Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 7: Mùa xuân nắng ấm

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 427 lượt xem
  • 2150 chữ
  • 2021-06-11 10:42:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Buổi tối Tạ Mạnh ngủ không say giấc, nửa đêm tỉnh lại hơi đau đầu, cậu đứng dậy rót nước, tiếng nước róc rách làm Trương Tú Quyên ở phòng bên tỉnh theo.

Bà lão mặc áo sợi gai màu xám, khoác áo choàng rộng đứng bên cửa phòng, khẽ cau mày: “Mấy giờ rồi?” Bà hỏi Tạ Mạnh.

“Hơn ba giờ ạ.” Tạ Mạnh hơi áy náy, “Bà ngủ tiếp đi.”

Trương Tú Quyên thở dài, bà đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Con đã mất ngủ, bà già này còn ngủ ngáy gì nữa.”

Tạ Mạnh im lặng, cậu đun nước, rót vào phích rồi ngồi xuống đẩy tới bên chân Trương Tú Quyên, lúc đứng lên, bà cầm lấy tay cậu.

“Rốt cuộc gặp phải chuyện gì?” Nom sắc mặt cháu trai, Trương Tú Quyên hơi đau lòng, “Hồi cấp hai con cũng thế, tuy bà nhẫn nhịn không hỏi, nhưng trong lòng cũng chẳng thoải mái.”

Bờ môi Tạ Mạnh hé ra rồi lại đóng, cậu cười nhẹ, cầm tay Trương Tú Quyên: “Không có gì thật mà bà, không có chuyện gì hết.”

 

Hôm sau lúc đi học, Trác Tiểu Viễn vẫn chưa tới, Tạ Mạnh chờ suốt đến tiết thể dục kết thúc cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng đối phương, chẳng biết làm sao, đành phải đợi tan học đi chặn người.

“Trác Tiểu Viễn xin nghỉ rồi.” Lớp trưởng lớp sáu là một cô gái, “Nghỉ bao lâu thì không nói… Sao vậy? Cậu tìm cậu ấy có việc gấp à?”

“…” Sắc mặt Tạ Mạnh không tốt lắm, “Cậu có địa chỉ nhà cậu ấy không?”

Nữ lớp trưởng đáp: “Thông tin liên lạc ở chỗ thầy chủ nhiệm cả, cậu có muốn xem không?”

Tạ Mạnh hơi do dự, cậu đến văn phòng, đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ, vừa quay người định xuống tầng dưới thì bắt gặp Quý Khâm Dương chạy lên.

Lúc trông thấy cậu, đối phương khẽ nhướn mày: “Cậu ở đây à? Tìm cậu lâu lắm rồi đó.”

Tạ Mạnh: “?”

Quý Khâm Dương: “Về chung đi.”

Tạ Mạnh: “…Cậu lại đi thăm ông ngoại nữa à?”

Nét mặt Quý Khâm Dương thoáng chốc mù mịt, song cậu lập tức hiểu ra, theo đà “ừ” một tiếng, nghĩ ngợi một lát lại bổ sung: “Con mèo nhà ông tôi mới đẻ, nên mấy ngày tới tôi sẽ đến giúp.”

“…” Lông mày Tạ Mạnh giật khẽ, hiếm lắm mới thấy cậu làm ra vẻ nói giỡn, trong mắt ánh lên ý cười, “Mèo con à…?”

Quý Khâm Dương trả lời một cách hùng hồn: “Chính xác.”

Tạ Mạnh bật cười, Quý Khâm Dương nhìn cậu, bỗng nhiên giơ tay phẩy qua tóc cậu.

Tạ Mạnh: “?”

“Dính cái gì ấy.” Quý Khâm Dương búng đầu ngón tay, thành thạo trưng ra nụ cười thờ ơ mà đẹp tuyệt, “Chúng ta đi nào.”

 

Trác Tiểu Viễn vẫn không đi học, thời gian Tạ Mạnh ngẩn ngơ ngày càng dài thêm, thỉnh thoảng đáy mắt còn xuất hiện quầng thâm, rõ ràng cho thấy buổi tối ngủ không ngon giấc. Cậu vốn không béo, bây giờ lúc mặc quần áo đen lại càng khiến người khác cảm thấy gầy ơi là gầy.

Hàng ngày tan học, Quý Khâm Dương vẫn về chung với cậu, lí do thì đủ thể loại muôn hình vạn trạng.

“Cậu cắt tóc rồi à?” Có lần Quý Khâm Dương hỏi vu vơ, cậu vây Tạ Mạnh giữa hai tay, hai người ghé sát vào thùng xe.

Đuôi tóc của nam sinh hơi ngắn đi, mỏng manh dính trên cần cổ.

“Tự mình cắt thôi.” Tạ Mạnh hơi ngại, “Đầu óc không tập trung lắm… Hình như cắt hỏng thì phải?”

Quý Khâm Dương cười: “Không đâu.” Cậu áp lòng bàn tay lên cổ Tạ Mạnh, “Cũng đẹp lắm mà.”

Làn da dưới tay mịn màng vô cùng, bởi tiếp xúc với không khí mà hơi lạnh, tay Quý Khâm Dương rất nóng, Tạ Mạnh cũng không phản kháng tư thế như đang bóp cổ này của cậu.

Quý Khâm Dương siết chặt ngón tay, điềm nhiên như không bảo: “Sao người cậu lại cứng đờ thế này.”

Tạ Mạnh: “Chắc tại cúi đầu lâu quá.”

Quý Khâm Dương không nói gì, cậu cong đốt ngón tay, từng chút từng chút ấn bóp cổ cho Tạ Mạnh, ấn đi ấn lại ba lần mới ngưng: “Cảm giác thế nào?” Cậu hỏi.

Chẳng biết từ khi nào Tạ Mạnh đã nhắm mắt lại, cậu thở dài: “Dễ chịu lắm, cậu biết xoa bóp à?”

Quý Khâm Dương: “Mẹ tôi là nghệ nhân pha trà, bả vai rất hay nhức mỏi.”

Tạ Mạnh gật đầu, cậu nói một câu: “Giỏi thật đấy.” Cũng không biết đang khen kĩ thuật xoa bóp của Quý Khâm Dương hay là nói chuyện gì khác.

Sau khi xuống xe, hai người sẽ đi quanh phố Sơn Đường ăn vặt, chẳng biết người nào khởi xướng đầu tiên, dần dần đã thành thói quen. Tạ Mạnh bưng bát đậu hũ uống hết một nửa, phát hiện Quý Khâm Dương còn đang thêm tương ớt vào bát.

Tiết trời dần ấm áp hơn, Quý Khâm Dương ăn được một nửa thì cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi dài tay.

Tạ Mạnh vẫn mặc áo khoác, nắng chiều rót lên mặt cậu, tưởng như chiếc bút phác hoạ gương mặt tuấn tú, vừa vặn đến cằm chui vào cổ áo.

Quý Khâm Dương nhìn chăm chú hồi lâu, mới vô thức thu lại ánh mắt, đầu ngón tay cậu chợt thấy nóng, ngẫm nghĩ một lát, đặt bát đậu hũ lên bàn.

Tạ Mạnh ngờ vực nhìn cậu: “Không ăn nữa à?”

Làn da của Quý Khâm Dương trắng gần như trong suốt, vì ăn cay nên sắc môi càng thêm đậm đà. Chóp mũi cậu lấm tấm mồ hôi, mái tóc nâu sậm rối tung, hơi dài vén ra sau tai.

“Hơi nóng.” Quý Khâm Dương nới lỏng cổ áo, cậu chống tay nhìn Tạ Mạnh cười, “Cậu ăn của cậu đi.”

“…” Tạ Mạnh nhanh chóng uống sạch chỗ đậu hũ cuối cùng của mình.

Quý Khâm Dương lấy điện thoại ra xem giờ.

“Đi thôi.” Cậu cầm cặp của cả hai đứng dậy, “Tôi đưa cậu đến giao lộ.”

 

Chân trái của Trác Tiểu Viễn bó bột thạch cao, gác trên bàn trà, tẻ nhạt ngồi xem tivi một mình trong phòng khách. Bỗng nhiên em gái Trác Cận Cận tết tóc bím chạy vào, đứng chắn trước tivi.

“Có cái khỉ gì thì nói mau.” Trác Tiểu Viễn bất nhẫn ném một chiếc đệm tựa lưng qua, “Vừa ăn kem ly xong, giờ mày lại muốn làm gì nữa?”

Trác Cận Cận vừa tròn mười tuổi, vì lí do sức khoẻ mà không cần đến trường, ngày nào cũng ham ăn ham chơi quấn lấy anh trai mình. Trác Tiểu Viễn nghỉ bệnh ở nhà lâu như thế, cô nhóc là người vui gia đình.

“Có người đến nói là bạn học của anh.” Trác Cận Cận quấn lấy cổ Trác Tiểu Viễn, khoa tay múa chân liên tục nói, “Một anh cực kì đẹp trai xinh đẹp luôn.”

Trác Tiểu Viễn bó tay với cô nhóc: “Đẹp trai là đẹp trai, xinh đẹp là xinh đẹp, ăn với chả nói.”

Trác Cận Cận bĩu môi, miễn cưỡng trượt khỏi người Trác Tiểu Viễn, giúp anh trai đi mở cửa, kết quả lúc trông thấy Quý Khâm Dương bước vào, sắc mặt Trác Tiểu Viễn hoàn toàn đen kịt.

“Cậu đến đây làm gì?” Trác Tiểu Viễn lạnh lùng nói, tóc gã hơi dài, cứng cáp dựng thẳng.

Quý Khâm Dương đưa hoa quả mang theo cho Trác Cận Cận, cậu xoay người xoa đầu cô nhóc: “Ngoan, tự rửa dâu ăn em nhé?”

Với anh chàng đẹp trai cùng tuổi ông anh mình này, Trác Cận Cận không có bất cứ sức chống cự nào, vui vẻ lắc lư chạy vào bếp, cũng chẳng thèm để ý tới Trác Tiểu Viễn nữa.

“Đến thăm xem cậu đã mọc rêu chưa.” Quý Khâm Dương biếng nhác cười, cậu quan sát thạch cao trên chân Trác Tiểu Viễn một lát, “Sắp khỏi rồi nhỉ? Nếu vậy mau đi học đi, đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”

Trác Tiểu Viễn cau mày: “Tôi gây phiền phức cho ai chứ?” Gã hừ một tiếng, “Chẳng phải cậu chỉ mong tôi biến cho khuất mắt thôi à?”

“Tôi không muốn gặp cậu, không có nghĩa là người khác cũng thế.” Quý Khâm Dương lấy tai nghe trong cặp ra, mắc sau gáy, “Đánh không lại còn thích cố, cậu tưởng mình là anh hùng thật chắc?”

Sắc mặt Trác Tiểu Viễn rất khó coi, song không chịu yếu thế, cứng rắn đáp trả: “Bọn người kia cũng đâu tốt đẹp gì, ỷ đông thì sao chứ, chẳng phải cuối cùng đều bị ông đây đánh cho vào viện cả à.”

Quý Khâm Dương cười khì một tiếng, Trác Tiểu Viễn lếc cậu, không kìm được hỏi: “Lão khốn kia không quấy rối Tạ Mạnh chứ?”

Quý Khâm Dương thản nhiên nói: “Có tôi đây rồi.”

Trác Tiểu Viễn: “Đừng tưởng đấy là công của cậu, chẳng qua Hàn Đông không muốn Tạ Mạnh rước thêm phiền phức nữa thôi, chứ muốn đánh nhau thì vài thằng như thế cũng không đủ để Tạ Mạnh cho vào mắt!”

Quý Khâm Dương cau mày: “Ý gì đây?”

Trác Tiểu Viễn lười nói nhiều”Sau này cậu khác hiểu.”

Quý Khâm Dương nheo mắt, dường như cậu có điều suy nghĩ, bỏ tai nghe xuống, buông một câu: “Không ngờ cậu lại rất hiểu cậu ấy.”

“Tạ Mạnh á?” Trác Tiểu Viễn nhếch đuôi mắt, “Tóm lại biết nhiều hơn cậu, vốn là chuyện của trường S bọn tôi, chẳng hiểu người ngoài từ đâu nhảy vào.”

Quý Khâm Dương cười một cách khinh thường: “Bây giờ ở Trung học W, cậu ấy là người lớp ba bọn tôi, cậu nghĩ lại đi, ai mới là người ngoài?”

Trác Tiểu Viễn tức cười, cười hồi lâu cũng chẳng tìm được câu phản bác.

Quý Khâm Dương đeo tai nghe lên, cậu đứng dậy, hai tay nhét trong túi quần: “Tôi thấy chân cậu cũng sắp khỏi rồi, ngày mai nhớ đi học, nếu sáng mai không thấy mặt cậu, đừng trách tôi đến lôi cậu đi.”

Trác Tiểu Viễn: “…”

 

Tạ Mạnh và Trương Giang Giang đến trường gần như cùng lúc, hai người bắt gặp Trác Tiểu Viễn đã đứng từ lâu ở cửa lớp ba.

“…” Ánh mắt Tạ Mạnh rơi trên bắp đùi bó bột của đối phương.

“Cả đời này lão khốn đó sẽ không dạy học được nữa.” Trác Tiểu Viễn mặt không đổi sắc nói, “Cụ thể thế nào cậu hỏi Hàn Đông, tôi chỉ phụ trách chuyển lời thôi.” Nói xong, gã không nhìn Tạ Mạnh thêm, chống nạng khập khiễng sượt qua bả vai đối phương, lúc chuẩn bị xuống tầng thì Tạ Mạnh gọi lại.

“Trác Tiểu Viễn.”

Người bị gọi mất kiên nhẫn ngoảnh đầu: “Chuyện gì?!”

Trên mặt Tạ Mạnh hiện lên nụ cười: “Cảm ơn cậu.”

Trác Tiểu Viễn lườm cậu, lẩm bẩm một câu: “Thần kinh!”

Tạ Mạnh phất tay cười, Trương Giang Giang khó hiểu nhìn hai người: “Sao thế? Sao thế?”

“Không sao.” Đúng lúc ấy Tạ Mạnh nhìn thấy Quý Khâm Dương lên lầu, trên cổ đối phương vắt tai nghe, thấy cậu thì khẽ nhướn mày.

“Sớm.” Quý Khâm Dương chào.

“Sớm.” Tạ Mạnh để ý thấy ngực đối phương, hỏi vu vơ một câu, “Cậu đang nghe gì thế?”

Quý Khâm Dương đưa một bên tai nghe cho cậu: “Nghe thử xem?”

“…” Tạ Mạnh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào tai, một giai điệu du dương xa lạ gõ lên màng nhĩ cậu, từng chút cộng hưởng tựa như mạng nhện quyện lấy thính giác, khiến trái tim không kìm được run lên khẽ khàng.

“Hay không?” Quý Khâm Dương ghé đến rất gần, cậu cúi đầu quan sát nét mặt của Tạ Mạnh.

“Ừ.” Tạ Mạnh vô thức gật đầu, không chắc chắn lắm nói, “Nhưng chưa nghe bao giờ cả…”

Quý Khâm Dương cười có phần đắc ý: “Đây là ca khúc tôi tự sáng tác đó.”

“…” Tạ Mạnh chớp mắt, tai nghe đã bị Trương Giang Giang đoạt lấy.

Quý Khâm Dương dứt khoát đưa luôn MP3 cho đối phương: “Nhớ trả lại đấy.” Cậu chỉ Tạ Mạnh.

Cuối cùng Tề Phi cũng trực nhật xong, ra khỏi khỏi phòng học, nhìn thấy MP3 trên tay Trương Giang Giang thì “Yo” một tiếng.

“Tốt nhất các cậu ghi âm lại đi.” Tề Phi nói một cách khoe khoang, “Sau này nó sẽ là tác phẩm thời học sinh của nhà soạn nhạc bậc nhất Trung Quốc, lịch sử đen tối đấy.”

Quý Khâm Dương đá cho Tề Phi trước mặt một cú, cậu bạn làm lố kêu khóc ầm ĩ.

Tạ Mạnh và Trương Giang Giang mỗi người một bên tai nghe theo sau, Trương Giang Giang khoa chân múa tay theo điệu nhạc, Tạ Mạnh vội giữ chặt tai nghe suýt nữa bị kéo ra, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Nắng mai lọt qua ô kính cửa sổ, chiếu rọi từng hạt bụi nhỏ xíu lẩn trong không khí. Mùa xuân nắng ấm, sáng ngời trên gương mặt thanh xuân của các thiếu niên.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top