Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Tuyển tập truyện ngắn Nguyễn Văn Học
  4. Chương 47: Vớt ở dưới sông (2)

Tuyển tập truyện ngắn Nguyễn Văn Học

  • 535 lượt xem
  • 2285 chữ
  • 2021-02-17 22:18:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

***

Tiểu thuyết của Vợi in ra. Hắn đã thay đổi, sửa chữa phần nào cách sống của nhân vật cô gái điếm theo yêu cầu của nhà xuất bản. Người ta không theo ý hắn. Hỏng. Lại thêm cuốn nữa hỏng ý tưởng của nghệ thuật. Hắn đầy hy vọng vào cuốn này, hy vọng chau chuốt nghệ thuật và ngôn từ để kiếm giải. Vận may chưa đến dù hắn đã tham gia biết bao cuộc thi. Lĩnh nhuận bút, hắn vác khuôn mặt chảy dài rủ tôi đi khao. Hắn dằn vặt trách mình là kẻ đồi bại. Thế mà hắn đã hùng hồn nói với cô gái kia sẽ viết thận trọng, đúng thân phận cô, người đọc thấy được tâm tưởng của cô: cái tâm tưởng của cô điếm. Hắn đang thấm dần nhục nhã của kẻ thất hứa. Cô gái có thể đang chờ đợi tin tức của Vợi. Cô tin rằng sẽ có người ở cuộc đời này biết số phận cô. Họ phải thốt lên: “Đã có cô điếm như vậy sao!?”.

Tôi động viên bạn, bảo Vợi viết cái khác. Vợi đấm sầm xuống mặt bàn:

- Mẹ kiếp, sống hết đời không loại được cái tức. Xã hội này chẳng thằng chó nào được là chính mình. Để sống được thì phải biến chất đi. Đến cái thân tôi, về nhà vợ hỏi anh vất vả lắm không, vẫn lắc đầu nói không, chẳng vất vả gì. Anh vẫn còn thời gian đi gặp bạn bè. Vợ lại bảo anh đừng đi theo con nào nhá. Ối giời, có con nào chịu được mồ hôi dầu của tôi.

Hai người cười khằng khặc với nhau. Tưởng vui, nào ngờ con mắt Vợi long lanh thế kia. Hồi lâu rót thêm rượu. Hắn hỏi tôi có muốn gặp cô gái tên Nguyệt trong tiểu thuyết của hắn? Gợi mở rằng khi tiếp xúc với cô ấy, tôi sẽ có cái để viết. Tôi quyết định đi cùng hắn. Hắn bảo: “Hãy chuẩn bị tinh thần nhá!”.

Vợi gắp thêm một “nỗi buồn” nữa đưa vào miệng ngấu nghiến. Nhiều khi “nỗi buồn” chấm ớt, trộn thêm vị cay của men rượu làm ta vơi đi nỗi đau đớn tinh thần đang đè nặng trên vai. Đêm ấy khi đã ngật ngưỡng, Vợi rước tôi về nhà hắn để tâm sự. Hắn đưa cho tôi cuốn Ai xấu hơn ai vừa lấy ở nhà xuất bản về. Là cuốn hắn cày cục đổi mới với cách tân. Hắn trải lòng mình trên thân phận của cô gái điếm. Hắn muốn tôi chia sẻ về thân phận của cô này, theo dòng hồi tưởng đã trình bày trong sách.

Cái nghề bắt đầu từ ông bố vô lương tâm, đẩy cô vào bước đường cùng. Thú rượu chè đú đởn khuất lấp tình cha con, tình người của một con người. Mẹ Nguyệt bỏ đi vì không chịu nổi cảnh sống phục dịch. Nguyệt nghỉ học để ở nhà làm lụng khi mới mười hai tuổi. Mẹ đi rồi, mọi công việc đổ hết lên đầu cô. Nguyệt không muốn em khổ, nên nhận về nỗi vất vả để nuôi em ăn học, nuôi bố. Ông bố mỗi ngày thêm quái quắt khiến Nguyệt thấy tủi cực. Vì mẹ vì em cô nín nhịn. Một hôm ông bố đòi mỗi tháng cô phải đưa bốn trăm ngàn, là tổng số tiền lương cô làm thêm ở công ty bao bì. Cô mếu máo: “Con còn lo cho em, chi tiêu trong gia đình. Bố bảo con đưa ngần ấy thì con kiếm đâu ra?”. Ông bố thét to hơn: “Tao không cần biết mày sẽ kiếm đâu ra, đi làm đĩ cũng được, miễn là có tiền cầm về đây cho tao!”

Câu nói của ông bố làm Nguyệt đau điếng. Câu nói vô tình mở cho Nguyệt một lối thoát, vạch ra con đường: làm điếm. Khi đã đớn đau chồng chất, người ta dễ làm liều. Nguyệt nhen nhóm ý nghĩ dại dột ấy, chẳng còn cách nào khác. Cái giá cho những đồng tiền là nhục nhã nhơ nhớp đời con gái. Ôi đời con gái thê lương chảy dài! Tự lúc nào, cô gái đã đặt chân vào công việc mới đầy nhơ bẩn đó như một định mệnh chẳng thể nào khác. Một khởi thủy để tìm kiếm sự giải thoát. Cô chỉ còn biết nuốt nước mắt, mở mặt cười đời.

Dừng chuyện ở đấy, Vợi tung ra mấy câu chửi đổng ông bố xấu xa. Tôi hào hứng nghe và dâng lên niềm ác cảm với ông bố. Một ông bố đã đẩy chính con ruột của mình vào vòng oan nghiệt. Một sự đày đọa, cướp công vô nhân tính. Tôi thừa hiểu tư tưởng của Vợi trong đó. Hắn muốn mô phỏng sự bất bình đẳng trong xã hội. Con người xã hội vẫn dùng quyền lực đẩy đồng loại vào kiếp sống đê hèn. Tôi không cầm lòng được, Vợi càng không. Hắn kể tiếp, vẫn cái giọng bi ai, như chính đó là chuyện xảy ra với hắn. Cô gái điếm bước vào trang sách của Vợi với những cơn hoan lạc, nỗi đau thể xác và tinh thần. Cô Nguyệt không phải là kẻ có tội, đó là ý tưởng của Vợi. Kẻ có tội là kẻ đẩy cô vào đó. Cô chỉ là kẻ bị sai khiến bởi sự đồi bại của nhân cách.

Sau cái đêm tôi, Vợi và những người khác tụ tập nhau uống rượu, nói về sự mất trong trắng của trăng và sao, tôi thực sự bị ám ảnh. Năm mảnh đời, năm tâm trạng ngồi với nhau. Trực đã về Hải Phòng làm đấu thầu xây dựng, cái nghề ấy dễ sống chứ không ngột ngạt như nghề văn. Du Viễn đi học một cái nghề khác cho đảm bảo cuộc sống. Cộng tác viên tự do khó mà cạnh tranh được bằng cầm bút. Hắn ấp ủ ước mơ giải thưởng. Hôm rồi gặp, Du Viễn hùng hồn tuyên bố: “Em hứa với quan bác, chưa đầy ba mươi tuổi, em sẽ làm được cái gì đó, bác cứ chờ em”.

Tôi và Vợi rủ nhau lên Cao Bằng. Cạnh bến xe có quán cháo lòng bắt mắt ở cái biển, không khí tấp nập càng làm nặng trĩu cái dáng uể oải của hai người. Chúng tôi gọi đĩa lục phủ ngũ tạng, một chai rượu và dùng hai bát cháo cho êm. Xơi món này cái anh Tào Tháo có đuổi không? Tôi lưỡng lự. Vợi vỗ vai bảo yên tâm.

Nghỉ ngơi một lát, chúng tôi tìm đến địa chỉ mà Nguyệt ghi cho Vợi. Đó là một quán cà phê núp sau cây liễu lớn, khá bình yên. Ngồi đợi ở bàn nước, có người đi gọi Nguỵêt, lát sau Nguyệt đi ra. Mái tóc như dòng suối đêm đen óng, phía dưới dán một đôi mắt đượm buồn. Thấy Vợi, cô cười thân thiện, cái cười không giấu được buồn. Vợi cất lời trước:

- Chào em, trông em đẹp lắm.

- Dạ, em chào hai anh.

Nguyệt ngồi xuống, pha nước mời chúng tôi. Ở cô, toát lên vẻ đẹp nhân hậu và thực sự có duyên. Nếu số phận không đưa đẩy, hẳn cô sẽ là một mẫu người phụ nữ đoan trang cổ điển. Nhưng cô đã là cô gái bán hoa rồi, ác nghiệt thế. Cô là một người đã chịu sự hắt hủi của Thượng đế, để bóng đen tủi hổ bao trùm. Lời ăn tiếng nói của cô mà tôi nghe được rất dễ để người ta đồng cảm. Tội nghiệp mộtcô gái.

Nguyệt xin nghỉ và đưa chúng tôi về nhà, do cô thuê mỗi tháng hơn hai trăm ngàn, trong một con hẻm khá sâu. Vợi nói với Nguyệt: “Tôi đưa anh bạn này đến là để giới thiệu với em, chứ tuyệt nhiên không phải là...”. Cô gái thoáng ngượng, còn tôi mặt nóng ran.

Nguyệt hỏi về truyện Vợi viết. Hắn lấy cuốn sách vừa in ra đưa cô. “Anh viết rồi đây, nhưng...”. “Nhưng sao anh?”. “Không được như những gì em đã kỳ vọng, là mô tả được cuộc đời em". Giọng nói buồn buồn của Nguyệt dập tắt luôn nụ cười trên môi Nguyệt. “Vậy ư, thế thì anh còn đưa cho em làm gì. Không là cuộc đời em thì đừng viết nữa còn hơn. Coi như em không có cái phúc ấy. Cuộc đời em là cuộc đời bỏ đi thì sách nào chấp nhận em đúng không?”. Giọng Vợi đầy hối lỗi: “Anh thực lòng xin lỗi em”. “Thôi, anh không có lỗi gì cả. Em bắt anh làm vậy là rất khó. Đời em chẳng có gì đáng phải chú ý cả, thân phận của những con điếm như em là thân phận rác rưởi. Mà rác rưởi bị thiêu lúc nào đau lúc ấy. Người ta cho chúng em là người thì chúng em là người, bắt chúng em là vật thì chúng em là vật”. Nói rồi, cô cố làm cho cuộc nói chuyện đừng chìm vào ê ẩm như vậy, nó được vực lên bằng khả năng khéo léo đến thánh thiện của Nguyệt. Vợi chắp vào đó câu chuyện cười khiến cả ba cười đến chảy nước mắt.

Hơn tám giờ tối, Vợi nói có việc cần giải quyết ở gần đây. Sự việc diễn tiến một chiều khác hẳn. Hắn giao tôi cho Nguyệt “săn sóc”: “Em chăm anh bạn anh nhé, sáng mai anh đến đón. Đêm nay em phải nghỉ ở ngoài kia thôi”. Tôi ngớ người: “Ông đi đâu?”. Vợi vỗ vai tôi: “Tôi đi đằng này, ông cứ ở đây, đừng lúng túng thế. Hỏi em gái chuyện gì thì cứ tự nhiên”.

Vợi đi rồi, tôi và Nguyệt ra quán để ăn tạm cái gì đó. Nhưng không ăn tạm được, thức ăn quá ngon và chúng tôi say sưa. Trở về nhà đã hơn chín giờ. Lúc này, Nguyệt mới hỏi lý do tôi cất công tìm cô. Tôi nói:

- Để biết thêm về cuộc đời của em. Vợi nói em là cô gái đẹp và nhân hậu nhưng đầy bất hạnh.

Nguyệt nhìn xa xăm, nét buồn cố hữu lẩn quất vây bọc. Cô chi tiết kể về đời mình cho tôi, dù đã nghe qua Vợi, nhưng từ miệng cô câu chuyện trở nên chua xót hơn. Ngoài kia, mảnh trăng nhỏ nhoi chứng kiến câu chuyện này. Khuôn mặt chúng tôi cũng ướt rượt trăng. Tôi muốn trào nước mắt, một tình thương dâng lên vô vàn. Nguyệt chỉ có một mơ ước là qua Vợi, cô được phơi bày hết những tủi nhục của đời mình ra, và cô đã thất vọng. Văn chương không chấp nhận con người thật của cô ta, như vậy, hóa ra văn chương tuyên truyền. Nhưng tôi nghĩ, viết sự thực mà thành nghệ thuật thì hoàn toàn đáng hưởng ứng hơn loại văn chương tưởng tượng đầy tuyên ngôn mà chẳng đạt tới tí chút nghệ thuật nào. Ôi vậy thì rút cục, văn chương phục vụ điều gì vậy, có phải con người?

- Em tính thế nào cho thời gian sắp tới? Anh nghe Vợi nói em gái em đã đi làm. Em nên tìm một công việc khác, có phải sống đến thế là đã hết.

- Còn biết làm gì nữa, em thấy mình không còn muốn động chạm đến những công việc mệt nhọc. Thân xác em trễ nải và thành ra lười nhác. Em khổ quá.

Hai tôi nói chuyện thâu đêm. Mỗi lời của cô đều chất chứa khao khát và những mặc khải buồn. Cô muốn trở lại làm cô gái của ngày xưa, nhưng con đường trở lại khó quá. Cô chưa có sự chuẩn bị nào cho việc trở lại này. Tôi nghĩ, nếu cuốn sách của Vợi in đúng như tâm nguyện của cô thì sẽ thế nào, liệu có thay đổi được chút ít tình hình. Nghĩ là có, biết đâu, đó là sự động viên cho một nguyên mẫu. Tôi suy xét lại, cũng chẳng nên hiểu một cách hẹp hòi như vậy. Một cô gái điếm, chắc chắn chẳng vì một cuốn tiểu thuyết mà thay đổi đi. Nhưng biết đâu, cho cô gái một chút hy vọng, có thể cứu được một con người...

Sáng sau Vợi đến đón tôi, đi Tuyên Quang để tìm hiểu văn hóa vùng miền. Trở lại Cao Bằng thì nhận được tin đau xót. Cô gái tên Nguyệt nhảy sông tự tử, may mắn có người cứu thoát. Tôi và Vợi tái mặt nhìn nhau, tìm đến căn phòng thuê sâu hút thì được biết cô đã trả phòng và đi. Hỏi, bà chủ bảo nghe đâu cô ta đi Hải Phòng. Vợi đấm thùm thụp vào ngực mình: “Chính ta là kẻ gây ra chuyện này”. Tôi đỡ Vợi ngồi xuống, hắn đã loạng choạng...

Tôi nhận giải nhì cuộc thi truyện ngắn của Hội tổ chức vào năm sau. Đó là cái truyện ngắn tôi viết về Nguyệt, thông qua những chi tiết tôi được nghe kể. Truyện của tôi nói cô tự tử chết. Tư tưởng nghệ thuật và ước vọng của cô, chính là tôi “vớt” từ dưới sông lên. Tôi vớt những tư tưởng của người đã chết. Day dứt và đau đớn chảy dài. Truyện ngắn đó là một định mệnh, cũng là định mệnh của đời văn tôi. Hóa ra, tôi thành công là nhờ một cô gái điếm. Nhưng các bạn sẽ phải rất ngạc nhiên, đó chỉ là một giấc mơ dài trong đêm của tôi. Những điều ta ước vọng thường hay mơ vào ban đêm. Tôi sợ người ta đuổi văn tôi ra khỏi văn đàn, tôi chỉ là một thân cây bé nhỏ, bão táp nào nổi lên cũng có thể ngả nghiêng. Nhưng sẽ cần phải dũng cảm, tôi biết, mình không thể viết theo yêu cầu, để rồi ân hận như Vợi. Có phải không màu trăng sạch đêm nay?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top