụp chung một tấm nhé?”

 

Tạ Mạnh cảm thấy hôm nay mình đã chụp ảnh tự sướng đủ cho cả đời luôn rồi, không ngờ Trương Giang Giang lại mang pin dự phòng theo. Quý Khâm Dương chỉ có tấm hình chụp chung là chụp cùng Tạ Mạnh, sau đó điện thoại đã bị Tề Phi lấy đi chụp cả tá thứ linh ta linh tinh.

Tạ Mạnh trả chiếc găng tay lại cho cậu.

“Cảm ơn.” Tạ Mạnh cười nói.

Quý Khâm Dương nhìn nụ cười của đối phương, cậu vẫn đang quàng khăn của Tạ Mạnh, cũng chẳng có ý định cởi ra mà giao hẹn: “Tôi về nhà giặt sạch rồi trả cậu nhé?”

“Được.” Tạ Mạnh gật đầu, bổ sung thêm một câu, “Không cần vội đâu.”

 

Lúc Tôn Điềm đến tìm Quý Khâm Dương, đại chiến cầu tuyết đã sớm tàn. Quý Khâm Dương đang cúi đầu chỉnh lại ảnh chụp trong điện thoại, chiếc khăn của Tạ Mạnh quấn trên cổ che khuất nửa khuôn mặt.

Thật ra nếu chỉ xét riêng ngoại hình thì gương mặt của Quý Khâm Dương đúng là quá ấn tượng. Trước khi nhổ giò, thậm chí còn khó lòng miêu tả là nét đẹp của gái hay trai.

Tôn Điềm chu môi làm nũng với bạn trai: “Em cũng muốn chụp ảnh cơ.”

Quý Khâm Dương cau mày, miệng cậu bị khăn quấn quanh, giọng nói ồm ồm: “Hết pin rồi, để lần sau nhé.”

Tôn Điềm ai oán nói: “Lần sau chắc gì tuyết đã rơi.”

Quý Khâm Dương: “Em chụp bằng điện thoại của mình cũng được mà.”

Tôn Điềm không vui lắm: “Chụp bằng điện thoại của anh rồi đặt làm hình nền luôn, chẳng phải các đôi yêu nhau đều làm vậy à? Nếu không làm sao chứng minh chúng ta là một đôi cơ chứ.”

Quý Khâm Dương không trả lời, cậu im lặng, mặc cho Tôn Điềm thao thao bất tuyệt cũng chẳng đáp lại lời nào.

“Rốt cuộc anh có nghe không hả?” Tôn Điềm hơi giận, “Em đang nói chuyện với anh đấy.”

Quý Khâm Dương bỏ cánh tay đang đặt trên vai cô xuống, cậu đứng yên, nghiêng đầu, nhìn Tôn Điềm bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Cô gái im lặng, sắc mặt hoảng hốt phát sợ, hé môi, dường như muốn xuống nước giải thích.

“Em về trước đi.” Quý Khâm Dương lên tiếng, giọng nói bình thản không cao không thấp, “Anh còn có việc, không tiễn em nữa.”

 

Chọn tới chọn lui hồi lâu trong số ảnh chụp ném tuyết, Trương Giang Giang mới tìm ra một tấm ưng ý nhất gửi cho Nhu Nhu xem. Cậu không thể mặt dày gửi ảnh tự sướng của mình cho đối phương xem được, đành chọn tấm ảnh đơn giản chụp cảnh tuyết, bên dưới kèm theo vài chữ miêu tả.

“Hôm nay tớ chơi ném tuyết với Tạ Mạnh, lớp bọn tớ đã thắng đó.”

Sau khi tin nhắn gửi đi, Trương Giang Giang hơi thấp thỏm, đang ra sức hút trân châu trong ly trà sữa, bỗng nhiên nhận được hồi âm của nữ thần Nhu Nhu.

“Thích thế, tớ còn chẳng có thời gian chơi ném tuyết cơ.”

Trương Giang Giang lại bắt đầu cười ngô nghê. Tạ Mạnh không quàng khăn, chỉ đành dựng thẳng cổ áo khoác lên, dở khóc dở cười nhìn Trương Giang Giang.

“Nữ thần trả lời tớ rồi.” Trương Giang Giang vui tươi hớn hở, cậu hút hết trân châu, đưa chỗ trà sữa còn lại cho Tạ Mạnh, “Cậu uống đi, ấm lắm đó.”

Tạ Mạnh thở dài, ôm cốc trà sữa trên tay, nhìn Trương Giang Giang cúi đầu bấm trả lời tin nhắn một cách nghiêm túc.

“Cậu bảo tớ nên hồi âm thế nào bây giờ?” Trương Giang Giang hỏi, “Hẹn cô ấy lần sau cùng chơi ném tuyết được không?”

Tạ Mạnh suy nghĩ một lát: “Cô ấy học trường S, việc học hẳn bận rộn lắm, có lẽ bây giờ không được đâu.”

Trương Giang Giang ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy tớ bảo cô ấy chú ý sức khoẻ đừng mệt mỏi quá nhé?”

“…” Thật ra Tạ Mạnh cũng chẳng hề có kinh nghiệm dỗ dành bạn gái.

Trương Giang Giang hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, chỉ một tin nhắn thôi mà phải suy nghĩ rõ lâu mới gửi được.

Xe Tạ Mạnh chờ đã đến, cậu chào Trương Giang Giang: “Về sớm một chút.”

Trương Giang Giang vẫn đang cúi đầu nghĩ nội dung tin nhắn, ngay cả thời gian chào hỏi cũng không nỡ lãng phí. Lắc đầu một cách bất đắc dĩ, Tạ Mạnh lên xe.

 

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Tốc độ của xe buýt chậm gấp đôi ngày thường. Tạ Mạnh nhìn đèn đường lần lượt sáng lên, dưới đèn, bông tuyết nhẹ nhàng rải trên mặt đất. Phố Sơn Đường vắng hơn mọi khi rất nhiều, quán nhỏ bán hoành thánh ở đầu cầu cũng chuẩn bị đóng cửa.

Tuyết càng rơi càng to, từ xe bước xuống, thoáng chốc thân người Tạ Mạnh đã bám đầy tuyết. Cậu cúi đầu, mi mắt tích lại một rèm trắng mỏng.

Nhà thuyền dưới cầu xuôi dòng nước, nương vào tảng đá xanh biếc bên bờ. Dọc bờ sông, cửa hàng nhà dân đã treo đèn lồng, Tạ Mạnh bước qua cây cầu đá vòm, tuyết giăng kín trời, ánh đèn sáng rực hai bên bờ sông in bóng xuống mặt nước.

Trương Tú Quyên cầm ô, bà mặc áo choàng Trung Hoa thời dân quốc, dưới chiếc quần rộng là một đôi giày vải thêu hoa.

“Hảo bà.” Tạ Mạnh đón lấy chiếc ô trong tay bà, “Để con cầm cho.”

Trương Tú Quyên phủi sạch tuyết trên người cậu, cởi áo choàng chùm lên đầu cháu trai: “Hiếm khi tuyết rơi lớn như thế, bà già này cũng muốn ra ngoài ngắm cảnh.”

Tạ Mạnh kéo áo choàng xuống vây quanh hai má, lông mày và lông mi cậu còn vương tuyết, ngỡ chỉ cần tan sẽ hoá một mảnh hồ xuân nơi đáy mắt.

Tạ Mạnh kéo một nửa áo choàng khoác lên vai bà nội: “Ngày mai có thể nặn người tuyết trong sân mà.”

Trương Tú Quyên cười: “Ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ.”

Tạ Mạnh không nói gì, cậu kề gò má lên mái đầu bạc của Trương Tú Quyên, dụi nhẹ.

 

Khi biết Quý Khâm Dương định mua một bộ trống về, phản ứng đầu tiên của Mạc Tố Viện là đổi phòng chơi nhạc lớn hơn cho con trai.

Quý Sơn Dung thở dài: “Em chiều nó quá.”

Mạc Tố Viện không hề cảm nhận được: “Ngày thường chăm nom không đủ, nó có sở thích tất nhiên là chuyện tốt, sở thích của anh em cũng đâu có cấm?”

Quý Sơn Dung không còn lời nào để nói. Nhà họ Mạc nhiều thế hệ làm trà, là thương nhân nghề trà nổi tiếng ở Giang Nam, Đông Sơn cũng có vựa trà, lợi nhuận hàng năm rất lớn. Gia đình của Mạc Tố Viện mấy đời con một, thà tự mình nhận đệ tử cũng không muốn ép con trai kế thừa gia nghiệp.

“Năm ấy vì lấy anh mà em chẳng cần gì hết.” Pha xong trà, Mạc Tố Viện đưa cho Quý Sơn Dung. Bà mặc sườn xám, dáng người uyển chuyển, trên mặt hầu như chẳng tồn tại dấu vết thời gian, “Người lớn thì phải khoan dung, cần gì khắt khe với trẻ con.”

Cả đời Quý Sơn Dung làm việc cùng đất đá, tất nhiên không cãi nổi vợ. Ông tự mình viết một bức tranh chữ treo trong phòng sách – bức tranh đơn giản có thể khái quát cả một đời.

“Đọc vạn cuốn sách, đi ngàn dặm đường, lấy một vợ hiền, gia đình hoà thuận.”

Quý Sơn Dung uống trà, thật lòng ngợi khen bà xã: “Em là vợ hiền của anh.”

Mạc Tố Viện cười: “Anh cũng là chồng tốt của em.”

 

Trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Quý Khâm Dương vẫn còn ngâm mình trong phòng nhạc, sách cũng chẳng thèm đọc. Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung lên núi tận hưởng thế giới chỉ có hai người, ngoài thuê người giúp việc đến ra thì cũng không quản lí con trai nữa, Quý Khâm Dương tự do tự tại đã thành quen.

Khăn quàng cổ của Tạ Mạnh đã được gấp gọn đặt cạnh giá trống. Quý Khâm Dương chống tay, nhét tai nghe vào tai, gõ nhịp trên đùi.

Điện thoại đổ chuông ba lần, đến lần thứ tư, Quý Khâm Dương mới không bình tĩnh được nữa mà đứng dậy.

“Đang ôn bài à?” Tề Phi cũng chẳng giận Quý Khâm Dương không bắt máy, gã luôn tự hào bản thân có tinh thần bất khuất thà chết không từ nan, “Ra ngoài chơi không?”

Quý Khâm Dương tháo tai nghe ra, hỏi bừa: “Cùng ai?”

Tề Phi: “Thì mấy người nữa thôi.”

Quý Khâm Dương khẩy cười: “Tôn Điềm đi tìm cậu rồi.”

Tề Phi hơi lúng túng: “Người ta chỉ muốn nối lại tình xưa với cậu thôi mà… Ngay cả một cơ hội cũng không được à?”

Quý Khâm Dương: “Cô ta tìm người gây sự với Ân Lạc Tuyết, tưởng tôi không biết chắc?”

Tề Phi ngẩn ra: “Tôi cứ tưởng cậu với Ân Lạc Tuyết…”

“Hai việc khác nhau.” Quý Khâm Dương ngắt lời gã, “Ân Lạc Tuyết muốn làm gì trong lòng tôi biết rõ, nhưng ít nhất cũng không hại người khác. Cậu cho Tôn Điềm biết, chia tay là chia tay, đừng gây sự nữa.”

Tề Phi thở dài: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa, chơi bóng rổ không?”

Quý Khâm Dương chẳng nói tiếng nào.

Tề Phi biết quả thật đã không còn hi vọng gì nữa, đành phải nói câu “Vậy mai gặp ở trường thi nhé” rồi mới cúp máy.

Quý Khâm Dương buồn bực ném điện thoại đi, trùng hợp rơi đúng lên khăn quàng cổ của Tạ Mạnh. Cậu ngẫm nghĩ, lại nhặt về.

Album hôm đó toàn là ảnh chụp tuyết rơi, đa số đều do Tề Phi chụp, đủ mọi loại người bên lớp năm, cảnh tuyết vô nghĩa, thậm chí có rất nhiều ảnh chụp hỏng, có tấm còn chỉ có một nửa gương mặt quỷ của Trương Giang Giang, bóng lưng của rất nhiều người không quen biết,… Quý Khâm Dương vừa xem vừa xoá, xoá đến cuối thì nhìn thấy ảnh của mình và Tạ Mạnh.

Quý Khâm Dương hỏi Tạ Mạnh: “Chụp chung một tấm nhé?”

Tạ Mạnh nhìn cậu, gật đầu: “Được.”

Họ đứng rất gần nhau, đầu tưởng như dựa sát. Cổ Quý Khâm Dương quàng khăn của đối phương, gương mặt Tạ Mạnh không cảm xúc nhìn thẳng vào ống kính. Sau lưng hai người, đất trời như tan vào màu tuyết trắng xoá.

Thiếu niên xán lạn, tuổi đời vừa chín.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top