Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 25: Sủi cảo

Tuyến xe cuối ngày mang số 13 - Phần 2 (Dịch) (Đã Full)

  • 35 lượt xem
  • 1275 chữ
  • 2025-08-12 19:20:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trần Thần không thể hiểu nổi.

 Vừa mới nãy còn nói chuyện bình thường, thế mà chỉ cần nhắc đến tuyến 13 cuối ngày, vị trưởng phòng kia lại bỗng dưng nổi khùng như bị chạm phải vảy ngược.

 Càng không hiểu nổi hơn, một người từng lái tuyến đó suốt bao năm, lại có thể khăng khăng khẳng định chưa từng gặp ma quỷ yêu tà?

 Cả ba bị đuổi thẳng ra ngoài, gã bảo vệ hôm trước lại cười đến há mồm không khép được.

 Lý Đào Thất nhíu mày, phát hiện có gì đó kỳ lạ, quay lại hỏi gã: “Anh cười cái gì đấy? Chuyện này là sao?”

 Gã kia như thể sớm đoán được trước kết cục này, vừa lấy tay bụm miệng vừa cười rung cả vai: “Thấy chưa? Tôi đâu có lừa mấy người. Nói muốn tố cáo là ông trưởng phòng liền mời vào uống trà ngay, chuẩn bài chưa!”

 Gã râu quai nón mấy lần bị lôi ra đấm đá đến mức không đứng thẳng nổi lưng, giờ thấy gã bảo vệ này còn lên mặt, liền xông tới túm đầu lôi ra khỏi ô cửa nhỏ: “Đều tại cái trò thối tha của ngươi! Ta bị đánh đến sắp thành bánh thịt rồi đây này!!”

 Gã bảo vệ hoảng hốt: “Thôi thôi buông tay! Tôi nói, tôi nói hết cho mấy người nghe!”

 Râu quai nón vừa nới lỏng tay, gã liền vội vàng chỉnh lại áo, lườm anh ta một cái rồi... giơ tay ra làm động tác vò tiền!

 Râu Quai Nón sôi máu, định túm lần nữa, nhưng Lý Đào Thất đã nhanh tay kéo lại. Hắn chẳng vội, lôi từ túi vải trước ngực ra một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh, bên trong chứa đầy nước trong vắt.

 "Cách!"

 Mở nắp xong, hắn không nói không rằng, hắt thẳng lên người bảo vệ.

 Ngay lập tức, gã kia giãy đành đạch như trúng phong, mặt méo mồm lệch, tay gãi loạn xạ như có trăm ngàn con côn trùng bò dưới da, đau đớn lăn lộn như phát điên.

 “Biết đến nước hoá cốt của Đạo gia chưa? Còn giở trò, tôi cho anh hóa luôn thành vũng nước bẩn!”

 Lần này thì gã thực sự sợ phát khiếp, nằm co quắp dưới đất, miệng lắp bắp gọi ông nội bà ngoại.

 Lý Đào Thất để gã lăn lộn thêm một lúc, rồi niệm chú gỡ nước. Gã thở dốc, toát mồ hôi như tắm, biết đã đụng nhầm người, cuối cùng cũng chịu khai thật.

 “Vị trưởng phòng Lục kia... đúng là từng lái xe tuyến 13 năm xưa. Nhưng ông ta không tin chuyện ma quỷ, tính tình cứng như đá, ai dám nhắc tới mấy chuyện tà thần trước mặt, xác định không còn đường sống!”

 Trần Thần nghe vậy vẫn không hiểu nổi.

 “Nhưng... vụ đó ai cũng đồn ầm cả lên rồi mà. Làm sao ông ấy, cũng là tài xế lại không bị dính gì hết?”

 Gã bảo vệ xụ mặt: “Biết đâu được! Chắc... người tốt thì được trời thương chăng! Còn người kia thì không may bằng. Nếu thật muốn biết chuyện năm đó, thì phải đi tìm người đó.”

 Râu Quai Nón nhớ lại: “Ý ông là cái người về sau đi buôn hả? Giờ ở đâu?”

 “Nghe nói đi làm ăn rồi... nhưng chính xác thì tôi cũng không rõ.”

 Đến đây, đầu mối xem như lại rơi vào bế tắc.

 Trần Thần không còn kỳ vọng gì ở gã nữa, chỉ để lại một số điện thoại, còn đe nẹt rõ ràng: nếu có tin mà không báo, hiệu lực của nước hoá cốt kia... sẽ tái phát.

 Gã sợ đến mức quỳ thề đủ kiểu, hứa sẽ để tâm.

 Trở lại khách sạn thì trời đã muộn, Lý Đào Thất và gã râu quai nón vì không quen thức đêm, ngáp lên ngáp xuống, đến cơm tối cũng không ăn, lăn ra ngủ luôn.

 Còn Trần Thần thì lòng như lửa đốt, nằm không ngủ nổi, muốn ra ngoài tìm chỗ uống vài ly cho khuây khoả.

 Nhưng trong cái thành phố xa lạ, giữa đêm đông giá rét, quanh đi quẩn lại cũng không tìm được quán rượu nào còn mở cửa.

 Cuối cùng, rẽ vào một ngõ nhỏ, anh thấy một quán sủi cảo còn sáng đèn, đành tạm chấp nhận.

 Quán tuy nhỏ, nhưng người lại khá đông. Sáu bảy cái bàn con ngồi kín người, giữa nhà còn có lò than hồng tỏa nhiệt, khách ăn uống ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

 Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, đeo tạp dề, thấy có khách liền cười tươi rói chạy ra đón.

 Trần Thần gọi một đĩa sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ, thêm hai chai bia, vừa ăn vừa uống một mình.

 Lúc đầu không có gì lạ, nhưng ăn được vài cái, anh bắt đầu thấy có gì đó cồm cộm trong miệng.

 Nhả ra nhìn, toàn là xương vụn nhỏ li ti.

 Lén quan sát xung quanh, mấy bàn khác thì ăn rất ngon lành, không ai có biểu hiện gì bất thường. Trần Thần thấy lạ, liền gắp một cái lên, từ tốn tách vỏ bánh, thì thấy bên trong toàn là vụn xương.

 Mở hàng buôn bán, dù thịt ít rau nhiều thì cũng có thể hiểu. Nhưng lấy xương vụn trộn nhân bánh thì quá lố.

 Trần Thần bắt đầu thấy ghê tởm, liền gọi bà chủ ra hỏi cho rõ.

 Người phụ nữ nọ đến xem xong, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, nay khách đông quá, tôi làm không cẩn thận. Để tôi đổi phần khác cho cậu!”

 Nói rồi thu dọn đĩa, chạy vào bếp.

 Nhưng nửa tiếng trôi qua... vẫn chưa thấy bà ấy quay lại.

 Trần Thần vốn đang bực dọc, nay càng thêm khó chịu. Gọi mấy tiếng chẳng ai trả lời, anh đứng lên, đi về phía bếp, vén tấm rèm ra xem thử.

 Bên trong trống không.

 Nồi nước luộc bánh vẫn đang sôi sùng sục, hơi nóng mờ mịt, nhưng... không thấy bà chủ đâu cả.

 Lạ thật, anh ngồi ngay sát cửa bếp, thấy bà ta vào chứ có thấy đi ra đâu? Mà bếp này lại không có cửa phụ hay lối thoát nào.

 Trên kệ có mấy cái đĩa sạch. Trần Thần tiện tay lấy một cái, định tự tay lấy sủi cảo, cúi người nhìn vào nồi.

 Nước sôi ùng ục. Không có bánh nào bên trong.

 Chỉ có...một thân người đang cuộn mình bên dưới, da dẻ bị luộc phồng rộp, chính là... bà chủ quán.

 Trần Thần hoảng quá, tay run bắn, làm rơi cái đĩa vỡ loảng xoảng dưới sàn.

 Ngay lúc ấy, người đàn bà ấy mở mắt ra, vẫn nằm trong nồi nước, cười toe toét nhìn anh: “Đừng vội, tôi sắp chín rồi. Lần này... tôi sẽ chọn phần thịt không có xương cho cậu!”

 Toàn thân Trần Thần lạnh toát, rút lui từng bước, vừa đi vừa liếc nhìn đại sảnh.

 Người ngồi ăn vẫn tấp nập như không có chuyện gì, sủi cảo liên tục được đưa lên miệng. Nhưng giờ nhìn kỹ, khoé miệng họ lấm tấm máu đỏ.

 Trần Thần tim đập loạn lên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cúi đầu bước về phía cửa.

 Chỉ mấy mét thôi... mà dài như cả trăm bước.

 Một bước.

 Hai bước.

 Ba bước...

 Cuối cùng vẫn quá căng thẳng, vấp phải bàn gia vị.

 "Cạch!"

 Âm thanh ấy như phá tan cả không gian.

 Tiếng ồn ào biến mất.

 Tất cả thực khách đều dừng đũa, ngẩng đầu.

 Từng người, từng người một, quay đầu nhìn Trần Thần.

 Ánh mắt họ lạnh băng, trống rỗng, đầy tử khí.

 Trần Thần cố ép mình không giao mắt với họ, đặt lại bàn, tiếp tục bước ra.

 Nhưng đúng lúc vừa sắp chạm tay vào cửa...

 Một giọng the thé, khàn đục vang lên từ phía sau: “Cậu đi đâu đấy? Chưa thanh toán tiền mà!!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top