4
Độ này lũ chuột tấn công nhà ông nhiều quá, bất kể những thứ gì ăn được chúng đều chén sạch. Thường chúng dùng được những thứ mà cô giúp việc quên không cho vào tủ lạnh, thùng gỗ. Hoặc chúng có thể tấn công vào thùng rác. Thùng rác nhà quan chức cái ăn cũng dễ kiếm hơn. Giấc ngủ ông chủ thường bị tiếng động của chúng khuynh đảo, điều đó khiến ông rất bực. Ông “triệu tập” tôi và con Mích, vỗ về, giao cho nhiệm vụ phải “dọn” lũ chuột, quét sạch chúng khỏi ngôi nhà. Hai chúng tôi đã có sự hợp tâm, nên sốt sắng nghe lời. Vì ông hứa sẽ thưởng.
Một hôm, tôi đang làm nhiệm vụ truy quét lũ chuột ra ngoài bờ giậu nhà hàng xóm. Lũ chuột tháo chạy mất tăm. Tôi thủ thế chờ để sẵn sàng lao tới bất kể tên nào xuất hiện, tức thì gặp một anh mèo hàng xóm. Anh ta đô con hơn tôi, móng vuốt to khỏe và sắc. Anh lò dò đi dạo trong bóng đêm, không có vẻ gì bận rộn. Tôi hỏi bằng ngôn ngữ của loài mèo: “Anh có thấy lũ chuột chạy qua không?”. Anh mèo kia cười ruồi: “Có, nhưng chúng nó chạy nhanh quá. Mà tôi thấy cậu nhiệt tình quá mức cần thiết rồi đấy!”. Thấy tôi ngớ người chẳng hiểu, anh ta gật gù: “Chuột là người bạn thân của tôi đó. Vì chẳng có chuột thì tôi không biết sống bằng gì. Thực ra, loài mèo đâu có được thưởng thức của ngon vật lạ nào. Cho nên, chủ yếu sống nhờ chuột. Tôi nghĩ, loài mèo chúng ta nên vừa bắt chuột vừa phải bảo vệ chúng”. Tôi thấy ngứa tai quá, nhưng điều tôi nghe thấy là sự thật, phát ra từ miệng một con mèo. Sự thật này quả là đau lòng. Như vậy loài mèo đã phụ lòng tin của con người. Tôi nói: “Anh mèo ơi, tôi non nớt không hiểu anh nghĩ gì, nhưng tôi cũng biết cái lý rằng ăn cây nào rào cây ấy. Còn anh thì lại thông đồng với chuột”. Hắn hất cằm, meo meo: “Này nhóc, ta chẳng việc gì phải rào cái gì cả. Điều gì có lợi cho ta thì ta làm. Trước mặt người, ta vẫn bắt chuột, nhai rau ráu cho họ xem. Họ quá tin tưởng vào ta, giao trách nhiệm cho ta, thì ta thích gì mà chả được”. “Cho nên chẳng bao giờ hết chuột cả” “Phải, con người đôi khi khờ khạo quá. Họ nghĩ ra nhiều cách, nhưng chẳng có giải pháp nào diệt chuột hữu hiệu cả. Và họ phải phục tùng mèo. Ông chủ của ta ý à, cũng là loài chuột cả. Vì ta thấy bà chủ ta nói vậy”. Chưa hết, mèo kia còn nói: “Chủ ta ý à. Xấu xa lắm. Chủ của cậu cũng chẳng hơn gì đâu. Ở đây lâu năm tôi biết điều đó, những việc làm lén lút của ông ấy”. “Không, chẳng tin, mà dù có như vậy, tôi cũng chỉ là con mèo. Tôi không chê ông chủ đâu”
Ôi, đồ đểu. Tôi nghĩ. Thế thì lòng tốt đã bị lợi dụng rồi. Tôi ghét hắn. Tại sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy. Những lời hạ nhục họ nhà mèo. Loài mèo thì phải quân tử, chơi đẹp, sống bằng cơm chủ thì phải lo việc chủ, đằng này...
Tôi không thèm tranh luận với gã. Dù gã có nói thế nào tôi cũng không thể phản bội hay có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào. Vì dù có làm theo ý gã thì tôi vẫn chỉ là con mèo không hơn không kém. Ôi, những loài vật đôi khi vô tri. Tôi ước gì có một thứ tôn giáo nào đó cho loài vật, đặc biệt là mèo, như con người đã từng có tôn giáo rồi làm trái ngược với tôn giáo. Nhưng dù sao có tôn giáo vẫn tốt hơn.
Tôi vòng về nhà, dọc đường mấy thằng chuột nhắt chạy loạn xạ, không biết sợ thật hay giả vờ để tôi mất cảnh giác. Nhưng rõ ràng là chúng đã kêu la. Ông chủ đang ngủ. Đêm nay tôi muốn canh cho ông ngủ. Đêm qua bị lũ chuột quậy phá nên ông đã mất ngủ, dù chỉ tiếng động nhẹ. Lúc đó, tôi có “ra tay” với lũ chuột nhắt thì cũng để lại tiếng động. Ông chủ đã chửi đổng.
Mấy thằng chuột nhắt chít chít kêu rồi chạy mất vì ông chủ nói mê. Đêm qua trước khi thức giấc, ông cũng nói mê. “Ta phải cắt tai các người, ta phải cắt tai các người.” Lúc sau thấy ông hét “không...” làm tôi giật nảy. Mồ hôi ông vã ra như tắm, đoán chắc ông vừa trải qua ác mộng. Người hay lo sợ thường như vậy. Ông ngồi dậy, vớ lấy cốc nước nhưng nó đã khô từ lúc nào. Rướn người hẳn kéo chai nước suối tu. Ông thấy tôi vẫn ngồi canh, kêu meo meo, nhìn một cái rồi bế tôi lên. Cử chỉ này cho phép tôi nghĩ rằng ông đang rất lo lắng, muốn có người an ủi.
“Mèo này, mày không hiểu nổi tâm trạng tao lúc này. Tao toàn thấy ác mộng là thế nào nhỉ? Tao chưa tính sai chuyện gì. Tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi quyết định một việc. Tuy nhiên, hành sự tại nhân thành sự tại thiên. Càng phải cẩn thận hơn mới được”. Giọng ông thều thào trong đêm. Tôi bỗng thấy ông cô độc, hơn một con mèo xa quê bị ném vào thành phố như tôi. Thực ra con người là loài sợ cô đơn nhưng thường trải qua cô đơn nhất. Ông Thúy đặt tôi xuống, lại thả người mình xuống giường, vắt tay ngang trán. Sẽ lại trằn trọc cả đêm thôi. Tính ông hễ lo lắng là khó ngủ. Chẳng bù cho bà Thắm, đặt mình đâu mắt cũng muốn nhắm.
5
Mới hôm trước ông chủ hẹn đàn em đến bàn chuyện chia chác lợi nhuận của một dự án cấp Bộ mà ông đã tham ô một phần. Còn hả hê khao nhau bằng rượu Tây nhắm với thịt ba ba hầm thuốc bắc mừng chiến thắng. Hôm sau khi nhận được một cuộc điện thoại đã thấy mặt ông Thúy tái dại. Nhanh chóng gọi lái xe đến chở đi. Tình hình gấp gấp.
Ông chủ tha bộ mặt đắp thuốc súng từ cơ quan trở về. Đầu tiên là ông đá con Mích khi nó chạy ra quẫy đuôi, liếm vào chân ông mừng. Sau ông đi vào sân, con vẹt lại chao âm chu, chao âm chu. Bực mình ông vả vào chiếc lồng, nó chao đảo lộn ngược một hồi rồi rơi phịch xuống đất. Con vẹt xõa cánh phạch phạch rồi im bặt. Còn tôi, đứng trên cái ghế meo meo, ông Thúy quát “Còn mày nữa” rồi thưởng cho phát đá đau điếng, ngã lộn nhào, cảm giác phèo phổi trộn lẫn vào nhau. Tôi lảo đảo chạy xuống bếp, liếm vào cạnh sườn cho đỡ đau. Cô giúp việc nhìn tôi tức tối, chạy ra ngoài xem sự thể thế nào. Ông chủ ném bịch chiếc áo khoác gọi cô giúp việc:
- Dọn mấy thứ này đi.
Cô giúp việc chạy vào, nhặt mấy thứ vỏ hộp bia với vỏ bánh kẹo cậu chủ ban sáng moi ra từ chiếc cặp khoác của mình. Sáng nay người yêu cậu chủ đến sớm, rủ nhau đi đâu đó, hình như đi chơi xa bằng xe máy. Ông chủ hỏi: “Thằng Nam đâu?”. Cô giúp việc khẽ thưa: “Cậu ấy cùng người yêu đi chơi rồi ông ạ”. “Mày có biết chúng đi đâu không?” “Dạ, cháu không biết, nhưng chắc đi xa. Cậu ấy có sờ vào két của ông”.
Ông Thúy mở tủ, xem xét những cọc tiền. thấy vơi đi nhiều. Ông đấm thụp vào chiếc tủ sắt, nhưng phải nhận đau là nắm đấm của ông. Cáu tiết, ông chủ lôi ra chai Remy dốc vào cổ. Được mấy tợp ông nằm vật xuống thở, vừa xót xa vừa lo lắng. Chắc ở cơ quan có chuyện gì... Hay là
tai họa...?
Vừa đặt mình xuống thì bà chủ về. Bà Tô Tô Thắm độ này nở nang gớm, ăn mặc gợi ơi là gợi. Vị khách theo thi thoảng ý nhị nhìn xoáy vào ngực bà cười nhỏn nhẻn. Bà cũng cười đầy ý tứ. Ông ta ăn mặc đồ thể thao, dáng còn khỏe và có râu quai nón. Chắc người tình. Cô giúp việc một lần than thở bảo đố ai đếm được người tình của bà chủ. Tôi nghe trộm được những lời thầm thĩ đó. Ông chủ húng hắng ho đánh động trong phòng, nhưng bà Thắm vẫn râm ran nói chuyện với khách không để ý đến chồng. Lát sau ông chủ đi ra, bà Thắm vồn vã:
- Mình, mình về sớm thế? Em định bàn với mình một việc đây.
- Việc gì thế?
- Này, em định bán cái nhà này, mình sẽ mua một biệt thự khác ở Hồ Tây sống cho sướng. Vừa lãng mạn vừa đẹp, chẳng như mấy cái thứ dở người mình treo lủng lẳng ngoài kia. Giá ở khu này đang lên. Mình đủ tiền mua trên đó.
- Không được.
Bà Thắm tròn miệng:
- Sao thế mình?
- Dứt khoát không được. Cái nhà này ở vẫn tốt chán, tôi chả phải mua chỗ nào khác.
Bà Thắm không thuyết phục được ông chủ, nổi cáu. Mắng ông dở hơi nệ cổ. Có người đàn ông kia trong nhà, ông Thúy tránh đi, chẳng tranh luận gì với vợ. Ông biết mối quan hệ của vợ bên ngoài, nhưng trắng trợn đưa về nhà thì không ngờ. Mặc. Ông chẳng thèm chấp. Loại đàn bà không biết giữ thể diện cho chồng chắc gì còn liêm sỉ. Ông cay đắng nghĩ rồi trở lại giường.
Bên ngoài, bà Thắm liếc xéo chồng rồi cay đắng rủa: “Đồ phải gió, chết quách đi rồi ôm lấy cái đống cổ này. Anh không biết là em ngán lão đến thế nào”. Gã đàn ông kéo bà Thắm lại, hôn đánh chụt vào má: “Bình tĩnh, lão chẳng sống được vài năm nữa đâu!”.
Trời gió nhẹ và đèm đẹp dễ sợ. Không khí nhỏn nhẻn được bà chủ lôi đi cùng với người đàn ông lạ mặt, trả lại cái vắng vẻ cho ngôi nhà. Cho tiếng meo meo của tôi và tiếng ư ử vì tức của con chó. Tôi ngồi cạnh cây hoa Tai người của ông chủ và tưởng tượng ra, có lúc nào đó mình sẽ cắt tai tất cả lũ chuột ở khu này để làm hài lòng ông chủ, như ông chủ đã từng mơ ước mình cắt được tai tất cả những kẻ chống lại mình. Càng nghĩ tôi càng thấy mình bất lực, bởi vì tôi mất niềm tin. Loài mèo nhà tôi đã có những kẻ chẳng tử tế gì. Ăn cơm chủ không tận tâm vì chủ. Ông Thúy lại chẳng cho tôi một nghiệp vụ nào để diệt chuột, vì bản thân ông cũng chẳng am tường chuyện đó. Nhưng thôi, biết làm thế nào. Để khỏi buồn tôi luồn ra vườn, khu bụi rậm nơi lũ chuột thường hoành hành ban đêm. Chẳng ngờ gặp gã mèo hôm nọ đã hùng hồn tuyên bố loài mèo phải vừa diệt vừa bảo vệ chuột. Gần chỗ gã mấy tên nhắt vẫn chít chít, sự xuất hiện của tôi mới xua chúng đi. Gã mèo bệ vệ hơn. Gã biết tôi vừa ăn đòn của ông chủ. Gã cảnh báo tôi về con người và sự trung thành mù quáng của tôi. Nhưng tôi bỏ ngoài tai, chẳng muốn giao du với một kẻ ăn ở hai lòng. Tôi về.
Cậu Nam bị tai nạn vào bệnh viện. Ông chủ đích thân đến đó, ới đàn em đến giúp, vẫn đứng ngồi không yên. Cậu ấm của ông được sinh hạ trong nhung lụa nhưng thừa hưởng cái bất cần của mẹ, cái phớt đời của cha và tính tiểu thư của cô chị nên tạp nham nhân cách, thành một cậu ấm có đầy đủ sự ham thích đua đòi nhưng khiếm khuyết sự tiến bộ. Rốt cuộc cậu vẫn là quý tử thành ra ông bà vẫn phải nâng như nâng trứng. Giờ cậu nằm đó yếu ớt, máu me đầy mình. Cô Trinh đi đâu mãi từ hôm qua. Bà chủ không thấy xuất hiện cũng chẳng thèm gọi điện về. Trưa. Để con nằm lại bệnh viện ông chủ về. Ông ngồi gảy cơm một mình còn cô giúp việc ăn sau. Tôi được ông chủ ném cho miếng sườn như để bù lại cú đá. Tôi không để bụng nên ăn ngon lành. Được nửa bát ông Thúy đứng dậy cầm miếng táo, nói không muốn ăn. Cô giúp việc thưa: “Ông ăn ít vậy ạ? Ông ăn thêm đi ạ”. Ông lắc đầu. Đồ ăn ngon được cô giúp việc “giải quyết” quá nửa. Ông ngả lưng ở ghế gọi cô giúp việc vào bóp chân nhưng cô gượng, nói không dám rồi lảng xuống nhà bếp. Rất nhiều ngày chỉ có ông chủ và cô giúp việc ở nhà nên kiểu gì cũng có chuyện. Ông chủ vừa mệt với việc xã hội, vừa lo lắng cho tương lai lại mệt nhoài vì vợ, chuyện muốn tâm sự gần gũi với cô giúp việc trẻ tuổi những lúc tâm trạng yếu mềm chẳng có gì lạ. Nhưng ông thường bị nhẹ nhàng cự tuyệt.
Nóng lòng ông gọi điện cho vợ và con gái nhưng đều thất vọng cúp. Hôm sau cậu Nam tỉnh. Ông Thúy lui ra khi thấy cô người yêu của con trai mình nhỏn nhẻn hôn nhau. Bọn trẻ giờ táo tợn thật. Mãi trưa hôm đó mới thấy bà chủ về, ông chủ cáu gắt: “Bà không đi nữa đi. Bà chẳng coi cái nhà này ra gì. Thằng con đang nằm trong viện kia kìa”. Bà chủ òa khóc rồi lao vào bếp hỏi cô giúp việc cậu chủ nằm viện nào. Bà bổ đến đó chẳng đếm xỉa gì ông chủ. Và đến tối thì sự xuất hiện của cô Trinh cùng với người tình đã làm ông chủ nổi đóa. Cô con gái chỉ ý nhị cười làm bố hạ hỏa càng nhanh càng tốt. Ông hạ hỏa thật. Lúc đó có tôi quẫy đuôi cọ cọ vào chân ông nữa. Cái thở của ông buồn thật buồn...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận