Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 2: Chuyến xe vô hình

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 49 lượt xem
  • 1965 chữ
  • 2025-08-12 19:00:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngưu Tuấn thấy Trần Thần cứ nhìn chằm chắm tấm ảnh như đang suy nghĩ điều gì, bèn hỏi: "Sao lại cau mày...anh nhận ra người này à?"

Trần Thần nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ đáp: "Người này trông rất giống ông chú mà tôi vừa nói chuyện tối nay trên xe bus."

"Ông chú nào? Chẳng phải chuyến xe đó chỉ đều là người nhà máy mình đi thôi sao?"

"Thường ngày thì không thấy người lạ mấy, nhưng những người trên xe hôm nay tôi lại chẳng biết ai cả. Thậm chí chú ấy còn nói đã từng làm việc trong nhà máy của chúng ta nữa."

Ngưu Tuấn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, khoác vai Trần Thần vỗ nhẹ, nói: "Như vậy là vụ án đã được giải quyết, chính ông ấy đã làm rơi tấm ảnh vào bể kem."

"Không thể nào, ông ấy nói mình là nhân viên nhà máy từ những năm hai ngàn, đã nhiều năm trôi quá lắm rồi." Trần Thần lẩm bẩm tỏ vẻ không tin.

Nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên tay, Trần Thần thấy rất giống người đàn ông đó, nhưng khi ấy trong xe không bật đèn, không gian tối om nên cũng không thể chắc chắn rằng mình không nhìn lầm được. Anh đắn đo rồi cất tấm ảnh vào túi, định bụng lần sau nếu gặp trên xe sẽ hỏi trực tiếp.

Tấm ảnh phát hiện bên trong cái kem không phải của Tôn đúng vậy, nên anh ta coi như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, giục Trần Thần đi kiểm tra máy.

Ngưu Tuấn cũng an ủi vài câu qua loa rồi bê thùng kem đi mất.

Những lúc bình thường, máy móc không xảy ra sự cố thì công việc rất ít, gần như cả đêm chẳng phải làm gì. Kiểm tra hết toàn bộ dây chuyền xong, Trần Thần đi ra ngoài hít thở, ngồi dưới gốc liễu già trong sân hút thuốc.

Anh ta vừa châm điếu thuốc, chưa kịp hút hơi nào thì nhận ra điếu thuốc đã tắt ngấm. Trần Thần có thâm niên hút thuốc chục năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy. Đưa tay vào túi quần lấy chiếc bật lửa định châm lại thuốc thì đột nhiên lại cảm thấy đau nhói ở phía sau mông, Trần Thần lập tức ngoái đầu lại thì giật mình phát hiện, một con chó đen lớn từ đâu đang ngoạm chặt lấy mông mình.

Trời tối đen như mực, Trần Thần vô cùng sợ hãi, con chó thì cứ như vớ được khúc xương, cúi đầu ngấu nghiến, cho dù anh ta có đánh vào đầu nó liên tục, nó cũng không chịu buông.

Một người một chó cứ thế giằng co một lúc lâu, may mắn thay có người đẩy cửa ra sân, con chó mới vụt chạy đi.

"Mình có nghe nói lão Chung bên nhà kho nuôi mấy con chó, nhưng thường nhốt chúng trong chuồng, sao nay lại tự nhiên xổng ra đây làm loạn thế này?" Trần Thần bị chó cắn không rõ lý do, tâm trạng rất tồi tệ.

Anh cũng hết hứng thú hút thuốc, bực tức nhắn tin cho Ngưu Tuấn, bảo anh ta báo cho lão Chung sáng mai qua mà tìm chó, sau đó quay người bỏ vào phòng vận hành.

Hết ca đêm, Trần Thần trở về, ngủ một mạch đến hai giờ chiều ngày hôm sau thì bị đánh thức bởi chuông báo tin nhắn. Là tin của Ngưu Tuấn, vỏn vẹn dòng chữ: "Lão Chung nói không bị xổng con chó nào cả."

Vẫn còn ngái ngủ, Trần Thần chửi thề một câu, ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Chẳng hiểu sao mấy ngày gần đây anh luôn cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng có cảm giác không được nghỉ ngơi đầy đủ dù có ngủ nhiều đến thế nào.

Khi Trần Thần mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, anh thức dậy, thu dọn đồ đạc, ăn nhẹ một chút rồi lại phải tiếp tục công việc.

Lào Cai là một khu phố cổ, người dân sinh sống chủ yếu là người cao tuổi, không có địa điểm vui chơi giải trí, các hàng quán cũng đóng cửa rất sớm. Mười giờ tối, ngoài đường chẳng một bóng người, ngoài Trần Thần.

Trần Thần đứng tựa vào biển báo trạm xe bus và lim dim ngủ, như thể anh vẫn chưa ngủ đủ giấc sau mười tiếng đồng hồ nằm trên giường.

Cũng như hôm qua, phải đợi tới tận mười rưỡi, chuyến xe bus cuối ngày mới xuất hiện.

Điều khiến Trần Thần khó chịu đó là hôm nay đèn trong xe vẫn không bật, dù điều này chẳng có gì to tát, nhưng đến cả điều hoà cũng không bật luôn, anh cau mày hỏi: "Bác tài, điều hoà hỏng rồi à?"

Chẳng biết là tài xế có nghe thấy anh nói hay không, chỉ thấy anh ta vẫn cúi đầu trong chiếc áo khoác xám và dường như không có ý định trả lời.

Trần Thần bắt đầu thấy bực mình, hỏi lại với âm lượng lớn hơn: "Bác tài, tôi hỏi anh, có phải điều hoà của xe hỏng rồi không, sao ngày nào cũng không thấy bật?"

Người lái xe vẫn không nói gì và bầu không khí có chút căng thẳng, đúng lúc Trần Thần sắp mất bình tĩnh thì đột nhiên có tiếng cười vui vẻ vang lên phía sau.

Quay lại, anh nhìn thấy một bé gái khoảng bảy, tám tuổi gì đấy đang ngồi ở hàng ghế cuối, giờ đã là đêm muộn nên Trần Thần thực sự không muốn gây rắc rối, vì vậy chỉ liếc mắt lườm tài xế rồi bước vào xe.

Bé gái nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa hai bên tinh nghịch và không mặc nhiều quần áo khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh. Trần Thần ngồi xuống cạnh nó, con bé không dám cười nữa, đút tay vào túi và im lặng trở lại.

Hai hôm nay thực sự rất kỳ lạ, toàn gặp những người mình chẳng quen biết, Trần Thần nhìn con bé, nhỏ giọng hỏi: "Cháu đi xe một mình à?"

Con bé có vẻ ngại ngùng, không dám nhìn Trần Thần, chỉ khẽ gật đầu. Thấy bé gái mang theo cặp sách, nghĩ rằng nó đi học thêm ở đâu đó, anh bèn hỏi tiếp: "Sao cháu đi xe một mình vào giờ muộn thế này, bố mẹ cháu không tới đón à?"

Con bé vẫn chỉ lắc đầu, thấy nó khá nhút nhát, Trần Thần lo sẽ bị nó nghĩ là người xấu nên anh không nói chuyện nữa.

Trong xe không bật điều hoà, bé gái lại ăn mặc phong phanh, thấy nó run lên vì lạnh, Trần Thần liền cởi áo khoác, khoác lên người con bé.

"Trong xe cũng lạnh lắm, lần sau ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo hơn nhé!"

Bé gái không từ chối, nó mím môi, thu chặt mình lại trong cái áo khoác như một chú ốc sên.

Xe bus chạy không được bao lâu thì dừng lại ở trạm kế, hai người đàn ông mặc áo khoác quân đội bước lên xe. Trông bóng dáng quen quen, Trần Thần đã găp họ trên xe vào giờ này tối qua. Một người thì cao, một người thì thấp, lên xe, họ vẫn ngồi chỗ cũ hôm qua. Trần Thần nghĩ tới ông chú đã nói chuyện cùng mình, không biết liệu rằng hôm nay có gặp lại không, bức ảnh lẫn trong que kem vẫn còn nằm trong túi anh.

Dọc đường đi, chiếc xe lắc lư dao động khiến Trần Thần mơ mơ màng màng ngủ. Khi tỉnh dậy thì phát hiện từ lúc nào trên xe đã có thêm hai người lớn tuổi, trông họ khá mệt mỏi, ngồi ở phía xa, và cả hai đều mặc áo bông màu đen giống hệt nhau.

Dạo gần đây thời tiết lạnh, trời chỉ mới xẩm tối đã chẳng có ai ra khỏi cửa, sao hôm nay lại đông người đi xe bus thế này? Thêm nữa, người già càng ít khi ra đường dưới thời tiết khắc nghiệt.

Trần Thần mở miệng ngáp ngủ, đang nhìn chằm chằm mấy vị hành khách khó hiểu thì đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra vỗ vào tay anh.

"Sao thế cháu gái?"

Bé gái nhảy xuống khỏi ghế ngồi, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Thế nào? Cháu muốn xuống xe à?"

Thấy con bé gật đầu, Trần Thần dắt nó tới cửa sau rồi bấm chuông. Cánh cửa xe vừa mở ra, bỗng con bé túm chặt lấy tay áo của anh, rồi nhảy mạnh xuống dưới, Trần Thần suýt bị kéo ngã, khó khắn lắm mới vịn được vào cửa xe

"Này, làm gì thế, chú chưa tới trạm xuống."

Nhưng có vẻ con bé vẫn không chịu đầu hàng, nó cố gắng kéo Trần Thần xuống bằng hết sức lực. Thấy bé gái có vẻ quá kiên quyết, anh đành miễn cưỡng xuống xe.

Vị trí này nằm giữa khu hoang vắng, chẳng có thôn làng hay hàng quán nào gần đó, bầu trời tối đen như mực, đất dưới chân thì tuyết phủ trắng xoá. Ở đây thậm chí còn chưa tới nửa quãng đường đến nhà máy, nếu lỡ chuyến xe cuối cùng này, anh phải cuốc bộ đi làm.

"Cháu làm cái gì thế?" Vừa nói Trần Thần vừa nhìn theo bóng chiếc xe bus chạy đi xa, bất lực.

Bé gái nhìn Trần Thần một lúc lâu với vẻ mặt căng thẳng rồi cất tiếng hỏi: "Chú ơi, chú có thấy con chó của cháu đâu không?"

Nói xong, không đợi anh trả lời, nó đã vội cởi áo khoác, nhét lại vào tay Trần Thần rồi quay người bỏ chạy.

Chuỗi hành vi kỳ lạ này thực sự khó hiểu, Trần Thần sực nhớ tới con chó đen vô cớ cắn mình và tự hỏi, liệu có phải nửa đêm con bé ra ngoài chỉ vì bị lạc mất chó hay không.

Suy nghĩ một lúc, Trần Thần thở dài, mặc lại áo khoác rồi lầm lũi bước đi.

Trời thì lạnh, đường thì khó đi, lúc tới nhà máy đã là quá nửa đêm, anh thở phào nhẹ nhõm bước vào trong sân, bỗng sau lưng có người hét lên: "Trần Thần!"

Trần Thần quay đầu lại nhìn, thì ra đó là đồng nghiệp Tôn đúng vậy, giống như ngày hôm qua, anh ta đang dắt chiếc xe máy bằng hai tay, gương mặt sưng vù vì gió lạnh.

Cũng chẳng biết vì sao Tôn đúng vậy lại nổi giận, sau khi xác nhận người đằng trước chính là Trần Thần thì lập tức lao tới với nắm đấm, mặc cho chiếc xe máy ngã chỏng chơ. Nhưng do quá gấp gáp, anh ta còn chưa kịp đánh người thì đã trượt chân ngã vào đống tuyết bên đường.

Vừa mới cuốc bộ một quãng đường xa, Trần Thần trong lòng còn đang bực dọc, thấy Tôn đúng vậy ngã, anh cũng chẳng vội vàng đỡ dậy, chỉ gằn giọng hỏi: "Con mẹ nó, anh bị thần kinh à?"

Thân hình thấp bé của Tôn đúng vậy khó nhọc bò ra khỏi đống tuyết, gương mặt sưng đỏ bám đầy mảng trắng, chỉ vào Trần Thần với ánh mắt hằn học: "Mẹ kiếp, anh chơi tôi! Anh nói chuyến xe bus cuối ngày vẫn hoạt động, tôi đã tin lời anh. Và nhìn đi, xem tôi phải chịu lạnh thế nào?"

Trần Thần cau mày, cảm thấy khó hiểu: "Anh không đi xe bus thì liên quan gì đến tôi? Chuyến xe vẫn hoạt động thật mà, mười rưỡi là đi ngang nhà tôi, tối nay tôi cũng ngồi xe tới đây."

"Nói láo!" Tôn đúng vậy đưa tay áo quệt mũi, nói: "Tôi đứng đợi từ chín giờ tối tới hơn mười một giờ, đến cái bánh xe cũng chẳng xuất hiện chứ nói gì tới xe bus?"

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top